Editor: Nguyetmai
Sau khi nhận được vật phẩm nhiệm vụ, bình quân cứ đi được ba phút là Phong Bất Giác lại giơ chiếc chuông nhỏ lên, xác nhận lại phương hướng. Anh cứ dẫn Tự Vũ đi như vậy gần nửa tiếng đồng hồ, nhưng không tìm thấy chùa Tàng Linh gì đó.
Rừng núi này dường như vô cùng vô tận, địa thế kỳ dị phức tạp. Nhiệt độ xung quanh hai người thì không ngừng giảm xuống, phán đoán dựa vào cảm giác cơ thể, chắc cũng đã dưới mười độ. Năng lực tránh rét của bộ trang phục trên người Phong Bất Giác cũng không tệ, còn bên phía Tự Vũ, chiếc quần leo núi nửa thân dưới là quần dài, nhưng trên người cô chỉ có chiếc áo ba lỗ nỉ. Trong môi trường này, dĩ nhiên sẽ cảm thấy lạnh giá, nên giá trị thể năng tiêu hao cũng nhiều hơn Phong Bất Giác.
“Đáng tiếc không thể cởi áo ngoài ra cho cô.” Phong Bất Giác đi được một đoạn, rồi lại dừng chân, rút chuông ra, anh vừa giơ vật phẩm lên, vừa nói: “Kể cả áo sơ mi và gile vest bên trong của tôi, cũng vẫn tốt hơn chiếc áo ba lỗ của cô.”
“Dù sao màu tím cũng không hợp với tôi.” Tự Vũ nhàn nhạt trả lời.
“Vậy sao...” Phong Bất Giác tiếp lời: “Nhưng mà tôi vẫn phải đề nghị cô đi thay một bộ trang phục thích hợp với mùa xuân thu, gặp phải môi trường nhiệt độ cực thấp hoặc cực cao, cũng đều kết hợp ứng phó được.” Anh ổn định lại cánh tay, giơ chuông lên, bắt đầu chậm rãi xoay vòng: “Bộ đồ thích khách của Tiểu Thán không tệ, bộ đồ của Bi Linh lại hơi dày hơn một chút, chắc là khi nhiệt độ gần ba mươi độ, thì cô phải chịu tiêu hao thêm thể năng.”
“Chờ khi nào phó bản này kết thúc hẵng hay.” Tự Vũ lên tiếng. “Trước đây chỉ suy nghĩ xem trang phục có ảnh hưởng đến động tác chiến đấu hay không, thế là khi lướt Thương thành chọn đại trang phục tương đối bó sát, bây giờ xem ra qua loa quá rồi.” Cô nói như đang suy nghĩ gì đó: “Nếu như được mua tiếp, phải nghiêm túc lựa chọn, buộc phải thích ứng được với các loại nhiệt độ môi trường, tốt nhất là có thêm tính năng chứa đồ nhất định, hiệu quả ngụy trang... “ Cô cứ thao thao bất tuyệt, phát hiện Phong Bất Giác dùng ánh mắt hết sức kỳ quái nhìn mình chằm chằm.
“Sao vậy?” Tự Vũ hỏi, cô không né tránh ánh mắt của Phong Bất Giác, nhưng vẫn đáp lại đối phương bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Tôi nhận ra một chuyện.” Lúc này Phong Bất Giác đã cất chiếc chuông đi, và ra dấu tay, ý nói Tự Vũ đi theo mình, tiếp tục tiến về phía trước. “Khi chỉ có hai người tôi và cô, cô sẽ trở nên nói nhiều...”
“Anh chê tôi càm ràm à?” Tự Vũ vừa đi vừa nói.
“Vậy cũng không phải...” Phong Bất GIác nói: “Nói về mặt tâm lý học, loại tình huống này có rất nhiều cách giải thích, có thể là cô đang che giấu một nỗi bất an nào đó, cũng có thể là vì sự phòng bị của cô đối với tôi quá thấp... Cẩn thận dưới chân.” Anh nhắc nhở khi nhảy qua khe nứt trên nham thạch, “Ví dụ những lời mà cô vừa mới nói đi, nếu như có mặt một người mà cô không quen lắm, có lẽ cô sẽ không nói ra, mà tự nhủ trong lòng. Do giữa hai chúng ta tồn tại một loại cảm giác tin tưởng, cho nên cô mới vừa suy nghĩ vừa chia sẻ với tôi cách nghĩ của cô.”
