Editor: Nguyetmai
Khoảng tám giờ tối, trên con phố ở trước sở cảnh sát Gotham, đám đông và phóng viên chen lấn vây kín để ra oai.
Mọi người giơ biển, hô to khẩu hiệu. Dòng chữ trên tấm biển có rất nhiều nhằm vào cảnh sát trưởng Gordon, như “Gordon từ chức đi”, “Gordon phải cút đi”… Ngoài ra còn có “Lơ là nhiệm vụ”, “Batman cút đi”, “Treo cổ bọn họ”…
Khi Gordon xuất hiện trên phố, rất nhiều phóng viên vây chặt lại, giơ micro, bút ghi âm, ống kính, ánh đèn chĩa về phía Gordon với vô số câu hỏi sắc bén.
“Nghe nói hôm nay lại có mười lăm cảnh sát nữa từ chức, xin hỏi có đúng vậy không?”
“Trị an trên phố phải mất bao lâu mới khôi phục lại được bình thường?”
“Ai là người chịu trách nhiệm cho những tổn thất tại vụ án cướp ngân hàng ngày hôm nay?”
“Các ông ăn nói thế nào với người nhà những cảnh sát đã thiệt mạng, người tên “Vô Danh” đó đã thoát khỏi cảnh sát thế nào?”
“Thưa ngài cảnh sát trưởng, xin hỏi có phải là thế lực tội phạm đã xâm nhập vào nội bộ cảnh sát rồi hay không?”
“Cảnh sát bị xã hội đen uy hiếp sao?”
“Có phải là ông nên cân nhắc đến vấn đề tự nhận lỗi và từ chức rồi hay không, ngài cảnh sát trưởng Gordon?”
Trên đời này có rất nhiều người tự cho là mình thông minh, cho rằng mình là nhân vật lợi hại biết bao, cho rằng cuộc sống và sự nghiệp của mình có ý nghĩa biết bao.
Nhưng thực ra, đều là phân chó hết.
Ở Mỹ, đa số phóng viên đều có khuynh hướng tự bành trướng này. Họ tự cho rằng mình dẫn dắt khuynh hướng dư luận xã hội, thay đổi số phận của người khác. Họ nghĩ mình tài giỏi hơn dân thường, có trình độ cao hơn dân thường. Họ suốt ngày phát biểu những câu nói vô trách nhiệm, lợi dụng những tiện lợi của công việc và những tri thức chuyên nghiệp để bẻ cong sự thật, hòng chiếm được địa vị xã hội, sự quan tâm và lợi ích cao hơn, nhiều hơn cho bản thân.
Do đó, họ không tiếc việc hủy hoạt danh dự và cuộc sống của người khác.
Trong mắt những người khác, đám người này đều là kẻ ác ma tự cho mình là đúng, khiến người khác buồn nôn. Nhưng từ đầu đến cuối họ lại luôn luôn đắc chí, hồn nhiên không biết gì cả, dáng vẻ như thể sứ mệnh với xã hội sắp bùng nổ.
Nhưng trên thực tế, họ không có tài trí hơn người, đó chỉ là quan điểm sai lệch. Nếu những người đó đi từ phía sau ống kính lên phía trước ống kính, từ người phỏng vấn biến thành người được phỏng vấn thì họ sẽ lập tức nhận thức rõ ràng rằng mình là thứ như thế nào.
Khi họ bị xúi giục đâm chọc để cướp đoạt được chút quyền lợi nhỏ bé, núp dưới cái mặt nạ giả nhân giả nghĩa, họ chỉ còn là một đám người kích động mà thôi. Đó là một đám người tồn tại trong thời kỳ đen tối giữa thời trung cổ, là một trong những điềm báo đầu tiên được miêu tả là ngày tận thế trong kinh thánh.
Bắt đầu từ khi những người này cưỡng ép thêm quan điểm và lập trường của mình vào cho người khác, họ đã quên đi bản chất nghề nghiệp. Khi một người đứng xem, một người ghi chép vượt qua một đường biên giới mà mình không nhìn thấy, người đó sẽ càng ngày càng đi xa hơn, cuối cùng biến thành một người nói dối, một kẻ bịa đặt không từ thủ đoạn với tầm nhìn hạn hẹp.
Các phóng viên của thành phố Gotham đa số đều là người như vậy.
Còn các cư dân của thành phố Gotham, xin cho phép tôi trích dẫn một đoạn trong “The Horla*” của Maupassant…
(*) “The Horla” là một truyện ngắn kinh dị năm 1887 được viết theo phong cách báo chí của nhà văn người Pháp Guy de Maupassant.
“Dân chúng giống như một đàn bò năng lực yếu kém. Có đôi khi ngoan ngoãn nghe lời đến ngu muội, có đôi khi lại nóng nảy bộp chộp gần như tạo phản. Nhận được mệnh lệnh nói “Vui vẻ chúc mừng!” họ liền nghe theo. Sau đó lại nhận mệnh lệnh nói “Đi đánh nhau với nước láng giềng!” họ cũng nghe theo. Ra lệnh cho họ ủng hộ hoàng đế, họ liền dập đầu. Sau đó lại ra lệnh cho họ ủng hộ cộng hòa, họ liền hoan hô.”
“Những người khống chế được dân chúng cũng ngu muội như vậy, chẳng qua chỉ là họ phục tùng không phải một chủ nhân nào đó, mà là một số nguyên tắc nào đó. Chính bởi vì những nguyên tắc đó là nguyên tắc, đương nhiên đó là những nguyên tắc hoang đường, giả tạo. Bởi vì họ muốn thiết lập một số quan niệm vĩnh viễn bất biến nào đó, mà trên thế giới này vốn không có thứ gì không thay đổi cả - Những thứ chúng ta nhìn thấy nghe thấy đều chỉ là những thứ không có thật mà thôi.”
