Editor: Nguyetmai
Khi đẩy cửa chùa, Phong Bất Giác vốn cho rằng sẽ có tiếng ken két của gỗ vang lên cùng với bụi bặm đập vào mặt.
Kết quả mở cánh cửa đó thuận lợi một cách lạ thường. Khi trục gỗ của hai cánh cửa chuyển động, hầu như không phát ra âm thanh nào cả, giống như vẫn còn rất mới. Mà cảnh vật bên trong cánh cửa, cũng không phải trạng thái mạng nhện giăng mắc, bụi bám như sương.
Bên trong cánh cửa là một gian phật đường, không có cửa ra vào hay gian phòng nào khác. Tia sáng từ bên ngoài căn phòng xuyên qua khe cửa trực tiếp chiếu vào, cho dù game thủ không dùng đèn pin cũng có thể nhìn rõ cảnh vật bên trong.
Trong phòng có hai xà ngang và bốn trụ cột, mặt đất lát gạch đá xanh xám, vách tường được làm bằng gỗ.
Hai bên phật đường, có xếp hai hàng giá đỡ bằng đồng sơn đỏ dựa vào tường. Giá đỡ tổng cộng có bốn tầng, mỗi tầng đều bày đầy những cây nến trắng, có điều những cây nến lúc này đều chưa được thắp lên.
Còn đoạn đối diện với cửa lớn của phật đường, chỉ thờ phụng duy nhất một pho tượng Phật, đó là pho tượng không đầu.
Thân thể tượng Phật đứng thẳng, năm ngón tay phải kề sát nhau, một tay dựng lên, còn tay trái thì giống như phần đầu, không rõ tung tích.
“Ừm... Chỉ từ tư thế này, không dễ đoán ra là vị thần tiên nào.” Phong Bất Giác vừa bước vào, vừa lẩm bẩm thành lời: “Pho tượng được tạo giáp trữ sơn khô này... Là từ triều Nguyên sao…”
Bỗng nhiên, tay của Tự Vũ ấn lên bờ vai của Phong Bất Giác, kéo anh về phía sau. Vừa đúng lúc này, trên mặt đất phía trước cách Phong Bất Giác không xa xuất hiện một làn khói đen.
Đúng lúc sự chú ý của Phong Bất Giác tập trung trên pho tượng Phật kia, anh không để ý dưới chân mình. Nếu không phải Tự Vũ kéo anh, e là anh cứ vậy mà giẫm lên.
Chỉ thấy làn khói đen dâng lên, ngưng tụ mà không tan biến, sau đó thì một bóng người xuất hiện từ bên trong làn khói.
Người xuất hiện trong làn khói, lại là một vị lão tăng quấn áo cà sa, da tím râu bạc, đồng tử đen kịt, dáng vẻ cực kỳ đáng sợ. Nhưng trên mặt ông ta lại lộ ra vẻ uy nghiêm chính trực, không giống người xấu.
“Hai ngươi là người ở đâu? Đến chùa Tàng Linh của lão nạp vì lẽ gì?” Lão tăng lên tiếng hỏi.
“Chúng tôi chỉ là người qua đường.” Phong Bất Giác nói: “Nghe nói nơi này có oan hồn quấy rối, nên cố tình đến đây tìm hiểu ngọn ngành.”
“Người qua đường? Hừm...” Lão tăng lại nói: “Lão nạp thấy hai vị linh thức rộng mở, chắc không phải người thường?”
“Tôi thấy sắc mặt của ngài đỏ tía, yêu khí đầy mình, e là ngay cả người cũng không phải ha?” Phong Bất Giác hỏi ngược lại.
“Ha... Ha ha ha ha...” Lão tăng kia cười lớn: “Hay, hay cho câu ngay cả người cũng không phải...”
Cửa sổ trong chùa, chớp mắt bỗng bị một làn khói đen bao trùm, hoàn toàn cản trở tia sáng chiếu vào từ bên ngoài. Nhưng tình trạng tối tăm giơ tay cũng không nhìn thấy năm ngón không kéo dài quá lâu, một giây sau, những cây nến xung quanh đồng loạt được thắp lên, tỏa ra ánh sáng xanh biếc.
