Editor: Nguyetmai
Cùng lúc đó, trong khi Phong Bất Giác và Tự Vũ lên núi đi thăm dò cốt truyện, thì công việc lục soát của Tiểu Thán và Bi Linh cũng đang được tiến hành không có trở ngại gì.
Thực ra chuyện này cũng không có tiêu chí cố định nào, tâm lý của họ vẫn khá thoải mái. Cho dù cả ngày không tìm được gì thì cũng là chuyện không còn cách nào khác. Bản đồ phó bản của game này chính là như vậy. Người nhân phẩm tốt nói không chừng có thể tìm thấy được một món trang bị tốt ở một nơi không mấy bắt mắt nào đó, hơn nữa quá trình có được nó cũng không mấy khó khăn. Người nhân phẩm kém hơn, thì hết cả phó bản vẫn không thu được gì cũng là bình thường.
Họ bắt đầu tìm kiếm từ phía Đông của trấn, tìm kiếm lần lượt các ngôi nhà. Tuy gần như mấy nhà dân bỏ hoang đó đều là nhà trống, nhưng những chai lọ nắp đầy bụi, hộp gỗ, cả xà nhà, cột nhà, tường, và cả những chiếc giường cũ nát đều không thể loại trừ khả năng có giấu đạo cụ.
Tóm lại, thể loại game như vậy đều có thể tìm tòi với tâm lý thoải mái không xem hướng dẫn chơi game “The legend of Zelda”*.
(*) Là một game thể loại phiêu lưu hành động.
“Cái đó… Có chuyện này muốn hỏi cô.” Khi Tiểu Thán nói chuyện với Bi Linh, cậu đang mở cái nắp bằng gỗ đậy trên bếp ra xem, cũng không biết cậu ta mong chờ tìm được gì từ trong nồi, hai đồng bạc chăng?
“Được thôi, tôi chưa có bạn trai.” Bi Linh đang tìm kiếm một chiếc tủ bếp đầy mạng nhện.
“Ừm… Không phải tôi muốn hỏi cậu chuyện đó.”
“Hả?” Khi tiếp lời Bi Linh cũng không quay đầu lại, dáng vẻ dường như không mấy để tâm, “Vậy thì là chuyện gì?? Khi ở riêng với nhau lại hỏi tôi bằng thứ giọng điệu kỳ quái đó?” Dường như cô nghĩ ra điều gì đó, lập tức nói ngay: “Tôi cảnh cáo cậu, tôi không phải là loại người tùy tiện đâu đấy!”
“Cô nghĩ đi đâu vậy chứ…” Tiểu Thán nói: “Tôi muốn hỏi là, Cổ Tiểu Linh là tên thật của cô à?”
“Hử? Đúng vậy, sao vậy?”
“Cổ trong cổ đại?”
“Chuẩn, chuẩn.” Bi Linh đáp: “Tiểu là nhỏ nhắn, Linh trong u linh.” Từ cách cô giải thích tên mình có thể thấy tính cách cô khá khác biệt.
“Ừ…” Tiểu Thán cau mày lại, dáng vẻ suy tư.
Bi Linh vẫn đang nói: “Thực ra Bi Linh Tiếu Cốt là tên tôi đặt ngược lại, rồi thêm một chữ nữa mà thôi. Nghe chị họ gọi tôi là “Tiểu Cốt Đầu”, chắc cậu đoán được tên thật của tôi có một chữ đọc là “gu” rồi đúng không? Trong tên con gái có chữ này cơ bản có lẽ đều ở trong họ đệm, không ngoài mấy chữ Cổ, Cốc, Cố.” Cô lẩm bẩm một mình, nhưng còn dùng giọng điệu mất kiên nhẫn nói: “A… Mà sao cậu ngốc vậy hả, đầu của cậu chỉ là để trang trí thôi à? Gặp phải chuyện gì thì suy nghĩ cho nhiều vào…”
Tiểu Thán cũng không để ý bị cô nói như vậy, trên thực tế, cậu ta đang bận tâm đến chuyện khác, cũng không nghe lọt tai.
“Nói cũng lạ thật… Nhà tôi có một điều tổ tiên dạy lại, nói là… Không được kết giao bạn bè với người họ Cổ.” Tiểu Thán nói.
“Hả?” Bi Linh nghe xong ngẩn người, “Ha ha ha…” Cô bỗng bật cười thành tiếng: “Trùng hợp thật, nhà tôi cũng có một điều tổ tiên dạy rằng, con cháu đời sau nhà họ Cổ chỉ cần kết bạn với người họ Vương đều không cần khách sáo với họ, cứ troll cho chết luôn là được.”
“Tôi không đùa đâu…” Tiểu Thán nói, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Tôi cũng đâu có đùa, tôi nói thật đấy.” Bi Linh trả lời với vẻ mặt cười đùa.
“Vương là họ lớn đấy…” Tiểu Thán nói.
Bi Linh giơ tay ra khẽ gõ lên đầu Tiểu Thán: “Bởi vậy mới nói… Ai lại đi coi mấy lời truyền dạy của tổ tiên này là thật chứ! Đồ ngốc!” Hành động của cô không có ý tấn công, cho nên không bị hệ thống chặn lại.
