Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Chương 233: Chương 233: Khất nợ bản thảo thuộc về hiện tượng bình thường




Editor: Nguyetmai

“CUT!”

Tổng đạo diễn hô một tiếng ngừng, làm Oscar như trút được gánh nặng, bởi vì anh ta cũng không biết nếu cứ tiếp tục thì phải làm thế nào mới ổn. Nếu không ngừng lại, e là anh ta đành phải bắt đầu xỉa xói.

Hình ảnh thay đổi, trực tiếp vào giai đoạn bỏ phiếu.

Tiểu Thán lên tiếng hỏi: “Ấy? Trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì?”

Phong Bất Giác đáp lại: “Ồ... Chuyện đó à, sẽ cài vài đoạn phỏng vấn sau khi thi đấu của các thí sinh, cũng chính là phần đánh giá về dàn ý của các tác giả khác và của chính mình. Sau đó Oscar lại quay một đoạn giải thích nối tiếp cảnh sau, để hiệu quả hiện trường khi chương trình phát sóng sẽ tốt hơn một chút.”

“Là vì sạn trong đoạn thoại của cậu quá nhiều, những câu chữ phía sau phải nghiêm túc suy nghĩ mới được hay sao...” Bao Đại Nhân chen vào.

“Đại khái thế.” Phong Bất Giác nhún vai, “Ồ, đúng rồi, lúc đó, đạo diễn còn nói với tôi một chuyện rất phiền phức...”

...

“Các bộ phận nghỉ ngơi, máy quay điều chỉnh thiết bị, mười phút sau lại bắt đầu.” Tổng đạo diễn nói vào micro trong tai nghe, bình tĩnh chỉ huy vài câu, sau đó ông ta giơ cánh tay ra dấu nói: “Bất Giác, cậu qua đây một lát.”

Phong Bất Giác từ chỗ thí sinh đi xuống, đến trước mặt tổng đạo diễn Phỉ Nhiên, “Đạo diễn Phỉ, có phải chuẩn bị trực tiếp tuyên bố tôi bị loại bỏ vì thái độ thi đấu ác liệt không.” Khi anh hỏi câu này, đúng là bộ dạng hớn hở ra mặt.

“Theo tôi thấy, tiếp tục như vậy... Hôm nay cậu phải ở lại chắc rồi.” Phỉ Nhiên bình tĩnh trả lời.

“Chuyện này không giống như gì đã nói trước đó!” Phong Bất Giác vội vàng tiếp lời.

“Ai bảo cậu thể hiện gây chú ý như vậy. Cậu cho rằng làm bậy viết bừa một chút là có thể bị loại bỏ sao?” Phỉ Nhiên nói: “Cách chính xác để bị loại bỏ là thể hiện càng bình thường càng tốt.”

“Vậy bây giờ phải làm sao?” Phong Bất Giác nói.

“Ừm... Cậu thật sự không muốn đến thêm kỳ nào nữa sao?” Phỉ Nhiên hỏi.

“Đúng.” Phong Bất Giác quả nhiên thật thà trả lời.

“Như vậy đi... Khi tính tổng điểm số vòng cuối cùng, tôi có thể giúp cậu lén thay đổi một chút.” Phỉ Nhiên nói: “Có điều... Chuyện này...”

“Tôi hiểu...”

“Cậu hiểu cái gì?”

“Thứ nhất, không được nói đến chuyện lén thay đổi. Thứ hai, không được nói đến chuyện lén thay đổi.” Phong Bất Giác tỏ vẻ nghiêm túc nói, còn không ngừng tăng thêm ngữ khí: “Thứ ba... Không được nói đến chuyện lén thay đổi!”

Phỉ Nhiên đẩy cặp kính trên sống mũi: “Nhìn tôi có giống như người cực kỳ yêu thích “Sàn đấu sinh tử*” sao?”

(*) Sàn đấu sinh tử: là một bộ phim điện ảnh Mỹ của đạo diễn David Fincher sản xuất năm 1999 với sự tham gia của Brad Pitt và Edward Norton dựa trên tác phẩm cùng tên của nhà văn Chuck Palahniuk.

“Đương nhiên rất giống.” Phong Bất Giác trả lời.

Phỉ Nhiên gật đầu: “Ừm, được rồi, nếu đã ăn ý như vậy, tôi tin cậu sẽ giữ bí mật cho tôi đến cùng.

“Chắc chắn rồi.” Phong Bất Giác tiếp lời.

