Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Chương 232: Chương 232: Dàn ý đều nằm trong đầu á




Editor: Nguyetmai

“Anh Giác, khi đoạn này chính thức phát sóng sẽ bị bỏ đi sao?” Tiểu Thán lên tiếng hỏi.

“Bỏ đi thì phát cái gì? Cũng không thể cho tôi viết lại.” Phong Bất Giác đáp.

“Đoạn miêu tả này cũng không có gì để bình phẩm.” Công chức Bao Đại Nhân đã mở miệng: “Chỉ giỏi gây chuyện.”

“Lúc phỏng vấn sau cuộc thi, họ cũng đã hỏi tôi tại sao lại viết một nội dung như vậy.” Phong Bất Giác tiếp lời: “Tôi liền hỏi ngược lại, tại sao không thể viết.”

“Ủa? Còn có phỏng vấn sau khi thi sao?” Tiểu Thán hỏi.

“À, mỗi thí sinh sau khi thi sẽ phải quay một đoạn phỏng vấn riêng. Khi phỏng vấn, nhân viên làm việc sẽ trực tiếp phát một số hình ảnh trong chương trình, sau đó ở bên cạnh đưa ra câu hỏi.” Phong Bất Giác đáp lại: “Đoạn phỏng vấn này cuối cùng sẽ được cắt ghép thành rất nhiều đoạn, cài cắm vào trong quá trình phát sóng, cũng giống như lời thuyết minh xuất hiện trong chương trình truyền hình thực tế vậy.”

“Ủa? Hóa ra bình luận xuất hiện trong mấy chương trình truyền hình đó đều được quay như vậy sao?” Tiểu Thán lên tiếng hỏi.

“Đây là kiến thức cơ bản mà.” Bao Đại Nhân ngồi bên cạnh lên tiếng.

Phong Bất Giác cũng đã nói một câu: “Vậy cậu cho rằng những cảnh đó là gì...”

“À thì...” Tiểu Thán không biết nói gì mới phải.

“Có điều, bản cắt sơ bộ này không có mấy cảnh quay đó.” Phong Bất Giác nói: “Bản phát sóng chính thức mới có.”

Ba người trò chuyện đến đây, Oscar trên màn hình đã di rời sự chú ý của mọi người bằng một đoạn nói nhảm lạc đề, sau đó anh ta nói: “Như vậy, thời khắc hồi hộp đã đến, thời điểm bỏ phiếu!”

Ống kính di chuyển, quay toàn cảnh vị trí thí sinh.

Oscar nói tiếp: “Bảy trăm bạn khán giả ở hiện trường, bây giờ, các bạn có thể tiến hành bỏ phiếu trên màn hình nhỏ trước mặt. Mỗi khán giả đều có một phiếu bầu chọn đầu tiên, và một phiếu bầu chọn thứ hai. Phiếu bầu chọn đầu tiên, hãy bỏ cho thí sinh mà bạn cho rằng người đó phát huy xuất sắc nhất trong vòng này, phiếu bầu chọn lần tiếp theo hãy bỏ cho thí sinh mà bạn cho rằng xếp sau thí sinh này.” Anh ta giải thích: “Điểm của phiếu bầu chọn đầu tiên là 1, còn điểm của phiếu bầu chọn thứ hai là 0.5. Khi điểm số bằng nhau, sẽ quyết định thắng bại dựa vào số lượng phiếu bầu chọn đầu tiên. Ngoài ra, thời gian bầu chọn là hai phút, không được bỏ hai phiếu bầu chọn cho cùng một người. Bây giờ... Bắt đầu bỏ phiếu!”

Ngay sau đó, hiện trường vang lên tiếng nhạc nền căng thẳng kịch liệt, còn ống kính lần lượt theo thứ tự đặc tả bảy tác giả.

Oscar cũng không rảnh rỗi, anh ta đã tìm được lời để nói, “Vòng đầu tiên, thường là vòng có kết quả khó dự đoán nhất. Ngoài Bất Giác lần đầu tiên đến sân khấu này, còn sáu tác giả khác đều đã luân phiên giành vị trí thứ nhất.” Gã ngừng lại một chút: “Cho đến hiện tại, chỉ có Bát Phiến Bính từng giành thắng lợi ở vòng thứ nhất với thân phận người mới. Có điều, đó là chương trình kỳ đầu tiên của chúng ta, bảy thí sinh ở kỳ đó đều là người mới.

