Editor: Nguyetmai
“Trả lời như vậy thật sự không vấn đề gì sao?” Bao Đại Nhân hỏi.
Phong Bất Giác nói, “Đương nhiên không ngại, biên tập của tôi anh ta cũng sẽ không để tâm đâu. Chí ít bên phía đài truyền hình... Dù sao chương trình truyền hình hiện giờ rất cởi mở, cái gì cũng có thể nói ra được, câu trả lời của tôi có lẽ sẽ bị coi là nói đùa.” Anh ngừng lại một lát, “Nhưng từ không gian cắt ghép còn lại phía sau đoạn phim này có thể nhận ra, Oscar nhất thời cũng không nói được gì.”
“Tôi rất tò mò, sau khi quay xong chương trình kỳ này, các tác giả khác sẽ nhìn anh thế nào...” Lúc Tiểu Thán hỏi, Arthas đã leo lên đầu gối của Tiểu Thán, giơ cái móng nhỏ lông lá hòng cướp đồ ăn trong đĩa của Tiểu Thán, còn Tiểu Thán cũng không có ý ngăn cản.
“Thật ra trước và sau trận đấu chúng tôi đều nói chuyện qua.” Phong Bất Giác nói: “Tuy nói thân phận, độ nổi tiếng, sức ảnh hưởng của tôi đều vượt xa sáu người kia, nhưng mọi người ở gần nhau cũng rất hòa hợp. Không phải kiểu hòa hợp thỉnh thoảng gặp dịp mua vui, mà thật sự nói chuyện rất hợp ý.”
“Mọi người thường nói cái nghề của các cậu, cùng nghề không phải là oan gia hay sao?” Bao Đại Nhân tiếp lời.
“Cái này còn phải xem tình hình... Lão Bao anh là người cửa quan, quen biết rộng, chắc cũng hiểu trong bất cứ ngành nào cũng đều tồn tại một số người hèn hạ.” Phong Bất Giác nói một cách rất thẳng thừng: “Những người này cho dù là bẩm sinh hay là chăm chỉ, cũng đều không được, cơ bản họ hoạt động ở tầng thấp và tầng trung trong ngành. Cuối cùng sử dụng một số thủ đoạn cạnh tranh bất chính, trước mặt một đằng sau lưng một nẻo, còn thích tự cho mình là tiền bối, xuất sắc tài giỏi trước mặt những tay mơ mới vào ngành.
Đối với những đồng nghiệp lăn lộn trong nghề tốt hơn họ thì họ mãi mãi cũng là ngưỡng mộ đố kỵ, tâm trạng mất cân bằng trầm trọng. Không thử cố gắng đuổi kịp người khác, mà giở thủ đoạn hoặc than trời trách người.” Anh ngừng lại một lát: “Đám người như vậy, giống như chỗ cáu bẩn ngoan cố ở những góc xoay của ống nước, chúng không thể hoàn toàn ngăn được dòng nước, lại dồn hết sức làm ô nhiễm nguồn nước. Rất khó để loại bỏ làm sạch chúng, nhưng cứ để đó không quan tâm thì lại khó chịu. Chính vì có sự tồn tại của đám người hèn hạ như vậy, rất nhiều ngành nghề đều bị làm đến mức tối tăm rối loạn, dưới sự ảnh hưởng của bọn họ, rất nhiều người vào ngành vốn rất nguyên tắc cũng thông đồng làm bậy. Một vài chuyện vi phạm quy tắc dần dần đã biến thành quy tắc ngầm, những người không làm theo quy tắc này, chỉ đành ngậm ngùi chịu thiệt.”
Khi đàn ông nói về sự nghiệp thì luôn thao thao bất tuyệt, Phong Bất Giác cũng không ngoại lệ, “Cho nên... Trong rất nhiều ngành nghề cạnh tranh tương đối mạnh mẽ hoặc trực tiếp, cùng ngành mới trở thành oan gia.” Anh quay lại vấn đề nói: “Nhưng mà sáu người ở hiện trường chương trình, đều là những người đứng đầu trong ngành, đến cấp bậc của họ thì không tồn tại loại mâu thuẫn đó nữa.
