Editor: Nguyetmai
Sau khi bò qua thi thể của con cá sấu khổng lồ, Bi Linh và Tiểu Thán tiếp tục đi về phía trước. Bởi vì trước đây đã đi qua đoạn đường này, cho nên khi đi lại lần nữa, họ vô thức bước nhanh hơn. Vài phút sau, hai người đã đi qua nơi gặp quái vật lúc đầu.
Lại đi thêm một đoạn nữa, trước mặt hai người bỗng nhiên trở nên rộng rãi sáng sủa, đường hầm cũng dần mở rộng, cuối cùng nối đến một cái động có không gian vô cùng rộng rãi. Mặt đất và đỉnh động đều có thạch nhũ phân bố, khi tia sáng chiếu xuống, màu sắc của những thạch nhũ này hiện lên, muôn kiểu hình thái, đẹp như kỳ quan. Do vách tường nham thạch xung quanh gồ ghề không bằng phẳng, hòa lẫn với quần thạch, chỉ mới nhìn thì không thể nhìn được hết toàn diện mạo của động đá này.
“Chia nhau ra tìm... Xem có thông với đường hầm nào khác không.” Bi Linh nói.
Tiểu Thán gật đầu, chỉ về phía bên mình: “Vậy tôi đi bên đó.” Sau đó liền nhấc chân bước đi.
Hai người họ mỗi người đều có thiết bị chiếu sáng, hiệu quả truyền âm trong động cũng không tồi, chỉ cần không gặp lối rẽ, thì không cần lo chuyện đi lạc. Cho nên Bi Linh cũng không càm ràm nữa, chính cô cũng nhanh chóng đi về một hướng khác.
Đáng tiếc, vận may của Bi Linh không tốt lắm, hướng cô đi chẳng mấy chốc đã tới cuối đường. Sau khi đi qua một vũng nước đọng mấp mô, thì trước mặt cô xuất hiện một đầm nước khá lớn, diện tích tương tự như cái đầm mà cô rơi xuống trước đó. Chẳng qua đỉnh động đá bên này là kín, còn vách đá ba mặt vây lấy đầm nước cũng tuyên bố nơi này là đường cụt.
Cô quay lại con đường ban đầu, nhanh chóng đến được điểm chia tay với Tiểu Thán, sau đó cô mới đi về hướng mà Tiểu Thán vừa đi. Chẳng bao lâu, liền nhìn thấy ánh đèn và bóng Tiểu Thán đổ dài ở sau một mỏm đá trước mặt mình.
Tiểu Thán cũng nghe thấy tiếng bước chân liên tiếp của cô, từ chỗ rẽ quay người thò đầu ra: “Bên chỗ cô có tìm được gì không?”
“Đường cụt.” Bi Linh trả lời, rồi lại hỏi: “Còn cậu? Đứng bên đó có thấy gì không?”
“Hình như tôi phát hiện ra một cánh cửa.” Tiểu Thán đáp lại.
“Ồ?” Trong lúc nói chuyện, Bi Linh đã đi đến bên cạnh Tiểu Thán. Cô cũng nhìn thấy cái được gọi là “cửa“.
Đó là một khối cầu hình bát giác, bề mặt khối cầu mang tới cảm giác có vẻ là được làm bằng kim loại, thể tích lớn hơn tủ lạnh. Vừa hay nó chắn ngay ở một nơi nhìn có vẻ như lối vào đường hầm. Mặt thiết bị này hướng về phía họ, vị trí chính giữa có một khối kim loại màu sắc khác biệt. Khi chạm tay vào, liền xuất hiện bảng chọn game ở trước mặt họ. Vừa nhìn là biết, rõ ràng đây là vật thiết lập game cực kỳ thuần túy, không liên quan chút nào với thế giới quan của phó bản.
“Là câu đố sao...” Bi Linh hỏi.
