Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Chương 23: Chương 23: Quỷ ảnh mê thành quyển (7)




  Trong Cục Cảnh sát không có điện, nên cũng không có đèn sáng, nhưng không đến mức không thể nhìn thấy năm ngón tay. Ánh trăng chiếu qua hàng rào sắt, xuyên qua lớp kính, chiếu vào bên trong thông qua những ô cửa sổ sát bên đường, miễn cưỡng cũng có thể chiếu sáng được một vài khu vực. Đương nhiên, ánh sáng như vậy cũng chỉ có thể giúp cho Phong Bất Giác không đến mức quá lúng túng, đa phần những khu vực khác đều tối đen.

Đoạn đường vừa bước vào Cục Cảnh sát, Phong Bất Giác phải chạy vượt qua thật nhanh, một là vì đề phòng huyết thi đột nhiên quay trở lại đánh vào trong Cục Cảnh sát, hai là vì chỗ này tương đối sáng, ánh sáng chiếu vào từ lỗ hổng trên bức tường, chiếu sáng đoạn hành lang trước mặt anh.

Không gian ở tầng một rất rộng, do không có nhiều chỗ được chiếu sáng nên trong khoảng thời gian ngắn Phong Bất Giác rất khó tìm được cầu thang đi lên lầu hai. Anh tìm kiếm trong màn đêm mơ hồ, sờ tới chốt cửa thì mở ra, sờ tới bàn thì tìm xem có ngăn tủ nào không khóa hay không, nhưng vẫn không tìm được thứ gì có ích.

Vì tầm nhìn bị hạn chế, nên các giác quan còn lại của anh cũng trở nên mẫn cảm hơn, anh nhanh chóng ngửi thấy một mùi hương, là mùi máu tanh nồng.

Anh đi về phía mùi hương đó, đi đến một góc tường tối om, giơ tay sờ vào, trên tường có một chất nhầy dính dính, sờ dọc xuống góc tường, anh sờ trúng thứ gì đó, hình như là… Xương? Thịt vụn?

"Ồ, là đầu bị vặn xuống sao?" Lúc này Phong Bất Giác sờ trúng một cỗ thi thể. Trên cổ thi thể dường như không có gì cả, Phong Bất Giác sờ trúng một khúc xương cổ lòi ra trong không khí.

"Còn tưởng là không tìm thấy người chết cũng chẳng tìm thấy thi thể trong cả thành phố. Không ngờ ở đây lại có thi thể, Cục Cảnh sát này quả nhiên có điều kỳ lạ." Phong Bất Giác suy nghĩ trong lòng.

Sờ trúng thi thể cũng chẳng hù dọa được anh, ngược lại, Phong Bất Giác còn bình tĩnh tiếp tục sờ xuống dưới. Đương nhiên, không phải anh muốn xác nhận giới tính của thi thể, mà là muốn xác nhận nghề nghiệp của người chết thông qua quần áo.

Phong Bất Giác nhanh chóng phát hiện trên phần vai áo của thi thể có quân hàm. Anh lập tức xác nhận đây chính là một đồng phục của cảnh sát. Anh không đợi được mà bắt đầu tìm kiếm khắp cả người thi thể. Vài giây sau, Phong Bất Giác sờ trúng một vỏ đựng súng, nhưng đáng tiếc bên trong lại trống rỗng, anh men theo cánh tay của thi thể tiếp tục sờ xuống, quả nhiên tìm thấy một khẩu súng trên tay phải.

[Tên: Súng lục M1911A1]

[Loại: Vũ khí]

[Phẩm chất: Thường]

[Lực công kích: Trung cấp]

[Thuộc tính: Không]

[Hiệu ứng: Không]

[Điều kiện trang bị: Sở trường ngắm bắn F hoặc sở trường máy móc F]

[Ghi chú: Đây không phải là phim điện ảnh, nên hãy ghi nhớ ba vấn đề, thứ nhất, mở an toàn rồi hãy bắn, thứ hai, chú ý lực bật lại, thứ ba, đừng quên nạp đạn.]

Phong Bất Giác bỏ súng vào túi trang bị, tiếp tục lục soát người thi thể. Sau đó anh tìm thấy một chiếc đèn pin trên eo của thi thể, trong lòng anh mừng húm, vội vàng cầm nó lên thử bật, nhưng không thấy đèn pin sáng lên. Sau đó anh dùng tay sờ thì phát hiện thủy tinh trên đèn pin đã bị vỡ.