Nếu có thể đứng trên đỉnh cao, mỗi người bọn họ chắc hẳn đều có chỗ hơn người. Có điều những kẻ hèn hạ thì luôn chỉ biết nhìn vào khuyết điểm của những người thành công, mà không nhìn thấy điểm tốt của người khác và sự cố gắng mà họ bỏ ra.
Trong sáu người này, giá trị con người trên hàng chục triệu thì có ba người, hơn nữa mọi người đều là người có văn hóa. Cho dù trong tình huống đặc biệt nào đó mà giữa họ nảy sinh ra xung đột về lợi ích trực tiếp, họ cũng sẽ dùng cách viết lách để giải quyết, tấn công lẫn nhau, thậm chí mắng chửi thông qua những nơi công khai, tránh được mấy chuyện không đâu vào đâu.”
“Khà khà... Nhưng fan hâm mộ của mấy người đó, khi xem chương trình này, chắc chắn sẽ không ngừng mắng nhiếc phải không?” Bao Đại Nhân lại nói.
“Đây gọi là hoàng đế không vội thái giám vội.” Phong Bất Giác nói: “Bản thân mấy vị đại thần này có thể chỉ ôm tâm thái chơi bời tham gia thi đấu, các fan thì nghiêm túc. Chương trình này vốn mang tính chất giải trí, trên đời này không có người giỏi nhất, thì làm sao phân được cao thấp.
Theo tôi thấy, ai thắng trận chung kết cũng không có gì tốt cả, chắc chắn sẽ bị fan của người khác bôi xấu đủ kiểu.” Anh dang hai tay nói: “Cho nên tôi mới không muốn dây dưa nhiều với trận hồi sinh gì đó, ngộ nhỡ trong phần bỏ phiếu trên mạng tôi rơi vào top bảy, thì fan của người đứng top tám không phải sẽ hận tôi hay sao?”
“Loại người lên chương trình không kiêng nể gì, thể hiện đủ các loại đặc trưng ác tính của ngành như anh, còn sợ bị chơi xấu sao?” Tiểu Thán kéo Arthas lên, để mặt con mèo chắn trước mặt mình, làm như Arthas vừa mới nói ra câu này vậy.
“Buông con mèo của ông ra.” Phong Bất Giác nói, “Giả bộ dễ thương vô liêm sỉ.”
Trong lúc ba người nói chuyện, chương trình trong video đã vào phần cuối cùng.
Oscar đến trước ống kính, hiện trường lại khôi phục lại cảnh tối tăm giống như phim kinh dị. Đèn tụ quang chiếu thẳng từ trên xuống, trong một cột ánh sáng, Oscar đang đứng đó, nói với vẻ nghiêm nghị: “Cuối cùng thời khắc mà mọi người chờ đợi cũng đã đến, vòng thứ tư, cũng là trận quyết đấu chung cuộc vòng cuối cùng, sắp bắt đầu.” Anh ta giơ tay ra, chỉ về ống kính, “Chào mừng đến với vòng quyết đấu cuối cùng - Vẽ RồngThêm Mắt.”
Lúc này, trên màn hình tivi hiện ra quy tắc của vòng thứ tư.
“Thời gian của vòng này rất dài, quy tắc cũng khá phức tạp.” Oscar nói: “Trong vòng này, mỗi thí sinh sẽ rút thăm ngẫu nhiên một cuốn tiểu thuyết chưa hoàn thiện.” Anh ta ngừng lại một lúc, “Cũng chính là tiểu thuyết thái giám* mà chúng ta thường hay gọi.”
(*) Tiểu thuyết thái giám là ngôn ngữ mạng dùng để chỉ những cuốn tiểu thuyết viết được một nửa thì dừng không viết nữa.
