Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Chương 283: Chương 283: Cuộc chiến tranh giành áo choàng (25)




Editor: Nguyetmai

Thời gian tạm lùi lại một chút...

Khi phát RPG đầu tiên mà Shiva ngắm chuẩn và bắn ra, thì Phong Bất Giác đang ở giữa không trung không biết Todd đã dùng Batarang giúp anh chống đỡ một lúc. Trong nháy mắt, xuất phát từ quan điểm của anh Giác, lần tấn công này chắc chắn là muốn lấy mạng anh.

Do đó, Phong Bất Giác quyết đoán kịp thời, mở chốt nối giữa phần lưng và phần đầu của Chiến giáp, thoát ra từ bên trong với tốc độ cực nhanh.

Dự định của anh là, trốn đằng sau bộ giáp, chứ không phải bên trong, để tiếp chiêu này. Trong khoảnh khắc chiến giáp bị phá hủy nổ tung như vậy, anh mới có thể khởi động hiệu ứng [Khiên “bài”]. Có hai tầng ngăn cách là chiến giáp và kỹ năng, sát thương mà cơ thể phải chịu có thể giảm đến mức thấp nhất, cũng có thể mượn lực xung kích của vụ nổ mà bay ra, cách xa trung tâm của vụ nổ.

Kế hoạch này cũng không tệ, nhưng không ngờ, Todd dùng Batarang chặn phát đạn tên lửa đầu tiên.

Ánh lửa và khói sinh ra từ vụ nổ nhất thời che lấp tầm mắt của Shiva, sự chú ý của Todd cũng không ở trên người Phong Bất Giác nữa. Hơn nữa, dù sao cũng là đêm tối, trên đường sáng hơn trên trời. Do đó không ai phát hiện ra bên trong Chiến giáp máu lạnh đã trống không, còn Phong Bất Giác đang trốn phía sau Chiến giáp.

...

Thời gian trở về hiện tại...

Đám anh hùng Justice League đến quấy rối cục diện, lại không thể trì hoãn quá nhiều thời gian của Shiva, ngược lại còn đem đến một món quà lớn, bán luôn cô em Không Sợ. Nhưng cô ta chết cũng không oan, nếu như cô ta không gặp phải đám anh hùng dường như không đại khai sát giới gì đó trong vũ trụ DC, mà bị thế lực NPC truy sát trong phó bản khác, rất có khả năng sẽ bay màu ngay, cũng không có con đường sống.

Nhưng do khúc chen ngang này, Phong Bất Giác lại tiêu hao hết thời gian kỹ năng của [Tiếp xúc mất trọng lượng], vốn dĩ không có chỗ trợ lực, đành phải nắm lấy một mảnh chiến giáp, vào lại vòng tay của lực hút Trái Đất, rơi xuống cùng chiến giáp.

Đúng lúc này, phát đạn tên lửa thứ ba của Shiva rạch ngang bầu trời.

Giữa ánh chớp, chỉ thấy bóng người đỏ sẫm vừa đạp vừa bật trên chiến giáp, đẩy chiến giáp nặng trịch về phía đạn tên lửa, còn bản thân hắn thì bay như mũi tên vòng cung.

Một tiếng ầm, ánh lửa hiện lên

Chiến giáp máu lạnh và súng xung điện đóng băng cùng bị phá hủy giữa không trung, mảnh cháy bay khắp nơi. Sóng xung kích của trái bom tuy mạnh, nhưng Phong Bất Giác không bị ảnh hưởng, an toàn rơi trên nóc một tòa nhà cách đó mấy chục mét.

Tiêu hao của Thuật linh thức tụ thân, sát thương khi rơi xuống, cộng với giá trị Hp tích lũy bị tổn thất trong trận đấu với Todd và Shiva, khiến Phong Bất Giác không thể không uống thuốc bổ sung giá trị Hp.

May mà đây là bình máu đầu tiên mà anh uống sau khi vào phó bản này, 50% hiệu quả không bị tổn thất chút nào, khiến giá trị Hp của anh về khoảng tám phần.

Nhưng cảnh Phong Bất Giác rời khỏi Chiến giáp, vẫn không thoát khỏi cặp mắt của Shiva, trạng thái trong bảng chọn game cũng cho thấy rõ ràng anh vẫn còn sống.