Cảnh sát trưởng Gordon của chúng ta chính là người chăn bò đó.
Các siêu anh hùng của Justice League of America cũng vậy.
Họ dốc hết toàn bộ sức lực để bảo vệ thành phố này, bảo vệ dân chúng ở đây an cư lạc nghiệp. Nhưng vẫn không ngừng bị nghi ngờ, bị những kẻ kích động tấn công, trong khi đánh cược sinh mạng để đối kháng với tội phạm rất nhiều lúc họ phải thỏa hiệp.
Cho nên Phong Bất Giác cười nhạo bọn họ, thậm chí còn cảm thấy đáng buồn thay cho họ… So với cái “Thảm” của các nhân vật phản diện, cái “Thảm” của các siêu anh hùng đa phần đều là do tự chuốc lấy.
“Câu hỏi cuối cùng… Batman đã chết thật chưa?” Người hỏi câu hỏi này có giọng nói rất đặc biệt, đầy sức cuốn hút.
Gordon quay đầu lại, nhìn thấy ở rìa đám đông có một người đàn ông nhỏ con mặc bộ vest màu xanh lá, gã đang đứng dựa vào tường, ung dung nhìn mình.
“Riddler*…”Gordon trầm ngâm nói.
(*) Riddler, tên thật là Edward Nigma, còn có biệt hiệu khác là Enigma, là một nhân vật siêu tội phạm giả tưởng trong loạt truyện tranh xuất bản bởi DC Comics. Nhân vật này xuất hiện lần đầu trong Detective Comics #140 và được tạo ra bởi Bill Finger và Dick Sprang.
Đáng tiếc, đúng như Phong Bất Giác nói, ở cái nơi “coi trọng pháp luật” này, cho dù ông ta biết rõ rằng người đứng trước mặt mình là một tên siêu tội phạm cũng không thể tùy tiện bắt gã được.
“Được rồi, xin hãy tránh ra, cho xe đi qua, đây là phạm nhân quan trọng.” Gordon trừng mắt nhìn Riddler vài giây, sau đó chen qua vòng vây của cánh phóng viên.
Lúc này, trên phố đã có một chiếc xe chở phạm nhân đi đến, mấy viên cảnh sát súng đạn sẵn sàng nhanh chóng nhảy xuống xe, đứng thành hai hàng.
Bên kia, hai tên phạm nhân cũng đi xuống từ bậc thềm ở cửa lớn sở cảnh sát.
Lúc này hai bên Shiva và Thất Sát là hai viên cảnh sát khống chế, chân tay còn đeo xiềng xích.
Khoảng hai mươi phút trước, hai người vào phòng thẩm vấn trong sở cảnh sát, còn chưa ngồi ấm chỗ, Nightwing đang hỏi chuyện họ bỗng nhiên nhận được một cuộc gọi. Cũng không biết Oracle đã nói gì với hắn, dù sao thì buổi thẩm vấn liền kết thúc tại đó, sau đó đến màn vừa rồi…
Đến lúc này, hai người chơi đã ý thức được rằng… dường như tình hình không ổn rồi. Suy nghĩ trong lòng họ giống nhau. Trong tình huống biết rõ rằng gần đây có siêu anh hùng đang giám sát, sự phản kháng tùy tiện rất có khả năng sẽ dẫn đến việc bị hạ gục tại chỗ, vẫn nên đợi trước đã, xem lát nữa có cơ hội chạy trốn hay không đã.
“Oracle, hai tên ở sở cảnh sát sắp xuất phát rồi.” Nightwing đang ở sân thượng tòa nhà sở cảnh sát, quan sát chặt chẽ động tĩnh phía dưới, và gọi điện đến Hang Dơi thông báo: “Tôi lo là họ sẽ chạy trốn giữa đường, chuẩn bị qua đó với họ, bên phía Tim tình hình thế nào rồi?”
“Không ổn lắm… Khoảng mười lăm phút trước đã mất liên lạc, đúng lúc cậu ta nói đến vụ nổ.” Oracle đáp: “Damian ở gần anh ta nhất nên đã đi tới đó rồi. Anh ta lái Siêu Xe Dơi đi, nhỡ chẳng may Tim có chuyện thì trên xe cũng có thiết bị để duy trì tính mạng.”
Trên gương mặt cương nghị của Nightwing dưới lớp mặt nạ lộ ra vẻ lo lắng: “Tôi có một dự cảm không lành, Barbara, tốt nhất là cô gọi thêm một người nữa đến đi.”
Oracle đáp: “Được, tôi sẽ nhanh chóng liên hệ.”
“Tạm thời tôi không phân thân ra được, nếu có tin tức của Tim hãy thông báo cho tôi ngay được không?” Nightwing nói.
“Anh cũng phải cẩn thận đó… Dick.” Oracle quan tâm nói.
…
Cùng lúc đó, trong một nhà kho tại thành phố Gotham.
“Ơ… Tôi đang ở đâu…” Tim Drake tỉnh dậy sau cơn hôn mê ngắn. Sau khi thích ứng được với ánh sáng xung quanh, anh ta phát hiện ra trước mặt mình là một bóng người mặc bộ vest màu tím.
“Đừng lo, Tim, khi anh hôn mê, chúng tôi đã chuyển anh tới đây… Một nơi an toàn.” Phong Bất Giác quay lưng lại nói với Tim. Khi nói anh đang điều chỉnh một giá máy quay phim.