Oscar đến trước ống kính: “Tác giả của những cuốn tiểu thuyết này, do nhiều nguyên nhân nên không thể viết kết thúc cho câu chuyện, tình tiết triển khai giữa chừng bỗng ngừng lại. Còn nhiệm vụ của bảy tác giả của chúng ta chính là vẽ thêm dấu chấm hoàn hảo cho những câu chuyện chưa kết thúc này.”
Lúc này, ống kính máy quay thay đổi, Oscar quay mặt lại một cách thành thạo, đối mặt với vị trí máy quay tiếp theo, nói: “Tiểu thuyết trong vòng này là do ba vị tổng biên tập và các nhân viên làm việc của tổ chương trình chúng tôi cùng chọn ra. Họ đã đọc vô số tác phẩm chưa hoàn thành, thông qua lựa chọn và thảo luận mang tính giai đoạn, mới chọn ra bảy cuốn tiểu thuyết trong số đó. Lượng công việc này rất lớn, chúng ta hãy cho một tràng pháo tay cổ vũ những anh hùng phía sau hậu trường này.”
Đạo diễn hiện trường chỉ huy khán giả cho một tràng vỗ tay tương đối nhiệt liệt.
Oscar tiếp lời: “Bây giờ, bảy cuốn tiểu thuyết này đã được in ra riêng rẽ.” Trong lúc anh ta nói, một vài nhân viên đã đến bên cạnh thí sinh, cho mỗi thí sinh một phong thư có đánh số.
“Bảy tác giả của chúng ta, mỗi người sẽ nhận được một phong thư. Trong mỗi phong thư đều có chứa một tập giấy A4 đã được đóng cố định, trên giấy là một bộ tiểu thuyết chưa hoàn chỉnh khoảng chừng một trăm nghìn từ.” Oscar giới thiệu: “Đương nhiên, chúng ta không thể yêu cầu các thí sinh đọc hết toàn bộ tiểu thuyết trong khoảng thời gian quy định. Cho nên, trong phong thư này, còn có một tờ giấy đặc biệt, trên giấy có ghi phần tóm tắt tổng kết bộ tiểu thuyết đó của đội ngũ biên tập “Tôi Là tác giả“. Phần tóm tắt đã kể lại tình tiết đại khái và mối quan hệ giữa các nhân vật hiện có, khoảng tầm ba nghìn chữ.”
Oscar vung tay chỉ màn hình lớn ở hiện trường, “Thời gian của vòng này, là chín mươi phút” Anh ta vỗ tay, trên màn hình lớn đã xuất hiện chữ số đếm ngược 90:00, “Khi tôi hô bắt đầu, các thí sinh mới được mở phong thư. Trong chín mươi phút, các bạn phải viết được chương cuối của cuốn tiểu thuyết mà các bạn rút được. Chương cuối này sẽ tiếp tục phần sau của chương cuối cùng đã có sẵn.”
Ống kính quét một lượt khuôn mặt của các thí sinh, sau đó lại trở về đặc tả Oscar, “Trong vòng này, các bạn khán giả ở hiện trường cũng có thể xem đề cương của mỗi cuốn sách, từ đó phán đoán nội dung mà các thí sinh viết ra liệu có ăn khớp với đoạn văn trước đó hay không. Nhưng... Tiêu chuẩn cho điểm của khán giả tại hiện trường ở vòng này, chỉ nhắm vào chương cuối cùng mà các thí sinh viết ra. Cũng có nghĩa là, các bạn khán giả chỉ cần đối chiếu bình đẳng giữa bảy chương mà bảy tác giả viết ra.
Xin hãy dựa trên cơ sở này, lựa chọn ra...một chương mà bạn cho là hay nhất, sau đó bỏ tấm phiếu trong tay bạn.”
