Editor: Nguyetmai
[Tên: Thần công Tam Hoa Tụ Đỉnh]
[Thuộc tính thẻ kỹ năng: Kỹ năng bị động, sở hữu vĩnh viễn]
[Loại kỹ năng: Thường]
[Hiệu quả: Tăng 50% tốc độ hồi phục giá trị HP, giá trị thể năng và giá trị linh lực]
[Điều kiện học: Không, sau khi nhận thẻ kỹ năng này không thể giao dịch]
[Chú ý: Nhân hoa, luyện tinh hóa khí; địa hoa: luyện khí hóa thần; thiên hoa: luyện thần hoán hư. Tam hoa tụ đỉnh, không sợ hãi, không hoảng hốt, không chấp nhặt, biết buông bỏ, thường trong sạch, thường tỉnh táo. Người luyện thành thần công này sẽ như thoát xác, quy nhập cảnh giới hư không.]
Sau khi Bi Linh lấy được vật phẩm này, vừa nhìn thấy không thể giao dịch liền dứt khoát học luôn. Bí tịch trong tay hóa thành luồng ánh sáng trắng, sau đó biến mất không thấy tăm hơi. Một giây sau, nó liền trở thành một chuỗi số liệu trong thanh menu.
Sự mạnh mẽ và tính thực dụng của kỹ năng này không có gì phải nghi ngờ nữa. Chắc chắn rằng trên 95% người chơi đều sẽ không chút do dự để nó chiếm vị trí đầu tiên trong thanh kỹ năng mười hai ô. Còn 5% cực đoan còn lại, ví dụ như một hoặc một nhóm người chơi trong giai đoạn sau của game có một nhóm kỹ năng tương hỗ liên quan với nhau, khiến họ thực sự không thể chừa ra được kỹ năng bị động trong thanh kỹ năng.
Ngoài trường hợp kể trên, về cơ bản kỹ năng này có thể cho phép người chơi sử dụng vĩnh viễn, không cần phải dùng đến kỹ năng khác thay thế. Hơn nữa sau khi mãn cấp vẫn có thể dùng tiếp được.
Ngoài ra, bởi vì loại thuộc tính không hiển thị là “Tốc độ hồi phục” này sẽ thay đổi theo level, nghiêng về sở trường và giới hạn các số trị của người chơi, cho nên “Thần công Tam Hoa Tụ Đỉnh” cũng không thiết kế điều kiện học tập.
Có được kỹ năng này, Bi Linh vô cùng thích thú. Từ khi ngã vào trong động đến bây giờ, cuối cùng cũng có thu hoạch, không uống công vừa rồi cô và Tiểu Thán đã tiêu tốn bao nhiêu thời gian, phải nếm biết bao khổ sở như vậy.
Cô xem xong phần mô tả kỹ năng, lại quay sang nhìn Tiểu Thán, lòng thầm nghĩ: Cuốn “Thần quyết Nghịch chuyển trời đất” của cậu ta có lẽ cũng không hề yếu, bây giờ chắc trong lòng đang vui đến nở hoa rồi đúng không.
Nhưng không ngờ, trên mặt Tiểu Thán vẫn là vẻ mặt khó hiểu.
Cậu ta không phải là loại người vui buồn không thể hiện trên mặt, hay giỏi diễn xuất, cho nên vẻ mặt này của cậu ta đã chứng tỏ rất nhiều điều…
[Tên: Thần quyết Nghịch chuyển trời đất]
[Thuộc tính kỹ năng: Kỹ năng chủ động, sở hữu vĩnh viễn]
[Loại kỹ năng: Chiến đấu]
[Hiệu quả: Nghịch chuyển trời đất, điên đảo càn khôn. (Không có thời gian CD)]
[Tiêu hao: 2% giới hạn giá trị thể năng]
[Điều kiện học: Sở trường Chiến đấu B, sở trường Linh thuật C. Level 30 trở lên, sau khi nhận thẻ kỹ năng này sẽ không thể giao dịch]
[Chú ý: Người học võ, một cầu nâng cao cảnh giới tu vi của bản thân, hai cầu thuần thục thủ pháp quyền thuật ngăn địch. Thần quyết này đi theo đường khác, dùng pháp môn là huyền đạo, phá vỡ tính chất giao lưu giữa cơ thể con người và thế giới bên ngoài, sáng tạo nên thần kỹ tuyệt thế vô song.]
