Editor: Nguyetmai
Lối ra Tiểu Thán và Bi Linh tìm được nằm trong khu rừng ở phía Tây trấn. Ban đầu họ tìm kiếm các nhà dân rồi bị rơi xuống hang khi ở phía Đông trấn, còn lúc này họ đã đi một vòng khắp trấn Thương Linh ở dưới lòng đất.
Nếu là đi bên trên thì quãng đường này còn không cần đến nửa ngày. Nhưng ở dưới lòng đất, đường đi đan xen phức tạp, gập ghềnh mấp mô, thỉnh thoảng còn gặp phải các chướng ngại vật, thậm chí là có thể đi ngược lại, thì có lẽ đến sáng sớm ngày thứ ba họ mới đi ra được, thế này đã được coi là may mắn rồi.
Khi hai người trở về quán trọ Thương Linh đang là thời khắc đen tối nhất trước bình minh, cổng quán trọ vẫn đang đóng. Đương nhiên là vẫn có rất nhiều cách để vào quán trọ, cửa bên, cửa sau, cửa sổ hành lang tầng hai… Nếu đổi lại là những người khác trong võ lâm, chỉ cần là người có chút kinh nghiệm giang hồ hay có nền tảng khinh công, thì việc ra vào quán trọ dễ như trở bàn tay. Nhưng hai người họ…
Cốc cốc cốc…
Vào lúc ba bốn giờ sáng, khi mọi người còn đang ngủ say, họ cứ thế ngang nhiên gõ cửa.
Gõ một lúc mới thấy có một tên tiểu nhị ở bên trong nói vọng ra: “Ai đấy?”
“Khách ở phòng chữ Thiên hiệu Bính, cho chúng tôi vào đi.” Tiểu Thán đáp.
Mấy giây sau, tên tiểu nhị đó mở cửa, mắt nhắm mắt mở nói: “Tôi nói này khách quan, đang nửa đêm nửa hôm, sao hai người lại ở bên ngoài chứ?”
“Hà hà… Ngại quá, làm phiền ngươi rồi.” Tiểu Thán đương nhiên sẽ không trả lời câu hỏi của đối phương, cậu chỉ qua quýt vài câu rồi cùng Bi Linh đi lên lầu.
Tên tiểu nhị đó đương nhiên cũng không phải thực sự muốn biết hai người họ nửa đêm ở bên ngoài làm cái gì, hắn chỉ tiện miệng thì hỏi mà thôi. Đến khi hai người lên lầu, tên tiểu nhị đóng then cửa lại, trở về phía sau quầy tầng một, tiếp tục vùi đầu ngủ. Tên tiểu nhị này ngủ ở tầng một là có nguyên nhân cả. Không phải vì sợ mất bạc để trong tủ quầy mà chỉ sợ có người đến uống trộm rượu, nói thẳng ra là đề phòng Lỗ Sơn…
Về phòng, hai người đẩy cửa bước vào, nhưng thấy Atobe đang ngồi trên chiếc giường duy nhất trong phòng. Anh ta khoanh tròn hai chân, hai tay đan chéo vào nhau, thả lỏng tự nhiên, làm như nhắm mắt vận khí.
“Ồ, một ngày không gặp, Kim huynh đã nhập đạo rồi ư?” Bi Linh hài hước cười nói.
Vừa nãy Atobe đã nghe thấy tiếng động họ vào phòng, anh ta biết có thể đẩy cửa từ bên ngoài chắc chắn là đồng đội, cho nên mới không cảm thấy căng thẳng. Lúc này anh ta chậm rãi mở mắt ra: “Tôi đang dùng kỹ năng để khôi phục giá trị thể năng.”
“Ồ? Lại có kỹ năng chủ động để hồi thể năng à?” Tiểu Thán hỏi: “Kỹ năng đó tiêu hao cái gì?”
“Không có tiêu hao.” Atobe đáp: “Nhưng buộc phải như vận khí ngồi thiền.”