Oscar lại nói: “Lúc trước tôi đã từng nói, điểm số của vòng cuối cùng, chiếm 40% tổng điểm. Nhưng, trong 40% này, chỉ số phiếu bầu chọn của khán giả hiện trường cũng chỉ chiếm hai phần ba. Một phần ba còn lại đến từ đoàn chuyên gia đánh giá thẩm định của chúng tôi.” Anh ta đưa tay chỉ về phía hàng đầu tiên của khán đài và giới thiệu: “Đoàn chuyên gia đánh giá thẩm định hai mươi người gồm có ba tổng biên tập, mười bốn biên tập viên của tổ chương trình cùng với ba vị giáo viên mà chúng tôi đã mời đến từ hiệp hội tác giả, phiếu bầu của họ sẽ được đổi thành... Một phần ba số điểm cho thí sinh ở vòng cuối cùng này.
Oscar nói: “Hai mươi giáo viên, chuyên gia của chúng tôi, trước đó đã đọc qua toàn bộ bảy cuốn tiểu thuyết của vòng thứ tư. Hơn nữa đa số bọn họ đều tham gia biên soạn đề cương chung. Có điều trước trận đấu không ai biết được, thí sinh nào sẽ rút được cuốn sách nào.” Giọng điệu của anh ta cố ý tạo nên bầu không khí căng thẳng hơn: “Tiêu chuẩn cho điểm của các giám khảo tương đối nghiêm ngặt. Họ sẽ dựa trên các yếu tố như mức độ ăn khớp giữa chương cuối và đoạn văn trước, tính nhất quán trong phong cách văn chương, tính hợp lý về mặt tình tiết, để đánh giá kết thúc mà các thí sinh viết tiếp trên mọi phương diện.”
“Được rồi, chắc hẳn mọi người đã chờ lâu rồi, vậy thì bây giờ... Vòng thứ tư, Vẽ Rồng Thêm Mắt... Chính thức bắt đầu!” Oscar vừa phát hiệu lệnh, thời gian trên màn hình lớn liền thành 89:59, sau đó bắt đầu đếm ngược từng giây một, màn hình tivi cũng truyền đến tiếng tích tắc đáng ghét của đồng hồ tính giờ.
“Khán giả ngồi trước tivi cũng không phải đợi chín mươi phút đâu nhỉ?” Lúc này Tiểu Thán lên tiếng hỏi.
Phong Bất Giác trả lời: “Đương nhiên là không rồi, đoạn này chắc sẽ được rút gọn xuống còn khoảng mười phút, chủ yếu là dựa vào nội dung phỏng vấn mà hậu kỳ cắt ghép lấp vào đó, tiện thể cũng phát sóng một vài cuộc phỏng vấn khán giả hiện trường. Họ còn cài thêm một đoạn quay rút thưởng của chương trình kỳ trước, ngoài ra dĩ nhiên là có quảng cáo rồi.” Anh như bỗng nhiên nghĩ ra cái gì đó: “Ồ, đúng rồi, lúc ở hiện trường, không có nhạc hiệu kiểu đó, tiếng tích tắc tích tắc quái quỷ kia là hậu kỳ thêm vào.”
“Hê... Tôi nói này, vòng này thời gian chín mươi phút e là không đủ phải không? Tiểu thuyết một trăm nghìn chữ, cho dù bỏ qua hết phần mở đầu, kết thúc, nội dung ở giữa, chỉ dựa vào đề cương tổng để bổ sung… thì cũng phải tốn mất gần nửa tiếng đồng hồ mới có thể sắp xếp dòng suy nghĩ, chính thức đặt bút.” Bao Đại Nhân nói.
