Editor: Nguyetmai
Nói như vậy, cũng chẳng được tính là phô trương thanh thế. Đương nhiên, Phong Bất Giác cũng không hy vọng đối phương sẽ tin, anh chỉ nói vậy mà thôi.
Đối với những lời chuyện phiếm này, Shiva cũng chỉ cười, coi nó như nghe chuyện cười, “Trong lúc tháo chạy căng thẳng như vậy, cậu vẫn có tâm trạng thể hiện khiếu hài hước, khà... Đây cũng được coi là điểm hơn người ở cậu đó.”
“Không, từ góc độ tâm lý học mà nói, tôi đang xây dựng tuyến phòng thủ tâm lý.” Phong Bất Giác đáp lại, đồng thời lại bắn một phát xung điện đóng băng về phía sau.
“Vậy sao? Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy đó.” Shiva vẫn thong thả né tránh.
“Bởi vì là tôi bịa ra mà” Phong Bất Giác lại nói: “Chỉ cần gắn thêm cái mác ba chữ tâm lý học, là có cảm giác khí thế hơn nhiều, không biết có cảm thấy lợi hại hơn không?”
“Hừ... Bớt nhảm nhí lại đi.” Khi Shiva nói, ánh mắt anh ta có chút thay đổi.
Ngay sau đó, sáu khay đá của Đồng hồ cát Thiên Vũ liên tiếp xuất hiện, nhanh chóng đuổi theo từ phía sau, bay xung quanh Phong Bất Giác, cùng lao về một hướng.
Vũ khí linh năng này còn một nhược điểm, Phong Bất Giác không nhìn ra. Chính là khi những khay đá này rời khỏi tầm nhìn của người điều khiển, chúng sẽ trở nên không linh hoạt lắm. Do trong cuộc truy đuổi này, Shiva luôn dồn sự chú ý về phía trước, do đó lúc này đám khay đá mới đuổi kịp.
Tuy hơi muộn một chút, nhưng dù sao cũng đã đuổi kịp. Sự xuất hiện của những khay đá này, gần như tuyên bố cuộc truy đuổi kết thúc.
Phong Bất Giác cũng hiểu rõ, tiếp tục chạy cũng không có ý nghĩa gì, anh không thể nhanh hơn những vật thể bay này. Kế hoạch lúc này, chỉ là được ăn cả ngã về không, quay đầu đánh nhau một trận.
Nhưng, lúc này anh đã mất đi sự bảo vệ của [Chiến giáp máu lạnh], Thuật linh thức tụ thân cũng không phải là kế sách lâu dài, làm thế nào để chống chọi với game thủ đứng thứ hai bảng xếp hạng lực chiến đây?
Vấn đề này, anh cũng không nghĩ nhiều, bởi vì đợt tấn công chùm sáng đầu tiên đã ập đến.
Lúc này, hai chân của Phong Bất Giác giẫm trên đất đột ngột dừng lại, anh quỳ gối, duỗi chân, nhân lúc đang hăng hái anh bật về phía sau. Anh áp sát đối thủ ở trạng thái đối lưng với Shiva, cúi chỏ đánh ngược hướng về sau.
Hành động này của Phong Bất giác là phương châm đánh bất ngờ hòng giành chiến thắng. Thông thường ở tình huống này, người bị truy đuổi sẽ né sang bên cạnh hoặc nghiêng người, còn Phong bất Giác lại lựa chọn tấn công bất ngờ về phía sau, chuyển phòng thủ thành tấn công, đảo khách thành chủ.
Nhưng Shiva là người thế nào chứ, chùm sáng từ súng xung điện đóng băng anh ta còn tránh được, tấn công cận chiến anh ta không phản ứng được sao?
Sau một hơi thở, chỉ nghe thấy một tiếng rắc vang lên, cánh tay của Phong Bất Giác bị gãy.
Shiva lựa chọn dùng nắm đấm để chọi lại với cú huých của đối phương, nhưng điều nằm ngoài dự liệu của anh ta là, ngay cả bàn tay của anh ta cũng bị gãy xương.