Giữa không gian nửa sáng nửa tối, hình tượng của yêu tăng đã thay đổi nhiều, hoàn toàn biến thành trạng thái giống như ác quỷ Tu La. Chiều cao của nó vươn đến tầm một trượng, cơ bắp cuồn cuộn làm quần áo căng lên, râu tóc đều biến thành màu đỏ thẫm. Mặt lão ta đầy yêu khí gớm ghiếc, trợn tròn mắt dữ dằn nhìn Phong Bất Giác.
Tự Vũ thấy vậy liền rút kiếm nghênh tiếp, nhưng Phong Bất Giác đứng chắn trước mặt cô, nghiêng đầu nhìn, tựa hồ như đang nói... Chưa cần phải ra tay.
“Ngươi giống cái cây đó, bị một cô bé tên là “Linh Nhi” biến thành quỷ, trở thành dáng vẻ như bây giờ đúng không?” Phong Bất Giác hỏi.
“Đúng thì sao?” Giọng của yêu tăng cũng thay đổi, cổ họng kia không thể dùng hai từ thô lỗ để hình dung, chỉ có thể dùng từ “cộc cằn“.
“Ta chỉ muốn hỏi một chút, ngươi tự nguyện duy trì trạng thái này sao.” Phong Bất Giác nói: “Hay là không tự chủ được, bị cô bé kia khống chế nên mới tấn công những người lên núi như bọn ta?”
“Nếu như ta bị khống chế, thì bây giờ ngươi có thể đàng hoàng đứng đây nói chuyện với ta sao?” Yêu tăng hỏi.
“Vậy ngươi tự nguyện biến thành yêu, gây họa cho chúng sinh?” Phong Bất Giác nói.
“Ta biến thành bộ dạng như hiện giờ, đúng là do oán khí của đứa trẻ đó gây nên. Trừ phi oán khí của nó tiêu tan, không thì ta... Và tất cả hồn ma trên ngọn núi này, tất cả đều sẽ bị nhốt trong núi này, vĩnh viễn không được siêu thoát.” Yêu tăng trả lời: “Có điều, giết đám người ở trấn Tàng Linh các người, đều không phải do ta tự nguyện làm.”
“Là vì người của trấn Tàng Linh đã giết oan Linh Nhi?” Phong Bất Giác hỏi với ý thăm dò.
“Hừ...” Yêu tăng hừ lạnh, nói: “Chắc ngươi cũng là pháp sư mà bọn họ mời đến trừ ma phải không?”
“Đương nhiên không phải. Nếu như đúng như vậy, ngươi cho rằng bản thân ngươi vẫn có thể đường hoàng đứng ở đây nói chuyện với ta sao?” Phong Bất Giác trả lời cực kỳ hung hăng.
“Hử?” Yêu tăng nghe xong thì ngẩn người ra, lão ta tiến sát mặt về phía trước: “Thằng nhóc nhà ngươi, khẩu khí cũng lớn thật đấy.”
“Ta không có thời gian nói nhảm với ngươi, mau trả lời câu hỏi của ta.” Phong Bất Giác nói: “Có lẽ ta có thể giúp các ngươi.”
“Chỉ dựa vào ngươi? Ha ha ha...” Lão yêu lại cười một tràng cười lớn: “Ngươi biết nơi này, tại sao gọi là “Tàng Linh” không?”
“Tại sao?” Phong Bất Giác không biết, cho nên trực tiếp đặt câu hỏi thuận theo lời của đối phương.
Yêu tăng kia quay người, dùng cánh tay thô ráp như bắp đùi của lão ta, chỉ về phía pho tượng không đầu phía sau: “Nơi này, vốn là đạo trường (nơi làm phép) của La Hán, trong chùa có cất giấu một món pháp bảo bí mật của Mật tông – chuông Kim Cang.” Lão ta hạ cánh tay xuống, trừng mắt nhìn Phong Bất Giác: “Mà ta là hòa thượng duy nhất trong chùa này.” Nói đến đây, dường như lão ta nhớ lại chuyện năm đó, trên khuôn mặt như hung thần của lão ta, lại lộ ra một tia sợ hãi: “Nhưng bây giờ thì sao? Ngươi nhìn ta đi, thành ra cái gì đây?”
