Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Chương 274: Chương 274: Cuộc chiến tranh giành áo choàng (16)




Editor: Nguyetmai

Có lẽ sẽ có người thấy kỳ lạ, Phong Bất Giác lấy đâu ra bom, dù nhảy, rồi lại làm thế nào cấu kết được với Two Face, còn cả Mr. Freeze thế nào rồi…

Bởi vì đều là những chuyện râu ria… Nên không kể lại chi tiết tỉ mỉ nữa, mà nói đơn giản ngắn gọn một chút.

Đầu tiên, [Chiếu Ảnh Vương] không bị Phong Bất Giác làm cho nổ chết mà là tự cưỡng chế out game. Lúc đó ông anh này còn ôm tâm lý chưa chắc đã chết vì bị nổ banh xác, chờ đợi trong tảng băng kia để quan sát Phong Bất Giác và Mr. Freeze bố trí bom. Sau khi xem khoảng mười mấy phút, anh ta liền tuyệt vọng. Dù không phải là người trong ngành, cũng nhìn ra được quy mô vụ nổ này kinh khủng đến mức nào. Cho nên, anh ta đã tự thoát…

Nhưng Phong Bất Giác và Mr. Freeze vẫn làm nổ nhà xưởng, nguyên nhân ấy à… Tiêu hủy chứng cứ phạm tội chỉ là thứ yếu, nguyên nhân chủ yếu là vụ nổ này cũng là một phần trong kế hoạch sau này của Phong Bất Giác.

Sau đó, Phong Bất Giác đi theo Mr. Freeze đến một căn cứ khác trong thành phố. Ở đó, giáo sư Fries đã tự mình nuốt một viên SCP 500 trước (Không muốn lấy vợ ra mạo hiểm), thể chất máu lạnh của anh ta đã được chữa khỏi ngay lập tức. Đến đây, Mr. Freeze mới hoàn toàn tin tưởng thuốc Phong Bất Giác đưa đúng là “trị bách bệnh“.

Rất nhanh sau đó, giáo sư Fries đã dùng thuốc đó để chữa cho vợ mình, thậm chí anh ta còn không cần phá băng cho vợ mình. Thuốc vạn năng không những chữa khỏi được căn bệnh của vợ anh ta mà còn trực tiếp gọi cô ta tỉnh dậy.

Fries vô cùng biết ơn Phong Bất Giác, điều đó đã tạo điều kiện tốt để Phong Bất Giác mặc cả với anh ta. Thế là, thù lao Phong Bất Giác yêu cầu không chỉ là chiếc áo giáp nhiệt độ thấp và cây súng xung điện đóng băng, mà là tất cả tài liệu tội phạm mà tên siêu tội phạm Mr. Freeze này có. Đương nhiên là Phong Bất Giác sẽ trả tiền, giá cả dễ thương lượng thôi.

Có được những thứ này, Phong Bất Giác lập tức liên lạc tìm được Two Face. Two Face và Penguin đều là ông chủ xã hội đen được che đậy bởi con đường làm ăn chính quy. Đối với Phong Bất Giác, tìm được họ không khó, cái khó là thuyết phục được Two Face hợp tác với một kẻ không tên không tuổi gì như mình.

May mà anh Giác giỏi ăn nói, hơn nữa còn quen thuộc với đặc điểm tính cách của những nhân vật này. Anh đã trình diễn lại “kỹ thuật vị diện” (chính là ba lô), thể hiện lập trường của mình (không phải là người tốt), sau đó lại dùng [”Khiên” bài] để chặn mấy phát đạn Two Face bắn về phía mình. Cuối cùng, Harvey Dent* đã cho vị du khách đến từ thế giới khác này một cơ hội (tung đồng xu quyết định có tin tưởng người này không).

(*) Harvey Dent: tên thật của Two Face.

Sau khi tất cả đã được chuẩn bị xong, còn cách thời điểm xảy ra vụ nổ một khoảng thời gian, đương nhiên là cảnh sát đã nghe ngóng được manh mối, biết được sự kiện có liên quan đến siêu tội phạm.

