Editor: Nguyetmai
Hang động dưới lòng đất này là một vùng bản đồ khá lớn. Đường hầm ngang dọc xen kẽ, chạy thông với nhau, flag trong động cực kỳ nhiều. Ở nơi này tổng cộng có ba cửa vào, ẩn khuất ở ba nơi khác nhau trong trấn Thương Linh. Cho dù đi vào từ cửa nào, khi vừa bước vào đều chỉ có một con đường để lựa chọn, nhưng chỉ cần đi qua một số cửa ải như quái vật, cạm bẫy... thì sẽ có nhiều đường hơn, mà các loại phần thưởng được phân bố ở giữa chừng hoặc ở đoạn cuối những con đường này.
Đầm nước mà Tiểu Thán và Bi Linh rơi xuống, về mặt lý thuyết mà nói, cho dù là game thủ không biết bơi vẫn có thể lên được bờ. Ngay chính giữa đầm nước tuy rất sâu, nhưng cạn dần về phía mép đầm. Kể cả nín thở chìm xuống dưới đầm, sau đó đi bộ từ dưới đấy lên cũng được, bởi vì khoảng cách cũng không xa. Hơn nữa dù game thủ dùng hết không khí rồi bị sặc nước, cũng sẽ không mất đi ý thức, chỉ có điều giá trị Hp sẽ liên tục mất đi, đồng thời ở mức độ nhất định sẽ phải chịu cảm giác đuối nước mà hệ thống mô phỏng ra.
Tiếp tục đi theo con đường ven đầm nước, thì tất nhiên sẽ gặp tình huống quái vật tấn công.
“Hình như có thứ gì đó đang đến đây…” Nghe âm thanh kỳ dị phía trước, Tiểu Thán lại nói một câu thừa thãi.
“Chuyện lúc nãy tôi định hỏi cậu chính là chuyện này.” Bi Linh tiếp lời: “Trên tường đá không có thực vật, nhưng trong động lại có mùi hôi thối, chứng tỏ có loại động vật nào đó xuất hiện ở đây. Đoạn đường đầu tiên chúng ta đi qua không có mùi, đến đây thì đường hầm rộng ra mới có. Chứng tỏ rất có khả năng hình dáng của động vật đó cực lớn, chỉ có thể hoạt động ở đoạn này.” Cô nói vậy, tay đã rút khẩu MP5 từ trong balo ra, lắp đèn pin của mình trên thân súng, ngắm về nơi tối tăm phía trước, luôn sẵn sàng nổ súng.
“Vậy hay là chúng ta chạy đi!” Tiểu Thán nói, “Chạy con đường hẹp hơn nơi này, nó sẽ không đuổi đến đó được.”
“Sau đó thì sao?” Bi Linh quay đầu hỏi: “Chỉ có một con đường là đi được, chỗ đầm nước coi như tạm thời an toàn, nhưng không ra được.”
“Ừm… Cũng đúng.” Tiểu Thán cũng rút [Súng WinchesterModel], lên đạn.
Thật ra, nếu như họ chạy về đó cũng là một cách. Dù sao trong phó bản, game thủ không cần mấy chuyện như ăn uống ngủ nghỉ, chỉ cần không bị quái vật tấn công, không bị uy hiếp về giá trị Hp thì chờ tới khi mặt trời lặn, đồng đội phát hiện họ không về nhà trọ, tự khắc sẽ ra ngoài tìm kiếm.
Nhưng mà, Phong Bất Giác không biết Tiểu Thán và Bi Linh đã gặp phải chuyện gì, anh không thể có thứ khái niệm như “hai người này gặp khốn đốn trong một cái hố lớn nào đó dưới lòng đất”, có khả năng anh sẽ suy đoán như kiểu hai người bị NPC bắt đi. Do đó, cho dù nhóm Phong Bất Giác lục khắp phòng tìm kiếm tung tích của hai người, cũng sẽ chỉ nhìn ngó qua loa các phòng trống xem có ai hay không, chưa chắc có thể phát hiện ra cái lỗ trên mặt sàn trong ngôi nhà hẻo lánh đó.
Tóm lại, kế hoạch quay lại đầm nước, kết quả xác suất rất lớn là cho đến khi phó bản kết thúc cũng không có ai phát hiện ra họ, đây là suy đoán mà Bi Linh đưa ra.
“Đến rồi, gần lắm rồi…” Bi Linh nhìn chằm chằm vào nơi tối đen kia, trầm giọng nói. Sở trường Điều tra của cô và Tiểu Thán là cấp E, nhưng là một game thủ sở trường Ngắm bắn, năng lực thị giác của cô rõ ràng có ưu thế hơn Tiểu Thán.
Tiểu Thán nghe lời, cũng nâng súng lên, nhắm về phía trước chuẩn bị bắn.
Grào…
Lại một tiếng gầm nữa, xen lẫn trong tiếng gầm ấy là tiếng ầm ầm lao tới, một con quái vật có thân hình to lớn xuất hiện trong tầm nhìn của hai người.
Con quái vật có thân hình to lớn, đứng ngay gần nó thì không thể nhìn được toàn bộ hình dáng của nó. Nhưng da của nó được tia sáng chiếu vào lộ ra lớp dịch nhầy trơn bóng nhầy nhầy, đường nét trên lưng lộ rõ, nhìn có vẻ như đây là một con cá sấu khổng lồ.