“Chúng ta cũng đâu quá thân thiết.” Tự Vũ đáp lại. Câu này cũng không sai, tính theo thời gian thực, bọn họ quen biết nhau chưa quá một tuần lễ.
“Nên nói là tôi không thân với cô.” Phong Bất Giác nói: “Còn cô từng đọc sách của tôi, cho nên cô sẽ cảm thấy, có sự hiểu biết về tôi ở một mức độ nhất định...”
“Vậy cũng đúng.” Tự Vũ nói: “Nhưng anh và “Bất Giác” trong tưởng tượng của tôi khác xa nhau.”
“Hả?” Phong Bất Giác bật cười: “Về mặt nào? Để tôi đoán xem... Vẻ bề ngoài cho cô sự chênh lệch tâm lý quá lớn?”
“Không, vẻ bề ngoài thì cao hơn với dự kiến của tôi, tôi vốn nghĩ anh sẽ có một khuôn mặt dị thường chua ngoa cay nghiệt.”
“Logic gì vậy... Vẻ ngoài do suy nghĩ quyết định?”
“Đúng.” Tự Vũ không phủ nhận: “Nhưng sau khi gặp người thật, tôi mới phát hiện phán đoán về tính cách của anh sai cả nghìn cây số.”
“Ủa? Vậy nhà văn viết truyện trinh thám Bất Giác trong tưởng tượng của cô, nên là người thế nào?” Phong Bất Giác hỏi.
“Đầu tiên, mức độ tự luyến đại khái chỉ bằng một phần mười của anh.”
“Ừm... Đây đúng là bệnh vặt, đáng tiếc tôi đã không sửa được.”
“Tiếp theo, phải là người lý tính đến mức lạnh lùng hà khắc.”
“Tôi không phải loại người này sao?”
“Có thể anh rất lý tính, cũng có mặt lạnh lùng hà khắc.” Tự Vũ do dự một lúc: “Nhưng trong nhiều lúc... Khó nói lắm.”
“Ồ... Còn chỗ nào khác biệt lớn so với tưởng tượng của cô không?”
“Anh có coi đây là một cuộc gặp nào đó với độc giả không?”
“Ha ha... Tôi giống kiểu người sẽ tham gia loại hoạt động đó sao?”
“Tôi không muốn tiếp tục nói loại chuyện này. Nếu anh vẫn còn câu hỏi giống thế, chờ khi nào chúng ta thật sự quen biết thân thiết, tôi sẽ nói cho anh biết.” Tự Vũ nói.
“Vậy đại khái phải cần bao lâu?” Phong Bất Giác hỏi.
“Tôi không biết, có lẽ là vài tuần, hoặc vài tháng.” Tự Vũ trả lời: “Hoặc vĩnh viễn không thể thân được.”
“Vĩnh viễn không thể thân được? Có khả năng này sao?” Phong Bất Giác nghi ngờ hỏi.
“Có chứ, qua khoảng thời gian tiếp xúc gần đây, tôi phát hiện ở anh ngày càng có nhiều đặc điểm tính cách làm tôi chán ghét. Nếu như tình hình này tiếp tục kéo dài, khi những đặc điểm tính cách đó tích lũy đến một lượng nhất định, tôi nghĩ... Tôi sẽ thoát khỏi nhóm, đối với anh và tôi đều là sự lựa chọn không tồi.”
Trên thế giới này, những người nghiêm túc nói ra những lời kiểu vậy trước mặt đối phương thật sự không nhiều, mà Tự Vũ chính là người như vậy. Từ điểm này có thể nhận ra, tính cách của cô tuyệt đối không bình thường... Trên thực tế, trong cuộc sống hiện thực, về phương diện xã hội, cô thật sự có vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.
Còn ở thế giới này, nghe người khác trực tiếp nói ra những lời này trước mặt mình, thì chín mươi chín phần trăm sẽ cảm thấy không vui, trong lòng chắc chắn sẽ tức giận lẩm bẩm: Cô nghĩ mình là ai?
