Editor: Nguyetmai
Atobe đang nghe Mộ Dung Dĩnh kể về những câu chuyện trong giang hồ, cùng với Tiểu Thán và Bi Linh đang ở dưới lòng đất cũng nghe thấy nhắc nhở cập nhật nhiệm vụ chính. Tuy thông tin mà họ nghe được từ những câu nói trong nhắc nhở nhiệm vụ có hạn, nhưng dựa vào hai từ khóa “cảnh trong chuông” và “hồn phách”, cũng đủ để họ hiểu được, chắc chắn phó bản không chỉ đơn giản là thế giới võ hiệp.
“Cảnh trong chuông này...” Tiểu Thán vừa đi, vừa nói: “Lẽ nào là thiết lập gần giống với “Cảnh trong hũ” và “Thế giới thiên thư” trong series Hiên Viên Kiếm?” Tiểu Thán lên tiếng.
“Nếu đúng thì phó bản này đã từ võ hiệp biến thành tiên hiệp cộng thêm cảm giác linh dị kỳ bí.” Bi Linh đáp, “Có điều con quái vật cá sấu khổng lồ chúng ta gặp lúc trước, được tính là thiết lập siêu nhiên rồi, cũng chẳng có gì lạ mà.”
“Ừm... Dù thế nào, nhiệm vụ chính bây giờ coi như có chút manh mối rồi. Nói không chừng chưa chờ chúng ta ra khỏi nơi này, anh Giác và chị Vũ đã qua ải luôn rồi.” Tiểu Thán nói.
“Đừng có mơ...” Bi Linh lập tức dội cho cậu ta một gáo nước lạnh: “Từ giới thiệu ban đầu có thể nhận ra, cho dù phó bản này có chứa thiết lập như vậy, nhưng cuối cùng phó bản cũng không thoát khỏi có liên quan với chuyện quyết đấu giữa hai đại kiếm khách kia. Chẳng qua là bây giờ chúng ta vẫn chưa phát hiện ra mối liên hệ trong đó. Nhưng theo việc tăng thêm độ tìm kiếm phó bản, cuối cùng chắc chắn sẽ có manh mối dẫn chúng ta đến trận đấu đó.”
“Ừm... Phía sau mỗi trận quyết đấu của cao thủ tuyệt thế, đều có một âm mưu to lớn phải không...” Tiểu Thán tiếp lời.
“Cậu nghĩ sao?” Bi Linh hỏi: “Nếu quyết đấu, hai người cứ hẹn thời gian tìm khoảng đất trống để phân thắng bại là được rồi. Cố ý chạy đến thị trấn ma quỷ này, còn chọn đêm trăng tròn gì đó, không có âm mưu mới lạ đó.”
Trong lúc nói chuyện, đường hầm trước mặt hai người đã đến điểm cuối cùng, phía trước lại là ngõ cụt, một tường đá chặn đường đến mức gió còn không lọt qua.
“Không phải chứ...” Bi Linh lẩm bẩm: “Tôi còn tưởng vận may của cậu trước giờ rất tốt nữa đấy.”
“Hả?” Tiểu Thán ngơ ra một lúc: “Hóa ra trước đây cũng vì lý do này nên mới để tôi đoán phải không?”
“Cậu tưởng là gì?” Bi Linh uể oải nói, trong lòng cô có hơi nhụt chí, bởi vì đoạn đường từ chỗ ngã tư đến tận cùng con đường khá là dài, hai người mất hơn nửa tiếng mới đi đến đây. Giờ lại gặp ngõ cụt, có nghĩa họ lại lãng phí rất nhiều thời gian và thể năng.
Kể từ lúc rơi xuống đầm nước, Tiểu Thán và Bi Linh bơi lên bờ, tìm kiếm, gặp quái, lòng vòng, chiến đấu, rồi lại đi, lại tìm kiếm... Suốt dọc đường đến đây, giá trị thể năng của hai người đã tiêu hao quá nửa. Tuy họ có thể tùy ý dừng lại để khôi phục tại chỗ, muốn nghỉ bao lâu cũng được. Nhưng Bi Linh biết rất rõ, thời gian họ tiêu tốn ở đây, đối với công hội mà nói, sẽ là một thứ uy hiếp tiềm ẩn. Chờ khi mặt trời lặn, nếu như họ không về lại căn phòng nhà trọ theo kế hoạch ban đầu, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến hành động tiếp theo của đồng đội. Do đó khả năng dẫn đến một loạt những biến cố và rủi ro khó mà lường được.