Phong Bất Giác thở dài một tiếng, so với cây súng thì anh hy vọng chiếc đèn pin này có thể hoạt động hơn, vì anh biết, thi thể này chính là một lời nhắc nhở rất tốt, nếu đã cầm khẩu súng trong tay, tại sao vẫn còn bị vặn mất đầu? Rõ ràng là vì dùng súng thì không giải quyết được huyết thi.

Nếu có đèn pin, tiếp theo đây Phong Bất Giác có tăng tốc độ tìm kiếm những vũ khí khác nhanh hơn, nhưng vì anh vẫn không nhìn thấy rõ ràng, nên chỉ có thể tiếp tục mò tìm trong bóng đêm. Kết quả chỉ tìm được một xâu chìa khóa trong túi của thi thể, ngoài ra thì không còn thứ gì khác hữu dụng.

Suy nghĩ đến việc thời gian gấp rút, người bên ngoài có lẽ không cầm cự được lâu, Phong Bất Giác cũng hết cách, chỉ có thể nhanh chóng quay trở ra. Dù khẩu súng này không tiêu diệt được con quái vật đó thì vẫn mạnh hơn so với khi không có súng, dù sao thì đây cũng là một loại vũ khí công kích tầm xa. Người cảnh sát đã chết này dùng súng thì không thể tiêu diệt được con quái vật đó, nhưng sau khi Phong Bất Giác đi ra ngoài, bọn họ có tổng cộng ba người, dao súng khiên cờ lê, kết hợp gần và xa, muốn hạ gục con quái vật đó thì vẫn có chút hy vọng.



Bên ngoài Cục Cảnh sát, Long Ngạo Mân đã sắp không chống đỡ được.

Tuy kỹ thuật chiến đấu của anh ta không tồi, dùng khiên cản lại từng đòn móng vuốt của con quái vật kia, nhưng trong ba phút này, giá trị sinh tồn của anh ta đã từ trạng thái đầy giảm xuống còn 64%, chỉ có thể nói lực tấn công của con quái vật này thật sự rất mạnh.

Trong khoảng thời gian này, Long Ngạo Mân vừa chiến vừa lùi, thật ra anh ta bị đánh tổng cộng không nhiều, dù có bị đánh thì cũng được bảo vệ bởi chiếc khiên trên tay. Vấn đề là thuộc tính phòng ngự của [Mảnh Ultron] này là "khúc xạ", kết hợp với công kích tầm xa và vũ khí quang học thì mới tăng hiệu quả, với loại công kích cận chiến thế này, trên cơ bản là không có hiệu quả miễn giảm. Khi móng vuốt của huyết thi cào tới, chiếc khiên có thể bảo đảm cho cơ thể của Long Ngạo Mân không bị trực tiếp đánh vào, cũng làm giảm được một phần lực công kích, nhưng phần lực còn lại thì phải dựa vào giá trị sinh tồn để chống đỡ.

IQ của xác chết này vô cùng thấp, nó chỉ biết dùng tay để cào vào người khác, cơ bản không biết dùng chân hoặc khuỷu tay gì đó, cách tấn công vô cùng đơn giản. Điều này cũng rất đáng mừng, bằng không có năm Long Ngạo Mân thì cũng toi đời rồi. Hơn nữa huyết thi nhắm trúng vào một mục tiêu thì cứ thế mà đánh. Cho dù Vương Thán Chi có đứng bên cạnh tấn công ra sao thì nó cũng chỉ giơ tay ra sau xua đuổi người đang làm phiền mình, thậm chí có khi chẳng thèm để ý đến.

Điều này khiến cho Vương Thán Chi ngày càng to gan hơn, dám xông lên tấn công trong những trường hợp có chút nguy hiểm. Đương nhiên, hiệu quả tấn công của anh ta khá yếu, dùng một con dao gọt trái cây để đâm con quái vật này, dao không gãy thì đã may lắm rồi.

Long Ngạo Mân cũng tận dụng triệt để mọi cơ hội, dùng cờ lê đánh trúng vào xác chết kia mấy lần, nhưng chỉ có một lần là đánh trúng phần đầu của nó. Tuy nói uy lực tốt hơn so với lực dùng dao gọt trái cây của Vương Thán Chi, nhưng cơ hội tấn công của Long Ngạo Mân lại ít hơn Vương Thán Chi rất nhiều, đa phần thời gian, Long Ngạo Mân chỉ có thể né tránh và phòng ngự.