“Ồ, ngoài ra, còn có một chuyện, tôi phải nói với cậu trước.” Phỉ Nhiên nói.

“Ông cứ nói đừng ngại.”

“Tôi dự cảm, tỷ suất thu hình kỳ này chắc chắn không tồi, hơn nữa hành động kiểu khác người như cậu, chắc chắn sẽ sinh ra một số lượng người ủng hộ nhất định.” Phỉ Nhiên nói: “Cho nên, cuối tháng Sáu, trước khi cuộc thi mùa này kết thúc, cậu chắc chắn phải có mặt ở trận hồi sinh.”

“Hả?” Phong Bất Giác nói: “Phiền phức như vậy sao?”

“Danh sách của trận hồi sinh, được lấy từ top bảy được bầu chọn trên mạng. Tất cả thí sinh xuất hiện trên sóng và bị loại đều được liệt vào danh sách bỏ phiếu, việc bỏ phiếu là công khai rõ ràng, đến lúc đó nếu như cậu được chọn, thì tôi cũng hết cách.” Phỉ Nhiên trả lời.

“Ông cứ tùy tiện đưa ra lời giải thích, ví dụ... Do sức khỏe của thí sinh Bất Giác không tốt, không thể tham gia trận hồi sinh, vậy là đến lúc đó chúng ta mời một người nào đó có số phiếu xếp ở vị trí thứ tám.” Phong Bất Giác nói.

“Cậu nghĩ đây là chuyện học sinh tiểu học trốn học hay sao?” Phỉ Nhiên nói: “Còn nói sức khỏe không tốt...”

“Không đủ sức thuyết phục sao... Vậy thì cụ thể hơn, bệnh giang mai thì sao?”

“Hình như cậu hiểu lầm trọng điểm trong lời nói của tôi rồi...”

“Đừng lo, đây là lý do hoàn toàn hợp lý, Schubert* hai mươi lăm tuổi đã bị nhiễm rồi, tôi cũng...”

(*) Franz Peter Schubert là một nhà soạn nhạc người Áo

“Cậu Phong à cậu phải tự trọng chứ...”

...

“Ấy? Cũng có nghĩa là... Hai tháng sau, anh phải tham gia trận hồi sinh?” Tiểu Thán lên tiếng hỏi.

“Cụ thể thế nào, còn phải xem tiếng vang sau khi chương trình kỳ này phát sóng ra sao.” Phong Bất Giác đáp lại: “Nếu như tôi không lọt vào top bảy trong cuộc bỏ phiếu trên mạng vào thượng tuần tháng Sáu, hi hi hi...”

“Lần đầu tiên tôi thấy nụ cười nham hiểm hy vọng bản thân bị bại trận đó...” Bao Đại Nhân tiếp lời.

“Nếu thật sự không được... Bao Đại Nhân anh giúp tôi liên lạc với đám thủy quân mạng, phát tán một vài lời bình luận nói xấu tôi trong thời gian bỏ phiếu, dùng cách này...”

“Cậu chờ một lát.” Bao Đại Nhân ngắt lời anh, “Tại sao lại muốn tôi liên lạc giúp cậu... Ý nói tôi đi đâu tìm người thi hộ cho cậu đây?”

“Là người làm việc trong cơ quan chính phủ, anh còn giả bộ làm gì.”

“Tôi không biết chính phủ trong tưởng tượng của cậu ra làm sao... Dù sao tôi là...”

“Được rồi, anh không cần giải thích.” Phong Bất Giác cũng ngắt lời Bao Đại Nhân, “Cứ xem trước đã, những chuyện sau này sẽ nói sau.”

Lúc này, trong tivi, kết quả bỏ phiếu của vòng thứ hai Ngòi Bút Thần Thánh đã được công bố.

Câu chuyện đột phá giới hạn của Phong Bất Giác khiến ai cũng phải kinh ngạc, để anh đứng thứ hai của vòng này. Người đứng đầu lại là Nước Có Gas. Còn người xếp cuối cùng lại là Mặc Bất Hương. Thí sinh ra sân đầu tiên quả nhiên tương đối bất lợi. Câu chuyện của cô tuy không tồi, nhưng thiếu cao trào và điểm nhấn, cho nên số phiếu bầu cô nhận được cực kỳ ít.

