Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Chương 218: Chương 218: Bàn kiếm pháp ở trấn Thương Linh (33)




Editor: Nguyetmai

Những môn phái dựa vào một loại tuyệt học nào đó, rồi nhanh chóng phất lên trong vòng mấy chục năm như Vạn Hà Lâu và Bát Phương Lâu, tuy thực lực đã vượt xa ba phái Thiếu Lâm, Nhân Võ, Tiêu Dao, nhưng suy cho cùng vẫn thiếu căn cơ bên trong, khiến cho người ta có cảm giác như nhà giàu mới nổi. Các đệ tử trong môn cũng tốt xấu lẫn lộn, tuy có người hiệp nghĩa, nhưng cũng không thiếu hạng chuột nhắt như Vương Ngạo.

Từ hành vi của Lỗ Sơn có thể nhìn ra đôi chút thái độ của các nhân sĩ võ lâm khác đối với họ… Cũng không hẳn là tôn kính, nhưng vẫn có chút tôn trọng, dù sao thì họ cũng không phải là phường tà đạo, hơn nữa quả thực thực lực cũng rất mạnh mẽ.

Vậy thì Nhị đương gia của Vạn Hà Lâu liệu có làm ra chuyện hạ độc hay không?

Đương nhiên là không… Với sự khôn ngoan của Công Tôn Lập, nếu hắn thực sự muốn hạ độc thì sẽ không lựa chọn thời gian này, địa điểm này, càng sẽ không để một tên tiểu nhị tham gia vào trong đó.

Ban ngày Vạn Hà Lâu và Phá Kiếm Trà Liêu vừa xảy ra mâu thuẫn, toàn bộ sự việc diễn ra trước mắt mọi người. Nếu như vừa tới buổi tối Công Tôn Lập đã hạ độc giết người thì màn trả thù này quá lộ liễu, những người trong võ lâm khác dùng mông để nghĩ cũng sẽ nghi ngờ là do người của Vạn Hà Lâu làm.

Bởi vậy cho nên… Lúc này cho dù Công Tôn Lập và Sử Yên Nhiên có muốn giết họ đến điên cuồng lên thì cũng không dám ra tay. Họ vẫn cầu trời khấn Phật, cầu phúc để mấy vị của Phá Kiếm Trà Liêu không xảy ra chuyện gì, nếu trong số năm người này có ai đó bí mật mất tích hoặc chết, làm không khéo thì họ còn bị gánh tội oan.

Đến đây có thể nhận ra rằng, chiến lược trước đó của Phong Bất Giác là một nước cờ hay. Giả sử sáng nay ở đại sảnh quán trọ anh nói chân tướng cái chết của Vương Ngạo ra, chỉ điểm Sử Yên Nhiên là kẻ giết người, Công Tôn Lập là kẻ đồng lõa giúp đỡ đổ vạ cho người khác, thì kết quả có đến tám phần là không ai tin anh…

Giang hồ là một nơi rất thực tế, khi không có bằng chứng khẳng định chắc chắn, tốt nhất một kẻ vô danh của một môn phái vô danh đừng cố tranh luận với nhân vật cấp bậc đặc biệt như lâu chủ phu nhân và Nhị đương gia của Vạn Hà Lâu. Dùng văn, người ta cãi át đi là được. Dùng võ, vừa đúng ý đối phương.

Vậy nên Phong Bất Giác thẳng thắn bịa đặt sự thật, đổi khách thành chủ, lợi dụng tâm lý có tật giật mình của đối phương, khiến họ không những không dám phản bác mà còn phải làm chứng cho lời giải thích của mình.

Còn hiệu quả sau đấy của chiêu đó chính là… Lúc này Sử Yên Nhiên và Công Tôn Lập không những không dám ra tay với người của Phá Kiếm Trà Liêu mà ngược lại bị bắt thóp, sợ đám người này sẽ tung bí mật này ra.

Đúng như câu “Bây giờ đã khác xưa”, đến lúc này, tình hình lại khác rồi. Nếu bây giờ Phong Bất Giác nói ra chân tướng cái chết của Vương Ngạo thì chưa chắc đã là cục diện không ai tin hết như trước đó nữa.

Do đó, Công Tôn Lập sai người mang những thứ này đến, ngoài việc để lấy lòng và thăm dò ra đúng là còn có ý khác nữa.