Cảnh sát biết được, có nghĩa là các anh hùng của Justice League of America cũng biết chuyện. Do đó Phong Bất Giác kết luận sẽ có một siêu anh hùng tới gần nơi đó, hơn nữa rất có khả năng chỉ đi đơn độc một mình.

Sau đó, liền có màn biểu diễn của anh lúc trước.

Giả sử người đến là Jason Todd đóng vai Batman “fake”, có khi Phong Bất Giác sẽ gặp nguy hiểm thật. Nhưng một thanh niên tốt giống như Tim Drake, thực sự quá dễ đối phó. Nhất cử nhất động của hắn ta, cách thức suy nghĩ và hành động, toàn bộ đều nằm trong dự liệu của Phong Bất Giác.

Đó không phải là vấn đề trí tuệ hay lực chiến, mà là thiết lập nhân vật cho phép. Người tốt, sẽ có quá nhiều điều kiêng dè, chỉ cần một con tin, hay một sự sợ hãi đe dọa đến sự an toàn của các con tin, sẽ có thể khiến hành động của họ gặp khó khăn. Nếu các nhân vật phản diện trong truyện tranh Mỹ đều không có giới hạn như Phong Bất Giác thì e rằng các nhân vật chính diện chắc chắn sẽ chết hết.



Tim tỉnh lại còn hơi choáng váng, cú đánh mạnh vào phần đầu không lâu trước đó khiến hắn ta xuất hiện triệu chứng mất trí nhớ ngắn hạn. Nhưng hắn ta vẫn ngay lập tức bắt đầu quan sát môi trường xung quanh. Ngay trước mặt hắn ta có một chiếc máy quay, hai chiếc đèn có giá đỡ. Nơi ánh sáng không chiếu tới là một vùng tối đen, không thể nhìn rõ. Nhìn ra xung quanh, khu vực được chiếu sáng ở bên cạnh và phía sau cũng rất có hạn, đại khái chỉ có khu vực vòng tròn khoảng hơn mười mét vuông là có thể nhìn thấy, những chỗ xa hơn cũng bị bóng tối che phủ. Ngẩng đầu nhìn lên trên, có thể thấy trên nóc nhà cao tít, nhìn đường cong trên nóc nhà, có lẽ nơi đây là một nhà kho rất lớn.

“Ê, tôi còn chưa chuẩn bị xong để đóng vai trong phim điện ảnh đâu.” Tim nói.

“Sự hài hước của cậu cũng không thay đổi được cục diện này đâu, con chim nhỏ.” Giọng của Two Face đột nhiên vang lên.

Tim ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Harvey Dent với hình tượng phân liệt đi ra từ trong bóng tối, “Two Face…”

“Ngài Dent và tôi đã cùng có chung nhận thức.” Phong Bất Giác đã chỉnh xong máy quay, quay mặt lại nói: “Cái chết của anh sẽ là một màn diễn xuất vĩ đại.”

“Rốt cuộc anh muốn làm gì? Du khách đến từ thế giới khác!” Tim liếc nhìn máy quay nói: “Anh và Two Face…”

“Được rồi được rồi, Tim.” Phong Bất Giác cắt ngang nói: “Tôi vẫn chưa bắt đầu ghi hình. Anh muốn để lại đầu mối gì trong đoạn video thì ít nhất cũng phải đợi tôi mở máy đã chứ.”

“Tôi sẽ không chết vô ích đâu, Justice League of America sẽ báo thù cho tôi!” Tim không sợ chết, giác ngộ về cái chết là phẩm chất mà bất cứ người làm siêu anh hùng nào cũng phải có.

“Thứ tôi muốn chính là họ báo thù cho anh.” Phong Bất Giác trả lời: “Càng nhanh càng tốt, càng ác càng tốt, thù hận là động lực, Tim. Chỉ là đôi khi… Thù hận cũng sẽ che mờ hai mắt người ta.”