Trong thời gian nghỉ ngơi Oscar ổn định lại cảm xúc, lúc này coi như đã khôi phục trạng thái, nói như chưa có chuyện gì xảy ra: “Qua hai vòng quyết đấu căng thẳng, cuối cùng chúng ta phải nghênh đón cuộc đọ sức cuối cùng ở vòng thứ ba.” Anh ta ngừng lại vài giây, chuyển qua nói: “Số điểm ba vòng đầu của bảy thí sinh, chiếm 30% tổng điểm số của mỗi người, còn điểm số vòng thứ tư, chiếm tỷ lệ 40%. Do đó, mỗi thí sinh của chúng ta, vào thời điểm cuối cùng đều có cơ hội phản công, giành lấy vị trí đầu của kỳ này. Đương nhiên, điều này cũng có nghĩa, mỗi thí sinh đều có nguy cơ bị loại bỏ.”

“Nhưng, trước khi bắt đầu vòng quyết đấu thứ ba, chúng ta thư giãn một chút đã.” Giọng điệu của Oscar thay đổi theo nội dung lời thoại: “Bước vào thời gian bốc thăm câu hỏi.” Anh ta nói xong, rút từ trong túi áo vest ra vài phiếu câu hỏi đã chuẩn bị từ trước, “Ở đây tôi có ba phiếu câu hỏi, câu hỏi trên đó là do ba vị tổng biên tập của chương trình lựa chọn từ phần bình luận trên mạng của “Tôi Là tác giả“.” Ánh mắt của anh ta lướt nhìn vị trí thí sinh, ống kính cũng quét một lượt qua bảy thí sinh, “Những câu hỏi này đều đến từ các bạn khán giả chương trình.” Anh ta rút phiếu ra, đặt ngang tầm mắt: “Vòng thi này không có cơ chế cho điểm, các thí sinh có thể trả lời với tâm trạng thoải mái.”

Oscar quay về phía ống kính nói: “Vậy thì... Cùng một câu hỏi, các thí sinh khác nhau sẽ cho ra những đáp án như thế nào đây? Sẽ tiết lộ với bạn, sau phần quảng cáo.”

Một giây sau Oscar trên tivi bắt đầu đọc đề, “Câu hỏi đầu tiên của hôm nay là...” Anh ta đọc nội dung của phiếu câu hỏi: “Các vị tác giả, em là một tác giả mới vào nghề, đang đăng tải một cuốn tiểu thuyết trên mạng, trong truyện có một nhân vật rất trung gian, em cảm thấy anh ta cướp đất diễn quá nhiều, sự tồn tại của anh ta cũng có phần thừa thãi, muốn viết cho hắn chết, nhưng không nghĩ ra tình tiết hợp lý. Không biết các vị tác giả có thể giúp em không. PS: Em viết tiểu thuyết đô thị bình thường, không có xây dựng yếu tố siêu nhiên.”

Oscar đọc xong liền nói: “Ồ! Khán giả đưa ra câu hỏi này cũng là một tác giả, cậu ta đã gặp một chút trở ngại khi sáng tác, muốn bảy đại thần có mặt ở đây giúp đỡ.”

Oscar lại nói nhảm vài câu, lãng phí một hai phút, sau đó nói tiếp: “Vậy... Hay là bắt đầu từ Huyền Thiên Tông được không?”

Huyền Thiên Tông đáp lại:“Ừm... Có thể.” Anh ta nói vào micro, nói như đang nghĩ gì đó: “Tôi nghĩ... Khi tàu điện ngầm vào bến, không cẩn thận ngã xuống đường ray...”

“Tàn nhẫn quá!” Oscar trực tiếp lên tiếng, tiếng cười từ phía khán giả cũng vang lên, chính Huyền Thiên Tông cũng cười.

“So với cách này, thì bị ô tô đâm chết trên đường không phải cũng như nhau sao?” Oscar lại nói, “Lẽ nào chuunibyou* sẽ phải chết thảm hơn sao?”

(*) Chuunibyou: Tên đầy đủ của căn bệnh này là Chuugakkou Ninen Byou (中学校二年病) - căn bệnh của những học sinh năm thứ hai trung học. Chuunibyou được dịch ra tiếng việt là hội chứng tuổi teen hay ảo tưởng sức mạnh.

Huyền Thiên cười nói: “Không phải, không phải, có thể giả định là như vậy... Nhân vật này đứng trên bến tàu điện ngầm, chơi trò anh hùng đánh quái, một người vừa đóng vai anh hùng vừa sắm vai quái vật, nhảy tới nhảy lui, sau đó...”

“Thật đáng thương!” Oscar lại ngắt lời, khán giả lại cười thành tiếng, “Anh nói như vậy tôi cảm thấy người này càng thảm hơn thì có?”