“Xem ra thực lực đánh đấm của cậu cũng không tệ như trong tưởng tượng của tôi...” Shiva bình tĩnh thu tay lại, nghiêng người, kèm theo đó là một cú đá xoay người.
Sau cú va chạm, cơ thể của Phong Bất Giác dừng đột ngột giữa không trung, nhưng quán tính trước đó vẫn chưa hết. Anh nhìn thấy chiêu tiếp theo của Shiva thì lập tức phản ứng lại, mượn lực từ việc đối phương tấn công khuỷu tay của mình, mạnh mẽ xoay người giữa không trung, nhân chút quán tính còn sót lại, anh quay theo hướng mà đối phương tung chân.
Shiva thật sự không ngờ, Phong Bất Giác có thể làm ra động tác kiểu này...
Anh Giác dựa vào thân pháp né tránh cực kỳ quái dị như vậy, lướt qua Shiva, rơi xuống sau lưng đối thủ.
“Nếu không nhìn thấy có người làm như vậy, tôi thật sự không nghĩ tới việc đá xoáy lại có thể né tránh như vậy.” Shiva cười nói: “Thú vị đấy, càng ngày càng thú vị...” Shiva bỗng phát hiện ra, kỹ năng chiến đấu của Phong Bất Giác không tệ đến như vậy. Xem ra khi cậu ta chiến đấu với Todd trước đó, là vì cơ thể quấn bom, cho nên không thi triển thôi.
Thật ra... Ngay cả bản thân Phong Bất Giác cũng không biết vừa rồi mình có thể làm được như vậy. Vừa nghĩ tới chuyện này là làm luôn, vừa hay động tác thành công, để anh thử lại lần nữa chắc chắn sẽ thất bại.
“Thú vị thì tiếp tục đi!” Phong Bất Giác nói, rồi thi triển [Xem chiêu] vừa mới CD xong, sự lựa chọn của anh vẫn là sở trường chiến đấu.
Sau lần mượn sức chống đỡ vừa rồi, Phong Bất Giác ước lượng trình độ thể thuật của Shiva, ít nhất cũng mạnh hơn bản thân anh khi mở Thuật linh thức tụ thân. Với chênh lệch như vậy, đối phương lại có thế mạnh là vũ khí linh năng để ép trận, giải trừ trạng thái BUFF không khác nào tự sát. Cho nên Phong Bất Giác thi triển kỹ năng trước, hòng tạm thời trấn áp đối phương, ít ra cũng để cho bản thân tranh thủ thời gian để uống bình máu, duy trì Thuật linh thức tụ thân.
Đương nhiên, lần giao đấu vừa rồi, bên phía Shiva cũng phải trả một cái giá nhất định.
Khuỷu tay trái của Phong Bất Giác bị gãy, bàn tay phải của Shiva cũng không dễ chịu gì. Dù sao phần xương ở khuỷu tay thô hơn so với nắm tay, sau khi va chạm, năm ngón tay, cổ tay, xương bàn tay phải của Shiva đều bị tổn thương, không gãy xương thì là phần xương xuất hiện vết rạn.
Tuy nói đây chỉ là game, cảm giác đau đớn sẽ được giảm nhẹ, nhưng bản năng bảo vệ cơ thể của con người rất khó khống chế. Giống như khi trên da bị bỏng tạo thành một vết rộp nước lớn, ai cũng biết nó sẽ vỡ ra, nhưng khi bắt tay làm thật sự, khó mà làm cho gọn gàng sạch sẽ.
Dù Shiva có nhiều kinh nghiệm chiến đấu ảo đi nữa, cũng không đến mức “Vô giác vô cụ khinh sinh tử, phi quỷ phi thần tự phong ma*“. Cho nên, bản năng giúp anh ta đưa ra lựa chọn. Anh ta sử dụng tay trái yếu hơn một chút, lấy quyền đối chọi với chưởng, tiếp chiêu của Phong Bất Giác.
