Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Chương 204: Chương 204: Bàn kiếm pháp ở trấn Thương Linh (19)




Editor: Nguyetmai

Cảm giác rơi xuống là thứ cảm giác đủ để làm cho người ta giật mình tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng, thít chặt trái tim con người, khiến chân tay cứng đờ lại không cất tiếng lên được.

Điều kỳ lạ là, khi hai người bỗng nhiên rơi xuống, chỉ có một mình Bi Linh hét lên...

Cái tên thường ngày động tí là căng thẳng như Tiểu Thán, vào đúng thời khắc sống chết lại trở nên im lặng lạ thường. Trong khoảng khắc chớp nhoáng ấy, cậu ta trở tay tóm lấy cổ tay của Bi Linh, tiếp đó giữa không trung cậu ta hoàn toàn chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân kéo đối phương đến vị trí trước mặt mình.

Trong lúc nguy cấp, bản năng của cậu ta là nâng đồng đội lên, còn chính mình làm đệm thịt. Có thể thấy tên nhóc này cũng là người tốt. Đương nhiên, nếu hai người cùng rơi xuống vực sâu thăm thẳm thì hành động đó cũng không có ý nghĩa gì lớn lao, chẳng qua chỉ là người chết trên kẻ chết dưới mà thôi.

May là cảm giác rơi xuống chỉ kéo dài vài giây, sau đó là một tiếng ùm, giống như hai người kề sát nhau cùng rơi xuống nước.

Trong bóng tối, cảm giác rơi xuống bỗng dừng lại, Tiểu Thán bỗng thấy lành lạnh sau lưng, ngay sau đó là một sự đau đớn và xây xẩm nối nhau ập đến. Có điều lúc đó trong lòng cậu ta lại vui sướng, bởi vì cậu ta biết, rơi xuống nước đồng nghĩa với việc tạm thời chưa chết được.

Hai người rơi xuống nước với lực đập cực lớn, sau khi chìm xuống nước thì cứ tiếp tục chìm xuống phía dưới. Lúc này rõ ràng Tiểu Thán vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm. Cậu ta nín thở, chờ thế chìm chậm lại, thì lập tức đưa hai chân đạp nước. Cậu vẫn không buông cổ tay Bi Linh, sau khi lên trên được một chút, cậu ta dùng tay trái ôm lấy Bi Linh, tay phải khỏa nước, cố gắng bơi lên trên.

Không lâu sau, đầu hai người họ thò ra khỏi mặt nước, hai người vừa chui ra khỏi nước liền hít một hơi lớn.

“Tôi biết bơi!” Đây là câu đầu tiên mà Bi Linh hét lên sau khi hít thở một lúc.

“Không nói sớm, hại tôi mệt chết rồi đây.” Tiểu Thán nói, đoạn buông Bi Linh ra, cách xa cô một chút, rồi bắt đầu dùng hai tay khỏa nước.

“Nói cái đầu cậu ý!” Cô gõ lên trên đầu Tiểu Thán, “Tôi có cơ hội để nói hay sao?”

“Ai ya...” Tiểu Thán bị đau, hét lên: “Vậy lúc tôi ôm cô bơi lên trên, cô hoàn toàn không động đậy là sao?”

“Cậu tự quyết định làm người cứu hộ, tôi đành phải hợp tác với cậu thôi.” Bi Linh đáp lại: “Nếu như tôi cố gắng giãy giụa, kẻ đầu óc ngốc nghếch như cậu lại làm bừa, cuối cùng hai người cùng chết đuối thì sao?”

“Ồ ồ...” Tiểu Thán tiếp lời, “Đúng rồi, cô có sao không?”

“Có đó.” Bi Linh trả lời: “Tôi muốn đánh cậu.”

Tiểu Thán cứ nghĩ Bi Linh trách mình liên lụy tới cô, nên nói một cách bất lực: “Chuyện này cô không thể hoàn toàn trách tôi được, làm sao tôi biết xà nhà sẽ gãy, cũng đâu biết được sàn nhà sẽ sụp xuống?”