“Hay là chúng ta xem câu trả lời của anh Bính đi.” Oscar đến trước máy thao tác của Bát Phiến Bính: “Đáp án của anh Bính là gì?”

“Ừm... Đóng vai hải quái trong bể bơi, không cẩn thận bị dìm chết...” Bát Phiến Bính trả lời.

Oscar không bình luận gì, chỉ dùng vẻ mặt làm trò hề quay đầu về phía ống kính, đạo diễn hiện trường lại khuấy động khán giả phát ra tiếng cười.

“Tại sao tôi cảm thấy hai cách chết này đều không thể hiện được cái tính cách chuunibyou của nhân vật này, mà làm cho người ta cảm giác nhân vật này như học sinh cấp hai thôi vậy?” Oscar tiếp tục gây cười, đến vòng thi này, cuối cùng anh ta cũng có thể tùy ý xỉa xói.

“Được rồi, chúng ta nghe xem Dưa Leo sẽ trả lời câu hỏi này thế nào.” Oscar lại đi đến phía trước Rau Cải Dưa Leo.

Đối phương rõ ràng đã nghĩ sẵn câu trả lời, nói vào micro: “Mặc đồng phục siêu anh hùng tự chế, nhảy từ trên tầng cao xuống dưới.”

“Chính là đoạn mở đầu của Kick Ass*?” Oscar nói.

(*) Kick-Ass là một phim điện ảnh siêu anh hùng hài kịch đen năm 2010 dựa trên bộ truyện tranh cùng tên của Mark Millar và John Romita, Jr., xuất bản bởi Marvel Comics. Phim do Matthew Vaugh đạo diễn, đồng sản xuất với Brad Pitt và đồng tác giả kịch bản với Jane Goldman.

Rau Cải Dưa Leo cũng cười đáp: “Đúng, gần như vậy.”

Oscar gật đầu, hình như cảm thấy câu trả lời này không có gì để nói, anh ta trực tiếp đến bên máy thao tác của Mặc Bất Hương: “Đáp án của Mặc Mặc thì sao?”

“Bị nhồi máu cơ tim trong hội chợ anime*?” Mặc Bất Hương trả lời bằng giọng không chắc chắn lắm.

(*) Hội chợ anime là một sự kiện hoặc một cuộc hội họp với trọng tâm chính về anime, manga và văn hóa Nhật Bản.

“Cô đặt dấu chấm hết cho nhân vật có tính cách chuunibyou giống như trạch nam sao?” Oscar hỏi.

“Có gì khác biệt sao?” Mặc Bất Hương tỏ vẻ nghi hoặc hỏi lại.

Oscar liếm môi, bộ dạng không biết nói gì mới phải, khán giả lại bật cười thành tiếng.

“Được rồi, đáp án của anh Sân là?” Oscar tiếp tục hỏi.

“Học theo tình tiết trong manga làm một món ăn, sau khi ăn xong thì trúng độc mà chết ngay tại nhà.” Tôi Muốn Ra Sân trả lời.

“Nè... Cái này không liên quan gì đến cách làm phải không? Là do nguyên liệu mua ngay từ đầu có độc gây ra phải không?” Oscar lại xỉa xói.

Tiếp theo là câu trả lời của Nước Có Gas: “Ừm... Không có xây dựng yếu tố siêu nhiên phải không... Vậy thì... Ăn cơm nghẹn chết?”

“Anh hỏi tôi sao?” Vì Nước Có Gas dùng giọng điệu hỏi đơn thuần, Oscar liền thuận thế mà lui: “Người cũng đâu phải do tôi giết.”

Anh ta cứ xỉa xói, rất vui vẻ. Có điều, khi đến trước mặt Phong Bất Giác, thì trái tim anh ta lại chùng xuống...

Oscar gượng cười vui vẻ: “Bất Giác, đáp án của anh là...”

“Trên đường xuống núi, đang lái xe, đi vào đường cong hình chữ U với tốc độ hơn một trăm kilomet. Khoảnh khắc cua xe ấy, bánh xe chạy vào rãnh thoát nước bên đường...” Phong Bất Giác bình tĩnh kể hết đoạn văn.

Oscar ngây người mất mấy giây mới nhận ra đoạn này chỉ cái gì, “Sau đó anh ta đã chết sao?”

“Không chết lẽ nào sử dụng Cyclone Magnum* sao?”

