Editor: Nguyetmai
Rượu, hay là sh*t, đó là một câu hỏi.
Hành động kính rượu của Công Tôn Lập khiến Atobe nhận được một ám hiệu, đó chính là rượu này có khả năng không có độc.
Đương nhiên rồi, ăn sh*t ngay tại chỗ gì đó, anh ta cũng chỉ nói một mình, chứ không đánh cược với ai. Nếu khi anh ta nói câu này mà có loại người như Phong Bất Giác có mặt, thì có lẽ là bây giờ anh ta đã ăn sh*t tới no rồi.
“Ừm… Vậy tại hạ cung kính không bằng…” Atobe do dự, đang chuẩn bị đưa tay đón lấy chén rượu thì bỗng nhiên một bóng đen vụt qua, chén rượu Công Tôn Lập đưa đến bỗng chốc không cánh mà bay.
Mà trong căn phòng lại có thêm một người.
“Ừm… Chỉ ngửi hương rượu cũng đã biết là rượu ngon.” Người nói là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, thân hình gầy gò, gương mặt thanh tú, mặc y phục bằng bông, eo thắt đai ngọc, chân đi giày đen. Lúc này, trong tay hắn ta đang cầm một chiếc quạt đã mở ra một nửa, còn chén rượu kia đã nằm vững vàng trên mặt quạt, không một giọt rượu vào văng ra ngoài.
“Hừ… Ta còn nói là ai, thì ra là thiếu gia Đường gia không được dạy dỗ.” Sử Yên Nhiên sau khi thấy rõ gương mặt bóng đen kia, lập tức buông lời châm chọc.
“Ai nha… Đường Sỹ Tắc ta không phải là không được dạy dỗ, mà chỉ là khó dạy mà thôi.” Đường Sỹ Tắc thấy vậy, vẻ mặt tươi cười đáp: “Ngươi nói ta, ta không để ý, nhưng đừng có nói bóng nói gió nhà ta biết sinh không biết dạy, nếu để cha ta nghe thấy câu đó thì các ngươi sẽ thê thảm đấy.”
“Làm sao, mang cha ngươi ra đây để dọa người sao?” Sử Yên Nhiên nói: “Chỉ một Đường Môn nhỏ bé mà dám so sánh với Vạn Hà Lâu ta…”
“Đủ rồi.” Công Tôn Lập lập tức chặn Sử Yên Nhiên lại. Trong lòng hắn thực sự muốn giết chết người phụ nữ này, vị lâu chủ phu nhân này đúng là kẻ chuyên đi gây họa. Chỉ riêng chuyện của Phá Kiếm Trà Liêu này đã khiến họ đủ bận đến sứt đầu mẻ trán, cô ta lại còn vì một cơn giận nhất thời mà nói ra những lời nói thiếu suy nghĩ. Đường Môn là môn phái có thể tùy tiện đắc tội hay sao?
“Đường thiếu gia.” Công Tôn Lập nghiêm chỉnh nói với Đường Sỹ Tắc: “Ta mời vị Kim thiếu hiệp đây uống rượu, sao ngươi lại tiến đến đoạt chén?”
“Hà hà…” Đường Sỹ Tắc cười nói: “Ta chỉ tình cờ đi ngang qua cửa, ngửi thấy mùi rượu cho nên có chút không kìm được mình.”
Tuy nói là mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó, nhưng lý do của hắn ta rõ ràng là bịa đặt.
Trên thực tế, Đường Sỹ Tắc vốn dĩ đến để gây chuyện, hơn nữa, người hắn ta tìm không phải là Công Tôn Lập hay Sử Yên Nhiên, mục tiêu của hắn chính là Thiếu gia Atobe.
Muốn hỏi tại sao ư? Đơn giảm mà nói thì là vì Mộ Dung Dĩnh.
Nói cụ thể thì là… Vị thiếu gia Đường gia Đường Sỹ Tắc được giang hồ xưng tụng là “Niêm Hoa Thủ”, ái mộ vị vân ngoại tiên tử Mộ Dung Dĩnh đã nhiều năm. Đừng có thấy tên tiểu tử này ất ơ, lại có cái danh rất dễ bị người khác hiểu lầm thành hái hoa tặc, thực ra trên phương diện tình cảm hắn ta là một người cực kỳ nhút nhát.
Vị Đường thiếu gia này đối với Mộ Dung Dĩnh có lẽ được coi là chân ái. Vốn dĩ họ môn đăng hộ đối, độ tuổi tương đương, chỉ cần hắn ta có thể tiếp cận thành công thì cơ hội thành công vẫn rất lớn. Nhưng Đường Sỹ Tắc bình thường có giỏi ăn nói thế nào, vậy mà khi ở trước mặt Mộ Dung Dĩnh lại biến thành kẻ câm, không nhưng nói năng không dứt khoát mà đầu óc cũng bỗng nhiên như kẻ đần độn.
Thế là sau một lần thăm dò bày tỏ hỏng bét vào năm năm trước, Đường Sỹ Tắc đã bị nữ thần sử dụng thần kỹ “Tuy anh rất tốt nhưng em rất tiếc“. Sự đả kích do sự kiện này gây ra đến giờ vẫn còn chưa biến mất hoàn toàn….
Hôm nay, lại là một ngày Đường Sỹ Tắc điên cuồng dõi theo Mộ Dung Dĩnh. Đương nhiên là, hắn ta cũng chỉ đứng nhìn người ta từ phía xa mà thôi, không có hành động rình rập bỉ ổi gì.
Những chuyện nói ra sau đó, không cần nói mọi người cũng biết rồi. Đường Sỹ Tắc nhìn thấy Thiếu gia Atobe vào phòng Mộ Dung Dĩnh, rồi ở đó suốt một buổi chiều mới đi ra.
