Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Chương 217: Chương 217: Bàn kiếm pháp ở trấn Thương Linh (32)




Editor: Nguyetmai

Lại nói đến Thiếu gia Atobe đang học lớp phổ cập cấp tốc kiến thức võ lâm suốt buổi chiều ở chỗ Mộ Dung Dĩnh, anh ta đã tìm hiểu được hầu hết những kiến thức thông thường trong phó bản. Sau đó cảm ơn rối rít cáo từ, trở về căn phòng chữ Thiên hiệu Bính trong quán trọ.

Vị Vân Ngoại Tiên Tử đó đúng là dễ nói chuyện hơn dự tính của anh ta, sự tình thuận lợi đến mức khiến người ta có chút nghi ngờ. Chính bản thân Atobe cũng bắt đầu hoang mang… Có lẽ nào mình có tố chất làm Ngưu Lang thật?

Thực ra là, anh ta đã nghĩ nhiều quá rồi…

Trong sự sắp xếp của hệ thống, NPC này chính là nhân vật phổ cập thông tin cơ bản cho người chơi, chỉ cần người chơi có thể nhìn ra được tính chất đó của cô ta và chủ động thỉnh giáo thì thường cô ta sẽ không từ chối.

Hơn nữa xét từ thiết lập của thế giới võ hiệp này, hành vi của Mộ Dung Dĩnh cũng rất hợp tình hợp lý. Đầu tiên, bản thân cô ta rất có hứng thú với môn phái Phá Kiếm Trà Liêu này, đồng thời cũng rất tán thưởng phong cách quái dị dám làm dám chịu, chuyện ta ta làm của Phong Bất Giác. Thứ hai, Mộ Dung thế gia không phải là kiểu môn phái mở núi nhận đồ đệ, cho nên xưa nay vốn có chút thành kiến với đám đệ tử các cao môn đại phái như Vạn Hà Lâu. Hơn nữa lại rất có hảo cảm với các nhân sĩ hiệp nghĩa đơn độc hành tẩu giang hồ hay những môn phái nhỏ nhàn dật tự tại, không cầu danh lợi, không tranh với đời như Phá Kiếm Trà Liêu.

Hơn nữa, đúng như lời Phong Bất Giác đã nói trước đó, những vấn đề mà Thiếu gia Atobe thỉnh giáo cô ta cũng không phải là “cơ mật” gì cả. Đối với người trong giang hồ mà nói đều chỉ là những kiến thức thông thường mà thôi. Đúng lúc Mộ Dung Dĩnh cũng đang rảnh, cô ta không có lý do gì để từ chối cả.

Vốn dĩ mà… Thứ gọi là kiến thức thông thường, chính là chuyện kéo đại một người trên phố hỏi cũng hỏi ra được, ví dụ như đâu là hướng Bắc, hôm nay ngày mấy, hay tên vị nguyên thủ quốc gia nào đó… Chỉ có điều nếu một người lạ mặt không ngừng hỏi những vấn đề đó thì không được thỏa đáng cho lắm.

Còn Thiếu gia Atobe dùng thái độ thỉnh giáo, trước tiên thể hiện rằng mình không hề hay biết gì về chuyện trong giang hồ, muốn nghe ngóng những chuyện bình thường này từ một vị nhân sĩ chuyên nghiệp của Mộ Dung thế gia, cũng không có gì là không phù hợp cả.

Trên thực tế, trong quán trọ Thương Linh, còn có rất nhiều NPC có thể để người chơi thăm dò tin tức. Ví dụ như vị hòa thượng say Lỗ Sơn, chưởng môn của ba phái, thậm chí là Quý Thông của Bát Phương Lâu, còn cả Hoa Ảnh Lục Kiếm. Chỉ cần người chơi đi đối thoại cũng sẽ thu thập được chút ít.

Nhưng đi theo tuyến nhân vật Mộ Dung Dĩnh có lẽ đã được coi là sự lựa chọn đơn giản an toàn nhất. Nghe ngóng tin tức qua cô ta, tin tức thu được sẽ khá tường tận và toàn diện, hơn nữa sau khi nghe ngóng xong cũng không gây thêm rắc rối gì. Còn đối thoại với NPC khác có thể sẽ dẫn đến một loạt những phản ứng rắc rối khác, không chừng sẽ còn gây nên một số bước ngoặt làm tăng thêm độ khó của phó bản.

Ngoài ra, còn có một nhiệm vụ phụ ẩn, độ khó rất cao. Chính là đi tìm chưởng quỹ thần bí của quán trọ Thương Linh để nghe ngóng tin tức, từ đó kích hoạt nhiệm vụ ẩn. Đương nhiên là… Thiếu gia Atobe vẫn chưa thể kích hoạt được tình tiết này, chuyện này phải nói là một điều vô cùng may mắn.



Khi quay trở lại phòng, mặt trời đã ngả về Tây, toàn bộ các đồng đội đều chưa có ai trở về. Đương nhiên Atobe cũng đã nghe thấy nhắc nhở hệ thống, nhìn thấy các sự thay đổi của nhiệm vụ chính và nhiệm vụ phụ trong thanh menu nhiệm vụ. Cho nên anh ta cũng đã có sự chuẩn bị tâm lý với kết quả này.

Nhưng Atobe vẫn không khỏi bất an bước chân ra khỏi phòng, miệng lẩm bẩm: “Nói cái gì mà mặt trời xuống núi rồi sẽ tập hợp chứ… Lừa ai chứ, đồ khốn kiếp!”

Cốc cốc.

Có người khe khẽ gõ cửa.

