Editor: Nguyetmai
Trong động nham thạch dưới lòng đất, ở đoạn cuối đường hầm nằm giữa ngã tư.
Qua nhiều trắc trở, Tiểu Thán và Bi Linh cuối cùng cũng đến được cửa của cánh cửa đá kia một lần nữa. Họ đều lấy phiến đá của mình ra, hai phiến đá hình câu ngọc một xanh một đỏ khảm vào trong bàn thạch ở phần lõm ngay chính giữa cánh cửa đá.
Ký hiệu bát quái được lấp đầy, vừa khít, đồng thời, hai phiến đá âm dương bỗng sáng lên, tự xoay chuyển trong bàn thạch. Vài giây sau, phía trên cửa đá bỗng rơi xuống một đống đá vụn và cát bụi, sau đó tiếng ma sát của đá nặng nề vang lên, cánh cửa đá chậm rãi nâng lên, để lộ ra cảnh vật phía sau.
Phía sau cánh cửa đá, không còn là động nham thạch, mà là một căn phòng đá có hình chữ nhật, hơn nữa trong phòng này còn có nguồn sáng.
Tiểu Thán và Bi Linh đứng ngoài cửa nhìn xung quanh một lát, rồi nhìn bên trong hình như không có vật sống nào kiểu như quái vật, tạm thời cũng không thấy cái bẫy nào rõ ràng cả. Vì thế hai người kề vai bước vào trong căn phòng đá.
Phần nóc căn phòng đá cao khoảng chừng năm mét, nhưng không bằng phẳng, có rất nhiều vật thể phát sáng kẹt lại giữa khe đá, không giống sinh vật, cũng không phải thứ đồ cao cấp như kiểu dạ minh châu, nhìn có vẻ rất giống đá kyanite trong StarCraft*.
(*) StarCraft là một dòng game khoa học viễn tưởng quân sự do Chris Metzen và James Phinney tạo ra và thuộc quyền sở hữu của hãng Blizzard Entertainment.
Ở phía đối diện với căn phòng đá có một cánh cửa đá, bên cạnh cánh cửa có một cơ qua kiểu bàn xoay, chắc là dùng để mở cửa.
“Tôi nói này... Có phải cô vẫn hơi lạnh không?” Tiểu Thán nhìn Bi Linh nói.
Vừa rồi vội lên đường, Bi Linh vẫn luôn để Tiểu Thán đi phía trước, hơn nữa ở trong đường hầm, bọn họ dựa vào mũ thợ mỏ và đèn pin chiếu sáng, không nhìn rõ ràng. Bây giờ đang ở chỗ tương đối sáng sủa, Tiểu Thán nhìn thấy sắc mặt của Bi Linh, và cả bờ vai hơi run run, liền nhận ra vấn đề của cô.
“Vẫn ổn... Hắt xì!” Khi Bi Linh nói chuyện với Tiểu Thán, cô hơi ngẩng đầu lên, do đó tầm nhìn của cô vừa hay đón lấy tia sáng, ngay lập tức cô hắt xì thật to, phun hết nước miếng nước bọt vào mặt Tiểu Thán.
Tiểu Thán vuốt mặt: “Chú ý sức khỏe.””
“Ủa... Sao cậu không bị sao hết vậy?” Bi Linh dùng tay che miệng và mũi lại, hít một hơi nói: “Rõ ràng cậu cũng xuống nước mà... Lẽ nào kẻ ngốc có đặc trưng sinh lý là không bị cảm lạnh?”
“Là bác sĩ, đầu tiên tôi phải phủ nhận cách nói vô căn cứ và phản kiến thức y học của cô.” Tiểu Thán đáp lại.
Ngay sau đó, đầu cậu ta bị đập một cái.
“Tiếp đó...” Tiểu Thán đưa sát mặt về phía trước, bốn mắt nhìn nhau với Bi Linh.
“Cậu làm gì vậy...” Bi Linh rụt cổ về sau theo bản năng, vuốt đôi má đang đỏ ửng dần lên.
“Ừm... Đồng tử không có hiện tượng rời rạc.” Tiểu Thán nhìn chằm chằm vào mắt của cô, nói: “Vậy chứng tỏ vấn đề không quá nghiêm trọng, nhiệt độ cơ thể chắc tầm ba mươi ba độ trở lên...” Cậu ta vừa nghĩ vừa nói: “Tuy bây giờ sắc mặt cô trắng bệch, môi miệng nhợt nhạt, nhưng suốt dọc đường đi, cũng hoạt động nhiều hơn, nhiệt độ cơ thể chắc đang tăng trở lại... Chắc là do ảnh hưởng từ bộ đồ ướt.”
“Cậu, lùi về sau ba bước, cách xa tôi từ một mét trở lên.” Bi Linh lườm một cái, ngữ khí chậm lại.
“Sao vậy?” Tiểu Thán nghi ngờ nói, nhưng cậu ta vẫn làm theo.
“Lúc này khi tôi ra khỏi đầm nước, trong bảng chọn đúng là đang hiển thị trạng thái [Đóng băng], đối với tốc độ di chuyển và tiêu hao giá trị thể năng đều có ảnh hưởng, nhưng bây giờ đã hết rồi, chỉ là cảm thấy cơ thể vẫn còn đôi chút khó chịu.” Bi Linh thở dài thườn thượt nói: “Bác sĩ, chúng ta đang chơi game, nếu có tình trạng gì, có thể nhìn thấy trên dữ liệu, không cần cậu phải nhìn nghe hỏi sờ đâu.”