Mấy món cơm canh bình thường không có gì lạ cả, cũng là chuyện bất đắc dĩ. Dù sao thì ở một nơi như quán trọ Thương Linh thì không thể ngày nào cũng chuyển nhiều sơn hào hải vị từ ngoài trấn vào được. Nơi đây có thể có đường vận chuyển lương thực không ngừng, có đồ ăn mặn đã là khá lắm rồi.

Nhưng rượu ngon thì trong quán vẫn có. Bởi vì thứ như rượu, chỉ cần có hầm rượu, đừng nói là thời gian một tháng, cho dù để hàng tám năm mười năm cũng không thành vấn đề.

Rõ ràng là chưởng quỹ quán trọ cũng biết sau khi khai trương khách vào ở đây chắc chắn đều là người trong giang hồ. Mấy người này… Chỉ cần như vậy. Họ có thể ăn ít đi một chút, nhưng không thể thiếu rượu được. Cho nên trên phương diện này, trong quán lúc nào cũng có hàng, ngon rởm đắt rẻ thế nào cũng có.

Lần này Công Tôn Lập đã chơi lớn, nên mới mua một bình “Mẫn ân cừu*” tặng cho Phong Bất Giác.

(*) Mẫn ân cừu: làm phai mờ ân oán thù hận.

Nghe cái tên này là biết không phải là rượu ngon bình thường mà là hàng tốt cực phẩm, giá cả không hề tầm thường. Thực sự có thể nói là về sắc còn trong hơn nước, về hương ngọt như cam lộ ngày xuân.

“Mẫn ân cừu” là gì? Ý nghĩa của nó chính là uống xong bình này, ân oán giữa người với người đều có thể tan biến. Nó giống như đồ uống có cồn “Túy sinh mộng tử” tẩy não trong truyền thuyết. Nếu dưới suối vàng Đường Tam Tạng có biết chắc chắn sẽ hối hận, lặn lội vạn dặm xa xôi đi lấy Đại thừa Phật pháp có tác dụng gì chứ, trực tiếp đi học ủ rượu có phải tốt hơn không?

Được rồi, đây chỉ là lời nói đùa thôi. Rượu có ngon đến mấy thì chắc chắn cũng không hóa giải được thâm thù đại hận. Cùng lắm chỉ là hóa giải một chút khúc mắc kiểu như “Mấy năm trước tôi có mượn hai lượng bạc còn chưa trả”, hay “Sáng nay anh giẫm phải chân tôi” mà thôi.

Dù sao thì cá nhân tôi cho rằng, những khúc mắc ở mức độ này thì cứ trực tiếp ném bạc đi mua rượu cho đối phương cũng có thể hóa giải được rồi…

Quay trở lại chuyện chính, Thiếu gia Atobe nhìn thấy rượu và đồ ăn ở trước mặt, trong lòng đã có kết luận là đồ có độc, cho nên chắc chắn sẽ không ăn.

Anh ta là người chơi, không cần ăn uống, đồ ăn cũng không phải là mỹ nữ, anh ta cũng không có nguyên tắc buộc phải có, cho nên anh ta cứ đặt đồ ăn ở đó, không động vào.

Cái gì mà “Ăn sh*t ngay tại chỗ” rõ ràng cũng là không thể nào, bởi vì anh ta không ăn miếng nào, cũng không thể chứng minh cơm canh rượu thịt này có độc hay không…

Thời gian từ từ trôi đi, cách lúc tiểu nhị mang rượu và cơm canh đến khoảng hơn một tiếng đồng hồ, bên ngoài trời đã tối mịt. Lúc này, tiếng gõ cửa một lần nữa vang lên.

“Ai đó?” Thiếu gia Atobe lại đứng lên, vừa đi về phía cửa vừa hỏi.

Người bên ngoài nghe vậy hơi trầm mặc hai giây, sau đó mới nói: “Tại hạ Công Tôn Lập.”

“Sử Yên Nhiên.” Công Tôn Lập nói xong, lại truyền đến một giọng nữ, nhưng giọng điệu của Sử Yên Nhiên nghe có vẻ có chút không mấy thiện chí.