Vẻ mặt Atobe hơi thay đổi, anh ta biết rằng bốn người của Địa Ngục Tiền Tuyến sẽ không thể là người gõ cửa, là thành viên trong đội, họ vào phòng không cần gõ cửa gì cả. Cho nên chắc chắn người đang gõ cửa là một người ngoài.

“Ai đó?” Atobe thử thăm dò hỏi, giọng nói không cao cũng không thấp, ngữ khí không siểm nịnh cũng không cao ngạo.

“À, tiểu nhân mang cơm đến cho quan khách.” Người bên ngoài đáp lại.

Atobe đi đến bên cửa, kéo then cửa, từ từ mở cửa ra. Bên ngoài cửa đúng là có một tên tiểu nhị của quán, trên tay cậu ta đang bưng một chiếc khay bằng gỗ, trong khay đặt một chút rượu và thức ăn.

“Ai bảo ngươi mang tới đây?” Atobe cảnh giác hỏi, dù sao thì anh ta cũng không nhớ mình từng có yêu cầu này, phản ứng đầu tiên trong não bộ chính là: Có lẽ là do cái tên Lâm Thường đó sắp xếp chăng? Ông ta lo cả việc ăn uống của bọn mình, chẳng lẽ nhận ra là trên người bọn mình không có bạc hay sao?

“Là do một vị khách quan có tên là Công Tôn Lập ở phòng chữ địa gọi.” Tiểu nhị đáp: “Ồ, ngài ấy còn nhờ chuyển lời cho một vị Phong liêu chủ, không biết ngài là…” Những người trong quán trọ thực sự đều là người thành thật, hoàn toàn không biết chuyện giang hồ, cái gì mà Công Tôn Lập, Phong liêu chủ họ đều không biết những cái tên đó đại diện cho điều gì, đại lão giang hồ cũng vậy, vô danh tiểu tốt cũng kệ. Dù sao thì người làm thuê như họ chỉ phụ trách chuyển lời là đủ.

“Ngươi nói cho ta đi, ta sẽ nói lại với Phong liêu chủ.” Khi nghe nhắc tới tên Công Tôn Lập, trong lòng Atobe lập tức sinh nghi, lòng thầm nghĩ: Người đánh nát thi thể tối qua có lẽ là hắn, bây giờ lại làm như vậy, rõ ràng là không có ý đồ gì tốt đẹp…

Tiểu nhị vừa đặt cơm canh rượu thịt xuống bàn, vừa nói: “Ngài ấy nói… Nhờ có được sự quan tâm của Phong liêu chủ, hy vọng Phong liêu chủ có thể luôn giữ “bí mật”, như vậy Vạn Hà Lâu bọn họ nhất định sẽ vô cùng cảm kích, chỗ cơm canh rượu thịt này coi như là họ tạ tội trước đó cho Phong liêu chủ.”

“Chỉ nói vậy thôi sao?” Atobe hỏi.

“Đúng vậy, chỉ mấy câu đó thôi, tiểu nhân nói lại nguyên văn cho ngài.” Tiểu nhị đáp.

“Ừm… Được rồi, người ra ngoài trước đi.” Atobe nói.

“Vâng.” Tiểu nhị đáp lại, rồi ra khỏi phòng, nhân tiện đóng cửa lại.

Atobe lập tức tiến lên phía trước, rồi lại mở cửa ra, thò đầu ra ngoài nhìn trái ngó phải, xác định chắc chắn không có người khả nghi nào nhìn về phía này, anh ta mới đóng cửa lại, cài then cửa vào, rồi lại đi tới trước bàn ăn.

Tiểu nhị bày trên bàn tổng cộng ba chiếc đĩa, một đĩa nhỏ và một bình rượu. Cũng không nhiều đồ lắm, đựng trong một chiếc khay là mang đến được, do đó vừa rồi tiểu nhị với có thể vươn tay ra gõ cửa.

Trong ba chiếc đĩa, lần lượt là một món rau tươi xào nóng, hai món mặn có thể tạm coi là vừa mắt; trong chiếc đĩa nhỏ đựng ít lạc, bình thường không có gì nổi bật; còn bình rượu kia dường như có chút khác lạ. Rượu được đựng trong một chiếc bình rượu bạch ngọc có vẻ khá tinh quý, mơ hồ có hương rượu phảng phất bay ra.

Ba của Thiếu gia Atobe làm kinh doanh, đương nhiên đã từng trải qua không ít bữa ăn xã giao kiểu này, có một vài trường hợp còn mang theo cả vợ con tham dự. Atobe không quá hứng thú với rượu, nhưng không phải người chưa biết sự đời, không phân rõ tốt xấu. Anh ta biết bình rượu này nhất định là rượu ngon, nếu đổi lại là trong thế giới hiện thực, có lẽ có thể có giá tiền sánh ngang với nửa bàn tiệc rượu, đi cùng với chút cơm canh đạm bạc trước mặt quả thực không hợp cho lắm.

“Ừm…” Atobe mở miệng bình, cho lại gần mũi ngửi thử: “Game này mô phỏng mùi vị giống y như đúc, loại xa xỉ phẩm này trong thế giới hiện thực, cho vào trong Thương Thành trong game, có lẽ cũng là “dữ liệu xa xỉ”, chắc chắn giá sẽ rất đắt.” Anh ta tự nhủ nói, đồng thời đặt bình rượu xuống: “Hừ… Cái bẫy rõ rành rành như vậy, hơn nữa còn là thủ đoạn bỉ ổi, còn không biết xấu hổ lấy ra làm mất mặt nhau à?” Anh ta hừ lạnh một tiếng, “Cơm rượu này mà không có độc thì mình ăn sh*t ngay tại chỗ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.