(*) Cyclone Magnum: một chiêu thức trong bộ manga thể loại hành động viễn tưởng Bakusō Kyōdai Let”s & Go!!

Hiện trường lại bùng nổ tiếng cười, Oscar chỉ cười gượng hai tiếng, đáp lại: “Được rồi, chúng ta xem câu số hai...”

Anh ta lấy ra thẻ câu hỏi thứ hai, đọc: “Giả sử gặp phải một ngày đặc biệt không có linh cảm, hôm đó lại bắt buộc phải update chương mới, thì phải giải thích thế nào với độc giả?”

“Ồ, đây là một câu hỏi rất sắc bén.” Oscar nói: “Hơn nữa không đầu không đuôi, chắc không phải là tổng biên tập lén thêm câu hỏi của mình vào đấy chứ?”

Anh ta chỉ tiện mồm nói vậy thôi, nào ngờ lúc này tổng đạo diễn nói một câu trong tai nghe: “Bớt nói nhảm đi.”

Khóe miệng Oscar hơi giật, vờ cười nói tiếp: “Ha ha, giỡn thôi giỡn thôi.” Anh ta mau chóng quay lại bên cạnh Huyền Thiên Tông, “Câu hỏi sắc bén thì phải hỏi nhanh đáp nhanh mới nói thật lòng được, Huyền Thiên, câu trả lời của anh là?”

Huyền Thiên Tông trả lời rất nghiêm túc: “Tôi sẽ có sao nói thế.”

Với câu hỏi này, các tác giả trả lời đều tương đối khéo léo, nhưng biểu cảm đều rất thành khẩn.

Câu trả lời của Bát Phiến Bính là: “Tôi sẽ đăng một chương riêng, nói một chút chuyện riêng tư, xin nghỉ một ngày.”

Câu trả lời của Rau Cải Dưa Leo khá là tự tin: “Tôi chưa từng không up chương mới bao giờ.”

“Tôi chỉ viết sách giấy, luôn giao bản thảo đúng hẹn, cũng chưa từng có trải nghiệm gọi là “ngừng up chương mới“.” Câu trả lời của Mặc Bất Hương cũng không hề có sơ hở.

“Tôi toàn viết tiểu thuyết ngắn ở trên mạng, thông thường khi tôi bắt đầu đăng lên thì hầu như đã viết xong cả cuốn sách rồi. Bản thân tôi cũng là biên tập, về mặt bản thảo sẽ không có vấn đề này.” Tôi Muốn Ra Sân nói như vậy.

Oscar hỏi mấy người này xong, đến trước mặt Nước Có Gas, hỏi: “Nước Có Gas, đáp án của anh là?”

“Ừm... Tôi cũng chưa từng trải qua việc tạm ngưng cập nhật. Khi đăng truyện, bản thảo đều là loại có thể đăng tải trong vòng ba bốn tháng, cơ bản đợi đến khi dùng hết lô bản thảo đầu tiên, thì bản thảo phần sau đó đã viết đến hồi kết rồi.” Nhưng Nước Có Gas cũng không né tránh câu hỏi, cậu ta vẫn trả lời: “Nhưng giả sử có ngày tôi vì mất linh cảm mà không thể không tạm ngưng cập nhật... Tôi nghĩ tôi cũng sẽ nói thật.”

Oscar ôm tâm trạng đè nén, đến trước mặt thí sinh cuối cùng, ngay cả giọng nói của anh ta cũng có chút run rẩy: “Bất Giác... Nếu là anh.”

Phong Bất Giác cực kỳ điềm tĩnh trả lời năm chữ: “Ra ngoài tìm tư liệu.”

“Hả?” Đây là phản ứng đồng loạt của sáu thí sinh khác, ngay sau đó, biểu cảm của họ đều thay đổi, trong lòng cùng lẩm bẩm một câu: “Cách làm của anh thật sự không sao chứ?”

Oscar nói: “Ừm... Nói như vậy, đúng là một cách giải thích hợp tình hợp lý.” Nụ cười của anh ta lại trở nên vô cùng gượng gạo, trong lòng thì rầu rĩ nói: Lấy tài liệu kiểu đại gia như anh sao! Anh là tác giả truyện trinh thám đấy! Anh đến hiện trường phá án để lấy tài liệu sao? Hay là chuẩn bị tạo ra một vài vụ án? Loại như anh chắc đã sớm bị liệt vào danh sách đen không công khai nào đó của cục cảnh sát rồi đi!