Nhưng Phong Bất Giác, không hổ cái danh của nhân vật, hai mắt anh phát sáng, đáp lại một cách vui vẻ: “Woa! Cô đúng là rất hiểu chuyện đấy! Nếu như ai cũng đều giống như cô, thì cuộc sống của tôi tốt đẹp biết bao, cuộc đời của tôi có thể bớt đi bao nhiêu hoạt động xã hội vô nghĩa.”
Leng keng... Leng keng...
Tiếng chuông đột nhiên xuất hiện cắt đứt câu chuyện phiếm của họ.
Phong Bất Giác trước giờ chưa từng bỏ vật phẩm nhiệm vụ này vào balo, khi không dùng đến, anh chỉ bỏ nó vào túi áo bên trong áo khoác. Nếu không cố ý lắc chuông thì chiếc chuông nhỏ này sẽ không kêu, kể cả khi đi bộ mà nhảy vài bước nhỏ cũng sẽ không phát ra tiếng động. Nhưng lúc này, chiếc chuông lại tự vang lên.
“Ừm... Cuối cùng cũng đến rồi sao...” Phong Bất Giác lập tức rút chuông từ trong túi ra, cầm trong tay. Chiếc chuông giống như sống dậy, không ngừng rung lắc phát ra âm thanh. Nếu Phong Bất Giác không giữ chặt nó, thì vật phẩm này đã nhảy ra khỏi lòng bàn tay anh rồi.
Bỗng nhiên, một cơn lạnh thấu xương ập đến, khiến cho nhiệt độ giảm xuống điểm đóng băng (0 độ C). Đồng thời, cảnh vật xung quanh bỗng biến đổi, cây cỏ hoa đá xung quanh hai người bắt đầu thoắt ẩn thoắt hiện. Một số cây cối bỗng biến thành những mầm cây nhỏ, một số khác thì trực tiếp biến mất, cỏ và đá thì vị trí thay đổi và hình dạng kỳ dị.
Cảnh này, hình dung theo kiểu hình tượng một chút, giống như khi đang xem một bộ phim của thời đại phim chưa có tiếng, đột nhiên, có hai cảnh quay được cắt ghép biên tập xuất hiện trùng lặp. Tuy hai cảnh quay đều là hình ảnh của cùng một nơi, nhưng thời gian quay thì khác nhau.
Tình huống này, cả Phong Bất Giác và Tự Vũ đều thấy lạ lẫm, họ không cần trao đổi cũng biết rõ, gặp ma rồi.
Đầu năm nay, những hồn ma không có không gian và khả năng quỷ thuật, đều tự xưng mình là ác quỷ mà không biết xấu hổ.
“Hu... Hu hu...” Tiếng khóc của một bé gái vang lên.
Phong Bất Giác và Tự Vũ nghe tiếng lập tức quay người lại, cảnh tượng xuất hiện trước mặt họ, bất cứ ai nhìn thấy thì trong lòng sẽ đều trùng xuống.
Ở đó có một cọc gỗ khô cắm vào bùn, củi lửa chất đống xung quanh cọc gỗ, có một bé gái khoảng tầm mười tuổi bị trói trên cột, buộc quanh tấm thân nhỏ bé của bé gái lại là một vòng xích sắt nặng nề thô kệch.
“Hu hu... Cầu xin các người... Thả tôi ra... Hu hu... Tôi đau lắm, tôi muốn mẹ...” Cô bé vừa khóc thút thít, vừa luôn miệng cầu xin.
“Giết nó đi!”
“Thiêu chết đồ nghiệt chủng!”
“Đều tại đồ sao chổi như ngươi, mà Long Vương mới không cho mưa!”
“Cha ta bị bệnh lao, đều do cái thứ súc sinh nhà ngươi hại!”
“Sao chổi! Hại cả nhà ta phải chết!”
“Thiêu chết nó đi!”
“Con ta sinh ra chân cà nhắc! Đều do thứ yêu nghiệt nhà ngươi gây ra!”
Bên tai lập tức nghe thấy rất nhiều những lời mắng chửi, nam nữ già trẻ đều có cả, nhưng chỉ nghe thấy tiếng, không nhìn thấy người. Từ nội dung lời nói có thể nghe ra, chắc chắn chính đám người đang nói kia đã trói cô bé này. Còn về thân phận của bọn họ, theo như thông tin mà Yêu cây cung cấp trước đó, cơ bản có thể xác định, chính là những người dân ở trấn Thương Linh trước đây.