Còn sau này, chưa từng có thí sinh mới nào thắng ở vòng đầu tiên. Hôm nay không biết thí sinh Bất Giác có thể phá vỡ hay không...”

Hai phút nhanh chóng trôi qua, Oscar hét lên đúng lúc: “Hết giờ!” Anh ta thở dài, “Được rồi, như thường lệ, chúng ta sẽ công bố người đứng đầu, người đứng thứ hai, và người đứng cuối cùng của vòng này.” Anh ta nhìn về phía màn hình lớn, “Đầu tiên tôi tuyên bố... Thí sinh xếp thứ hai...”

Ống kính lại liên tục thay đổi, khi Oscar nói chuyện cũng lên bổng xuống trầm, có ý kéo dài, tạo đủ cảm xúc cho khán giả, “Người này chính là...” Theo đó âm nhạc bỗng im bặt, trên màn hình lớn thuận thế nhảy ra bút danh của một thí sinh, “Tôi Muốn Ra Sân!”

Hình ảnh tiếp theo giống như ma chơi phát liên tục ba lần sự thay đổi biểu cảm của Tôi Muốn Ra Sân vào lúc đó. Nhưng anh chàng này đeo kính râm, lại còn để kiểu tóc Dreadlocks, cho dù biểu cảm có chút khác biệt thì cũng rất khó bị nhận ra.

Sau đó, đạo diễn cũng phát một lượt vẻ mặt của các thí sinh khác khi công bố người đứng thứ hai. Đương nhiên, mọi người đều tỏ vẻ tương đối bình tĩnh, cơ bản đều do dự một giây, sau đó nở nụ cười nhẹ nhõm, cùng với đó khán giả bắt đầu đồng loạt vỗ tay.

Chỉ có Phong Bất Giác tiếp tục dùng vẻ mặt không phải của mình thì thế nào cũng không thuộc về mình, ngẩn ngơ như đang quan sát diễn biến tình hình. Bộ dạng của anh giống như nhóm người đi làm sáng sớm vừa quẹt thẻ xong đã chờ đến giờ tan làm. Nếu không phải nể mặt tiền lương, thì chỉ hận không thể lập tức bỏ đi.

“Chúc mừng anh Sân.” Oscar quay đầu nói: “Thế nào, có hài lòng với vị trí này không?” Anh ta hỏi.

“Thật ra tôi vốn cho rằng mình chỉ xếp thứ tư, thứ năm thôi.” Tôi Muốn Ra Sân cười, đáp lại.

“Vậy anh nghĩ rằng top ba sẽ là ai?” Oscar lại đưa ra một câu hỏi có khả năng sẽ đắc tội với người khác.

Tôi Muốn Ra Sân trả lời thẳng thắn: “Ừm... Tôi nghĩ là anh Bính, Huyền Thiên và... Bất Giác, tôi thấy mấy đoạn văn của họ đều tốt hơn tôi.”

“Ồ?” Oscar phản ứng thật nhanh, anh ta lập tức quay lại nói với Rau Cải Dưa Leo: “Dưa Leo anh thấy sao?”

“Trong lòng tôi... Ừm, top ba chắc là anh Bính, Huyền Thiên và Bất Giác.” Rau Cải Dưa Leo đáp: “Tôi có thể sẽ bị đội sổ.”

“Anh nói vậy thì cậu Nước Có Gas làm sao chịu nổi đả kích?” Mặc Bất Hương nói với Rau Cải Dưa Leo.

Giọng điệu và thần thái của cô rõ ràng đều đang đùa giỡn, Oscar cũng cười, “Nước Có Gas, xem ra ý của Mặc Mặc là, vòng này chắc chắn anh phải đội sổ rồi.”

Nước Có Gas cũng cười nói: “Tiếp theo anh sẽ công bố người đứng cuối cùng phải không?”

Oscar nói: “Ừm... Đúng vậy.” Anh ta thuận thế chỉ về màn hình lớn, “Chúng ta cùng xem, người đứng cuối cùng của vòng đầu tiên... Là...”

Nước Có Gas quả nhiên đứng cuối mà không cần bàn cãi. Tuy nói đoạn văn của Phong Bất Giác không dễ đánh giá, nhưng ít ra anh đã viết xong, hơn nữa lại còn viết rất nhiều. Nhưng mấy câu của Nước có Gas không đầu không đuôi, chỉ coi như bán thành phẩm.