Cho nên, phải rời khỏi động huyệt dưới lòng đất này một cách nhanh chóng và an toàn, đây mới là mục đích chính của họ.
“Ừm...” Dường như Tiểu Thán đã bị lây vẻ mặt nhíu mày chau mặt của Bi Linh, nên cũng nhíu mày trầm tư theo, “Ủa? Nói không chừng bức tường này cũng giống như khối kim loại lúc nãy, có thể giải khóa gì đó?” Cậu vừa nói, vừa tiến đến dùng tay sờ vào bức tường đá, muốn thử xem bảng chọn game có nhảy ra trong tầm nhìn hay không.
Bi Linh than vãn: “Vật hệ thống tạo ra có thể giải khóa đều rất rõ ràng, mà loại này nhìn cái là biết dùng để xếp cảnh chặn đường...” Ai ngờ cô chưa nói dứt lời, bức tường đá đã sinh ra thay đổi ngoài dự liệu.
Đây thật sự không phải là vật cài đặt hệ thống sẽ cung cấp bảng chọn nhắc nhở cho game thủ. Nhưng sau khi Tiểu Thán dùng tay sờ vào khối đá, một lớp đá trên bề mặt bức tường đá bỗng nhiên tróc ra, ngay chính giữa bức tường đá hiện ra một chỗ lõm hình tròn, đường kính của chỗ lõm này khoảng chừng năm mươi centimet, bên trong bằng phẳng láng mịn. Khi tia sáng chiếu xuống, có thể nhìn thấy một ký hiệu âm dương được in trong chỗ lõm.
[Nhiệm vụ phụ đã kích hoạt]
[Tìm kiếm hai viên đá âm dương, mở cửa đá]
“Như vậy cũng được sao!” Bi Linh trợn mắt há hốc miệng. Nhiệm vụ này vừa kích hoạt, cô liền hiểu ra... Ngã tư trước đó, chắc là mỗi con đường đều phải đi một lượt. Hai bên đường mỗi bên có một phiến đá, mà ở giữa chính là nơi có cửa đá.
“Cho nên nói, phàm là việc gì cũng phải có thái độ thử cái xem sao, nói không chừng sẽ gặp được chuyện tốt nào đó cũng nên.” Tiểu Thán cười nói.
“Cậu là Mr Good Good* à?” Bi Linh trả lời bằng ánh mắt vô hồn: “Đừng đắc ý, còn phải quay lại tìm phiến đá nữa, nói một cách khách quan, đi đường ở giữa trước, vẫn lãng phí thêm thời gian một tiếng đồng hồ và thể lực.”
(*) Mr Good Good hay Yes man là một bộ phim hài chiếu năm 2008 của đạo diễn Peyton Reed, được viết bởi biên kịch Nicholas Stoller, Jarrad Paul, và Andrew Mogel và có sự tham gia của Jim Carrey và đóng chung với Zooey Deschanel.
Tiểu Thán nhấc mũ thợ mỏ lên, vòng qua Bi Linh, đi về hướng ngược lại: “Nói một cách khách quan, ngay từ đầu là cô bảo tôi đoán, kết quả... Ai ya... Được rồi được rồi, là tôi đã sai!”
Hai người lại quay lại, đến chỗ ngã tư, lần này họ chọn con đường bên trái.
May là đường hầm bên này không xa lắm, họ chỉ đi khoảng năm sáu phút là đã đến một động đá tương đối thoáng đãng khác.
Thật ra lúc ở ngã tư, Bi Linh cũng suy nghĩ về hành động chia nhau đi, hai người mỗi người tự lấy một phiến đá thì có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian. Nhưng cô nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ này... Chủ yếu vẫn là vì cô không yên tâm với năng lực một mình xử lý vấn đề của Tiểu Thán, cô sợ cậu nhóc có đi không về.