“Trung y mới phải nhìn nghe hỏi sờ, tôi là...”
“Đừng ngắt lời! Để tôi nói hết.”
“Ồ...”
“Bắt đầu từ bây giờ, trong trường hợp thường, không cho phép cậu đến gần phạm vi cách tôi trong vòng một mét, càng không cho phép có hành động gì mang tính đột ngột trong khoảng cách này, ví dụ kiểu ghé sát mặt vào.” Bi Linh nói tiếp: “Rõ chưa?”
“Ơ...” Tiểu Thán tỏ vẻ ngơ ngác không hiểu gì mất vài giây, rồi gật đầu: “Được thôi...”
“OK, tôi nói xong rồi.”
Tiểu Thán cũng không nói gì thêm, chỉ nhún vai không tỏ rõ ý kiến, quay người lại, đi về phía một bên căn phòng đá.
Trên tường phía bên đó, có một vết nứt hình mạng nhện, hơn nữa đường vân hiện ra cực kỳ chỉnh tề, tựa như cái bia vậy. Tiểu Thán cảm thấy cái này khả năng cũng là một vật cài đặt hệ thống, cho nên định dùng tay chạm vào, để xem có kích hoạt cái gì hay không.
Không ngờ, cậu ta vừa đến gần vài bước, mặt tường đó bắt đầu rung động, vết nứt trên tường như gợn sóng, bốn phía dần trôi về chính giữa, vài giây sau, một hòn đá màu trắng, từ vị trí “mắt bia” phá tường hiện ra.
Hòn đá kia sinh ra một khuôn mặt hình chữ quốc, mắt phượng, lông mày như ngọn lửa cuồn cuộn, mũi rộng môi dày, còn để chỏm râu, trên đầu còn có tóc. Đương nhiên rồi, toàn bộ đặc trưng của những bộ mặt này đều được điêu khắc từ đá mà thành, màu sắc cũng đều là màu trắng.
Vậy mà con ngươi của hòn đá lại động đậy, nó nhìn Tiểu Thán, rồi lại nhìn Bi Linh, sau đó còn mở miệng ra nói, cũng không biết rốt cuộc nó có cổ họng hay không…
“Các người muốn cuốn nào?” Hòn đá lên tiếng hỏi.
“Cuốn nào?” Tiểu Thán lặp lại, hoàn toàn không biết nên trả lời ra sao. Cậu ta lập tức quay đầu nhìn Bi Linh với ánh mắt dò hỏi.
Bi Linh đi đến vị trí kề vai Tiểu Thán, hạ khẩu súng tiểu liên mà vài giây trước đó cô đã giơ lên, nói với hòn đá kia: “Ngươi có tổng cộng mấy cuốn?”
“Ba cuốn.” Hòn đá trả lời.
“Ba cuốn là những gì?” Bi Linh hỏi, nếu nói về sự thành thạo khi nói chuyện với NPC, tuy cô không nhập vai như anh Giác, nhưng cũng biết hỏi thế nào để dễ dàng gợi chuyện hơn.
“Sao mấy người gần đây, đều dốt đặc như vậy.” Hòn đá đáp lại: “Từ bàn cổ khai thiên, Nữ Oa tạo người… Thần công của nhân gian thiên thượng, tổng cộng có mười bốn cuốn. Nhưng gân cốt của đám phàm phu tục tử các người đời sau không bằng đời trước, bây giờ chỉ còn lại ba loại công phu có thể luyện tập.”
Hòn đá lớn giọng nói: “Là ba cuốn này… “Thần quyết Nghịch chuyển trời đất”, “Thần công Tam Hoa Tụ Đỉnh”, “Đại pháp Thái Hư Vô Tướng“.”
“Hơ…” Tiểu Thán cũng ngớ người: “Thứ đồ nghe có vẻ trái đạo trời như vậy, lẽ nào ngươi tính tặng bọn ta?”
“Lẽ nào các người không muốn có nó?” Hòn đá hỏi.
“Có thể lấy cả ba cuốn không?” Bi Linh lập tức hỏi.
“Không được.” Hòn đá trả lời rất dứt khoát, “Ồ, đúng rồi, người lần trước tới, đã lấy đi cuốn “Đại pháp Thái Hư Vô Tướng” rồi, bây giờ chỉ còn lại hai cuốn thôi.”
“Lần trước có mấy người đến đây?” Bi Linh lại hỏi.
“Một người.” Hòn đá trả lời.
“Chúng tôi có hai người” Bi Linh nói.
“Ừm… Lúc đầu chủ nhân nói với ta, mỗi người, chỉ có thể cầm một cuốn, tới thêm lần nữa thì không thể cho nữa. Nhưng chưa từng nói nếu như có hai người tới…” Hòn đá dường như có chút do dự.
“Ta không quen biết hắn.” Bi Linh chỉ Tiểu Thán.
“Hả?” Tiểu Thán ngơ ngẩn.
Bi Linh cười một cách xảo quyệt: “Hòn đá, đưa cho ta “Thần công Tam Hoa Tụ Đỉnh“.”
Hòn đá kia cũng không nhiều lời, chỉ thấy ánh sáng trắng hiện ra, một cuốn bí kíp bằng giấy xuất hiện trong tay Bi Linh.
“Ồ ồ…” Tiểu Thán đã hiểu ra rồi, cậu ta tiến lên một bước: “Ta cũng không quen cô ta, cho ta “Thần quyết Nghịch chuyển đất trời” đi.”