“Đó là điều bắt buộc.” Phong Bất Giác trả lời: “Viết theo hai cách nhập từ ở hiện trường, lại còn phải sáng tác ngay lập tức, một tiếng đồng hồ có thể hoàn thành hơn hai nghìn chữ đảm bảo chất và lượng được coi là trình độ chuyên nghiệp rồi.” Anh cầm đồ uống trên bàn uống trà lên nhấp một ngụm. “Hơn nữa tôi cảm thấy cái trò kết thúc này đúng là cực kỳ khó viết. Hơn nữa, mấy cuốn tiểu thuyết thái giám này đều có rất nhiều chỗ hở chưa được lấp đầy, khán giả hiện trường không biết, nhưng chuyên gia đánh giá thẩm định sẽ cho điểm căn cứ theo tình hình lấp hố. Còn nữa, lúc viết còn phải bắt chước phong cách của tác giả gốc, không thể để người ta vừa đọc là có cảm giác không ăn nhập.”
“Chỉ nghe thôi đã thấy cực kỳ khó rồi...” Tiểu Thán nói.
Phong Bất Giác vươn vai: “Tôi thì cảm thấy tàm tạm, khi quay đoạn này, khán giả hiện trường và đa số nhân viên làm việc đã nghỉ ngơi rồi, chỉ có bốn chiếc máy cố định và thợ quay phim di chuyển vị trí máy trên sân khấu để quay toàn bộ quá trình. Trong lúc đó tôi bớt thời gian trò chuyện với Oscar đang đứng trang điểm, tiện thể còn đi toilet nữa.”
“Nè... Chờ đã, không phải cậu nói thời gian rất gấp sao? Vậy mà cậu còn rảnh rỗi rời khỏi vị trí và nói chuyện với người khác sao?” Bao Đại Nhân bất ngờ nói.
“Ha ha... Hai người xem kết quả là biết ngay thôi.” Phong Bất Giác trả lời.
Do đây là bản cắt sơ bộ, cho nên ngay cả đoạn mười phút kia cũng tua qua, nhanh chóng phát đến đoạn công bố kết quả.
Theo thời gian đếm ngược của Oscar, liên tiếp xuất hiện một chuỗi cảnh quay đặc tả thí sinh với tốc độ nhanh, âm nhạc cũng ngày càng gấp gáp. Cuối cùng, giây phút mà thời gian trên màn hình lớn chạy hết, Oscar khàn cả giọng hô lên: “Hết giờ!”
Anh ta lau mồ hôi, thở dài: “Phù... Cuối cùng, đã đến thời khắc công bố, tôi muốn hỏi một câu trước đã...” Oscar quay về phía thí sinh: “Các vị... Thời gian vẫn kịp đó chứ?”
“Không… kịp” Các thí sinh đồng thanh đáp.
Cảnh này giống như lớp học của học sinh tiểu học những năm tám mươi của thế kỷ trước vậy, thầy giáo trên bục giảng đưa ra câu hỏi: “Sau khi lớn lên các em muốn làm gì?”
Học sinh đồng thanh kéo dài giọng trả lời: “Nhà... khoa... học...”
Lúc này Phong Bất Giác lại không nói gì. Vì thế, Oscar tiến lên hỏi một câu: “Tôi thấy thí sinh Phong Bất Giác không nói gì, xem ra anh cảm thấy thời gian vẫn rất dư dả phải không?”
Phong Bất Giác trả lời: “Đúng vậy, tôi đã đọc hết cả cuốn sách.”
“Trong chín mươi phút?” Oscar trợn trừng mắt hỏi lại.
“Đúng vậy?” Phong Bất Giác trả lời.
“Quào, lẽ nào năng lực này của thí sinh Bất Giác chính là khả năng đọc nhanh như gió trong truyền thuyết?” Oscar tiếp lời: “Vậy tôi xin hỏi một chút, sau khi đọc xong, anh cảm thấy cuốn sách này thế nào?”
“Viết cũng khá.” Phong Bất Giác trả lời mà mặt không chút biểu cảm.
Oscar lại làm làm trò với ống kính: “Sao tôi lại cảm thấy chỉ cần đọc năm phút cũng có thể đưa ra đánh giá này?”
Hiện trường liền vang lên tiếng cười.