“Hu hu... Linh Nhi không hại người... Hu hu... Cầu xin mọi người... Tôi muốn mẹ tôi...” Cô bé vẫn đang khóc, nhưng tiếng chửi mắng xung quanh vẫn không ngớt. Rõ ràng, đám người này chỉ muốn xả ra hết cảm xúc của mình, họ vốn dĩ không nghe bất cứ lời giải thích nào.
Cho đến khi một mồi lửa bị ném vào đống củi, ngọn lửa cháy bùng bùng, mới khiến cho những âm thanh này dừng lại. Thay vào đó, là tiếng than khóc xé gan xé ruột của cô bé.
Cho đến giây phút cuối cùng, cô bé kia vẫn cầu xin và than khóc, nhưng rất nhanh... Sau một tràng ho sặc sụa, cô bé cũng không còn cất lên âm thanh nào nữa.
“Tái hiện đoạn tử vong.”
“Tái hiện đoạn tử vong?”
Phong Bất Giác và Tự Vũ dường như cùng một lúc quay đầu nhìn nhau, đồng thanh nói ra một câu giống nhau. Chỉ có điều một người nói bằng giọng trần thuật, người còn lại thì kèm theo vài phần không chắc chắn.
Họ vốn cho rằng màn trình diễn làm người ta cảm thấy buồn bực sẽ nhanh chóng kết thúc, không ngờ đây mới chỉ bắt đầu.
Cảnh vật trước mặt tiếp tục thay đổi, đống lửa đang cháy đột nhiên cao vọt lên, biến thành một bức tường lửa. Sau khi nó tan đi, trước mắt hai người xuất hiện một ngôi chùa nhỏ.
Lúc này cửa chùa đang đóng. Từ bên ngoài nhìn vào, kiến trúc này chiếm khoảng chừng hai trăm mét vuông, chắc bên trong chỉ có một gian phật đường thờ cúng tượng Phật, không thể chia thành nhiều gian được. Trước cửa chùa nhỏ có treo biển – Chùa Tàng Linh.
Bên tai hai game thủ lại truyền đến rất nhiều tiếng trò chuyện, có điều lần này không còn là những tiếng mắng chửi, mà nghe giống những tiếng xì xào bàn tán sau khi đã hạ thấp giọng nói xuống.
“Ngươi nói yêu nghiệt này chết rồi, sao những tai họa trong làng ngược lại ngày càng nhiều vậy...”
“Đúng vậy... Nghe nói hôm qua lại có người lên núi đốn củi, kết quả không quay về.”
“Đây là người thứ năm rồi.”
“Ai nói không phải đâu, còn nữa, lão Trần thợ săn và vợ ông ta, tối qua đều đã chết trong nhà, cả một phòng toàn máu...”
“E là... Hồn ma của yêu nghiệt kia tìm đến báo thù?”
“Nhưng hôm đó, tro tàn còn sót lại sau trận lửa lớn đều được chôn dưới chùa Tàng Linh. Có chùa trấn áp, yêu nghiệt nào còn có thể quấy phá được?”
“Cái chùa bé tí đó thì có ích gì? Tôi thấy yêu nghiệt đó pháp lực cao cường, phải... Phải đi xin cao tăng làm phép, không thì không ai trong làng chúng ta thoát được...”
Những âm thanh này trôi nổi, cũng không biết từ đâu truyền đến, dù sao Phong Bất Giác và Tự Vũ cũng nghe rõ từng câu.
Sau khi đoạn âm thanh kết thúc, sau lưng họ có rất nhiều bóng người đi ra. Những người đó có một số là hòa thượng khoác áo cà sa, một số là đạo sĩ khoác áo đạo sĩ, còn một số xem ra có vẻ là nhân vật giang hồ phóng khoáng. Bọn họ hoặc cầm chuỗi phật châu, hoặc cầm phất trần bảo kiếm, cũng có một vài người lưng đeo một cái sọt đựng trang phục và đạo cụ kỳ quái, sau lưng cắm một vòng kiếm gỗ đào, làm như gánh hát kịch vậy.
Có điều, đám người này đều có một nét đặc trưng chung, chính là sắc mặt tái mét, trông như người chết, hơn nữa trên những khuôn mặt trắng bệch đó, đều treo vẻ mặt cười mà như không cười.