“Ha ha...” Bi Linh cười khan hai tiếng, coi như trả lời. Cô nhất thời cũng không có gì để phản bác lại, suy cho cùng là cô đã kéo cổ tay của Tiểu Thán, nên mới cùng nhau rơi xuống. Nếu như phản ứng của cô ngay lúc đầu là nhảy về phía sau thì có lẽ bây giờ cô vẫn đang ở trên đó. Vậy thì, cô có thể đi tìm sợi dây thừng nào đó, và Tiểu Thán cũng được cứu lên trên. Tóm lại bây giờ hai người cùng gặp khốn đốn ở nơi kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay này.

Lúc này, xung quanh Tiểu Thán và Bi Linh không có nguồn sáng, chỉ có một chút ánh sáng ở nơi rất xa trên đỉnh đầu, chính là phát ra từ cái lỗ mà bọn họ rơi xuống. Đáng tiếc cái lỗ đó ở trong phòng, không lộ thiên, cho nên tia sáng kia vốn dĩ không thể chiếu sáng phía sâu trong lòng đất.

Tuy họ đang nói chuyện, nhưng trước mắt là một màn đen, hai người đều không nhìn thấy đối phương. Có điều vì khoảng cách khá gần, hơn nữa có tiếng khỏa nước, cho nên không nhìn thấy cũng biết vị trí của đối phương, vừa rồi Bi Linh lần mò trong bóng đêm rồi gõ lên đầu Tiểu Thán một cái.

“Tiêu rồi, đèn pin của tôi ở trong phó bản trước...” Tiểu Thán vừa nhớ ra thiết bị chiếu sáng của mình bị hỏng, thì bỗng nhiên cảm thấy Bi Linh đập cái gì đó trên đầu mình.

Cạch một tiếng, một nguồn sáng xuất hiện. Trên đầu Tiểu Thán, có thêm một chiếc mũ thợ mỏ màu vàng.

“Ơ? Cô vẫn còn giữ trang bị này sao?” Tiểu Thán lên tiếng hỏi. Cậu ta vẫn nhớ trong phó bản lần đầu tiên cậu gặp Bi Linh, Bi Linh muốn dùng thứ đồ chơi này đổi đèn pin với cậu.

“Đúng vậy.” Bi Linh đáp: “Tôi nhớ lúc đầu đã dùng cái này đổi lấy đèn pin của cậu, kết quả cậu lại tặng cho tôi một cái, còn nói với tôi cái gì mà… “Đội nó nhìn cứ ngu ngu sao ấy, cô cứ giữ lấy đi“.”

“Vậy tại sao cô vẫn giữ nó đến tận bây giờ? Loại trang bị này không đáng tiền nữa rồi.” Tiểu Thán lên tiếng.

“Bổn cô nương ghét nhất là bị người khác từ chối.” Bi Linh nói, rồi lại gõ lên đầu Tiểu Thán đang đội mũ thợ mỏ: “Cậu nhìn cậu đi, đội thứ trang bị ngốc nghếch này, hợp biết mấy…”

“Tôi thật sự nhớ lúc mới quen biết cô.” Tiểu Thán để lộ ra vẻ mặt đau khổ: “Cái cô Bi Linh Tiểu Cốt cứ gọi tôi là “Anh Tiểu Thán”, đổi trang bị với tôi một cách lịch sự đã một đi không trở lại nữa rồi…”

Bi Linh cảm thấy như bị vạch trần lịch sử đen tối, có chút thẹn quá hóa giận mà đạp cái chủ đề này đi, “Bớt nói linh tinh đi! Mau quay một vòng, nhìn xem có chỗ nào có thể đặt chân không. Cậu định bơi trong nước đến khi tiêu hao hết thể năng sao?”

Tiểu Thán rụt cổ lại, thật sự không biết nói sao. Cậu ta chậm rãi xoay vòng trong nước, nhìn cảnh vật xung quanh và trên đỉnh đầu.