“Được rồi, như thường lệ, vẫn bắt đầu công bố từ tác phẩm của thí sinh rút được số một.” Oscar trở lại chuyện chính, và đến trước máy thao tác của Huyền Thiên Tông, “Huyền Thiên, hôm nay rút được vị trí số một, anh có cảm thấy áp lực rất lớn hay không.”
“Ừm...” Huyền Thiên Tông nghĩ ngợi rồi trả lời: “Thật ra... Vẫn ổn, giống như hồi nhỏ đến bệnh viện tiêm vậy, cảm thấy đau dài không bằng đau ngắn. Tôi thấy vẫn là người đầu tiên thì tốt hơn.” Anh ta cười quay đầu nói: “Kỳ sau ai rút phải số một có thể tìm tôi để đổi.”
Chương trình tiến hành đến đây, tâm trạng các thí sinh cũng đều thả lỏng, còn đùa giỡn với nhau. Bởi vì cảnh sáng tác đã kết thúc rồi, phần bỏ phiếu tiếp theo và phân đoạn phỏng vấn đều tương đối thong thả.
Oscar nói: “Được rồi, vậy để chúng ta cùng xem kết cục Huyền Thiên viết.”
Chương mà Huyền Thiên Tông viết liền hiện lên trên màn hình lớn, số chữ của chương cuối này tầm khoảng một nghìn bảy trăm chữ, đọc rất nhanh, bốn năm phút là có thể đọc hết. Dẫn chương trình như Oscar thật không dễ dàng gì, anh ta phải đọc nội dung các chương cùng với khán giả hiện trường và đoàn chuyên gia đánh giá thẩm định, lại còn phải đọc nhanh hơn những người khác, bởi vì sau khi đọc xong thì anh ta phải nói ngay những đánh giá đáng tin cậy.
Đương nhiên, Oscar cũng không phải không có chuẩn bị. Đề cương tổng của bảy cuốn này đã được công bố trên màn hình phụ ở hiện trường, lúc đó Oscar vẫn phỏng vấn vài khán giả hiện trường và chuyên gia đánh giá thẩm định, cho nên anh ta cũng có một vài khái niệm cơ bản về tình tiết của bảy bộ tiểu thuyết, khi đọc kết thúc cũng không đến mức không hiểu gì.
Nhắc đến đoạn phỏng vấn, quả nhiên ý kiến của những khán giả bình thường và chuyên gia không giống nhau... Khán giả bình thường cho rằng kết thúc dễ viết nhất là cuốn tiểu thuyết game online mà Mặc Bất Hương rút được, còn khó nhất là câu chuyện võ hiệp mà Rau Cải Dưa Leo rút phải. Nhưng chuyên gia thì cho rằng, câu chuyện võ hiệp mà Rau Cải Dưa Leo rút phải thật ra là dễ kết thúc nhất, cái khó là cuốn tiểu thuyết về năng lực kỳ dị đô thị mà Tôi Muốn Ra Sân rút phải.
“OK, chương cuối mà Huyền Thiên viết đã hiện lên trước mặt mọi người.” Vài phút sau, Oscar lên tiếng: “Tôi nghĩ mọi người đều giống tôi, đã bị nội dung chưa đến hai nghìn chữ này làm chấn động.” Lúc này, anh ta lại chủ động đến phía trước Phong Bất Giác: “Bất Giác, anh thấy chương cuối cùng này thế nào?
“Tại sao lại hỏi tôi?” Phong Bất Giác lên tiếng hỏi với vẻ mặt khó hiểu.
“Anh cứ nói đi, chúng tôi cũng muốn nghe xem anh sẽ nói những gì.” Nước Có Gas ngồi gần anh nói, các thí sinh khác cũng quay về phía này, nhìn anh bằng ánh mắt chờ đợi.