Trước đó khi Phong Bất Giác giao cờ lê cho Long Ngạo Mân thì chuyện đầu tiên anh suy nghĩ đến không phải là lo lắng đối phương sẽ hack trang bị của anh. Suy nghĩ đầu tiên vô thức xuất hiện trong đầu anh chính là chỉ có một mình Long Ngạo Mân dùng cờ lê mới có thể đánh trúng phần đầu của xác chết. Với dáng người cao khoảng một mét tám như anh và Vương Thán Chi, nếu muốn dùng một loại vũ khí ngắn như cờ lê để tấn công vào đầu của một con quái vật cao hơn hai mét thì phải nhảy lên để tìm cơ hội đánh vào đầu nó.

Mặc dù Long Ngạo Mân cũng rất mệt mỏi, dù sao lực tấn công của con quái vật kia cũng rất mạnh. Vì muốn đánh vào phần đầu nên xả thân công kích, mười phần thì có tám chín phần là đánh trúng, huống hồ trước khi đi Phong Bất Giác từng nói sẽ cố gắng tìm vũ khí để quay lại giúp đỡ, Long Ngạo Mân lựa chọn tin anh, nên anh ta có thể chống đỡ bao lâu thì cố gắng bấy lâu.

Đoàng! Một tiếng súng vang lên, tuyên bố rằng Phong Bất Giác đã trở lại.

Mọi người có mặt đều thở phào nhẹ nhõm, dường như chỉ cần anh quay trở lại thì sẽ có cách đối phó con quái vật kia. Mọi người dường như đã quên, Phong Bất Giác cũng chỉ là một nhân vật chưa quá level 5 mà thôi…

Trong giây phút bóp cò súng, Phong Bất Giác lại mở khóa thêm một mục sở trường. Sau khi anh vào phó bản này thì đã mở khóa được tới sở trường thứ ba, nên có thể nói hình thức sinh tồn đoàn đội này hoàn toàn khác, cần thêm nhiều trường hợp chiến đấu và các yếu tố trong game, mở rộng kết cấu phó bản, đặc biệt là đối với người chơi cấp thấp, không gian trưởng thành rất lớn, tham gia một lần hình thức đoàn đội, dù không qua được map thì lúc trở ra cũng sẽ có thu hoạch.

Lúc này, Phong Bất Giác đã có năm sở trường thông dụng, vũ khí, điều tra, chiến đấu, ngắm bắn cấp F, chỉ còn lại trị liệu là chưa mở khóa.

"Grào!" Con quái vật rít một tiếng thật dài, xem ra khẩu súng này đã làm nó bị thương. Nó đã quay đầu lại, đổi mục tiêu tấn công.

Phát súng này của Phong Bất Giác trúng vào phần lưng của huyết thi. Anh chuẩn bị rất đầy đủ trước khi nổ súng, hai tay giơ súng lên, để súng ngang với tầm mắt, ba điểm một đường nhắm thật bình tĩnh. Anh rất biết tự lượng sức mình, ở ngoài đời thật anh chẳng phải là người xuất thân từ bộ đội đặc chủng. Lần đầu cầm súng đi bắn vào đầu của một mục tiêu mà đã bắn trúng được thì anh có thể đổi tên thành Long Ngạo Thiên rồi. Nên anh chọn mục tiêu là phần lưng của huyết thi, mục tiêu rộng, dễ dàng trúng đích.

Dù sao đây cũng là trò chơi, hệ thống đều có điều chỉnh với những loại vũ khí khoa học kỹ thuật thế này, để tránh việc người chơi gặp phải khó khăn khi sử dụng. Vì thế, phát súng đầu tiên Phong Bất Giác bắn ra đã thành công bắn trúng vào phần lưng bên phải của huyết thi.

Sau khi bắn xong phát súng này, Phong Bất Giác lập tức hiểu ra ý thứ hai trong nội dung ghi chú của trang bị. Quả nhiên, những chuyện bắn súng thế này, không phải người dân bình thường chưa từng được huấn luyện nào cũng có thể làm được. Ví dụ như chuyện con diều hâu trên sa mạc mà phụ nữ và trẻ con đều biết, nếu không có ai nói với bạn, lúc nổ súng phải giữ chặt cổ tay, tốt nhất là giơ thẳng khuỷu tay để phần vai chịu lực bật lại. Bằng không, còn chưa đợi đến khi bắn xong thì cổ tay chắc chắn sẽ bị gãy. Hoặc trong phim điện ảnh xã hội đen, chúng ta nhìn hay nhìn thấy động tác giơ súng của những tên lưu manh, đặt miệng súng ngang qua, vị trí của tay cao hơn tầm nhìn của bản thân, chỉ vào đầu của người khác, nhìn vào trông rất có khí phách, nhưng trên thực tế thì động tác này rất có khả năng gây ra tình trạng vỏ đạn bay ngược lại vào nhãn cầu của mình.