“Nhóc con, tôi cũng cảnh cáo cậu, đừng có ăn nói lung tung trước ống kính.” Two Face lại quay đầu lại nói với Phong Bất Giác.

“Có phải phát trực tiếp đâu.” Phong Bất Giác nhún vai nói.

“Hừ…” Two Face cười lạnh một tiếng.

“Yên tâm đi, đương nhiên tôi khác tên thuộc hạ vô dụng đó của anh rồi, ngài Dent.” Phong Bất Giác ra dấu xin mời: “Bây giờ, mời anh lùi lại mấy bước, đừng để ống kính quay được.”

Khóe miệng Two Face hơi nhếch lên, chỉnh lại cà vạt trên bộ vest, rồi quay người quay trở lại tiến vào trong bóng tối.

“OK, trước khi bắt đầu…” Phong Bất Giác lấy một cuộn băng dính trên chiếc bàn ở gần đó, dán chặt miệng Tim lại.

“Mmmm…” Tim thử một lúc, cho dù gồng hết sức lên cũng chỉ có thể phát ra được âm thanh như vậy.

Lúc này, Phong Bất Giác mở máy quay, bắt đầu ghi hình.

“Xin chào các khán giả của thành phố Gotham.” Anh đứng trước ống kính, cơ thể vừa khéo chắn trước Tim đang bị trói trên ghế, “Đầu tiên tôi xin tự giới thiệu, tôi là du khách đến từ thế giới khác, các bạn có thể gọi tôi là “Vô Danh“.” Anh hơi dừng lại một lát, “Tôi chính là người đã ném mấy triệu đô la Mỹ lên phố và giết chết ba cảnh sát.”

Khi nghe đến câu này, Tim ý thức được rằng tình hình không ổn. Lúc trước những luận điệu liên quan đến pháp luật mà Phong Bất Giác nói với hắn ta tuy nghe có vẻ quá khích, nhưng rất có khả năng sẽ trở thành sự thật. Nếu Phong Bất Giác có ý thoát tội thì cảnh sát cũng không có đủ chứng cứ để tống anh vào tù.

Nhưng lúc này đây, Phong Bất Giác không đeo mặt nạ, đứng trước ống kính, thẳng thắn thừa nhận tội trạng. Điều này chứng tỏ anh đã không hề ngần ngại gì đứng trước ống kính làm thêm điều khác nữa, ví dụ như… Giết chết một siêu anh hùng.

“Vị này… Tôi nghĩ là có rất nhiều người trong số các vị đều biết anh ta.” Phong Bất Giác quay nghiêng người, để lộ ra Tim ở phía sau lưng, “Anh ta là Robin, một siêu anh hùng trẻ tuổi, thành viên của Justice League of America, đã từng đi theo Batman.”

Phong Bất Giác rời khỏi ống kính, mấy giây sau lại quay lại, tay cầm một sợi dây thắt lưng: “Sợi dây thắt lưng được trang bị đầy đủ này có thể chứng minh anh ta là Robin hàng thật giá thật, chứ không phải là một người dân thường nào đó bị tôi ép mặc quần áo bó.” Anh lắc lư sợi dây thắt lưng trước ống kính, “Súng móc câu, đạn sáng, đạn khói, máy liên lạc, kính nhìn ban đêm… Tôi nghĩ, các vị trong Justice League đều có thể phân biệt được thật giả.”

Anh đặt sợi dây lưng xuống, lấy trong túi áo mình ra một con dao nhỏ, tiến lên phía trước một bước, ghé sát ống kính, nở nụ cười như một kẻ sát nhân biến thái: “Đoán xem tiếp theo đây tôi sẽ làm gì nào? Ha ha… A ha ha ha ha…”

Cùng với tiếng cười điên cuồng, Phong Bất Giác đột nhiên nhào về phía Tim. Anh vòng ra sau lưng Tim, đối mặt với ống kính, tay trái nắm tóc đối phương, con dao nhỏ trong tay phải kề sát cổ Tim.