Sự yên lặng tạm thời ban nãy là do sau khi hai người nghe thấy giọng của Thiếu gia Atobe, ở ngoài cửa trao đổi với nhau bằng ánh mắt một chút.

Atobe không mở cửa ngay mà hỏi: “Trời tối rồi, không biết hai vị đến đây… Là có việc gì?”

Công Tôn Lập đáp: “À… Vị tiểu ca này, có thể cho chúng tôi vào trong nói chuyện được không?”

Atobe suy nghĩ một lát, đối phương mà nhất quyết xông vào e là anh ta cũng không ngăn lại được, đành phải xem xét tình hình để hành động. Anh ta mở cửa ra, nhìn thoáng qua hai người đó, cố gắng hết sức tỏ vẻ trấn tĩnh, nghiêng người nhường đường, nói: “Hai vị, xin mời.”

Vừa bước chân vào phòng, vẻ mặt của Công Tôn Lập và Sử Yên Nhiên liền thay đổi. Đầu tiên, họ nhìn rượu và đồ ăn trên bàn, không động đũa lấy một cái. Thứ hai, họ nhìn xung quanh phòng một vòng, ý thức được lúc này trong phòng chỉ có một mình Atobe.

Tin tức trong quán trọ truyền đi rất nhanh, người cố ý “hóng” như Công Tôn Lập và Sử Yên Nhiên đương nhiên đã nghe ngóng được chuyện mấy người còn lại trong Phá Kiếm Trà Liêu ban ngày đã rời khỏi quán trọ, chỉ là họ không ngờ được rằng cho đến tối bốn người còn lại vẫn chưa quay lại, chỉ có mình tên tiểu tử này ở đây.

“Còn chưa thỉnh giáo quý tính đại danh… Của vị thiếu hiệp đây.” Công Tôn Lập nhanh chóng thay đổi vẻ mặt thân thiện, chắp tay nói.

“Kim Phú Quý.” Atobe cực kỳ khó chịu đáp. Do anh ta đã khai ra cái tên này trong phó bản này rồi, anh ta cũng chỉ có thể dùng đến cùng mà thôi.

Hai người đối diện nghe vậy xong cũng không có phản ứng gì quá lớn.

Công Tôn Lập nói tiếp: “Hà hà… Thì ra là Kim thiếu hiệp.” Ánh mắt hắn lại quét một vòng quanh phòng, dường như đang lo lắng có người trốn ở đâu đó trong này, “Không biết, Phong liêu chủ và ba vị còn lại…”

“Ra ngoài làm việc rồi.” Atobe trực tiếp đáp.

“Ồ, thì ra là vậy…” Công Tôn Lập có vẻ suy tư, sắc mặt hơi trầm xuống, “Đúng rồi, Kim thiếu hiệp, về chuyện đêm qua…”

“Tại hạ… Tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của liêu chủ.” Atobe lại cắt ngang lời hắn, “Sáng nay liêu chủ đã nói gì thì chính là thế đó, những cái khác tôi không hề hay biết gì cả.” Anh ta dùng kiểu ứng đối này cũng rất thông minh nhanh nhạy, ý trong câu nói đó là… Hai người khỏi cần giết tôi diệt khẩu, tôi không có ý tiết lộ bí mật.

Nhưng Công Tôn Lập bản tính đa nghi, động cơ giết người của Sử Yên Nhiên lại là do chuyện xấu thông dâm, hai người đâu có thể dễ dàng yên tâm như vậy được.

Lúc này Sử Yên Nhiên xen vào, “Kim thiếu hiệp, chúng tôi sai tiểu nhị mang cơm canh rượu thịt đến, sao thiếu hiệp lại không động đũa tới? Chẳng lẽ… Thiếu hiệp sợ chúng tôi hạ độc hay sao?”

Atobe thực sự bị hỏi trúng tim đen, anh ta đang lo sợ điều đó, nhưng lúc này anh ta lại nhanh trí, tỏ vẻ thanh cao, lạnh lùng đáp lại: “Chút cơm canh đạm bạc này thực sự khó có thể nuốt trôi được.” Anh ta liếc nhìn bình rượu trên bàn, “Rượu… Thì đúng là rượu ngon. Nhưng chỉ có điều… Nếu hai vị đã nói rượu này tặng cho liêu chủ thì ta đâu thể động vào trước khi liêu chủ trở về.”