“Cẩn thận lưu ý xung quanh nhé.” Bi Linh khẽ lên tiếng nhắc nhở phía sau Tiểu Thán. Sau khi vào động, rõ ràng cô đã bắt đầu cảnh giác.
Tiểu Thán đáp lại: “A... Hiểu rồi.” Cậu ta cũng hiểu ra, căn cứ theo thói quen nhất quán của trò chơi, ở đây chắc chắn có flag nào đó thử thách game thủ, không phải quái vật thì là câu đố.
Quả nhiên, hai người vừa đi vào chưa đến mười mét, chỉ nhìn thấy ở phía sâu trong động có ánh lửa lóe lên, xuất hiện một cái bóng kỳ quái toàn thân rừng rực lửa.
Tốc độ thân thủ của cái bóng kia rõ ràng là ngoài sức tưởng tượng, bỗng chốc đã xông đến vị trí cách game thủ không xa ở đằng trước. Ngay lập tức, nó nhảy vọt lên cao từ mặt đất, dường như hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của lực hút trái đất, trực tiếp thả người nhảy lên trên đỉnh động, ôm lấy khối thạch nhũ treo ngược ở trên đỉnh, từ độ cao này nhìn vọng xuống hai game thủ, miệng còn phát ra một tiếng kêu kỳ lạ.
“Thằng nhóc này là Digimon* sao...” Tiểu Thán nhìn quái vật kia nói, đồng thời, cậu ta đã rút shotgun ra.
(*) Digimon: tên gọi đầy đủ là Digital Monster là một thương hiệu truyền thông của Nhật Bản bao gồm đồ chơi nuôi thú ảo, anime, manga, trò chơi điện tử, phim và bộ sưu tập thẻ trò chơi.
“Thận trọng ngắm bắn, đừng để đối phương tiếp cận khi thay đạn.” Lúc này Bi Linh không quan tâm tới lời nói vớ vẩn của Tiểu Thán, mà vẫn rất nghiêm túc đưa ra chỉ thị cho cậu ta.
Tiểu Thán cũng không đùa giỡn nữa, mà dồn sự tập trung vào trận đấu trước mắt.
Con quái vật trước mắt, thân hình cao khoảng một mét sáu, hình dáng giống con vượn, mặt thì giống như đá quý màu đỏ, giống như được cấu tạo nên từ tinh thể. Lông trên người màu vàng đỏ, hơn nữa bề ngoài còn hừng hực một tầng lửa. Cái đuôi dài như dây thừng cuộn lại phía sau mông, đầu đuôi của nó là một viên tinh thạch đỏ hình thoi.
Cái cách xuất hiện của con vượn lửa này cũng coi như lợi hại, cộng thêm tạo hình dị hợm, cơ bản là một quái vật cấp BOSS nhỏ.
Lại một tiếng vượn hú truyền đến, chỉ thấy vượn lửa thoắt lượn xuống, và chuyển động theo chiều ngang, chốn vào phía sau một khối nham thạch. Bắt đầu từ thời khắc này, cuộc chiến coi như chính thức bắt đầu.
...
Lại nói Phong Bất Giác và Tự Vũ mỗi người giữ một chiếc chuông, nhảy vào khe nứt dưới mặt đất. Không biết qua bao lâu, bóng tối như nhung đen trước mắt hai người mới rút đi.
Khi định thần trở lại, họ đã đứng kề vai nhau trên một đồng bằng phong cảnh đẹp đẽ. Mặt trời treo trên bầu trời, mây trắng mênh mông. Dưới chân là cỏ tươi nằm nghiêng, xanh rì vô biên. Ở nơi xa tít mà thị lực có thể nhìn thấy, thấp thoáng trong mây, có thể nhìn thấy những dãy núi sừng sững, vách núi đâm thẳng lên trời, ngang tàng hùng vĩ.
Quay đầu nhìn lại, ở phía sau cách chỗ hai người khoảng mười mấy trượng, giống như tận cùng thế giới, nghiễm nhiên là một cảnh tượng khác. Chỉ thấy sườn núi dốc đứng, mờ mịt vô biên, nhìn xuống dưới sâu hun hút, mây khói che lấp, không nhìn thấy đáy.