Cho nên, sự truy sát của Shiva còn lâu mới dừng lại... Anh ta nhanh chóng cất RPG, giẫm chân một cái thật mạnh, nhảy vọt lên độ cao ba tầng nhà. Sau đó anh ta dùng một tay nắm lấy ống nước trên tường ngoài tòa nhà, chân đạp lên mặt tường, hơi mượn lực, đi men theo tường lên trên, vài giây sau đã lên đến sân thượng tầng sáu.

Lên cao nhìn xa, Phong Bất Giác vẫn ở trong tầm mắt của anh ta.

Khóe miệng Shiva cười nhạt, không nói lời nào, dốc sức chạy như băng về phía trước. Anh ta lên lên xuống xuống trên các nóc tòa nhà của thành phố, như đi trên đất bằng. Còn không quên lợi dụng Đồng hồ cát Thiên Vũ chặn phía sau cho mình, với sự yểm trợ của hỏa lực từ các khay đá kia, các siêu anh hùng đuổi theo lên đến nóc nhà nhanh chóng bị bỏ cách một đoạn.

“Cậu muốn chạy đi đâu? Hả?” Shiva hưng phấn gầm lên. Lúc này, anh ta thể hiện sự phấn khích trước nay chưa từng có. Trong trận đấu này, anh ta đã được nếm một thứ lâu rồi mới có – Niềm vui chiến đấu.

Ngày tháng mà Shiva trở thành game thủ đỉnh cao cũng không ngắn. Mười mấy tuổi anh ta vào nghề, bước vào giới đã hơn mười năm. Trong ngành này, sau khi thực lực đạt đến trình độ nhất định, thì niềm vui chiến đấu sẽ bị giảm đi tương ứng.

Đầu tiên, đối thủ mà anh ta gặp luôn luôn là một nhóm người cố định. Nhóm game thủ đỉnh cao lớn như vậy, ví dụ như những năm WAR3* đang hot, các loại giải đấu lớn, khi đánh đến top mười sáu, vừa nhìn danh sách, một nhóm bạn đồng tính luyến ái. Họ đã sớm giao đấu nhiều lần ở các loại sân đấu, một số thậm chí còn là bạn bè trong cùng một câu lạc bộ.

(*) Warcraft III: Reign of Chaos là tựa game chiến thuật thời gian thực kỳ ảo tiên hiệp được hãng Blizzard Entertainment đồng phát triển và phát hành vào tháng 7 năm 2002.

Sau đó, trước khi cao thủ bắt đầu quyết đấu, đều có dự đoán chính xác kết quả. Trong game PK có sự khác biệt về nghề nghiệp, hai người cơ bản vừa chạm mặt, quan sát, phỏng đoán chủng tộc, nghề nghiệp, tư chất, trang bị của đối phương, là lập tức có thể biết được trận đấu này ai có ưu thế hơn. Lúc này, nếu như đối phương là đối thủ cũ, thắng thua còn có ý nghĩa không?

Lấy trận đấu giữa Shiva và Ngộ Tử Tham Huyền làm ví dụ, đánh đấm không còn cảm xúc kích thích. Hai người đều là cao thủ chuyên nghiệp, số lần giao đấu trong các game kết nối thần kinh khác cũng rất nhiều. Họ đều có đánh giá tương đối khách quan về phong cách chiến đấu, trình độ chơi game của nhau. Là cao thủ đỉnh cao, dĩ nhiên họ cũng không thể gửi gắm kỳ vọng ở những nhân tố như “may mắn, trùng hợp, lỗi tự đánh hỏng”, những thứ này đều thuộc về phạm trù tâm lý may mắn. Loại tâm trạng như “nhân vật của mình đang bạo kích mạnh mẽ, mà cái người ngồi đối diện không cẩn thận làm đổ mì ăn liền lên bàn phím”, là vật phẩm xa xỉ mà game thủ nhàn rỗi mới có. Game thủ chuyên nghiệp nếu như lúc nào cũng có suy nghĩ kiểu này, thì việc đập trứng tự vẫn không còn xa.

Do đó, sau khi chiến đấu đã phân thắng bại, Ngộ Tử Tham Huyền tuy không cam lòng, nhưng vẫn chuẩn bị tâm lý đối với kết quả thất bại. Điều cậu ta không ngờ đến chỉ là... Trong game “Khu vui chơi đáng sợ”, chênh lệch giữa anh ta và Shiva cũng trở nên lớn hơn.