Tiểu Thán vừa không hiểu được hiệu quả của kỹ năng này là gì, vừa chưa đạt đủ điều kiện học, chỉ biết bĩu môi và tạm cất thẻ kỹ năng này vào balo.
“Sao vậy?” Bi Linh cười gian tà: “Chẳng lẽ trên đó viết là, muốn luyện thần công…”
“Muốn luyện thần công, phải lên 30.” Tiểu Thán tiếp lời.
“Ồ. Thì ra là không học được.” Bi Linh cười nói.
“Ba cuốn bí tịch đã được tặng hết, ngày tháng ta sống trên đời này cũng đã kết thúc.” Hòn đá nói: “Chủ nhân vẫn còn đợi ta ở thượng cảnh, cáo từ…”
“Đợi đã!” Bi Linh vội vàng lớn tiếng nói: “Có thể trả lời chúng tôi mấy vấn đề được không?”
“Sao vậy? Chẳng lẽ vẫn còn cần ta đích thân chỉ điểm công phu cho các người hay sao?” Hòn đá mất kiên nhẫn nói: “Đám phàm phu tục tử các người, đúng là đời sau ngu ngốc hơn đời trước. Ta còn không có chân tay, cho dù ta chịu dùng ngôn ngữ để chỉ dạy các ngươi thì có gì khác so với các ngươi trực tiếp học từ bí tịch đâu? Chẳng lẽ các ngươi không biết chữ sao?”
“Chúng ta đang muốn hỏi, chủ nhân của ngươi là ai? Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại ở đây? Tại sao lại đưa bí tịch cho những người xa lạ như chúng ta?” Tiểu Thán hỏi liền một hơi tất cả những câu hỏi muốn hỏi ra.
Bi Linh cũng bổ sung thêm: “Ngoài ra, nếu ngươi tiện thì tốt nhất là nói luôn cho chúng ta biết rốt cuộc động nham thạch này hình thành như thế nào, trấn Thương Linh ở bên trên có thực sự có ma quỷ hay không? Còn nữa cái người đến lấy đi Đại pháp Thái Không Vô Tướng là người như thế nào?”
Hòn đá đó không hổ là một nhân vật cứ mỗi câu nói là một câu “phàm phu tục tử”, và hễ mở miệng ra là nói đối phương “ngu ngốc“. Nó nghe hai người chơi hỏi liền một tràng xong, lại nhớ được từng câu một, và bắt đầu trả lời từng câu một theo trình tự, “Chủ nhân của ta, tên là Tả Đạo, thế xưng “Bàng Môn Đại Tiên“.
“Cũng không biết là bao nhiêu năm về trước… Thời gian ta cũng tính không rõ nữa, tóm lại là lúc đó, ta cũng chỉ là một hòn đá trên núi Bắc trấn Tàng Linh.”
“Năm đó, đám thôn dân giết chết một đứa bé tên là Linh Nhi. Sau khi đứa bé chết đi hóa thành oan hồn lệ quỷ, chiếm giữ chùa Tàng Linh. Cả ngọn núi đều bị oán khí của nó làm cho khiếp sợ, ta cũng bị nhiễm yêu khí, biến thành một hòn đá yêu.”
“Sau này, ta liền trở thành thuộc hạ của nó, ở trên núi giết hết thôn dân tiến vào và các hòa thượng đạo sĩ họ mời tới. Cứ thế rất nhiều năm trôi qua, trên trấn Tàng Linh, những hung thủ giết hại Linh Nhi và người nhà của họ đều đã chết hết. Các phương sĩ lên núi bắt ma cũng một đi không trở về. Nhưng oán khí của Linh Nhi vẫn còn nguyên, tiếp tục giết chóc.”