Bọn họ đều xuất hiện phía sau Phong Bất Giác và Tự Vũ, sau đó lắc lư lắc lư đi về phía cửa lớn của “Chùa Tàng Linh“. Chẳng bao lâu, họ đã đi lướt qua hai game thủ. Khi đi qua hai người, mỗi người bọn họ đều quay đầu lại nhìn một cái, dường như họ biết ở đây có thứ gì đó đang tồn tại. Tình huống này, thực sự rất hiếm thấy trong tái hiện đoạn tử vong.
Lúc này Tự Vũ đã cầm Phong Thánh trong tay, chuẩn bị sẵn tư thế đề phòng. Rõ ràng cô có hơi căng thẳng, ngay cả tay cầm kiếm cũng hơi run run. Trong vô thức, cô đã bị ảnh hưởng từ không khí kinh dị sợ hãi xung quanh, cho nên phản ứng như vậy, cũng là chuyện bình thường.
Chính lúc này, một bàn tay bình tĩnh, nhẹ nhàng ấn lên tay của Tự Vũ. Phong Bất Giác quay đầu lại, trên mặt không có vẻ gì sợ hãi, sắc mặt vẫn vô cùng bình thường: “Hít thở sâu, để tim đập chậm lại, mở bảng chọn kiểm tra giá trị sợ hãi, tiện thể xua đi những hình ảnh suy nghĩ lo lắng lung tung trong đầu.” Lời nói của anh rất đơn giản, là chuyện ai cũng hiểu, nhưng không phải người nào cũng có thể lập tức nghĩ tới chuyện phải làm như vậy khi đang sợ hãi.
Tự Vũ nghe vậy, lấy lại được cảm xúc rất nhanh, giá trị sợ hãi cũng từ mức 70% giảm xuống.
“Đúng là một người đàn ông đáng tin cậy...” Câu nói này không phải Tự Vũ nói, mà là Phong Bất Giác tự nói ra, nói xong anh còn cười cười: “Bây giờ trong lòng cô nhất định đang nghĩ như vậy phải không?”
“Một chút.” Tự Vũ đáp lại, nhưng ánh mắt cô lập tức lộ ra ý khinh bỉ.
“Vậy nó có nghĩa là khoảng cách “thân thuộc” giữa chúng ta lại tiến gần thêm một chút phải không?”
“Trước khi bản thân anh nói ra câu đó, có lẽ đúng là vậy...” Tự Vũ trả lời: “Còn bây giờ... Đã biến thành cảm giác “Vào lúc quan trọng dường như rất đáng tin cậy, nhưng tự cho mình thông minh lại khiến cho người ta chán ghét“.”
“Được thôi...” Phong Bất Giác nhún vai, dáng vẻ giống như cũng chẳng quan tâm cho lắm.
Trong lúc hai người nói chuyện, những bóng người kia đã lần lượt “xuyên” vào cửa lớn của chùa Tàng Linh. Rõ ràng cho thấy đám người tới làm phép này, bất luận là tôn giáo tín ngưỡng, công cụ mà họ sử dụng, hay thủ đoạn mà họ làm dị thường như thế nào... cuối cùng cũng đều quy về một mối, đều bị ác quỷ tiêu diệt.
Đoạn tái hiện đoạn tử vong này, đến đây thì kết thúc.
Khung cảnh xung quanh khôi phục lại diện mạo ban đầu. Thứ game thủ nhìn thấy, cũng không còn là cảm giác khó chịu khi xem thể loại phim nhàm chán vô vị. Có điều nhiệt độ vẫn không tăng lên, mà gần xuống mức không độ, từ miệng hai người có thể thở ra khói trắng.
Chùa Tàng Linh ở trước mặt không biến mất cùng với những ảo ảnh khác, mà biến thành vật thực. Chiếc chuông trong tay Phong Bất Giác cũng ngừng hoạt động, không còn phát ra tiếng vang nữa.
“Nếu cô lạnh tới mức không chịu được nữa...” Phong Bất Giác còn chưa nói hết nửa câu.
Tự Vũ trực tiếp ngắt lời: “Đừng có mơ.”
“Sao cô biết tôi định nói gì?” Phong Bất Giác tiếp lời: “Không chừng tôi muốn hỏi cô... Ừm... Có cần đốt lửa không?”