“Cô dùng tay sờ vào cái khối đó.” Tiểu Thán chỉ miếng kim loại có màu sắc khác biệt kia và nói.
Bi Linh nhìn cậu ta, rồi tiến một bước, dùng đầu ngón tay sờ vào nơi mà Tiểu Thán chỉ: “Ồ… Loại câu đố kiểu này...” Cô nhìn thấy câu hỏi hiện lên trước mặt, lập tức đổi sang thần sắc nhẹ nhõm, trong giọng nói cũng cho thấy một chút đắc ý.
“A... Chính là loại câu hỏi này.” Tiểu Thán tiếp lời.
“Cậu đứng ngốc ở đó, là đang giải cái này sao?” Bi Linh hỏi.
“Đúng vậy, nhưng mà bây giờ cô qua đây nói chuyện với tôi, làm tôi quên hết tất cả mọi thứ đã nghĩ trước đó rồi...” Tiểu Thán đáp lại.
“Đáp án là bảy mươi lăm.” Bi Linh vừa nói, vừa dùng ngón tay vạch ra hai chữ số Ả-rập trên miếng kim loại.
Ngay giây sau, bề mặt khối cầu kim loại trong chớp mắt toàn bộ biến thành cùng một màu với khối cầu. Tiếp đó từ từ tách ra từ trên đỉnh giống như nụ hoa nở ra. Từng mảnh kim loại mở ra và để lộ ra con đường thông hai đầu hang với mặt đất phía trên, mở ra một lối đi trước mặt họ.
Hơn nữa, ở giữa khối cầu này, còn chứa một món trang bị, lúc này hiện ra trước mắt họ.
Tiểu Thán kinh ngạc nói: “Sao cô tính nhanh vậy?”
“Chuyện nhỏ.” Bi Linh ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Mấy câu đố ngày thường tôi chơi để tiêu khiển đều khó hơn câu này.”
Câu đố lúc nãy, thật ra chỉ là đề sudoku 9x9 mà thôi, hơn nữa câu hỏi này mặc định cho ra rất nhiều chữ số, độ khó thì tương đối đơn giản. Trong bảng chọn game cũng không yêu cầu game thủ điền đủ tất cả các ô trống, chỉ cần game thủ giải ra chữ số ở điểm chỉ định là được.
Cho dù là học sinh tiểu học lớp ba cũng có thể giải được câu đố này. Có điều trong tình trạng không được mượn giấy bút và những thứ để ghi chép, có lẽ sẽ mất nhiều thời gian hơn một chút.
Nói thẳng ra chính là một câu hỏi kiểm tra trí nhớ ngắn hạn, tính nhẩm và năng lực suy đoán logic, chứ không cần liên tưởng thêm. Đây có thể nói là sở trường mạnh nhất của Bi Linh.
“Trò tiêu khiển thường ngày của cô thật đáng sợ... Lẽ nào cô là nhà toán học?” Tiểu Thán lên tiếng.
“Tôi học khoa văn được chưa.” Bi Linh nói. “Ngoài ra, làm gì có nhà toán học nào trẻ như vậy, hai tháng nữa tôi mới tốt nghiệp mà.”
“Vậy sao... Tôi luôn cảm giác cô giống như mấy học ưu tú bên khoa học tự nhiên, thật sự không ngờ.” Tiểu Thán lẩm bẩm.
Bi Linh hừ một tiếng: “Tôi lại cảm thấy cậu mới có chút không giống người học y đó, nhát như cáy vậy.”
Tiểu Thán chỉ cười cười, không giải thích gì cả. Cậu ta đi về phía trước, nhìn món trang bị bên trong khối kim loại, nói: “Vật phẩm này cô nhặt đi, nhỡ đâu lại nhặt được vật phẩm hạn định bị khóa lại.”