Dường như Bi Linh nắm bắt được thông tin gì trong đó, lập tức hỏi: “Có phải cậu đã học được nội công gì từ NPC trong phó bản này không?”
“Đoán đúng rồi.” Atobe cười đắc ý: “Chiều nay Lâm Thường và Tô Thường đến đây một lần, đương nhiên vẫn là vì chuyện đó. Tôi nói tôi cũng không biết liêu chủ và phu nhân đi đâu. Cả hai người cũng đi cả đêm không về, nhưng tôi vẫn có thể chắc chắn rằng cả bốn người đều chưa chết.” Anh ta nhìn thấy sự thay đổi sắc mặt của Tiểu Thán và Bi Linh, lại nói tiếp một câu, “Yên tâm đi. Tôi không thể nói với họ những thứ như là “thanh đội ngũ” gì đó đâu. Có nói cũng vô dụng, họ vừa không tin, lại không thể hiểu được.” Anh ta tiếp tục nói chuyện vừa rồi: “Lâm Thường và Tô Thường rất khách khí, nói chuyện này không gấp, đợi sau khi quyết đấu, sẽ mời tất cả Phá Kiếm Trà Liêu chúng ta đến Diệp phủ làm khách, đến lúc đó rồi tính. Sau đó họ liền cáo từ rồi đi.” Anh ta cong khóe miệng lên cười: “Lúc đó bản thiếu gia liền nhanh trí nói với Lâm Thường rằng…”
“Anh bảo ông ta truyền lại bộ nội công thô sơ định truyền cho đội trưởng đó cho anh trước?” Bi Linh cắt ngang nói.
“Không sai.” Atobe đáp: “Thấy đã sắp đến ngày thứ ba, tôi đoán vào ngày quyết đấu, chắc chắn ông ta sẽ rất bận, còn chúng ta qua ngày hôm nay là sẽ rời khỏi phó bản rồi. Cho nên buổi chiều hôm qua là cơ hội duy nhất, đương nhiên Lâm Thường đồng ý sẽ dạy cho Phong huynh võ công, cũng nói rõ đó chỉ là bộ nội công thô sơ có thể tùy tiện truyền dạy… Cho nên tôi mượn cớ đó, nói với ông ta chọn ngày không bằng gặp ngày, truyền bộ võ công đó cho tôi trước, rồi để tôi truyền lại cho Phong huynh, như vậy cũng đỡ cho ông ta phải đến đây thêm một chuyến nữa vì chuyện này.”
“Khá lắm, lại thành công kiếm được một kỹ năng.” Bi Linh nói: “Thân là Kim Phú Quý, đó cũng coi như là phát huy ngoài khả năng rồi.”
“Cái gì gọi là thân là Kim Phú Quý chứ! Kim Phú Quý là một loại động vật à?” Atobe không thoải mái nói: “Hơn nữa cái tên này thì sao chứ? Cho dù có hơi dung tục một chút nhưng cũng là tâm ý, là lời chúc phúc của cha mẹ tôi!”
“Cha mẹ anh lòng dạ thâm sâu thật đấy…” Tiểu Thán ở bên cạnh bất thình lình chen vào một câu.
“Không thể nói vậy được, tôi tin là đa số cha mẹ đều muốn tốt cho con cái, đó chỉ là có lòng mà làm sai cách.” Bi Linh bổ sung thêm.
“Hai người thật là…” Atobe định nói là cẩu nam nữ, nhưng đáng tiếc từ này đã bị hệ thống cấm, nên không thể nói ra được, đành phải nhịn lại, đổi thành nói: “Thôi bỏ đi… Dù sao thì bản thiếu gia cũng là người chơi chuyên nghiệp, không so đo tính toán với lời châm chọc của Địa Ngục Tiền Tuyến các người.”