Cho dù thế nào thì trang bị mũ thợ mỏ này, trong trường hợp này vẫn rất thực dụng, tốt xấu gì cũng là một thiết bị chiếu sáng không cần cầm tay liên tục mà cũng có thể chiếu sáng được.

Theo sự di chuyển của tia sáng, cuối cùng hai người cũng nhìn rõ một chút tình hình xung quanh. Cái đầm nước dưới lòng đất nơi họ đang đứng không lớn lắm, một đường bờ đá ở nơi rộng khoảng hơn mười mét. Ngay bên trên đầm nước có một con đường hình trụ tròn thẳng đứng, cũng chính là con đường mà hai người họ rơi xuống. Lối vào ở đầu con đường này chính là cái lỗ bị sụt trong phòng bếp của căn nhà trống, còn hình dáng đầu cuối thì mở rộng ra xung quanh. Nhìn tổng thể, không gian phía trên đầm nước này giống như một cái phễu ngược, muốn quay lại đường cũ là điều không thể.

Xung quanh đầm nước được tường đá vây quanh, chỉ có một bên là bờ đá.

Tiểu Thán và Bi Linh không có sự lựa chọn, chuyện cấp bách là phải tìm được một nơi đặt chân rồi tính tiếp. Hai người một trước một sau bơi qua, trèo lên trên bờ. Cả hai đều mệt tới mức thở không ra hơi, ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi.

Một chuỗi biến cố vừa rồi chỉ xảy ra trong vài phút, nhưng tiêu hao không ít giá trị Hp và giá trị thể năng của hai người. Rơi từ trên cao xuống nước làm Tiểu Thán chớp mắt đã mất đi 67% giá trị Hp, Bi Linh là 59%. Đương nhiên, như vậy cũng không phải là nhiều, con người trong hiện thực mà nhảy từ độ cao đó xuống dưới nước, cũng có khả năng mất mạng ngay khi va chạm với mặt nước. Tố chất cơ thể của nhân vật game cao hơn người thường nên mới may mắn thoát nạn.

Những hành động như liên tục nổi trên mặt nước, và bơi lên bờ, thì tốn của họ hơn ba trăm giá trị thể năng. Đối với game thủ level 17 mà nói, như vậy cũng mất gần 20% rồi.

“Tôi nói nghe này, có khi nào chúng ta đã phát hiện ra cổ mộ gì đó không?” Tiểu Thán quay đầu nhìn về phía sau, ở đó có một con đường sâu hun hút, không biết thông với nơi nào.

“Sao? Trong đầu đang suy nghĩ đen tối rằng bổn cô nương sẽ lột ra hết để luyện kiếm cùng cậu sao?” Bi Linh đáp lại, thật ra cô nói lời này không có gì xấu hổ.

“Ừm…Tôi vốn định nói là, có lẽ ở đây có thể tìm thấy trang bị, kỹ năng, nhiệm vụ ẩn gì đó…” Tiểu Thán nói, “Nhưng đột nhiên cô kéo chuyện đó vào…” Cậu ta còn chưa nói xong, thì lại bị đập một cái vào đầu, tuy đã cách lớp mũ thợ mỏ, nhưng vẫn thấy rất đau.

“Thế là cậu cũng nghĩ sai lệch phải không?” Bi Linh trách mắng.

“Cái chữ “cũng” cô dùng đúng là… Oái… Oái… Được rồi được rồi… Cái gì cũng đều tại tôi hết được chưa?” Tiểu Thán bị ức hiếp đúng là cũng hơi thảm.

Trong đầm nước sâu dưới lòng đất, lạnh lẽo như hầm băng, toàn thân hai người đều ướt đẫm, nên càng thấy lạnh thấu xương, ngồi một lúc, họ không kìm được mà run lên cầm cập. Do đó hai người cũng không ngồi tại chỗ để hồi phục thể năng quá lâu, chỉ cố gắng hết khả năng vắt khô nước trên quần áo, và nghỉ ngơi một lúc. Chờ đến khi cơn mệt mỏi biến mất, họ liền đứng dậy đi về con đường duy nhất.