Lực bật lại của khẩu súng M1911A1 trên tay Phong Bất Giác cũng không nhỏ, sau khi bắn xong cảm thấy cánh tay của mình tê lại. Rất may là tư thế bắn súng của anh cũng chưa đến mức không đúng quy cách. Cổ tay cũng không quá yếu. Có được kinh nghiệm bắn phát súng đầu tiên thì mọi chuyện đã dễ xử hơn, đối với khoảng cách công kích, độ nhắm chuẩn của bản thân, tỷ lệ thành công… anh đều đã có khái niệm cơ bản. Nhưng đối diện với con quái vật đang quay người lại, anh không nói gì thêm, nhanh chóng lùi về phía sau.

Xác chết vừa xoay đầu đi, Long Ngạo Mân liền có tinh thần, lúc nãy dồn nén đến tận bây giờ. Anh ta đã sớm biết, con quái vật này không dễ dàng thay đổi mục tiêu, nếu nó đã chuyển sang đuổi theo Phong Bất Giác, vậy bây giờ anh ta có tấn công nó thì nó cũng sẽ không để ý đến.

Long Ngạo Mân đã dồn nén cơn thịnh nộ trong lòng từ lâu, anh ta nhảy vào, giơ cờ lê lên, đánh một lực thật mạnh vào sau đầu của huyết thi. Lập tức có tiếng đập nát vang lên, đó là âm thanh kim loại xuyên qua máu thịt chạm vào tận xương cốt. Phía sau đầu của con quái vật bị rách ra một mảng, tạo thành một miệng vết thương đáng sợ, xương cốt bên trong nứt ra một một khe hở hẹp dài.

Nhưng hành động của con quái vật này vẫn không ngừng lại mà càng hung bạo hơn. Tốc độ của nó lại tăng lên, xoay người vung một cước về phía Long Ngạo Mân. Đòn tấn công này quá đột ngột, Long Ngạo Mân không thể dùng khiên để cản nên phần bụng bị đánh trúng, cả người đều văng ra, trong cổ họng có cảm giác hơi ngọt, một ngụm máu tươi bị phun ra.

Long Ngạo Mân bị đánh văng ra khoảng cách gần mười mét, giá trị Hp của anh ta lập tức giảm 12%, hơn nữa nhất thời không thể dứng dậy. Điều may mắn nhất chính là, do khoảng cách rất gần nên móng vuốt của con quái vật không tiếp xúc được đến cơ thể anh ta. Lúc nãy nó xoay người lại, chỉ là phần cánh tay đụng trúng Long Ngạo Mân, nên trên người anh ta không có vết thương bị cào xé, bằng không lúc này Long Ngạo Mân còn chịu ảnh hưởng của trạng thái "mất máu".

Huyết thi giơ hai tay bịt miệng vết thương sau đầu lại, gào thét liên tục. Vài giây sau, nó hung hăng trừng mắt nhìn Long Ngạo Mân, phát ra một tiếng gầm rú như con dã thú dọa nạt con mồi của mình. Xem ra sát thương mà cờ lê tạo ra lúc nãy rất là khả quan, có thể khiến con BOSS nhỏ cảm nhận được sự uy hiếp.

Cô Độc và Cô Đơn nhìn thấy anh Long cũng đã nằm xuống, biết được có chuyện không hay, hai người vội vàng chạy qua đỡ Long Ngạo Mân dậy, muốn đưa anh ta rời khỏi chỗ con quái vật. Nhưng con quái vật kia sao có thể để bọn họ bỏ chạy, nó lập tức bước thật nhanh đến chỗ ba người đang di chuyển chậm chạp kia.

Giờ phút này, chuyện không ai nghĩ tới lại xảy ra, một bóng dáng nhanh như chớp lướt qua mọi người, nhanh chóng chạy đến phía sau con quái vật kia, giơ tay ấn lấy vai của nó một cái, nhanh chóng nhảy lên sau lưng xác chết, hai đầu gối vừa thu lại quỳ lên lưng của nó.

Có thể gọi Vương Thán Chi là lù đù vác cái lu mà chạy, khi con quái vật còn chưa phản ứng lại thì anh ta đã dùng dao gọt trái cây đâm vào miệng vết thương do cờ lê của Long Ngạo Mân vừa đánh ra lúc nãy. Lưỡi dao đâm xuyên qua xương cốt, khuấy loạn trong đầu huyết thi thành đống bầy nhầy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.