Khoảng chừng hơn mười mét bên cạnh họ, còn có một bia đá, tấm bia đá giống như một ngọn núi nhỏ, cao vút, bên trên có khắc ba chữ lớn – Linh Trung Cảnh (nghĩa là: cảnh trong chuông).
“Nơi này thật thú vị.” Phong Bất Giác nhìn xa xa chỗ tấm bia đá, cười nói: “Nét bút hình như rất quen.”
“Trấn Thương Linh?” Tự Vũ tiếp lời, cô không nghiên cứu về nét bút, nhưng cô cũng có thể đoán ra Phong Bất Giác đang chỉ thứ gì.
“Đúng vậy, xem ra “Tàng Linh” sẽ biến thành “Thương Linh”, quả nhiên là có nguyên...” Phong Bất Giác đang nói với Tự Vũ thì đột nhiên ánh mắt anh thay đổi, khóe miệng kèm theo nụ cười: “Ôi, có người đẹp kìa.”
Tự Vũ vô thức né khỏi tầm nhìn của anh: “Cái này gọi là gì... Lẽ nào anh nghĩ rằng khen tôi một câu mà không hề có dấu hiệu gì trong lúc nói chuyện thì tôi sẽ vui sao?”
“À... Tôi nói cô ấy...” Phong Bất Giác hơi nghiêng đầu, tầm mắt vượt qua bờ vai Tự Vũ, và giơ ngón tay, chỉ về phía sau Tự Vũ.
Tự Vũ quay đầu nhìn, phát hiện ở phía kia của đồng bằng, có một cô gái đang từ tốn đi về phía này.
Cô gái này mặt áo xanh, hông đeo trường kiếm, dáng người yểu điệu, bước đi yêu kiều. Tuy cô ta vẫn cách họ một khoảng cách, nhưng dung mạo đó mới nhìn đã biết, chắc chắn là một người đẹp.
“Hừ...” Tự Vũ hừ lạnh một tiếng, cũng xoay người về phía người đang đi đến, cùng Phong Bất Giác nhìn về phía có bóng người kia.
“Tuy làm bộ “cho dù anh khen tôi tôi cũng không vui”, nhưng phát hiện ra tôi không khen cô thì lại tỏ ra không được vui.” Phong Bất Giác cười nói.
“Tôi giống loại người trẻ con như vậy sao?” Tự Vũ lạnh lùng đáp lại một câu.
“Đây không phải là vấn đề trẻ con hay không...” Phong Bất Giác nói: “Chắc cô từng đọc một câu như thế này trong “Thám tử nghiệp dư và con mèo“...” Anh dừng lại một chút: “Phụ nữ, cần đồ ăn, nước, nịnh nọt và một đôi giày kết hợp nhiều kiểu.”
“Đọc rồi, nhưng không dám gật bừa.” Tự Vũ trả lời, “Luận điểm có chứa sắc thái coi thường giới tính một cách sâu sắc và tính chủ quan phiến diện vốn dĩ không có logic.”
“A... Cho nên tôi đã viết trong bản thảo tháng này...” Phong Bất Giác nói: “Còn đàn ông, chỉ cần sự đồng tình của người phụ nữ nào đó là có thể sống tiếp.”
Trong lúc họ nói chuyện phiếm, cô gái kia đã tiến đến trước mặt, cô ta lần lượt nhìn Phong Bất Giác và Tự Vũ, sau đó ôm quyền chắp tay nói: “Tại hạ Lạc Mai Kiếm Lộc Thanh Ninh, lạc bước ở đây, không biết hai vị có biết đây là nơi nào không? Tại hạ phải làm thế nào để quay về trấn Thương Linh?”
“Lạc Mai Kiếm...” Tự Vũ nghe xong, miệng khẽ lẩm bẩm, nhanh chóng nhớ ra người này chắc cũng là một trong Hoa Ảnh Lục Kiếm.
Phong Bất Giác trực tiếp hỏi: “Ồ? Cô là sư muội của Lâm Thường?”
Ai ngờ, Lộc Thanh Ninh vừa nghe hai chữ Lâm Thường, thì lập tức vẻ mặt chuyển sang sắc mặt tràn đầy vẻ thù địch, và giơ ngang trường kiếm nói: “Lẽ nào các người là người do Lâm Thường phái đến?”