Mà Shiva cũng không thể hiện nhiều cảm xúc vui mừng, bởi vì thắng là đúng rồi, thực lực chính là như vậy. Giống như trận đấu tennis, hạt giống hàng đầu trong giai đoạn đấu loại đã thắng năm hạt giống số năm, sau trận đấu anh ta cũng sẽ không thể hiện vui mừng nhảy nhót gì nhiều. Tâm trạng của Shiva cơ bản là như vậy, tuy cái giá phải trả trong quá trình chiến đấu có nằm ngoài dự tính, nhưng cũng trong phạm vi chịu đựng được.

Ngược lại lúc này, game thủ không tiếng tăm [Phong Bất Giác], khiến Shiva có cảm giác mới mẻ trước giờ chưa từng có. Bởi vì khi đối đầu với thằng nhóc này, anh ta hoàn toàn không đoán được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì...

“Rõ ràng cậu ta rất yếu, thật sự rất yếu... Level thấp thì không nói, tố chất cơ thể và trang bị chẳng qua là trình độ trung bình, thân thủ cũng rất thường, còn xa mới bằng game thủ nhà nghề. Tính đến bây giờ, cậu ta chỉ dùng hai kỹ năng, một là kỹ năng duy trì gia tăng thể thuật, chắc là tiêu hao rất lớn, cho nên cậu ta luôn dừng lại sau khi thi triển. Kỹ năng còn lại chính là một cú đấm vào cánh tay của Todd, uy lực cũng chỉ đến thế... Hơn nữa cậu ta còn quấn bom lên cơ thể mình, nếu không dựa vào chiến giáp của Mr. Freeze, thì cậu ta đã tiêu từ lâu rồi...” Shiva lẩm bẩm trong lòng: “Nhưng, tại sao... Tại sao trực giác lại nói với mình... Cậu ta vẫn có cơ thắng.”

Với bản năng chiến đấu siêu nhiên, sau khi quan sát và giao đấu trong thời gian ngắn ngủi, hầu như Shiva đã nhìn thấu Phong Bất Giác, nhưng ngược lại anh ta càng thêm nghi ngờ: “Cho dù là thả lỏng chân tay, chiến đấu với tâm trạng dù bom có nổ cũng chẳng hề gì, mình cũng không thể “nhìn thấy” một chút thắng thế... Ưu thế của mình hiển nhiên rõ ràng, nếu như mình ở vị trí cậu ta, cũng chưa chắc có thể chiến đấu đến bước này...” Anh ta nghĩ thầm: “Hừm, hình như mình đã hiểu được một chút rồi, e là Chiếu Ảnh Vương đúng là đã ăn hành trong tay thằng nhóc này.”

Vù!

Đột nhiên... Một tia sáng từ phía trước rọi tới, đập thẳng vào cửa. Shiva phản ứng mau lẹ, nghiêng đầu né tránh, tốc độ tiến bước không hề giảm đi.

“Ủa? Không chỉ có cái này phải không...” Anh ta sờ vào má trái, trên phần da bị chùm sáng lướt qua, có để lại một vết mờ.

Đương nhiên Phong Bất Giác không chỉ có một khẩu súng xung điện đóng băng, trong balo của anh còn có một cây khác công suất nhỏ. Thể tích của nó gần bằng súng lục, tạo hình vẫn rất phong cách hoạt hình.

[Tên: Súng xung điện đóng băng (công suất thấp)]

[Loại hình: Vũ khí]

[Phẩm chất: Tinh xảo]

[Lực tấn công: Không]

[Thuộc tính: Băng]

[Hiệu ứng: Đóng băng mục tiêu]

[Điều kiện trang bị: Sở trường Ngắm bắn E]

[Có thể đem ra khỏi phó bản này không: Không]

[Ghi chú: Khi bắn tỉa, chỉ có thể đóng băng vật thể kích thước bằng trái bóng rổ, khi liên tục sử dụng sẽ lấy điểm chính xác làm trung tâm, khuếch tán hiệu quả đóng băng ra xung quanh.]

Những vũ khí, trang bị, vật phẩm tiêu hao lấy từ chỗ Mr. Freeze, đều không thể đem ra khỏi phó bản. Phong Bất Giác cũng thử một vài món ở chỗ Two Face, nhưng dù là loại vũ khí đạn dược, thuốc, hay là trang phục, cũng không thể đem ra ngoài. Trước khi đi anh còn hỏi Two Face: “Đồng tiền kim loại trong tay mà anh vẫn ném ra có thể tặng cho tôi làm kỷ niệm không?” Kết quả lần này đối phương không ném đồng tiền, mà quyết định cầm súng xung điện bắn anh.