“Ha... Ha ha... Vậy thì, chúng ta cùng xem câu hỏi áp chót hôm nay.” Oscar nghĩ rằng vẫn nên mau chóng kết thúc vòng thi này thì hơn. Với sự làm nền của nhạc hiệu và ánh sáng tại hiện trường, anh ta giơ phiếu câu hỏi số ba lên, đối mặt với ống kính nói: “Xin hỏi... Câu nói mà bạn nói nhiều nhất với biên tập là gì?”

Lúc này, lại là thời gian quảng cáo, nhận được chỉ thị của đạo diễn, Oscar lập tức đọc lời thoại sau khi kết thúc quảng cáo.

Sau khi thay đổi hai cảnh quay, các thí sinh bắt đầu lần lượt trả lời.

Câu trả lời của Huyền Thiên Tông là: “Xin chào.” Anh ta giải thích là: “Lần nào liên lạc cũng nói như vậy.” Đây coi như là cách trả lời trơn tru nhất.

Bát Phiến Bính thì kinh nghiệm hơn anh ta, nên cũng trả lời: “Cảm ơn.”

Oscar nói xoáy: “Dưa Leo, chắc cậu sẽ không trả lời tôi là “Tạm biệt” đó chứ?”

Rau Cải Dưa Leo cười nói: “Làm phiền rồi.”

“Được rồi, xem ra việc giao lưu giữa các tác giả mạng và biên tập không phải là chuyện mà người ở chiều không gian như chúng ta có thể dò xét.” Oscar cười nói, “Mấy thí sinh tiếp theo đều có tác phẩm sách thực, không biết sẽ đưa ra đáp án như thế nào đây?”

“Ừm... Câu nhiều nhất nói với biên tập...” Mặc Bất Hương nghiêng đầu, trả lời như đang suy nghĩ điều gì đó: “Xin cứ việc góp ý phê bình không cần khách sáo.”

Oscar cuối cùng cũng tìm được một đáp án có thể bới móc một chút, lập tức tiếp lời: “Lý do là?”

“Bởi vì lần nào tôi giao bản thảo, biên tập đều nói rất tốt, khi góp ý phê bình luôn cẩn thận dè dặt.” Mặc Bất Hương giải thích.

“Ồ...” Oscar nói: “Anh Sân anh thấy sao? Anh cũng đảm nhiệm chức biên tập, đối với một người đẹp như Mặc Mặc, có phải ít nhiều cũng sẽ có một chút không đành lòng trách cứ hay không?”

Tôi Muốn Ra Sân cười nói: “Tôi là biên tập của tạp chí thể thao, người giao bản thảo cho tôi đều là nam giới cường tráng và những cô gái mạnh mẽ.”

Khán giả hiện trường cười ồ lên, Oscar cũng cười: “Được rồi... Vậy khi anh Sân là người sáng tác, câu mà anh nói nhiều nhất với biên tập của mình là?”

“Chắc là... Nói họ dừng khách sáo quá.” Tôi Muốn Ra Sân đáp: “Người biên tập phụ trách của tôi nhỏ tuổi hơn tôi, ngược lại cậu ấy còn gọi tôi là thầy, muốn tôi chỉ bảo nhiều hơn.”

“Dù sao anh Sân cũng là dân chuyên về thể thao, khí chất cũng khác biệt.” Oscar thừa cơ tâng bốc đối phương một câu, sau đó lại nói với Nước Có Gas: “Nước Có Gas, đáp án của anh?”

“Vất vả rồi.” Nước Có Gas đáp, cậu ta bổ sung luôn: “Bởi vì trong tiểu thuyết của tôi có rất nhiều từ hiếm gặp, bản thân tôi cũng đã tra cứu rất nhiều tài liệu mới viết vào đó, cho nên công việc hiệu đính rất phiền phức.”

“Ừm, được rồi, xem ra đáp án của câu hỏi này vẫn là tập hợp những câu nói thường ngày.” Oscar nói, anh ta tiếp tục đến trước mặt Phong Bất Giác một cách rất không tình nguyện, “Bất Giác, tôi nghĩ đáp án của anh chắc chắn sẽ làm chúng tôi một lần nữa mở rộng tầm mắt phải không?” Anh ta đã nói thẳng ra những lời xỉa xói.

Phong Bất Giác cười khẩy, tỏ vẻ như kiểu điếc không sợ súng: “Đừng kích động, bỏ dao xuống đi, mọi người có gì từ từ nói, cứ thư thả cho tôi thêm mấy ngày, thật đấy, chỉ vài ngày là được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.