Không cần đạo diễn nhắc nhở, quay phim lại lặp lại một lần việc đã làm lúc trước...

“Được rồi, tôi nghĩ... Nước Có Gas cũng đã dự đoán được kết quả này rồi.” Oscar nói.

Nước Có Gas chỉ gật đầu cười cười.

“Vậy thì... Thời khắc quan trọng đã đến.” Oscar lập tức quay lại phía màn hình lớn: “Hôm nay, người thắng cuộc vòng thứ nhất rốt cuộc là ai đây? Là Bát Phiến Bính và Huyền Thiên Tông những thí sinh đã quen thuộc với chúng ta, hay là Bất Giác lần đầu tiên lên sân khấu này? Dưa Leo và Mặc Mặc là thí sinh được yêu thích, lẽ nào thật sự không có cơ hội nữa sao?” Phối hợp ăn ý với lời nói của anh ta, ống kính cũng lần lượt quay các thí sinh này, “Kết quả... Sẽ được tiết lộ sau phần quảng cáo...”

Ở đây lại bị cắt một lần nữa, cảnh quay tiếp theo, Oscar trực tiếp đọc ra cái tên trên màn hình lớn: “Người thắng cuộc của vòng thứ nhất là... Bát Phiến Bính!”

Tiếng hò reo và tiếng vỗ tay vang lên từ phía khán giả.

“Tôi nghĩ các vị cũng giống như tôi, đều có ấn tượng sâu sắc với đoạn văn miêu tả nhân vật của anh Bính.” Oscar nói đoạn, trên màn hình lớn lại phát lại bài thơ mà Bát Phiến Bính viết.

Sau đó, là một sự chuyển đổi đột ngột, vị trí của Oscar có chút thay đổi, anh ta cao giọng nói: “Chắc hẳn mọi người đều chờ lâu rồi, chúng ta tiến vào vòng quyết đấu thứ hai - Ngòi Bút Thần Thánh!”

“Xem, đoạn vừa rồi, chính là chỗ chuẩn bị đưa vào một đoạn nội dung phỏng vấn dài, ở thời điểm đó chắc sẽ cắt ghép phần bình luận của từng thí sinh đối với kết quả vòng đầu tiên.” Phong Bất Giác nói với Tiểu Thán và Bao Đại Nhân.

Tiểu Thán đáp lại: “Rốt cuộc vòng đầu tiên anh xếp thứ mấy?”

“Không biết.” Phong Bất Giác đáp: “Sau đó tôi cũng không hỏi.”

“Đừng ồn, đọc quy tắc.” Bao Đại Nhân nhắc nhở bọn họ trật tự.

Hình ảnh trên tivi đưa ra quy tắc cụ thể của vòng thứ hai. Sau đó, Oscar liền lên tiếng: “Vòng đầu tiên đã qua, với tình hình hiện tại, Bát Phiến Bính đang có ưu thế, Tôi Muốn Ra Sân theo sát gót, và Nước Có Gas tạm thời xếp cuối cùng. Sau vòng quyết đấu thứ hai, xếp hạng sẽ có thay đổi ra sao?”

Oscar nói xong, sải bước đến trước mặt Phong Bất Giác: “Bất Giác, nếu như bây giờ tôi nói với anh, hình thức quyết đấu của vòng thứ hai có thể sẽ vô cùng có lợi cho anh, anh có tin không?”

“Lúc này biểu cảm trên mặt anh giống như đi ra từ trong hội trường đa cấp vậy... Cho nên suy đoán bước đầu của tôi là... Nội dung quyết đấu của vòng thứ hai chắc chắn sẽ rất có lợi cho tôi.” Phong Bất Giác híp mắt trả lời.

Khán giả thành thật cười rộ lên, Oscar cười gượng gạo: “Thí sinh Phong Bất Giác không hổ là người viết tiểu thuyết trinh thám, hơn nữa đúng là rất hài hước.” Anh ta nhanh chóng bước hai bước, tránh xa anh Giác một chút, và càng cảm thấy cực kỳ hối hận về hành động mình bắt chuyện với Phong Bất Giác.

“Trong vòng thứ hai...” Oscar chuyển đề tài về đúng hướng: “Bảy thí sinh của chúng ta, sẽ nhìn thấy...” Anh ta khua tay, “một đoạn văn như sau.”

