Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Chương 215: Chương 215: Bàn kiếm pháp ở trấn Thương Linh (30)




Editor: Nguyetmai

Phong Bất Giác và hai mỹ nữ tiếp tục đi trên đồng bằng một lúc nữa, cảnh sắc trước mắt vẫn y như vậy. Một thảm cỏ xanh, địa thế bằng phẳng, có dãy núi ẩn khuất phía xa, cho dù đi về phía trước thế nào thì cũng không có cảm giác đến gần được dãy núi kia.

Phong Bất Giác quay đầu lại nhìn, phát hiện ra mình vẫn có thể nhìn được tấm bia đá ghi ba chữ “Linh Trung Cảnh“.

“Chúng ta phải quay lại.” Phong Bất Giác bỗng nhiên dừng bước nói.

“Đây chẳng phải là đang tìm đường quay lại sao?” Lộc Thanh Ninh đáp lại một câu. Cô ta tưởng rằng Phong Bất Giác nói “quay lại” tức là chỉ về trấn Thương Linh. Câu nói đó chẳng phải quá thừa thãi sao…

Lộc Thanh Ninh đến nơi này sớm hơn Phong Bất Giác và Tự Vũ, hơn nữa cô ta vào đây từ sáng sớm đêm qua, sau đó lại ở đây hơn ba tiếng đồng hồ. Tính toán dựa trên sinh vật là con người, lúc này Lộc Thanh Ninh đã tương đương với thức trọn một đêm không ngủ, vừa bị truy sát, vừa phải đi đường… Cho nên bây giờ cô ta mới vô cùng mệt mỏi, cảm xúc cũng dễ nổi giận hơn.

“Ý tôi là… Quay về phía tấm bia đá kia.” Phong Bất Giác nói.

Lộc Thanh Ninh quay đầu lại: “Ở đó không có gì cả, đến đó làm gì?” Thực ra cô ta cũng biết tình hình dù có đi thế nào cũng không rời khỏi tấm bia đá kia, nhưng cô ta đã sớm xem xét cẩn thận xung quanh tấm bia đá kia rồi, không có thứ gì có thể giúp mình được.

Trước khi Phong Bất Giác và Tự Vũ đến đây, khi Lộc Thanh Ninh mới bước vào cảnh trong chuông, cũng xuất hiện tại vị trí gần giống như hai người chơi, nhưng cô ta đã đi rất lâu, quay đầu lại nhìn gần như khoảng cách vị trí vẫn không hề thay đổi. Sau đó cô ta vừa đi vừa dừng, cũng nghỉ ngơi mấy lần, cũng quay lại nghiên cứu tấm bia đá nhưng không thu hoạch được gì, nên đành phải tiếp tục đi về trước trên đồng bằng. Sau đó, khi cô ta quay đầu lại lần thứ n, cuối cùng cũng nhìn thấy có vài thứ gì đó khác… Hai bóng người.

“Đó là vật tham chiếu duy nhất chúng ta có thể thực sự đạt đến được.” Phong Bất Giác nói, “Nếu bây giờ đã lâm vào bế tắc…”

“Vật tham chiếu?” Lộc Thanh Ninh nhíu cặp mày thanh tú lại nhắc lại lời Phong Bất Giác, rõ ràng là cô ta không hiểu ý từ này.

“Chính là một vật thể khác dùng để phán đoán xem một vật thể có đang chuyển động hay không.” Phong Bất Giác nói.

“Hả?” Lộc nữ hiệp càng thêm khó hiểu.

“Haizzz… Đến đó rồi nói tiếp đi.” Phong Bất Giác từ bỏ việc giải thích.

Tuy không có được lời giải thích đủ thuyết phục, nhưng Lộc Thanh Ninh cũng không nghĩ ra được cách nào khác. Hơn nữa cô ta thấy nếu đối phương đã là vợ chồng thì cô nương họ Lê đương nhiên sẽ không phản đối ý kiến của Phong Bất Giác, cho nên cô ta cũng không còn sự lựa chọn nào khác. Chỉ cần đi theo hai người đó hành động là được.

Thời gian quay trở lại bên cạnh tấm bia đá đó không lâu lắm, giống như khi ước lượng bằng mắt, mỗi khi tiến về phía trước một chút đều sẽ tiến sát mục tiêu thực tế.

Đến khi ba người đứng phía dưới tấm bia đá khổng lồ đó, Phong Bất Giác nói: “Lộc nữ hiệp, cô đã từng thử nhìn chăm chú vào tấm bia đá rồi đi ngược lại chưa?”

Hai mắt Lộc Thanh Ninh sáng lên: “Đúng vậy… Nếu dùng cách này…” Cô ta sửng sốt một chút: “Đợi đã. Vậy chúng ta còn quay lại đây làm gì? Vừa rồi khi cách xa thì nên…”

“Tôi đã thử rồi, nhưng không có tác dụng gì.” Phong Bất Giác cắt ngang lời cô ta, dội thẳng một gáo nước lạnh.

Lộc nữ hiệp hơi tức giận, cô ta không hài lòng nói: “Phong liêu chủ định lấy ta ra làm trò đùa à? Ngươi đã thử rồi mà còn hỏi ta, lại chỉ nói có nửa câu.”

“Lộc nữ hiệp đừng tức giận, bình thường anh ta hay thích trêu chọc người khác như vậy, chứ không có ác ý gì đâu.” Lúc này Tự Vũ chỉ giảng hòa cho Phong Bất Giác chứ không có ý giải thích cho anh, cô chỉ là sợ NPC trở mặt mà thôi.