Có lẽ do nham thạch trong con đường này có đặc tính hấp thụ ánh sáng, hai người đi một đoạn nhỏ thì phát hiện, chỉ cần ở nơi xa hơn một chút về phía trước, chính là một vùng tối đen thùi lùi. Ánh sáng chiếu ngoài phạm vi mười mét thì gần như hoàn toàn bị nuốt chửng.

Ngoài ra có một điều đáng chú ý đó là, con đường này không phải là dốc lên trên, mà có xu thế trượt xuống dưới. Bọn họ rơi xuống đầm nước này đã là nơi rất sâu dưới lòng đất rồi, mà con đường này lại dẫn đến nơi sâu hơn nữa, đây là chuyện quái gì? Lẽ nào nơi này thông với điện Diêm Vương hay sao?

Đi thêm mười mấy phút, mặt đường không còn dốc xuống nữa, cơ bản biến thành trạng thái bằng phẳng. Con đường càng ngày càng rộng hơn, trong lúc không để ý, độ cao và độ rộng của đường hầm đã tới mức đủ để chứa cả một đoàn tàu điện ngầm.

“Cậu có ngửi thấy gì không?” Bi Linh bỗng mở miệng hỏi một câu. Hơi nước trong động bốc lên và ngấm dần, mùi đọng lại không tiêu tan. Khoảng một phút trước, cô ngửi thấy một thứ mùi kỳ dị tanh hôi, dấu hiệu này chắc chắn không phải báo hiệu chuyện tốt gì.

Tiểu Thán dò xét Bi Linh vài giây bằng ánh mắt cổ quái: “Chắc cô sẽ không nới với tôi… Cô… Cái đó chứ, tôi không biết hóa ra trò chơi này có thể đánh…”

“Đánh cái đầu cậu ý!” Bi Linh đỏ ửng mặt, tháo mũ của cậu ta xuống, vừa mắng nhiếc một cách hung hăng, vừa gõ lên đầu cậu ta.

“Được rồi, xem ra là tôi hiểu lầm…”

“Đồ ngốc! Đồ đần độn! Đồ tệ hại!”

“Nè… Cô nói vậy mà không bị cấm phát ngôn à…”

“Ừm… Hừ…” Bi Linh hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại: “Sau này tôi phải vào chỗ bán đấu giá xem có thứ gì như quạt giấy cỡ lớn hay không, đánh bằng tay đau quá.”

“Tôi xin lỗi…” Tiểu Thán nói. “Đầu của tôi cứng quá.”

“Chuyện cần cậu xin lỗi là chuyện này sao?” Bi Linh lại đập thật mạnh cái mũ lên đầu cậu ta.

“Tóm lại… Đều là lỗi của tôi được chưa?” Tiểu Thán nói: “Cô cũng đâu cần cứ phải động tay vậy, lẽ nào dùng lời nói giải quyết không được sao…”

“Anh Tiểu Thán…” Bi Linh mỉm cười ngắt lời, giọng của cô thì thân thiết, nhưng trong mắt lại có nét nghiêm túc “Mời cậu quay lại, quăng mình vào đầm tự vẫn được không.”

“Hay là cô cứ đánh tôi đi…”

Grào…

Đột nhiên, một tiếng gầm phát ra từ một sinh vật rõ ràng không phải là con người, làm gián đoạn cuộc nói chuyện của họ.

Không biết con quái vật này thấy phiền khi nghe cuộc trò chuyện của họ, hay là nó phát hiện ra có sự tồn tại của con mồi nên muốn tới kiếm ăn. Tóm lại, một loại sinh vật khổng lồ kèm theo tiếng bò trườn trên mặt đất, từ trong đường hầm phía trước truyền tới, nhanh chóng đến gần hai game thủ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.