Trên màn hình lớn, hiện ra một đoạn nội dung không dài lắm: [Đinh Nhất, nhân viên công ty bình thường, gia cảnh bình thường, người bạn bè thân thích nào đó mắc bệnh nặng, cần gấp một số tiền thuốc men lớn. Một ngày nọ, Đinh Nhất nhặt được một món đồ quý giá, cuối cùng Đinh Nhất đã cứu được người đó.]

Oscar nhìn đoạn văn rồi nói: “Mời các vị thí sinh, căn cứ vào đoạn văn này, xây dựng một dàn ý, để nó trở thành một câu chuyện tương đối hoàn chỉnh.” Ánh mắt của anh ta hướng về phía vị trí thí sinh: “Thời gian mười phút, bây giờ... Bắt đầu!”

Tuy đã hét bắt đầu, nhưng bảy thí sinh hầu như không động đậy, mỗi người đều đang suy nghĩ.

“Nếu như nói hành văn là đồ trang điểm, thì sáng tạo chính là nội hàm của một cuốn tiểu thuyết, hai thứ này đều có thể thu hút độc giả.” Oscar tiếp tục nói chuyện với ống kính: “Tiêu chuẩn đánh giá của vòng này chính là mức độ thu hút của tình tiết. Sau đó các thí sinh sẽ nói ra nội dung mà mình xây dựng thông qua cách trình bày bằng miệng. Cũng có nghĩa, nói: “Cá nhân tôi cho rằng… Bất Giác – tác giả trinh thám, khi xử lý câu chuyện ngắn kiểu này, chắc chắn sẽ đem lại niềm vui bất ngờ cho chúng ta.”

Lúc này hình ảnh quay đến Phong Bất Giác, ánh mắt của tên nhóc này đờ đẫn, bất động như tượng đá, cũng không biết là đang trầm tư hay đang ngu người.

“Mặc Bất Hương và Nước Có Gas trong vòng này cũng thường thể hiện cực kỳ xuất sắc.” Oscar lại nói, “Không biết kết quả hôm nay sẽ như thế nào?” Anh ta nói: “Theo kết quả bỏ phiếu trên mạng, Ngòi Bút Thần Thánh, là vòng thi mà các khán giả của chương trình mong chờ nhất. Mỗi một kỳ, bảy thí sinh của chúng ta đều sẽ đem đến bảy câu chuyện đặc sắc cho khán giả, hoặc tinh tế, hoặc kinh dị, hoặc nội hàm, hoặc huyền huyễn. Tuy điểm nổi bật khác nhau, nhưng mỗi câu chuyện đều cực kỳ lôi cuốn không hề có ngoại lệ.

Anh ta lại nói chuyện tào lao một hồi, cuối cùng đến thời gian quảng cáo. Do bản chiếu này không có quảng cáo, cho nên Tiểu Thán và Bao Đại Nhân liền đón nhận thời điểm công bố đã được chờ đợi từ lâu.

Quá trình công bố của vòng này không theo thứ tự từ một đến bảy, mà là rút thăm ngẫu nhiên, cho nên thí sinh xếp ở vị trí số sáu bảy không thể từ từ ung dung suy nghĩ. Họ cũng phải hoàn tất suy nghĩ trong vòng mười phút, đề phòng mình bị rút trúng đầu tiên.

“Vậy thì, thí sinh được công bố đầu tiên là...” Oscar lại chỉ về phía màn hình lớn, chữ số Ả Rập rất to từ một đến bảy liên tục nhấp nháy, cuối cùng dừng lại ở số “4“.

“Mặc Mặc, mời bắt đầu.” Oscar cũng không tào lao nữa mà nói luôn.

Máy thao tác trước mặt thí sinh, ở vòng này là hình thức nhập chữ tự do, các thí sinh không những có thể viết chữ lên trên, mà còn có thể vẽ sơ đồ phác thảo, ví dụ quan hệ nhân vật, thậm chí vẽ hoặc các thứ khác. Khi thí sinh trình bày miệng, có thể vừa nhìn bản nháp vừa tổ chức ngôn ngữ. Đương nhiên, họ cũng có thể làm giống như viết bài luận, trực tiếp viết một câu chuyện nhỏ lên màn hình thao tác, đến lúc đó đọc một lần là được. Vốn dĩ dàn ý thì không có hình thức cố định, thế nào cũng được.