“Ồ? Chuông Kim Cang đó rất lợi hại phải không?” Phong Bất Giác khoanh tay trước ngực, bày ra thái độ không cho là đúng, ngẩng đầu hỏi.
“Cái tên giả bộ thâm sâu không khinh bạc như ngươi, dĩ nhiên không biết được sự lợi hại của chuông Kim Cang rồi!” Yêu tăng kia quả nhiên mắc bẫy, bắt đầu thao thao bất tuyệt nói: “Chuông Kim Cang là vật báu quý giá của Mật tông, có thể đẩy nhanh sức mạnh của vô số bùa chú như ảo thuật, thuật thức thần, thuật triệu hồi, thuật con rối, cầu phúc, cầu mưa, trị bệnh, an gia, dập tai họa.... Ép buộc quỷ thần, gì cũng có thể. Thậm chí có thể dẫn dắt sự xui xẻo của con người đến cảnh giới giải thoát, chế ngự hung thần, siêu thoát dục niệm, thay đổi ngũ hành, âm dương, định thế bát tự, thay đổi vận mệnh.”
“Thứ đó hiện giờ đang ở đâu?” Trên mặt Phong Bất Giác không biểu hiện gì, nhưng trong lòng đã đưa ra lời thề sắt son: “Chuông Kim Cang, ông đây phải có nó.”
“Sao? Ngươi muốn cướp chuông à?” Yêu tăng hỏi.
Thời khắc câu hỏi này được đưa ra, Phong Bất Giác đã xác định bảy tám phần, đây là flag nhiệm vụ!
Anh lập tức quay đầu, nhìn Tự Vũ một cái, người kia ngầm hiểu trong đầu, không nói lời nào, chỉ khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Đúng!” Phong Bất Giác lập tức trả lời.
[Cập nhật tiến độ nhiệm vụ chính]
[Vào cảnh trong chuông, tìm kiếm hồn phách của Linh Nhi.]
Quả nhiên, nhắc nhở hệ thống lập tức vang lên, nhiệm vụ chính trong bảng chọn game cũng phát sinh thay đổi.
“Ngươi nói muốn giúp bọn ta, ta xem xem ngươi có bản lĩnh này hay không.” Yêu tăng cười nói. Lão ta vừa nói, vừa giậm chân tại chỗ, khí thế ầm ầm. Gạch đá xanh xám trên mặt đất lập tức văng tung tóe, xuất hiện một khe nứt dài khoảng hai mét, trong đó hình như có thể nghe thấy tiếng than khóc thê lương, nhưng nhìn xuống dưới chỉ là một màn đen tối.
“Muốn lấy chuông Kim Cang, ngươi tự đi hỏi đứa trẻ đó đi.” Yêu tăng nói, chìa bàn tay ra, trong lòng bàn tay lão ta cũng có một chiếc chuông giống y hệt cái mà trước đó Yêu cây đã cho, “Cầm lấy chuông này, nhảy xuống là được.”
Phong Bất Giác không để cho Tự Vũ tiến lên lấy, mà tự vươn tay ra lấy vật phẩm này, sau đó lại đặt lên tay Tự Vũ. Tiếp đó, anh còn lịch sự nói với quái vật to lớn đứng trước mắt: “Đa tạ đại sư chỉ điểm.”
“Đừng phí lời, có nhiều người từng đến đó, nhưng chưa có ai quay lại. Thứ quay lại được... chỉ có chiếc chuông thôi.” Yêu tăng đáp lại.
Phong Bất Giác cảm thấy đoạn cốt truyện này cũng tương đối đầy đủ rồi, anh quay đầu lại nói với Tự Vũ: “Chuyện đó... Chúng ta hô khẩu hiệu, cùng nhảy xuống nhé.”
“Đầu tiên, tôi phủ quyết khẩu hiệu “Anh nhảy, tôi nhảy.” Cô trực tiếp trả lời như vậy.
“Chậc...” Phong Bất Giác tỏ vẻ như gian kế bị phát hiện: “Vậy tôi đếm một hai ba nhé.”