(*) Tạm dịch: Không thấy không sợ coi thường cái chết, không thần không quỷ tự mình điên cuồng
Trong giây phút thoáng qua này, Shiva vẫn giữ lại chút thủ đoạn, ngấm ngầm thêm một kỹ năng vào nắm đấm. Bản thân kỹ năng rất yếu, là kỹ năng tiêu hao nhiều lần mà anh ta nhận được hồi ở level thấp, vẫn luôn để trong thanh kỹ năng, bây giờ còn lại lần sử dụng cuối cùng. Hiệu quả kỹ năng chẳng qua chỉ là tăng thêm 20% sức mạnh cho nắm đấm mà thôi.
Nhìn bề ngoài, anh ta có dùng kỹ năng này hay không cũng không liên quan đến cục diện, nhưng trực giác mách bảo Shiva, cú đánh này của Phong Bất Giác, nhiều khả năng là có âm mưu. Trước đó Todd cũng ở trong tình trạng như vậy, tự cho rằng sức mạnh chiếm ưu thế, nên đương nhiên sẽ chặn lại, kết quả là chịu thiệt.
Shiva không muốn giẫm lên vết xe đổ, anh ta tình nguyện thêm một quả cân nhìn có vẻ có cũng được không có cũng chẳng sao, để đề phòng ngộ nhỡ.
Sự khác biệt giữa cao thủ hàng đầu và cao thủ thông thường là ở đây. Tất cả lĩnh vực đều như vậy, chi tiết nhỏ quyết định thành bại. Vô số nhân tố rất nhỏ, sẽ tích lũy thành chênh lệch về bản chất. Muốn trở thành cao thủ hàng đầu, thì phải hết sức cẩn thận.
Uỳnh!
Giao tranh giữa quyền và chưởng, phát ra tiếng vang khó chịu tựa như hai con thú hoang va vào nhau.
Hai giây sau, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị bị tóc dài che khuất một nửa của Shiva, lộ vẻ cực kỳ sợ hãi.
Anh ta có thể cảm giác một cách rõ ràng, một luồng sức mạnh khổng lồ truyền vào cánh tay trái của mình. Phần xương của anh ta bị gãy từng đoạn từng đoạn một... Kỹ năng mà anh ta thêm vào bị luồng sức mạnh này nuốt trọn giống như con thuyền nhỏ gặp cơn sóng dữ.
“Sao có thể?” Shiva kinh ngạc nói.
Nhưng Phong Bất Giác không trả lời anh ta được, bởi vì bản thân Phong Bất Giác cũng không biết đây là kỹ năng gì... Nếu như anh biết, chắc chắn sẽ hô to nhân phẩm của bản thân. Ở thời khắc quan trọng này, ngẫu nhiên có một kỹ năng chủ động cao cấp loại hình tiêu hao.
[Tên: Mãnh Hổ Đẩy Núi (Chiêu thứ năm trong Thiết Chưởng)*]
(*) Một chiêu trong “Anh hùng xạ điêu“.
[Thuộc tính thẻ kỹ năng: Kỹ năng chủ động, biến mất sau một lần sử dụng]
[Loại kỹ năng: Chiến đấu]
[Hiệu quả: Làm mục tiêu trọng thương bằng chưởng lực mạnh mẽ]
[Tiêu hao: 50% giới hạn giá trị Thể năng]
[Điều kiện học tập: Sở trường Chiến đấu D]
[Ghi chú: Thiết chưởng, nguồn gốc từ bang Thiết Chưởng Tương Tây, uy lực vô song, kiệt xuất trong giới võ lâm. Người bị đánh trúng nặng thì ngũ tạng vỡ nát, dẫn đến việc không chữa trị được trên đường đến đại phu. Chiêu thức thứ năm Mãnh hổ đẩy núi, khi tung chiêu, đứng vững tự nhiên, tụ khí đan điền, khẽ đưa một cánh tay ra trước ngực, mu bàn tay đưa về phía trước sau đó mạnh mẽ tung chưởng, đồng thời hô lên một tiếng. Chưởng vừa dứt liền thu tay lại, một chưởng nặng nghìn cân, chưởng lực đánh xuyên người địch, tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, xuất đòn xuyên qua người địch.]