Trong câu chuyện của Mặc Bất Hương, Đinh Nhất là một cô gái hai mươi chín tuổi, từ nhỏ đã có giấc mơ âm nhạc, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn bước vào cuộc sống bình thường không có gì nổi bật. Cho đến khi chồng chưa cưới của Đinh Nhất mắc bệnh nặng, điều này đã thay đổi cuộc sống của cô ấy. Sau này, cô ấy nhặt được một cây sáo có ma lực, có thể làm cho những người nghe thấy tiếng thổi của cô đều cảm động đến rơi lệ. Cuối cùng cô không chỉ cứu được chồng chưa cưới của mình mà còn bắt đầu lại giấc mơ.

Câu chuyện của cô rất ngắn, chỉ dùng ba phút là đã kể xong. Kết hợp với nhạc nền đầy mê hoặc, có mấy khán giả trong khán đài dựa vào câu chuyện này nghĩ về chuyện của mình, nước mắt giàn giụa. Quay phim dĩ nhiên sẽ không bỏ qua những cảnh này, cho từng người bọn họ vài giây đặc tả.

“Ừm, Mặc Mặc lại đem đến cho chúng ta một câu chuyện đặc sắc, nhìn có vẻ tình tiết bất ngờ nhưng không sợ hãi, nhưng lại có một sức mạnh ấm áp lòng người. Cô cũng tiếp tục chứng minh rằng, tình tiết của một câu chuyện lôi cuốn, chưa hẳn phải có nhân vật khoa trương, xung đột kịch liệt, chỉ cần có tình cảm chân thành, thì câu chuyện này sẽ có linh hồn của nó.” Oscar đọc diễn cảm một chuỗi lời bình, sau đó lại bắt đầu công bố thí sinh tiếp theo.

Trong vòng này, mấy tác giả về cơ bản đều dùng sở trường của mình để viết truyện. Đề tài mà vòng thi Ngòi Bút Thần Thánh đưa ra, luôn là đề tài cực kỳ mở. Giới tính, tuổi tác của Đinh Nhất, thân phận, căn bệnh của người thân, cách dùng, lai lịch của báu vật... Có thể nói có vô số cách triển khai, mức độ tự do rất cao, cho nên rất dễ để cho các tác giả sáng tạo. Nếu như có lòng, trước khi ghi hình phải chuẩn bị sẵn vài dàn ý câu chuyện hay ho, đến lúc cần cứ lấy ra là được.

Rất nhanh, các thí sinh đều đã nói xong, trước mắt biểu hiện tốt nhất chắc là Nước Có Gas. Đại Sư Kinh Dị quả nhiên lợi hại, mười phút là nghĩ ra một đoạn tình tiết phức tạp kèm theo một số màu sắc hoài nghi. Đồng thời sau khi đưa đầu bài vào, cũng không có điểm bất hợp lý.

Cuối cùng, đã đến lượt Phong Bất Giác.

Không biết tại sao... Anh Giác dưới tiền đề công bố ngẫu nhiên, cũng là người ra sân cuối cùng.

Thông thường, tác giả được công bố dàn ý cuối cùng trong vòng thứ hai, chắc chắn là có lợi. Tuy nói tác giả chắc đã nghĩ hoàn hảo nội dung trong vòng mười phút, hơn nữa, sau khi những người khác bắt đầu công bố thì người này cũng không thể chạm vào màn hình thao tác nữa, nhưng trong thời gian dư ra, hoàn toàn có thể sửa chữa và hoàn thiện tình tiết trong đầu.

Lúc này, khán giả cũng đều chờ đợi sự thể hiện của Phong Bất Giác. Có ba nguyên nhân: Đầu tiên, Oscar trước đó đã nói những lời bình luận vô trách nhiệm về tác giả truyện trinh thám. Tiếp đó, anh Giác là người cuối cùng ra sân. Thứ ba, ở vòng một biểu hiện kỳ quặc của người này mọi người vẫn nhớ như in.

“Ừm...” Phong Bất Giác khoanh tay trước ngực, vẻ mặt lo lắng.

Oscar đến bên cạnh anh, quét mắt nhìn máy thao tác của anh, lúc đó anh ta liền giật mình, tự nhủ: Hoàn toàn trắng tinh! Các thí sinh khác ít ra cũng viết được nửa màn hình mà? Chuyện quỷ gì đây? Ở vòng này chưa từng có ai nộp giấy trắng cả! Cái tên đã viết ra liệt truyện nhân vật tướng quân Kim trước ba mươi ba tuổi chỉ trong nháy mắt, vậy mà bây giờ không vắt ra nổi một chữ! Đây là ý gì!