“Vừa nhìn là tôi biết không dùng được thứ này rồi, nếu thật sự là vật phẩm hạn định bị khóa, thì tám phần sẽ bị tôi đem đi bán vào tiệm.” Bi Linh đáp lại: “Hay là cậu nhặt đi.” Cô nói cũng không sai, bởi vì vật phẩm trên mặt đất, nhìn giống như một đôi găng tay quyền kích. Game thủ sở trường Ngắm bắn đeo cái này vào, thì cả bóp cò cũng không bóp được, có nó cũng chẳng có nghĩa gì.
Tiểu Thán nghe lời, liền đi đến cầm vật phẩm trong tay.
[Tên: Kẻ đánh máy bán hàng tự động]
[Loại hình: Vũ khí]
[Phẩm chất: Tinh xảo]
[Lực tấn công: Yếu]
[Thuộc tính: Không]
[Hiệu ứng: Có 1% xác suất thi triển “Sự cố chấp của kẻ đánh”]
[Điều kiện trang bị: Từ level 25 trở lên, sở trường Chiến đấu C hoặc sở trường Thông dụng C]
[Ghi chú: Bạn từng trải qua việc bị máy bán hàng tự động nuốt tiền chưa? Nếu như có, chắc bạn biết, đập nhẹ hoặc tùy ý đấm vài cái vào nó đều là hành động phí sức, chỉ có một cú đấm đau vào đúng chỗ hiểm mới có thể khiến cho cái máy chết tiệt đó hoạt động lại bình thường.
PS: Đúng vậy, tôi đã từng làm cho Quỷ ăn thịt người nôn ra cái thận của mình.]
Tiểu Thán xem xong, lại chuyển cho Bi Linh, để cô cũng liếc xem thuộc tính, “May là không phải đồ khóa, vũ khí này hoàn toàn không hợp với tôi, huống hồ còn phải luyện thêm tám level nữa mới trang bị được.”
“Đôi găng tay này cho game thủ loại tốc độ, chuyên quyền pháp sử dụng chắc chắn rất lợi hại.” Bi Linh xem thuộc tính vật phẩm rồi kiến nghị: “Nếu như cậu chuẩn bị đem đi bán đấu giá, có thể định giá cao hơn một chút.”
“Ừm... Chờ kết thúc phó bản rồi tính.” Tiểu Thán lại nhận vật phẩm, cho vào balo.
Sau đó họ lại tiếp tục xuất phát, đi vào con đường đã được mở ra, men theo đường hầm mới bắt đầu tiến về trước.
Chưa đi được vài bước, Bi Linh bỗng nghĩ ra chuyện gì đó, cô mở miệng hỏi: “Này, đúng rồi, dù sao cậu cũng không thiếu tiền game, chi bằng tặng trang bị đó cho công hội trưởng, cậu thấy sao? Đồng nghĩa với việc cho anh ta một món tiền game trị giá sáu chữ số.”
“Anh Giác chắc chắn không cần.” Tiểu Thán nói mà không thèm quay đầu lại: “Cho dù là hiện thực hay là trong game, trực tiếp hay gián tiếp tặng tiền cho anh ta dùng, anh ta cũng sẽ không nhận.”
“A… Lòng tự trọng méo mó của đám đàn ông...” Bi Linh kéo dài giọng nói.
“Không thể nói như vậy được, đây không chỉ là vấn đề ai làm tổn thương lòng tự trọng của ai.” Tiểu Thán một mực phủ định lời nói của Bi Linh: “Hai người bạn có khoảng cách chênh lệch về điều kiện kinh tế khá lớn, nếu như muốn duy trì tình bạn, mấu chốt quan trọng nhất chính là đừng qua lại nhiều lần, và không bình đẳng về chuyện tiền nong. Nếu không, chỉ cần thời gian trôi qua, ngay cả sự tin tưởng cơ bản và trò chuyện một cách bình đẳng giữa hai người cũng sẽ không còn nữa.”
Bi Linh nhìn cậu ta, im lặng vài giây, sau đó cười nói: “Nghe khẩu khí của người từng trải như cậu... Con nhà giàu phải không?”