Sử Yên Nhiên nghe vậy, liếc nhìn Công Tôn Lập. Công Tôn Lập hơi gật đầu, biểu thị rằng lời nói này có thể tin được.

Theo như Công Tôn Lập thấy, câu trả lời của tên tiểu tử họ Kim này như vậy cũng xem là hợp tình hợp lý. Nhìn dáng vẻ trắng trẻo nhẵn nhụi của hắn ta* cũng giống như là công tử thế gia, bây giờ tuy đang mặc y phục vải thô bình thường không có gì đặc biệt, nhưng khí chất thì không thể là giả được. Hắn ta có thể không uống ngụm nào đã biết đó là rượu ngon, hơn nữa lại tên là “Phú Quý”, vậy thì chín phần là… Tên tiểu tử này là vị thiếu gia của vị thương gia giàu có nào đó. Nhưng không biết tại sao người như hắn ta lại gia nhập môn phái như Phá Kiếm Trà Liêu.

(*) Chỗ này là suy nghĩ của Công Tôn Lập nên sửa ngôi xưng thành “hắn ta” cho hợp bối cảnh cốt truyện phó bản là kiếm hiệp.

Còn suy nghĩ của Sử Yên Nhiên lại không nhiều như Công Tôn Lập, cô ta sẽ không đi sâu vào việc suy đoán các loại chuyện giống như xuất thân của đối phương. Chỉ là trực giác của phụ nữ mách bảo cô ta rằng, cái câu “khó có thể nuốt trôi được” đó của Atobe tuyệt đối là lời nói từ đáy lòng. Đừng nói đến hắn ta không vừa mắt, chỗ cơm canh trên bàn đó, ngay cả Sử Yên Nhiên cũng không không chấp nhận được.

Còn câu sau của Atobe… “Tặng cho liêu chủ thì ta đâu thể động vào trước khi liêu chủ trở về”, tuy là một câu nói dối nhưng lại rất có sức thuyết phục.

Ấn tượng Phong Bất Giác để lại cho người khác có thể dùng một câu thoại thường xuyên xuất hiện trong “Thần thám Địch Nhân Kiệt*” để miêu tả - “Đó là một người đáng sợ.”

(*) Thần thám Địch Nhân Kiệt: là bộ phim truyền hình Trung Quốc nói về Địch Nhân Kiệt.

Tất cả nhân vật phản diện từng xuất hiện trong phim gần như đều không hẹn mà gặp, cũng không hề thấy chán mà dùng câu thoại này để hình dung năng lực của Địch Nhân Kiệt hay Lý Nguyên Phương. Đương nhiên, nhân vật chính diện thỉnh thoảng cũng sẽ dùng câu này để hình dung về nhân vật cấp boss.

Cá nhân tôi cho rằng, từ “đáng sợ” ở trong phim cơ bản có thể đánh dấu cho ba sự việc, thứ nhất trí tuệ cực cao, thứ hai vũ lực cực cao, thứ ba mất trí phát cuồng. Dù sao thì chỉ cần có một trong ba thì rất có khả năng sẽ được miêu tả như vậy, còn nếu có đủ cả ba yếu tố trên, thì hình dung thế nào nhỉ… Tôi thấy có thể dùng câu thoại này: “Tôi mạnh đến mức ngay cả bản thân tôi cũng thấy sợ.”

“Ha ha ha…” Công Tôn Lập cười to, cực kỳ giả tạo: “Thứ cho Công Tôn Lập ta suy nghĩ không chu toàn, khi nhờ tiểu nhị chuyển lời, do ta chỉ biết danh của Phong liêu chủ, cho nên mới không tiện nói rõ ràng.” Hắn nói, rồi đi đến bên bàn, “Rượu này chỉ là để thể hiện tâm ý, chư vị của quý phái đều là anh hùng, đâu có lý nào lại chỉ tặng cho một người. Nếu Kim thiếu hiệp thích, ta sẽ sai người mang tới một vò nữa là được.” Hắn cầm bình rượu đó lên, bắt đầu rót vào ba cái chén, “Nào nào, Kim thiếu hiệp. Giang hồ nhi nữ, nâng chén xóa hận thù, hai người chúng ta kính Kim thiếu hiệp một chén.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.