Do không thể nói chuyện, Tim vẫn liên tục thử dùng cách chớp mắt với ý định để lại đầu mối trong đoạn video, nhưng hầu hết thời gian Phong Bất Giác đều che hắn ta lại, khiến hắn ta không thể làm được gì. Còn lúc này đây, đối mặt với cái chết đang tới gần, trong mắt Tim chỉ hiện lên sự sợ hãi và tuyệt vọng.

“Các cư dân thành phố Gotham, ngài cảnh sát trưởng Gordon và các cảnh sát của ngài, các thành viên của Justice League of America, và cả ông anh “tự xưng là Batman” đó nữa, đúng vậy, anh biết là tôi đang nói đến anh…” Phong Bất Giác không đâm dao xuống ngay, mà gí mũi dao vào động mạch cổ Tim, nói tiếp: “Đây mới chỉ là bắt đầu… Từ giờ trở đi, tôi cùng các đồng minh đến từ thế giới khác, và một người bạn mới tôi vừa quen biết không lâu trong thành phố này, sẽ triển khai chuyến săn bắn tự do với các cảnh sát, người nhà các cảnh sát và các siêu anh hùng.”

Anh hơi dừng lại hai giây, rồi lại nói: “Còn nữa, Harvey Dent, Mr. Two Face. Sau khi Black Mask chết, anh cho rằng anh có thể làm được đại ca ở đây à? Ha ha… Anh sai rồi, anh cũng sẽ phải chết.”

“Không ai có thể ngăn cản được bọn ta, cho dù là Batman có sống lại thì cũng vậy mà thôi.” Giọng anh dần cao lên: “Người không muốn dính máu tươi… Thì hãy ngậm miệng lại, trốn vào trong mái nhà ấm áp của mình, im lặng chứng kiến… Thời khắc vĩ đại này.”

Một giây sau, mũi dao xuyên qua cổ Tim, một luồng máu đỏ tươi chói mắt bắn ra, thậm chí còn có mấy giọt bắn vào ống kính.

Trong tiếng cười điên cuồng của Phong Bất Giác, hình ảnh tối đen lại, đoạn video dừng lại tại đây.

Nửa phút sau…

“Chuyện gì… Thế này…” Khi Phong Bất Giác xé lớp băng dính trên miệng Tim ra, Tim kinh ngạc nói.

“Đó là kỹ xảo.” Phong Bất Giác biểu diễn lại trên tay mình, nhờ chức năng của [Găng Tay Tơ Nhện], trong lòng bàn tay anh có một túi huyết tương.

Tuy trong đoạn video nhìn y như thật, nhưng thực ra đó là chiêu trò.

“Mấy người nhốt anh ta lại.” Trong bóng tối lại vang lên giọng của Two Face, mấy tên đàn em của hắn cởi trói Tim ra khỏi chiếc ghế rồi kéo đi.

“Tốt nhất là cách của cậu có hiệu quả.” Đợi họ đi xa, Two Face đi đến dưới ánh đèn, nói với Phong Bất Giác.

Lúc này Phong Bất Giác đang đứng sau máy quay, xem lại đoạn video vừa nãy, “Yên tâm đi, chúng ta chép đoạn video này ra mấy bản, giao cho mấy đài truyền hình lớn của Gotham. Chưa đầy một giờ sau, người dân toàn thành phố sẽ xem được.” Anh cười nói: “Sau đó, sẽ thấy được phản ứng của mấy siêu anh hùng đó rồi. Hà hà… Theo tôi dự đoán… Không cần chờ đến lúc trời sáng, ngài Cobblepot* (Penguin) sẽ bị lôi từ trong chăn ra đánh túi bụi.”

(*) Penguin, tên thật là Oswald Cobblepot, là một nhân vật phản diện hư cấu trong loạt truyện tranh xuất bản bởi DC Comics. Nhân vật này được tạo ra bởi Bob Kane và Bill Finger và được ra mắt trong Detective Comics #58

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.