“Từ góc độ thí nghiệm mà nói, cá nhân tôi thông qua một loại hành vi lấy được kết quả ngược lại, chứ không đáng tin cậy một trăm phần trăm.” Phong Bất Giác nói: “Cho nên tôi muốn hỏi cô một chút.”

“Lời ngươi nói có quá nửa ta nghe không hiểu.” Lộc Thanh Ninh đáp.

“Không sao, thực ra những thứ tôi nói cũng không quan trọng lắm.” Phong Bất Giác dứt khoát chuyển đề tài: “Tóm lại, tôi cho rằng hiện tượng “không thể rời xa” này chính là lời nhắc nhở rất rõ ràng, nó nhắc nhở chúng ta đã đi sai hướng rồi.”

“Sai hướng rồi?” Lộc Thanh Ninh nghi hoặc nói, ngay lập tức theo bản năng đưa mắt nhìn phái bên kia…

Cũng chính là cái vực sâu bị mây mù che phủ, địa hình rơi thẳng xuống dưới.

“Tấm bia đá này giống như một cột mốc biên giới, còn đường này.” Phong Bất Giác quay người lại, giơ tay ra làm động tác chém về phía trước một cái: “Chính là đường phân chia ranh giới.” Anh cũng quay mặt về phía vùng biển mây ở tận cùng trời đất: “Nơi chúng ta đang ở lúc này đây chỉ là lối vào cảnh trong chuông mà thôi.” Anh xòe bàn tay ra, chỉ ngón tay về phía trước: “Hai người thấy bên nào mới là cảnh trong chuông? Là bên này?” Anh lại quay đầu lại, chỉ về phía đồng bằng phía sau: “Hay bên kia giống hơn.”

“Ngươi điên rồi sao? Dưới đó dù không phải là vực sâu vạn trượng thì cũng gần trăm trượng, nhảy xuống đó há còn giữ được mạng sao?” Lộc Thanh Ninh trừng mắt nói.

Nhưng Phong Bất Giác dường như không nghe thấy lời cô ta mà nói tiếp: “Khi chúng ta vừa bước vào nơi này đã đứng trên đường ranh giới này, chỉ có điều chúng ta đều nghiễm nhiên cho rằng, so với sườn núi sương mù bao phủ kia thì đồng bằng bên kia giống với “đường” hơn.”

Nhưng trên thực tế, bên kia mới là con đường chết vĩnh viễn không thể nào đi hết. Chỉ cần cách một khoảng cách nhất định với tấm bia đá kia, thì tấm bia đá trong tầm mắt sẽ không xa thêm nữa. Điều này có nghĩa là đến khoảng cách đó, chúng ta có đi thế nào cũng vẫn là bước đi tại chỗ.

“Nói cách làm sao xuống đi.” Tự Vũ trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề quan trọng.

“Tôi có cách gì chứ? Chưa nói tới việc tôi không có mấy thứ đồ chơi như kiểu dây thừng, còn có…” Phong Bất Giác tiến lên phía trước, nhìn lớp sương mù trắng ánh mắt khó lòng xuyên qua được kia, “Phải dài bao nhiêu mới có thể giúp chúng ta đi xuống phía dưới từ nơi này…”

Câu này không sai, đối với người chơi, sự chênh lệch của địa thế trước mắt… Lấy một ví dụ, giống như một con kiến đứng trên mép hình cung của máy giặt, tuy hình dạng này không phải là vách núi hoàn toàn thẳng đứng, nhưng từ góc độ của con kiến, có thể tưởng tượng ra được mức độ đồ sộ của nó.

“Haiz… Rốt cuộc Phong liêu chủ muốn làm gì?” Lộc Thanh Ninh thở dài một tiếng, dứt khoát ngồi lên thảm cỏ. Cho dù là cao thủ khinh công, nhưng một ngày một đêm không ngủ, lại đi đường liên tục như vậy, còn chưa ăn uống gì, cô ta cũng sắp không chịu nổi nữa.

Phong Bất Giác… Vô cùng quyết đoán đáp lại bốn chữ: “Nhảy bằng niềm tin.”

Bốn chữ này khiến Lộc Thanh Ninh không hiểu gì cả, biểu tình của cô ta dường như đang nói: “Tuy không biết ngươi đang nói gì, nhưng cảm giác như là vô cùng lợi hại ấy.”

Còn Tự Vũ sau khi nghe xong, trước tiên dùng ánh mắt lạnh lùng thường ngày của mình nhìn chằm chằm Phong Bất Giác mấy giây, sau đó ánh mắt đó dần có vẻ khinh bỉ, cuối cùng cô khẽ mím môi, chế giễu nói: “Anh đang chuẩn bị dùng một phương thức cao sang hoành tráng lại rực rỡ để bắt tôi ở góa đấy à?”

Da mặt Phong Bất Giác dày như tường thành, hoàn toàn không có biểu hiện gì, dáng vẻ bình tĩnh đáp lại: “Hà hà… Phu nhân không cần phải lo lắng, cứ để tôi thử xem sao.” Anh nói, rồi sải bước về phía trước, “À đúng rồi, nếu qua năm phút sau hệ thống vẫn chưa thông báo tôi đã tử vong thì cô cứ suy nghĩ xuống đó thử xem sao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.