Editor: Nguyetmai
Bầu trời u ám mịt mù, sương mù như tơ. Phía Đông sắp hừng sáng, ánh dương dần lộ ra. Một chút ánh sáng màu vàng cam đang dần tan ra, lan rộng rồi ngày càng đậm sắc hơn trên bầu trời.
Diệp Hợi đang ngồi thiền trong rừng mở mắt ra, trên gương mặt đầy nếp nhăn đó, vẻ mặt đã hơi thay đổi.
“Là Lâm kiếm thủ sao?” Diệp Hợi chậm rãi đứng dậy, ông ta không cần quay đầu lại đã biết ai xuất hiện sau lưng mình.
Địa vị của Lâm Thường trong Diệp phủ rất cao, cho dù là Diệp Hợi cũng phải gọi ông ta một tiếng kiếm thủ.
“Là ta.” Lâm Thường đáp.
“Có phải là… Có tin tức của gia chủ rồi không?” Diệp Hợi hỏi. Đã là ngày quyết đấu rồi, ông ta cũng đoán được Diệp Thừa phải đến đây rồi.
“Không sai.” Lâm Thường cười lạnh: “Tin tức chính là… Diệp Thừa đã chết rồi.”
“Ngươi nói cái gì?” Diệp Hợi kinh ngạc nói, ông ta lập tức quay người lại, nhưng chỉ nhìn thấy một gương mặt lạnh lùng dữ tợn.
Lời Lâm Thường nói tuyệt đối không phải là lời nói đùa. Thứ nhất, chuyện đó không hề buồn cười. Thứ hai, ông ta cũng không phải là người biết nói đùa.
“Mấy ngày này, Diệp lão gia vất vả rồi.” Giọng điệu Lâm Thường nói rất bình thường, nhưng trong ánh mắt ông ta lại hiện lên sự vui vẻ và đắc ý khó che giấu, “Ngươi ở đây, thay ta chặn hết đám lâu la trên giang hồ, cả đám do thám triều đình phái tới, đã bớt cho ta không ít chuyện.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì? Thay ngươi?” Diệp Hợi đã mơ hồ phát giác ra sát khí của đối phương, cho nên ông ta cũng thể hiện địch ý theo bản năng.
“Hà hà… Lá thư tay đó, ngươi có còn nhớ không?” Lâm Thường cười nói.
Trong đầu Diệp Hợi nổ “Oành” một tiếng, trước mắt dường như có ánh sáng trắng lướt qua. Ông ta đã ý thức được một số chuyện, nhưng lại không dám tin đó là sự thật. Sự đả kích lúc này nếu đổi lại là một người già bình thường thì chỉ e đã sớm ngất đi rồi.
“Ngươi… Ngươi đã làm gì gia chủ…” Hô hấp Diệp Hợi đã bắt đầu rối loạn, vẻ mặt càng thêm phẫn nộ.
“Chẳng phải ta đã nói rồi sao, Diệp Thừa đã chết rồi.” Lâm Thường ung dung đáp: “Nếu ngươi vẫn chưa già đến mức hồ đồ thì khi nghe câu này đã phải hiểu ra rồi chứ. Chiến thư quyết đấu là do ta viết, lá thư tay đó, cũng là do ta viết. Chỉ thị cho người không được tiếp cận mộ kiếm, bảo ngươi canh gác ở đây… Cũng đều là ý của ta.”
“Ngươi!” Diệp Hợi nộ khí công tâm, hơi thở hỗn loạn, ông ta loạng choạng lui về phía sau hai nước: “Không thể nào… Sao ngươi có thể…”
“Sao ta có thể giết được Diệp Thừa ư? Hừ…” Lâm Thường tiếp lời ông ta nói: “Đương nhiên là vì võ công của ta cao hơn ông ta rồi.” Sát khí của ông ta càng ngày càng mạnh, nhưng hai tay chỉ chắp sau lưng, không hề có ý động đến thanh bội kiếm đeo ở hông, “So với chuyện giết ông ta, thì chuyện mô phỏng bút tích của ông ta còn khó hơn một chút.” Lâm Thường cười: “Ta theo Diệp Thừa bao năm nay, đã phải tốn mấy tháng nghiên cứu bút pháp của ông ta, cố gắng đạt tới mức hình thần đều có*. Nhưng mà… Cho dù ta có tự tin lừa được tất cả mọi người, cũng không dám chắc chắn lừa được đôi mắt của ngươi.” Ông ta từ từ bước về phía trước: “Khi giao lá thứ tay đó cho ngươi, ta thực sự lo lắng sẽ bị ngươi nhìn ra sơ hở. May mà cuối cùng ngươi không có biểu hiện gì khác, chỉ tuân mệnh làm theo.”
(*) Hình thần đều có: Ý chỉ giống cả về hình dáng và thần thái.
“Lúc đó đúng là ta đã nhìn ra vài điểm khác lạ…” Toàn thân Diệp Hợi đều đang run rẩy, ông ta nghiến răng nói: “Nhưng ta thấy…”
“Ha ha ha ha…” Lâm Thường lại cười to cắt ngang lời ông ta: “Ông thấy là, giết chết gia chủ, khơi mào trận quyết đấu, giả truyền chỉ thị viết tay… Bất kỳ chuyện nào trong này đều không có khả năng, có đúng vậy không? Ha ha ha…” Ông ta không nhịn được bật cười: “Mà những chuyện này toàn bộ đều là do một tay Lâm Thường ta làm ra, đó mới là điều không thể đúng không?”