Tiểu Thán nhún vai: “Cũng phải, nhiều khả năng là tổ tiên tôi có người nào đó có thù với người họ Cổ. Sau đó ngờ nghệch thế nào nên mới để lại… Ừm…” Cậu ta còn chưa dứt lời đã lại bị đánh thêm cái nữa, “Sao thế?”
“Ý cậu là tổ tiên nhà chúng tôi cũng bị ngờ nghệch à?” Bi Linh không thoải mái nói.
“Được thôi. Coi như tôi chưa nói gì…” Tiểu Thán đáp.
Để không bị đánh nữa, nói xong Tiểu Thán liền trèo lên trên bếp, nhón chân nhảy lên trên xà nhà. Nay sở trường nghiêng về thân thủ nhanh nhẹn của cậu ta đã bước đầu được hình thành, độ cao này cũng không là gì.
“Đúng rồi, nhân lúc chỉ có hai người chúng ta, tôi cũng có chuyện muốn hỏi cậu.” Lúc này Bi Linh nói.
“Tôi cũng chưa có bạn gái.” Tiểu Thán đáp: “Hơn nữa tôi còn là một người khá là tùy tiện.”
“Ha, ha, ha.” Bi Linh gượng cười ba tiếng, coi như là đáp lại câu nói đùa này, sau đó nói: “Nói nghiêm chỉnh nhé, công hội trưởng có phải là người chơi chưa từng nạp tiền chơi game bao giờ thật không?”
“Chúng tôi cũng không mấy khi chơi loại game thu phí biến tướng. Dù sao thì trong mấy thứ đã từng tiếp xúc, tôi chưa thấy anh ấy dùng đạo cụ mua bằng tiền bao giờ.” Tiểu Thán chuyển động trên xà nhà đầy bụi bặm, gõ từng đoạn xà nhà một, muốn kiểm tra xem bên trong có lớp kẹp trống không nào không, “Nhưng những game đốt chút thẻ, anh ấy thường mua thẻ tháng, thậm chí là thẻ quý, giống như là chê nạp từng lần một phiền phức ấy.”
“Ồ, nói vậy có nghĩa là, không phải anh ấy keo kiệt, mà chỉ là xem xem bản thân chơi game có vui hay không mới đập tiền vào đúng không?” Bi Linh hỏi.
“Nói thế nào nhỉ… Anh Giác là một người rất phức tạp, rất khó suy đoán được rốt cuộc “nguyên tắc” của anh ấy là gì.” Tiểu Thán nói: “Dường như mỗi khi anh ấy ý thức được mình sắp vượt quá giới hạn, thì sẽ thiết lập ra một ranh giới khác cho mình…”
“Nghe có vẻ như là đang nói… Không ngừng đột phá giới hạn.” Bi Linh tiếp lời.
“Ha ha…” Tiểu Thán nghe vậy liền cười hai tiếng.
Đột nhiên, cạch một tiếng, xà nhà bỗng nhiên gãy đôi từ chỗ giữa. Nghĩ lại thì đã lâu năm không sửa chữa gì, bên trong thanh gỗ đã hư hỏng nên mới bị gãy.
Tiểu Thán đang ở tư thế quỳ trên xà nhà, khi xà nhà gãy mặt cậu đang hướng xuống dưới, cho nên phản ứng của cậu ta vẫn khá kịp thời, điều chỉnh tư thế trong không trung cũng khá thoải mái. Trước khi tiếp đất cậu đã chuyển thành tư thế đứng, hai chân chạm đất.
Nhưng không ngờ khi tiếp xúc với mặt đất căn nhà này, bỗng nhiên chân cậu mềm nhũn lại, giống như đạp vào khoảng không, sau đó vang lên tiếng ầm ầm, cuối cùng là tiếng mặt đất đổ sụp.
Thì ra mặt đất của căn phòng trống này chỉ dày chưa tới nửa mét, đi xuống dưới là trạng thái treo lơ lửng. Vì niên đại đã lâu, gỗ mục cát chảy, khó tránh khỏi trở nên yếu đi. Khi Tiểu Thán và Bi Linh đi lại bình thường trên mặt đất, đương nhiên mặt đất có thể chịu được, nhưng lúc này Tiểu Thán đang từ trên xà nhà tiếp đất, đạp thẳng xuống đất. Lại cộng thêm hai thanh xà nhà bị gãy cũng có trọng lượng tương đối, mặt đất liền không chịu được cho nên đổ sụp xuống.
Phản ứng đầu tiên của Bi Linh rất nhanh, cô lập tức giơ tay ra kéo Tiểu Thán. Trong khoảng khắc xảy ra chuyện này, cô vẫn nắm chặt cổ tay đối phương. Nhưng một cô gái như cô, trọng lượng cơ thể nhẹ hơn Tiểu Thán nhiều. Cộng thêm phạm vi sụp đổ lan ra cả căn phòng, cả khoảng nền nhà dưới chân Bi Linh cũng bị sụp đổ, nên nhất thời không biết tựa vào đâu để lấy lực.
Kết quả là cô cũng bị rơi xuống cùng…
Hai người cứ thế rơi xuống một vực sâu tối đen như mực, ngay tức khắc đã rơi xuống độ cao mấy chục trượng. Rốt cuộc ở dưới đó là núi đao rừng kiếm, hay là đá lớn dung nham, họ còn chưa biết. Nhưng từ khoảng cách rơi xuống này, cho dù là ngã xuống bùn, e là cũng lành ít dữ nhiều…