“À...” Tiểu Thán do dự một lúc mới trả lời: “Cứ coi như vậy đi...”
“Đúng thì là đúng, đâu phải là chuyện gì mất mặt đâu, cậu còn sợ phải thừa nhận nhà mình có tiền sao?” Bi Linh nói.
Tiểu Thán thật sự có băn khoăn của mình. Từ nhỏ đến lớn, ngoài chuyện liên quan đến bạn bè mà cậu ta vừa nói, một vấn đề khác quấy rối cậu chính là... Bạn gái mà cậu từng quen biết, không phải chạy đến vì tiền, thì là bắt đầu thay đổi thái độ sau khi biết nhà cậu có tiền. Tiểu Thán sau khi bị lừa hết lần này đến lần khác, thì vẫn cảm thấy đối phương là loại có lương tâm, có nỗi khổ riêng. Nếu không nhờ có hai người bạn “xấu” như Phong Bất Giác và Bao Đại Nhân đứng trong chỗ tối giúp đỡ cậu, thì ba chữ Vương Thán Chi sắp thành cùng một ruộc với đám tiêu tiền như rác rồi.
Tiểu Thán quay đầu lại, muốn giải thích một chút: “Khà khà... Thật ra cũng ổn thôi, không giống như cô nghĩ...” Cậu ta chưa nói hết câu, liền bị cắt ngang.
“Yên tâm, yên tâm.” Bi Linh kiễng mũi chân giơ tay vỗ vỗ đầu Tiểu Thán giống như đối xử với chú chó cưng: “Cho dù biết nhà cậu có rất nhiều tiền, tôi cũng sẽ không thay đổi thái độ đối với cậu.” Trong ánh mắt của cô lộ rõ bản chất máu S* trong người: “Bởi vì nhà bổn cô nương chắc chắn có nhiều tiền hơn nhà cậu, cho nên trong mắt tôi, cậu cũng chỉ là người nghèo mà thôi.”
(*) Máu S: những người thích gây đau đớn cho người khác cụ thể là những người họ yêu thích
“Tự tin gì đây... Cha cô là người giàu có nhất thế giới sao?” Tiểu Thán nhủ thầm, nhưng cậu ta không nói ra miệng, chỉ đáp lại: “Ừm... Cả đời tôi đây là lần đầu tiên bị người khác gọi là người nghèo, không biết tại sao tôi cảm thấy cũng không tệ...”
“Đây chính là hèn đó.” Bi Linh lập tức tiếp lời, lý do câu nói này của cô không bị cấm ngôn, có lẽ là vì hệ thống đồng tình với quan điểm này...
Hai người cứ nói chuyện mãi, ở đoạn đường phía trước xuất hiện một ngã tư.
Ba con đường với phương hướng khác hẳn nhau. Nhìn từ giao lộ, không hề có đặc trưng nào, càng không thể có mấy thứ kiểu như bảng tên đường có thể chỉ dẫn tình hình con đường phía trước.
“Đi bên nào?” Bi Linh hỏi.
“Ơ? Đây là lời thoại của tôi chứ?” Tiểu Thán đáp lại: “Không phải cô vẫn luôn là người đưa ra quyết định hay sao?”
“Loại lựa chọn không có manh mối như thế này, cho cậu đoán một lần đấy.” Bi Linh trả lời.
Nếu như có Phong Bất Giác ở đây, anh cũng sẽ đưa ra quyết định như vậy, bởi vì những người đã tiếp xúc với Tiểu Thán một khoảng thời gian sẽ đều phát hiện ra, nhân phẩm tốt của cậu nhóc này...
“Ừm... Vậy thì...” Tiểu Thán đội mũ thợ mỏ trên đầu nhìn trái nhìn phải một lượt, cuối cùng lên tiếng: “Vậy thì đi đường ở giữa đi.”