Nhưng phần đầu của quái vật này lại không giống cá sấu, dường như giống loài chó hơn, còn tiếng gầm của nó lại giống tiếng gầm của loài gấu.
Một tiếng đoàng, khẩu súng bắn tỉa trong tay Tiểu Thán đã vang lên. Trong một cự ly gần, lần tấn công này hẳn phải là loại tấn công có sức uy hiếp tương đối lớn. Nhưng lúc này, lại không thể xuyên qua giáp da của quái vật này, lớp đạn cùng lắm là găm luôn trên lưng cá sấu, không hề gây ra tổn thương vào máu thịt.
Dường như cùng lúc, MP5 của Bi Linh cũng bắt đầu nã đạn, có điều sự tấn công của cô rõ ràng có hiệu quả và tính chính xác hơn. Cô ngắm chuẩn vào mắt của quái vật kia, lúc nổ súng cũng là bắn tỉa có quy luật.
Con cá sấu cũng biết mắt bị trúng đạn cũng không ổn, cố mở rộng cái miệng lớn đầy máu, không ngừng hất đầu né tránh, và tiếp tục tấn công mạnh mẽ về phía trước.
“Rút!” Một chữ rút của Bi Linh, đơn giản mà rõ ràng.
Tiểu Thán cũng hiểu ngầm trong lòng, biết rằng cô nói không phải là “Rút lui”, mà là “Vừa đánh vừa rút“. Thế là cậu ta vừa bắn, vừa lên đạn, vai kề vai cùng với Bi Linh vừa lùi về sau vừa tấn công.
Con quái vật bị tấn công, tuy không chịu thương tích quá lớn, nhưng cũng không thể nói là hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Huống hồ để bảo vệ phần mắt không bị tấn công, nó không ngừng lắc đầu, tốc độ bò dĩ nhiên sẽ bị ảnh hưởng nhất định.
Tốc độ của con cá sấu vừa chậm lại, Tiểu Thán và Bi Linh lại càng điêu luyện. Dù sao họ đều có vũ khí tấn công tầm xa trong tay, đạn dược cũng đầy đủ, chỉ cần duy trì khoảng cách từ năm mét trở lên, dù có tiêu tốn nhiều đan dược cũng phải tiêu diệt con quái vật này.
Quái vật này xuất hiện rất có uy thế, trong môi trường tối tăm nhỏ hẹp, nó dồn ép cả đoạn đường, cũng có phần khủng khiếp. Game thủ nếu muốn xoay lưng với nó để bỏ chạy, vậy thì cảm giác cấp bách khi bị truy đuổi cũng rất mạnh. Nhưng, quái vật này về mặt thiết lập, thật ra cũng không được tính là mạnh, thậm chí còn dễ đối phó hơn yêu quái cây mà Phong Bất Giác và Tự Vũ gặp trên núi.
Tốc độ của nó bình thường, thêm chút áp chế thì thành ra chậm chạp. Khả năng phòng ngự rất cao, nhưng nhược điểm lại quá rõ ràng, rất dễ bị game thủ nhìn ra và tập trung tấn công. Phương thức tấn công đơn lẻ, tấn công vật lý đơn thuần, khả năng tấn công của nó cũng chưa chắc có thể tiêu diệt game thủ trong một đòn.
Mà quan trọng nhất là, môi trường xung quanh cơ bản đã chỉ rõ cho game thủ cách đối phó với nó. Chỉ những game thủ dùng hình thức cận chiến, có thể lựa chọn quay người dốc sức bỏ chạy, chạy đến nơi mà quái vật không thể đuổi theo là an toàn rồi. Với game thủ dùng cách tấn công từ xa, thì không phải nói, cứ dùng vũ khí đứng từ xa trì hoãn sự di chuyển của nó, đánh theo lối thả diều vừa đánh vừa nhử. Dù sao đường hầm này chính là nơi mà đối với mục tiêu càng lớn, đánh không trúng còn khó hơn đánh trúng.
Trên thực tế, nếu như biết trước flag, thì lựa chọn quay người bỏ chạy càng thoải mái hơn. Bởi vì cuối cùng quái vật này cũng sẽ bị kẹt ở nơi nào đó trong đường hầm, hoàn toàn mất đi khả năng di chuyển, lúc đó muốn tiêu diệt cũng rất thuận tiện.
Thiết lập mang tính dẫn dụ này, nhìn có vẻ khiến trận đấu này trở nên quá dễ dàng, nhưng kỳ thực từ góc độ hệ thống mà nói, thì là hợp tình hợp lý.
Hang động ẩn giống như kiểu rõ ràng ẩn chứa một số phần thưởng hay flag cốt truyện nào đó, hệ thống không thể sắp xếp cho game thủ tuyến đường đi vào là chết chắc được. Nếu như vậy, thì chẳng bằng trực tiếp thiết kế thành rơi xuống là chết.
Cho nên, ngay lúc đầu sau khi người chơi bước vào là tốn hao mất hai phần ba giá trị Hp và một lượng thể năng nhất định, trận đấu tiếp đó chắc chắn không thể quá khó, trừ phi đây là độ khó ác mộng mất trí phát rồ….
Grào!
Quả nhiên, lại thêm một tiếng gầm nữa, hai người đã đánh thả diều con quái vật này tầm năm phút, và điều khiến họ khá đau đầu… Con quái vật này cứ đuổi mãi đuổi mãi, để bản thân kẹt ở một nơi tụ tập nham thạch, không thể cựa quậy.