“Được rồi... Nói sao nhỉ... Cảm giác đọc chương này, giống như khi tôi chọn xem một chương trình mới, bắt đầu xem từ tập đầu tiên, đến khi xem phần cuối của tập này, thì có một cảm giác “Liệu có phải mình bỏ sót cả một mùa rồi không? Tại sao mình lại cảm thấy đây là tập cuối cùng vậy?” Phong Bất Giác trả lời.
Oscar nói: “Ừm... Cậu có thể lấy ví dụ không?”
“Được chứ, giống như “My Little Monster*“.” Phong Bất Giác trả lời.
(*) “My Little Monster” là một bộ truyện tranh Nhật Bản được viết và minh họa bởi tác giả họa sĩ Robico về mối quan hệ giữa một cô gái tên Shizuku Mizutani và một cậu bé tên Haru Yoshida.
“À... Được rồi.” Oscar nói: “Tôi hiểu đại khái rồi...”
Tiếp đó, Bát Phiến Bính, Rau Cải Dưa Leo, Mặc Bất Hương, lần lượt công bố chương cuối mà họ viết tiếp. Trình độ của các thí sinh đều rất cao, chương cuối mà họ viết, không chỉ trả lại phong cách của tác giả gốc ở mức độ nhất định, mà còn tạo ra một “cảm giác kết thúc” mãnh liệt. Cho dù hoàn toàn không đọc đề cương tổng mà chỉ đọc một chương này, cũng sẽ cảm thấy chương này là kết thúc để lại dư vị cho người đọc.
Cuốn sách mà các chuyên gia cho là khó nhất cũng chính là cuốn mà Tôi Muốn Ra Sân rút được, quả nhiên chương cuối này thể hiện không được tốt lắm. Kết thúc mà anh Sân viết khiến nhiều khán giả cảm thấy chẳng hiểu gì hết, đánh giá của chuyên gia đánh giá thẩm định là: “Có thể viết đến mức độ này đã là rất tốt rồi.”
Cho đến khi hoàn tất phần công bố các chương của sáu thí sinh trước, thì chương cuối của Rau Cải Dưa Leo và Nước Có Gas là có phản hồi tốt nhất. Người trước nhận được sự ủng hộ của phần lớn khán giả, người sau nhận được sự ưu ái của chuyên gia đánh giá phê bình.
“Được rồi, cuối cùng cũng đã đến cuối cùng của cuối cùng rồi.” Oscar ghi hình chương trình này, tiêu hao không ít thể lực và trí não, anh ta đến trước máy thao tác của Phong Bất Giác: “Tôi có thể chắc chắn, trong vòng này, thí sinh Bất Giác sẽ lại đem đến cho chúng ta một bất ngờ nữa.”
Phong Bất Giác cười khẩy hai tiếng: “Ừm... Ở một ý nghĩa nào đó mà nói thì đúng là như vậy.”
Oscar vung tay một cách kích động: “Bây giờ, chúng ta xem... Chương cuối mà thí sinh Bất Giác viết.”
Vài giây sau, trên màn hình lớn, không hiện ra cái gì hết....
“Ủa...”Oscar khẽ nói với tai nghe: “Đạo diễn, là thiết bị gặp sự cố phải không?”
“Không phải thiết bị gặp sự cố, là tôi không viết gì hết.” Phong Bất Giác trả lời câu hỏi của Oscar thay cho đạo diễn Phỉ.
Oscar tỏ vẻ kinh ngạc ngẩn ngơ: “Thí sinh Bất Giác... Vừa rồi không phải anh còn nói...”
“Đúng vậy, thời gian rất dư dả, tôi đã đọc hết toàn bộ cuốn sách, khách quan mà nói, tôi cảm thấy vị tác giả này viết đúng là không tồi.” Phong Bất Giác trả lời: “Nhưng mà cá nhân tôi không thích cuốn tiểu thuyết này, thậm chí có thể nói là có phần ghét nó, không có nguyên nhân.” Anh một tay chống cằm, nói vào micro: “Điều đó gọi là không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được. Đối với cuốn sách này, tôi không muốn viết tiếp một chữ nào hết.”