Nếu Đường thiếu gia đến đó nghe trộm động tĩnh bên trong thì có lẽ đã không có hiểu lầm, nhưng hắn ta lại không phải là người làm những chuyện như vậy, cho nên hắn ta mới bắt đầu một mình suy nghĩ lung tung…
Kết luận cuối cùng hắn ta có được đó là: Người của Phá Kiếm Trà Liêu quá huênh hoang! Các người có thể xưng vương xưng bá trước mặt toàn bộ võ lâm, nhưng tuyệt đối không thể tán Mộ Dung muội của ta được! Ta phải liều mạng với các người!
Vì thế mới có một màn vừa rồi.
Đương nhiên Đường Sỹ Tắc không phải “trùng hợp” đi qua trước cửa, hắn ta đã đi đi lại lại không biết bao nhiêu vòng ở gần đấy rồi.
Vừa rồi sau khi Công Tôn Lập và Sử Yên Nhiên vào phòng, Atobe cũng không cài then cửa lại, chủ yếu là vì anh ta sợ hai NPC này sẽ ra tay với mình, cho nên để lại một đường lui trước, chỉ khép hờ cửa. Không ngờ điều đó lại là cơ hội để Đường Sỹ Tắc xông vào.
Lúc này Đường thiếu gia đi vào, không phải vì cái gì khác mà là để Atobe khó xử, hắn ta mới mặc kệ không cần biết giữa Vạn Hà Lâu và Phá Kiếm Trà Liêu có vấn đề gì. Dù sao với tình hình trước mắt, người ta lấy rượu ngon kính ngươi thì ta chen ngang vào.
Kiểu hành vi cướp đồ khi đã đưa lên đến tận miệng người khác này là một kiểu khiêu khích công khai. Hành tẩu giang hồ, nếu một người có hành động tương tự như vậy với một người khác thì không còn nghi ngờ gì đó chính là muốn tìm người so chiêu.
Lúc này, Đường Sỹ Tắc vẫn đang giơ ngang cây quạt, chỉ nói rượu đó ngon nhưng không uống, nói trắng ra chính là đợi Atobe tiến lên giành lại, rồi đọ sức với anh ta.
Nhưng phản ứng của Atobe lại khiến Đường Sỹ Tắc hoàn toàn kinh ngạc.
“Ồ!” Hai mắt Atobe sáng bừng, anh ta nói: “Được!” Anh ta lại không kìm lòng được cười, sự “Không kìm lòng được” đó phát ra từ tận đáy lòng, “Mời mời mời… Đừng khách sáo, chén này là ta kính ngươi.”
Theo như anh ta thấy, tên nhóc này chính là chủ động xông lên thử độc miễn phí…
Cảm giác của Đường Sỹ Tắc lúc này giống như là nghĩ đủ mọi cách để giáng cho người khác một cái bạt tai, nhưng kết quả lại phát hiện ra bản thân đã giúp đối phương đánh chết một con muỗi.
“Ha…” Sử Yên Nhiên không có ý tốt cười lạnh, trực giác của phụ nữ đã nói cho cô ta biết một số chuyện, ba chữ “Mộ Dung Dĩnh” nhanh chóng nổi lên trong đầu cô ta. Cô ta biết chiều nay Thiếu gia Atobe đã đi đâu, chút tâm tư của Đường Sỹ Tắc với vị vân ngoại tiên tử đó cô ta cũng đã từng nghe nói, cho nên cô ta nhanh chóng hiểu ra được rốt cuộc tình huống xảy ra trước mắt là thế nào…
“Đường thiếu gia, nhìn xem sự khoan dung của Kim thiếu hiệp người ta kìa.” Sử Yên Nhiên lạnh lùng châm chọc: “Rồi nhìn lại đức hạnh đó của ngươi đi, là một người phụ nữ đều biết nên chọn ai.” Lời nói của người phụ nữ này quả thực rất độc địa, mở miệng ra là đâm thẳng vào chỗ đau của đối phương.
“Hừ!” Ngọn lửa giận trong lòng vốn đã bị Đường Sỹ Tắc đè lại, nhưng bị châm chọc như vậy lập tức bùng lên: “Họ Kim kia! Ta phải quyết đấu phân cao thấp với ngươi!” Còn chưa dứt lời, hắn ta đã vung chiếc quạt trong tay lên, cốc rượu lập tức rơi xuống đất. Chén “Mẫn ân thù”, cứ thế đổ hết xuống đất.
Đúng là thù cũ chưa qua, thù mới đã đến.
Không biết tại sao, Đường thiếu gia vừa làm đổ chén rượu, Công Tôn Lập và Sử Yên Nhiên lại nhảy lùi về phía sau theo bản năng. Giống như tiếng chén rượu đó rơi xuống đất vỡ giống như tiếng chuông trên sàn đấu tỷ thí vậy, đó là tuyên cáo bắt đầu hiệp đấu thứ nhất hay sao?
“Này! Anh kia, ngươi làm gì vậy chứ…” Atobe cảm thấy kỳ quặc, bỗng nhiên từ vui mừng chuyển sang kinh hãi, lòng thầm nói: Cái thằng cha này bị thần kinh à? Khi cướp rượu uống còn vui như thế, mình cho hắn uống mà hắn còn nổi điên, chẳng lẽ đây là ngạo kiều khinh người trong truyền thuyết đấy à?
Nói thì lâu mà đến thì nhanh, gió quạt tới trước, mũi quạt tới sau. Gió quạt mang theo độc, mũi quạt chứa công lực. Một hư một thực, một ám một minh.
Atobe bị đánh trở tay không kịp, đã rơi vào thế không thể tránh né được…