“Ha ha ha! Sợ rồi sao!” Phong Bất Giác tỏ vẻ hung hăng: “Đây là chiêu thứ hai của Kinh Đào Chưởng, dời lúi lấp biển.” Nói tới nói lui, nhưng anh là người rất thông minh, hành động biết chừng mực. Cho dù đối phương phản ứng thế nào, thì mình cũng phải lùi về phía sau trước, kéo giãn khoảng cách rồi tính tiếp, “Tôi còn biết Thương hải hoành thiên, Sóng lớn trào dâng, Nước ngầm cuộn trào, Biển chứa trăm sông, Sóng trào vô tận, Sóng lớn rửa cát, Tiềm triều ám dũng, Dời sông lấp bể, Núi vang biển động, Sóng đập ngút trời, Sóng yên biển lặng, Sông cạn đá mòn, Huyết hải tình thiên, Biển trời một màu...” Anh nói liền một hơi, không vấp chỗ nào, giống như đã quen rồi: “Đánh xong chiêu này mà anh không chết, tôi đây vẫn còn tuyệt chiêu, Giáng long thập bát...”
“Được rồi, được rồi, được rồi...” Shiva nhanh chóng lặp lại ba lần. Anh ta vội uống nhanh một bình thuốc bổ sung giá trị Hp (lớn), tiện thể còn dùng mất một viên [Khôi phục vạn năng] (Vật phẩm này là hàng hóa trong cửa hàng “Khu vui chơi đáng sợ”, hiệu quả hoàn toàn giống với vật phẩm cùng tên trong Pokemon), “Cậu cũng đừng nói nhăng cuội nữa. Hai chúng ta đều hiểu, cho dù cậu thi thoảng có thể đưa ra đòn tấn công như vậy, thì vẫn không thắng được tôi.” Anh ta ngừng một lát: “Tôi thương lượng với cậu nhé, cậu lập tức đầu hàng, coi như giúp tôi tiết kiệm một chút dược phẩm. Sau khi phó bản kết thúc, nể mặt anh Giác, tôi sẽ giữ lại vị trí game thủ chủ lực trong Chư Thần cho cậu, thấy sao?”
“Cái gì!” Phản ứng của Phong Bất Giác khó chịu ra mặt, anh lập tức rút [Tính xấu của tiểu thư Moxxi] và súng xung điện đóng băng công suất nhỏ ra (Đã cất vào balo trước khi quay người huých khuỷu tay). Mỗi tay một thứ, giơ lên, “Anh thấy tôi giống loại người khúm núm trước người khác hay không?”
“Cậu [Bíp] sao!” Shiva cũng bị chọc tức, hét lên.
“Có, bệnh Chuunibyou.” Phong Bất Giác nhếch một bên khóe miệng cười nham hiểm đáp lại.
Shiva nghe xong thì ngẩn người, nhủ thầm trong lòng: “Đờ mờ... Làm sao cậu ta biết được mình bị hệ thống che đi là hai chữ “Có bệnh“...
“Hừ...” Shiva hít thở sâu, trầm giọng nói: “Cậu đừng cho rằng tôi sợ cậu...”
“Đương nhiên anh không sợ tôi, tôi chỉ cảm thấy sự việc có chút rắc rối thôi.” Phong Bất Giác cũng đã nhìn thấu đối phương, “Cứ tiếp tục tiêu hao như vậy, có thể không còn dư sức để đối phó Thất Sát nữa, anh nghĩ vậy phải không?”
“Tôi khuyên cậu đừng càn quấy nữa...”
Tạch tạch tạch, chiu chiu...
Shiva chưa nói dứt lời, Phong Bất Giác đã bóp cò cả hai khẩu súng.
“Ha ha ha...” Phong Bất Giác lại bật cười tiếng cười bệnh hoạn, cười điên cuồng nói: “Miệng thì nói không cần, cơ thể thì rất thành thật! Ha ha ha!”
“Khốn kiếp...” Shiva vừa lăn người tìm vật chắn để tránh phát súng, vừa bất ngờ thốt lên từ tận đáy lòng: “Cái thứ lời lẽ cay nghiệt như vậy mà hệ thống cũng không cấm sao!”