Tự Vũ quay đầu, lườm anh một cái: “Anh cảm thấy kiểu giải thích giấu đầu hở đuôi này, có thể lấy thêm cảm tình của tôi đối với anh sao?”
“Ừm...” Phong Bất Giác nhếch môi, trong ánh mắt dường như cũng lộ ra một chút hy vọng, nhưng Tự Vũ liên tục dùng ánh mắt giống như sát thủ đáp lại anh.
Hai giây sau, Phong Bất Giác quay đầu, dường như chưa có gì xảy ra: “OK, cuối cùng cũng tìm thấy địa điểm mấu chốt để thúc đẩy cốt truyện rồi, tôi vào trong trước.” Anh vừa đi vừa nói, “Tuy là ban ngày, nhưng theo tôi quan sát, con ma này không bị ảnh hưởng bởi thời gian, chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
Tự Vũ khẽ than một tiếng, không nói gì, đi theo anh qua cửa chùa.
...
“Ê ê ê... Thiết lập này quá là xảo quyệt rồi đấy? Đơn thuần chỉ lãng phí đạn.” Tiểu Thán nhìn thi thể quái vật cá sấu: “Nếu như nghe tôi, cứ bỏ chạy luôn, đến đây không phải cũng vậy sao... Ai ya!”
Bi Linh gõ vào đầu Tiểu Thán, nói một câu hờn dỗi: “Chẳng được tích sự gì.”
Mấy phút trước đó, sau khi quái vật bị chặn lại, độ khó tiêu diệt giảm xuống đến mức có thể bỏ qua không cần tính toán. Tuy quái vật đó vẫn không ngừng mở rộng cái miệng đầy máu, lắc đầu một cách kịch liệt, nhưng là một mục tiêu không thể di chuyển, các game thủ lại xác định vị trí ngắm bắn, không cần phải vừa đi vừa bắn, muốn tiêu diệt nó rất dễ dàng.
Hai người tiêu diệt con cá sấu khổng lồ, lại tiêu hao không ít giá trị thể năng, hơn nữa trên đường rút lui, còn tốn rất nhiều đạn. Quái vật trong “Khu vui chơi đáng sợ” lại không cho trang bị, đánh chết nó cũng chẳng có thu hoạch gì. Có thể nói, từ khi rơi xuống đầm nước cho đến nay, họ chưa từng kiếm được chút lợi ích nào, ngược lại còn phải lỗ vốn không ít. Rõ ràng những điều này đều là nhân tố ảnh hưởng đến sĩ khí.
Nhưng Bi Linh luôn là người không chịu thua, còn Tiểu Thán lại tương đối hiền hòa, không quá để tâm được mất. Cho nên nhóm hai người họ, về mặt tâm trạng và cảm xúc, không bị ảnh hưởng gì.
“Chết ở vị trí này, đẩy thì chắc chắn là không đẩy được rồi.” Bi Linh nhìn thi thể con cá sấu đang chặn lại, nói: “Đành phải bò qua lưng nó thôi.”
Đoạn hầm này, bề ngang đã bị thi thể con quái vật chặn mất, nhưng cơ thể con cá sấu khổng lồ nằm bẹp gí, giữa phần lưng của nó và phần nóc hầm vẫn còn một khoảng trống nhất định, nên có thể cho game thủ chui qua.
“Vậy cô trèo trước đi.” Tiểu Thán lên tiếng.
“Tại sao lại là tôi trước?”
“Ngộ nhỡ chỗ đó của cô... Hoặc chỗ đó... Bị kẹt lại... Tôi có thể đẩy từ phía sau... A! A! Được rồi được rồi! Tôi sai rồi! Tôi đi trước!”
Tiểu Thán vừa cầu xin tha thứ, vừa ôm đầu chạy về phía thi thể con cá sấu khổng lồ. Tuy da cá sấu nhìn có vẻ trơn trượt, nhưng trên lưng con quái vật lại gồ ghề có các rãnh nhỏ, còn khảm rất nhiều vỏ đạn, khi bò qua Tiểu Thán cũng cảm thấy khá là khó chịu.
Sau khi anh bò qua rồi, liền quay đầu lại hét một câu: “Cũng được, cô... Ừm... Chắc không có vấn đề đâu.”
“Tôi qua rồi sẽ bóp chết cậu.” Từ đoạn đường bên phía Bi Linh truyền tới một câu đáp lại như vậy.