Tóm lại, Phong Bất Giác suy đoán, trong phó bản này, những thứ nhận được từ chỗ bất cứ nhân vật chính nào, hoặc vật phẩm có liên quan tới họ, đều không thể đem về không gian đăng nhập.

Nghĩ cũng đúng, một bộ đồ Batman trong Thương thành bán với giá hai triệu, nếu như mấy món đồ trong phó bản này có thể tùy ý đem ra ngoài, vậy sáu game thủ bọn họ cũng không cần đánh nữa, mọi người đều cướp sạch Hang Dơi, sau đó toàn thể cưỡng chế rút lui là được.

“Anh đừng có ép người quá đáng! Thứ quấn trên người tôi đúng là bom đấy nhé!” Nhìn thấy đối phương ngày càng đuổi sát nút, Phong Bất Giác cũng nôn nóng. Anh đã ở trạng thái Thuật linh thức tụ thân, nếu như vậy còn chưa kéo giãn khoảng cách, thì vụ này không thể đánh được rồi.

“Cậu nghĩ bây giờ tôi còn bận tâm chuyện đấy sao?” Shiva cười nói.

“Coi như anh ác...” Phong Bất Giác bất lực, vừa chạy, vừa đưa tay gỡ trái bom.

May mắn là, bộ đồ anh mặc không phải áo bom (Trang phục không thể cởi ra, muốn mặc cũng không mặc được), lựu đạn chủ yếu chịu lực bằng dây đai, gỡ ra cũng rất nhanh. Máy kích nổ vốn dĩ để trong balo chưa lấy ra, lúc này Phong Bất Giác cũng đút cả trái bom vào balo.

“Hừm... Xem ra, người thật sự sợ bị chết chung... Là cậu mới đúng.” Ánh mắt của Shiva sắc lạnh: “Người thường vào phó bản này, nhìn thấy những cái tên như tôi, Ngộ Tử Tham Huyền và Thất Sát, thì tám phần sẽ nhận định hy vọng chiến thắng rất mong manh.” Anh ta ngừng một lát: “Nhưng cậu... Ngay từ đầu, chưa từng nghĩ đến chuyện “thua“... Cậu vốn dĩ không “sợ” những nhân vật lớn như bọn tôi, cậu biết bản thân rất yếu về mặt thể lực, nhưng về mặt tâm thái, cậu vẫn luôn đặt mình ở vị trí ngang bằng với bọn tôi... Mưu tính giành phần thắng.”

Trong lúc nói chuyện, khoảng cách giữa hai người đã rút ngắn đến khoảng độ mười lăm mét.

“Đây gọi là coi thường kẻ địch về mặt chiến lược, coi trọng kẻ địch về mặt chiến thuật.” Phong Bất Giác nói, quay đầu lại là hai phát súng.

Do ở khoảng cách gần, không gian và thời gian phản ứng của Shiva cũng hạn hẹp hơn, hai phát súng này thành công ép anh ta lùi lại khoảng năm mét.

“Hừm... Uổng công kéo dài, cậu có thể duy trì kỹ năng này được bao lâu? Năm phút? Mười phút?” Shiva nói: “Giá trị thể năng của tôi vẫn còn nhiều lắm đó...”

Phong Bất Giác liếc nhìn bảng chọn, đúng là không thể cầm cự được bao lâu, anh đã chạy hơn hai phút, lượng máu tiêu hao với tốc độ cứ năm giây là 2%. Giá trị Hp vốn không đầy, bây giờ đã giảm còn 30%, qua một phút nữa sẽ rớt xuống một chữ số. Đến lúc đó, anh sẽ gặp nguy hiểm vấp ngã trên mặt đất cũng ngã chết.

“Ha! Đừng làm trò cười nữa...” Phong Bất Giác trâng tráo đáp lại bằng giọng bình tĩnh: “Ở trạng thái này, tôi còn chạy marathon được cơ mà! Ha ha ha!” Anh cười lớn như một người điên: “Anh có tin tôi có thể dùng chân chạy thi với chó Alaska không! Một nghìn sáu trăm kilomet đối với anh đây cũng chỉ là khoảng cách từ phòng ngủ đến nhà vệ sinh mà thôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.