“Lâm Thường. Ân tình sâu nặng trời cao đất rộng của Diệp gia chủ đối với ngươi…” Diệp Hợi nói: “Tại sao ngươi lại…”
“Nhảm nhí!” Vẻ mặt Lâm Thường đột ngột để lộ ra sự tức giận: “Ân sâu nặng trời cao đất rộng? Sao lại nói vậy được? Một thân võ nghệ này của ta đều là do ta tự luyện. Địa vị giang hồ Bích Không Kiếm là do ta từ lăn ra được trên mũi đao. Ta đã tận lực cống hiến nhiều năm cho Diệp phủ, chẳng lẽ đó không phải đều là thứ ta đáng có được hay sao?”
“Võ công ta học được ở Diệp gia, bất cứ môn nhân đệ tử nào bái nhập Diệp phủ đều có cơ hội học được. Còn tuyệt học gia truyền của Diệp gia chẳng phải chỉ truyền cho hậu nhân trong nhà đó sao? Diệp Thừa và Diệp Mộ Hạm có thể học “Diệp gia kiếm pháp”, có thể học “Lạc tuyết thần công”, tại sao ta lại không được? Bởi vì suy cho cùng ta cũng vẫn là người ngoài, không… là tôi tớ!”
Nói đến đây, ánh mắt Lâm Thường nhìn xuống, sát khí xung quanh như con sóng lớn trên sông đánh thẳng về phía ông già trước mặt.
Kiếm khí hung ác từ giữa ngón tay Lâm Thường đột nhiên xông ra, giờ khắc này, vô kiếm thắng hữu kiếm. Kiếm khí mang theo vô số phiến lá cây trong rừng, đánh thẳng về phía Diệp Hợi.
Khi xuất chiêu, đồng thời Lâm Thường cũng lộ ra vẻ mặt châm chọc: “Lão nô tài nực cười nhà ngươi, cả đời làm trâu làm ngựa cho Diệp gia, mà còn tưởng mình đã được nhận ân tình to lớn lắm vậy.”
Sát chiêu này, đừng nói là tránh né, Diệp Hợi còn chưa từng được nhìn thấy bao giờ, trong chớp mắt ông ta đã bị những chiếc lá cây sắc nhọn đó đâm vào cơ thể, miệng phun đầy máu tươi.
Có lẽ là tự biết số trời đã đến, sau khi bị thương Diệp Hợi bình tĩnh trở lại: “Ha… Có lẽ là ngươi nói có lý, nhưng đạo lý này xưa nay vẫn vậy. Diệp Hợi ta không sinh ra trong gia đình giàu có, cũng không phải là hậu nhân của võ lâm danh môn gì, đó chính là số mệnh của ta. Mệnh không tốt, không oán được người khác.”
“Diệp gia đối với ta thế nào, trong lòng ta rất rõ. Họ đối với ta không thẹn, đó chính là ân. Ta cam tâm tình nguyện đền đáp, đó là nghĩa.”
“Sống trong thế đạo như thế nào, làm người như thế ấy. Lão già cổ hủ này không sửa được mệnh, nhưng ít nhất cũng sống không thẹn với lương tâm.”
“Còn Lâm Thường ngươi, hừ… Diệp gia không truyền thụ võ công cho ngươi, thì ngươi đi đâu luyện được một thân võ nghệ đó? Không dựa vào danh tiếng của Diệp phủ, thì sao ngươi dương danh được trên giang hồ? Cứ cho là ngươi cảm thấy Diệp phủ chẳng có ân tình gì đáng để nhắc tới với ngươi, nhưng Diệp gia có thù oán với ngươi sao?”
“Rõ ràng là tự bản thân ngươi có lòng dạ hung ác, nhưng lại nói như thể người khác bạc đãi ngươi…”
“Câm miệng!” Lâm Thường giơ tay lên chỉ, một luồng chân khí từ ngón tay ông ta lao ra, đâm thẳng vào trước ngực Diệp Hợi.
“Ngươi không sửa được mệnh thì chấp nhận số mệnh nhận lấy cái chết đi!” Lâm Thường nhìn đối phương bằng ánh mắt lạnh lùng: “Ta khác với loại người như ngươi… Số mệnh của ta do ta chứ không do trời!”
Một hơi thở sau, mấy chục đạo kiếm khí từ các nơi trên thân thể Diệp Hơi nổ tung bắn ra xung quanh, nở ra từng đóa hoa máu.
Lúc này Diệp Hợi đã hiểu ra… Tại sao Diệp Thừa lại chết.
Võ công của Lâm Thường đã không còn ở cảnh giới Diệp Hợi có thể lý giải được nữa, e rằng thiên hạ ngày nay đã không còn ai là địch thủ của ông ta nữa rồi.
“Rốt cuộc là ngươi muốn làm gì? Trận quyết đấu này, rốt cuộc là…” Máu tươi từ miệng Diệp Hợi trào ra, máu cũng chảy ra ồ ạt từ mấy chục lỗ thủng trên người ông ta. Ông ta dựa người vào thân cây, dần ngồi sụp xuống đất, gắng gượng hỏi một câu cuối cùng.
“Hừ… Ngươi xuống dưới đó hỏi gia chủ của ngươi đi.” Lâm Thường nói xong câu này liền xoay người bước đi.
Thực ra, cho dù là ông ta chịu trả lời câu hỏi này thì Diệp Hợi cũng đã không nghe được câu trả lời…
Phía Đông, một vầng mặt trời màu đỏ nhô lên, nhuộm màu trời tím nhạt thành màu xanh lam, phủ một lớp màu vàng kim cho những đám mây cuồn cuộn.
Trong rừng cây, dưới một tán cây già, trong một vũng máu, một ông già đang ngồi. Ông ta đã không thể tỉnh lại được nữa, nhưng đôi mắt của ông ta từ đầu tới cuối vẫn chưa hề nhắm lại…