“Cho đến có một ngày, chủ nhân của ta đi ngang qua trấn Tàng Linh, sau khi nghe ngóng ngọn ngành đầu đuôi câu chuyện từ thôn dân, ông ấy đi lên núi tìm kiếm, liền gặp được ta. Ông ấy lấy chiếc chuông Linh Nhi dùng để buộc ta lại, đi một chuyến vào cảnh trong chuông, kết quả lại có thể về được. Ông ấy là người đầu tiên sống sót khi gặp được hồn phách của Linh Nhi mà vẫn trở về được.”
“Chủ nhân nói, Linh Nhi không phải là người phàm, cho nên sau khi chết oan mới hóa thành quỷ hồn vô cùng lợi hại. Tuy những hung thủ năm xưa đã chết hết, nhưng tổ tiên tạo nghiệt, con cháu vạ lây. Trấn Tàng Linh đã khó tránh được kiếp nạn, trong thôn này con người không thể ở được nữa, nếu không có bao nhiêu mạng cũng không đủ để bù vào.”
“Các thôn dân và quan phủ đều tin lời chủ nhân. Thế là dưới sự sắp xếp của ông ấy, toàn bộ người trong thôn đều chuyển ra ngoài, quan phủ cũng phong tỏa đường vào thôn, từ đó trấn này bị bỏ hoang.”
“Một mình chủ nhân ở lại trấn, mất khoảng mười ngày cho tới một tháng, mượn pháp bảo và pháp thuật đi sâu vào lòng đất, đả thông nhiều động nham thạch dưới lòng đất. Từ đó thay đổi căn mạch phong thủy của trấn, và đổi tên nó thành “Thương Linh”, hy vọng nhờ cách này, thời gian qua đi, có thể giải được kiếp số ở nơi đây.
“Làm xong những việc đó, chủ nhân liền rời đi.”
“Qua mấy năm sau, chủ nhân lại đến trấn này, đưa ta từ trên núi xuống. Chủ nhân nói với ta, ông ấy vốn là khách đến từ dị giới, qua lại bên ngoài luân hồi. Nay tới thế giới này, ông ấy đã không thể ở lại lâu nữa, chẳng mấy chốc sẽ phi thăng lên tiên thổ thượng cảnh.”
“Nhưng nhiều năm qua chủ nhân đã thu thập được rất nhiều báu vật, mang lên thượng cảnh cũng vô dụng, để lại trên đời cũng không chu toàn, cho nên ông ấy đã để lại những thứ đó ở dưới đáy hang này, sai ta canh chừng.”
“Vài ngày trước khi đi, chủ nhân đã cải tạo căn cốt linh trí của ta, và dốc sức dạy ta pháp tu hành, bảo ta chuyên tâm tĩnh tu trong động nham thạch này, và nói với ta… Những vật ngoài thân đều có thể tặng cho người có duyên. Ngoài ba cuốn bí tịch không thể trao vào tay cùng một người mà ta phải đích thân bảo quản ra, những món đồ khác nếu có người vào động thì đều có thể tự lấy đi.”
Hòn đá kia nói một hơi một tràng dài, cũng coi như đã giao phó rất rõ ràng rồi, chỉ có điều Tiểu Thán và Bi Linh tiêu hóa những tin tức này với mức độ khác nhau. Một người ngẩn tò te không hiểu gì, người còn lại đang trầm tư chăm chú.
Hòn đá nói tiếp: “Nay ta đã tu hành xong, cũng đã hoàn thành lời căn dặn của chủ nhân. Có thể nói là cơ duyên đã đến, các ngươi chớ làm lỡ chuyện phi thăng của ta.” Nó dừng lại một chút, “Còn về “Đại pháp Thái Hư Vô Tướng”, ta đã trao cho một người có tên là Lâm Thường.” Đôi mắt nó nhìn ra bên cạnh: “Nhưng không phải là trao trong căn phòng đá này. Ông ta vào đây bằng con đường khác với các ngươi, nơi đến cũng khác.”