Tiểu Thán vỗ vai Atobe: “Tình bạn giữa đàn ông với nhau phải xem xem mức độ độc mồm độc miệng troll nhau thế nào, cho nên bọn tôi nói anh là tin tưởng vào sự thể hiện của anh.”
Còn chưa dứt lời, bộp một tiếng, Tiểu Thán đã bị Bi Linh đập một cái vào gáy.
“Tôi không phải là đàn ông!” Bi Linh nói.
“Ha ha ha…” Atobe cười lớn: “Còn mối quan hệ giữa nam và nữ tốt đến đâu phải xem mức độ nhẫn nhịn của người đàn ông và mức độ ra tay của người phụ nữ nặng nhẹ thế nào rồi.”
Tiểu Thán ôm gáy, vẻ mặt ngượng ngùng chuyển sang đề tài khác: “Đúng rồi, nội công anh học… Cũng chính là kỹ năng, có hiệu quả đặc biệt gì không?”
“Tên kỹ năng là Húc Phong Dẫn Khí Quyết, là một trong những nội công cơ bản của Diệp phủ. Nếu nói về kỹ năng thì hiệu quả là… Chỉ cần tôi khoanh chân ngồi thiền, hít thở theo một cách nhất định sẽ có thể được hồi phục thêm 1% mỗi phút, hơn nữa cũng không ảnh hưởng đến tốc độ hồi phục thể năng của bản thân tôi.” Atobe nói.
“Khá đấy, như vậy cho dù có ở trong tình huống thể năng về mức 0 thì chỉ cần ngồi thiền nửa tiếng sẽ có thể về mức gần một nửa rồi. Nếu ngồi thiền một tiếng thì hồi được bảy tám mươi phần trăm.” Bi Linh bình luận nói, “Kỹ năng hay đấy.”
“Theo tôi thấy, phó bản thế giới võ hiệp này đúng là kho báu kỹ năng.” Atobe lại nói: “Thu hoạch của tôi không chỉ có vậy. Lúc gần tối, thiếu gia Đường môn đến thăm, nói là để cảm tạ đại ân đại đức của tôi, muốn tặng một đống vàng bạc cho tôi, tôi nghĩ lại thứ đồ chơi đó thì có tác dụng gì chứ, tôi có ở đây lâu đâu.”
“Vậy là tôi liền nói, chi bằng Đường huynh dạy ta một bộ công phu thô sơ nào đó luyện thử xem. Hắn ta đồng ý ngay, truyền cho tôi một bộ Hiệp Phong Lãm Nguyệt. Đó là một bộ công phu chuyên dùng quạt giấy, sau khi biến thành kỹ năng có thể bị động tăng tốc độ dùng Quạt Sắt của tôi.” Anh ta hơi ngưng lại một lát rồi nói tiếp: “Lúc trước tôi ở trong phòng luyện tập và thực nghiệm, nay chiếc quạt này của tôi đã nhanh gấp đôi so với ban đầu rồi.”
“Ồ. Chẳng trách anh đang hồi phục thể năng.” Tiểu Thán đáp.
“Haizz, anh có tin tức của đội trưởng không?” Bi Linh hỏi.
“Không có, tôi còn đang mong hai người về có mang theo tin tức gì không đây.” Atobe nói: “Nhiệm vụ chính tiêu diệt Linh Ma đó vẫn còn, chứng tỏ là có lẽ họ vẫn còn đang ở cảnh trong chuông “chào hỏi” với boss nào đó?”
“Ừm…” Bi Linh có vẻ suy tư gật đầu.
“Đúng rồi, quãng thời gian vừa rồi hai người có thu hoạch gì không?” Atobe hỏi.
Tiếp sau đó, ba người liền ở trong phòng trao đổi thông tin có được cho nhau, ngoài các loại tin tình báo liên quan đến giang hồ, tin bát quái về chuyện của Đường Sỹ Tắc và Mộ Dung Dĩnh ra, điểm quan trọng nhất chính là bí mật Lâm Thường có Đại pháp Thái Không Vô Tướng trên người…