“À... Thí sinh Bất Giác, đến lượt anh rồi.” Khi Oscar nói câu này, anh ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý về việc đối phương tuyên bố bỏ quyền thi đấu.

Không ngờ, Phong Bất Giác hít một hơi thật sâu, ghé trước micro, hoàn toàn không nhìn màn hình của máy thao tác, bắt đầu nói với tốc độ tương đối nhanh: “Đinh Nhất, ba mươi tuổi, độc thân, nhân viên công ty bình thường, công tác tại cơ sở, cũng giống như đa số những người đi làm, anh sống cuộc sống như cái xác không hồn. Cho đến một ngày, người cậu của bạn cùng học của con cô họ anh đột nhiên phát hiện ra mắc bệnh nan y, cần phải đưa đến Trái Đất điều trị mới có cơ hội sống.”

“Chờ đã... Đưa đến Trái Đất là sao... Đây có còn là câu chuyện của con người sao? Hay là người ngoài hành tinh có năng lực du hành vũ trụ lại thua người Trái Đất về mặt khả năng chữa trị? Cậu của bạn học của con cô họ thì liên quan quái gì đến Đinh Nhất? Cứ để ông ta chết đi không được sao?” Trong lòng Oscar phỉ nhổ khó chịu, biểu hiện trên khuôn mặt cũng xuất hiện sự thay đổi nhất định.

Phong Bất Giác vẫn đang tiếp tục kể chuyện: “Nhưng đến Trái Đất cần có một khoản tiền lớn, không phải là chuyện mà bản thân anh ta, nhà cô họ anh ta và nhà bạn học của con cô có thể gánh vác. Vừa đúng lúc này, Đinh Nhất nhặt được một đôi giày múa thần kỳ, báu vật này đã đánh thức ký ức bị phủ bụi bao năm qua của anh. Cảm giác chính nghĩa, cảm giác sứ mệnh đã mất từ lâu, tất cả trở lại trong đầu anh. Hóa ra, hai mươi năm trước, thân phận của Đinh Nhất là... Siêu anh hùng trong liên minh siêu nhân thiếu niên vũ trụ - Phích Lịch Võ Hiệp.

“Phích cái quần gì... Lịch cái quỷ gì... Võ hiệp cái méo gì! Ai đó làm ơn đuổi hắn ta xuống khỏi sân khấu đi” Oscar sắp phát điên rồi.

“Đầu tiên Đinh Nhất liên hệ với thuộc địa trên Trái Đất của họ, Ấn Độ.” Phong Bất Giác lại nói.

“Hóa ra A Tam không phải là người Trái Đất sao? Hóa ra là một loại sắp đặt sao?”

“Người bạn nhỏ của anh năm đó - Quái Khách Lẹp Xẹp sống trên Trái Đất.”

“Cái danh siêu anh hùng thiếu niên… Rốt cuộc hồi nhỏ đã chống lại thế lực độc ác của vũ trụ như thế nào?”

“Tiếp đó, họ thành công dùng siêu năng lực của mình, giúp người cậu của bạn học của con cô họ Đinh Nhất, tiến hành nhập cư trái phép.”

“Siêu anh hùng thiếu niên cái quái gì! Chính nghĩa cái khỉ gì! Không có tiền thì du hành nhập cư trái phép! Loạt sắp xếp này của anh rốt cuộc có ý nghĩa gì?”

“Cuối cùng, người cậu của bạn học của con cô họ Đinh Nhất được một quân y già điều trị ổn thỏa, khôi phục sức khỏe.” Cuối cùng Phong Bất Giác nói, “Còn câu chuyện của Đinh Nhất, mới vừa bắt đầu... Anh đã thức tỉnh, gia nhập liên minh siêu nhân thiếu niên vũ trụ. Cái tên của Phích Lịch Võ Hiệp, lại lần nữa xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người, còn thế lực tà ác ngủ vùi trong hệ ngân hà đã lâu, cũng đã rục rịch ngóc đầu dậy...”

Nói đến đây, anh bỗng im bặt. Không biết tại sao, mỗi người ở hiện trường nghe anh kể câu chuyện này, trong lòng đều xuất hiện một sự chờ đợi kỳ lạ, kích động, hy vọng anh tiếp tục kể...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.