“Lâm Thường?” Tiểu Thán và Bi Linh đồng loạt lặp lại.
“Đúng vậy, Lâm Thường, cái tên này kỳ quặc lắm à?” Hòn đá hỏi.
“Ngươi đưa bí tịch cho ông ta từ khi nào?” Bi Linh lập tức hỏi: “Còn nữa… Ông ta ra khỏi đây thế nào? Rốt cuộc cái động này rộng bao nhiêu?”
“Cái tên Lâm Thường đó dễ hầu hạ hơn các ngươi nhiều.” Hòn đá đáp, “Ông ta tìm được một căn phòng đá khác, lúc đó ta vừa đi ra từ trong bức tường, ông ta đã sợ tái xanh mặt mày rồi, ta vừa nói chuyện với ông ta, ông ta đã quỳ xuống đất dập đầu.” Khi nói câu này, giọng điệu của hòn đá dường như có chút buồn cười: “Ta hỏi ông ta muốn cuốn sách nào, hắn cũng không nói, chỉ ra sức xin tha, cho nên ta đã ném đại cho ông ta một cuốn. Sau khi lấy được bí tịch, ông ta lật vài trang rồi cười như kẻ điên. Ông ta cười một tràng, rồi tự lẩm bẩm nói “Ta nhất định phải ra ngoài” vân vân. Nếu ông ta đã nói như vậy thì ta liền dùng pháp thuật đưa ông ta ra ngoài thôi.”
“Ngươi có thể dùng pháp thuật đưa người ra ngoài?” Tiểu Thán tươi cười, cho rằng đã tìm thấy cách truyền tống một chiều, “Vậy hai chúng ta…”
“Các ngươi tự ra ngoài đi, ta sắp phi thăng rồi, nếu sử dụng pháp thuật đưa người ra ngoài sẽ bị lỡ mất.” Hòn đá ném lại một câu vô trách nhiệm như vậy, đã thế sau đó lại nói: “Được rồi, những thứ các ngươi hỏi ta đã nói cả rồi, lối ra khỏi động nham thạch có mấy cái lận, còn kích thước ra sao… Các ngươi cứ đi thẳng, tối đa một ngày một đêm là đi hết thôi. Vậy thì… Ta đi trước đây, sau này gặp lại sau.”
Hòn đá nói xong liền co lại vào trong bức tường, vết nứt trên tường một lần nữa tạo lên một đợt sóng, mấy giây sau liền khôi phục lại như cũ.
“Ê!” Tiểu Thán hét lên với bức tường, “Đã nói nhiều như vậy rồi, có thêm lúc nữa thì chết được chắc!”
Bi Linh không để ý tới Tiểu Thán, mà hai tay khoanh trước ngực, cúi đầu không nói gì, rơi vào trầm tư.
“Vị đại tiên mà nó nói chính là người để lại dòng chữ ở cổng thôn đúng không…” Bi Linh lầm bầm: “Người tên Linh Nhi kia chắc chắn chính là hồn ma trong nhiệm vụ chính [Tiến vào cảnh trong chuông, tìm hồn phách Linh Nhi]. Theo như hòn đá đó nói, Linh Nhi đó cực kỳ mạnh, tuyệt đối là cấp BOSS, chẳng lẽ… BOSS của phó bản này chính là nó? Còn cốt truyện là trận quyết đấu kia chỉ là phụ, chuyện ma quỷ mới là chính?” Nghĩ đến đây, cô mở thanh menu game ra, liếc nhìn thanh nhiệm vụ, dòng nghiệm vụ phụ đó của họ [Đi tìm hai hòn đá Âm, Dương, mở cửa đá] vừa đã được đánh dấu tích biến mất rồi. Còn nhiệm vụ chính vẫn còn nguyên, điều đó chứng tỏ Phong Bất Giác và Tự Vũ vẫn chưa gặp được Linh Nhi.