Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Chương 24: Chương 24: Quỷ ảnh mê thành quyển (8)




  Không ngờ rằng, huyết thi bị thương nặng như vậy, nó vẫn không ngã xuống mà con giơ một cánh tay chụp lấy người Vương Thán Chi.

Trong giây phút này, những người có mặt đều suy nghĩ về hai chuyện giống nhau, thứ nhất: Trong đầu con quái vật này, có lẽ chỉ có mỗi hồ dán. Thứ hai: Vương Thán Chi e rằng sẽ trực tiếp bị OVER.

Đoàng! Lại một tiếng súng nữa vang lên.

Hành động và suy nghĩ của Phong Bất Giác nhanh như nhau, hơn nữa còn rất lạnh lùng và hiệu suất cao. Lúc này anh đã xuất hiện ở chỗ cách huyết thi hai mét, bắn thẳng một phát vào đầu của nó. Do khoảng cách rất gần nên viên đạn bay xuyên qua đầu của huyết thi, một đống chất nhầy không rõ là gì lập tức phun tung tóe ra khỏi đầu nó cùng với viên đạn.

Động tác của huyết thi cũng đã ngừng lại, Vương Thán Chi vội vàng thoát khỏi sự khống chế, nhảy khỏi vai của nó.

Phong Bất Giác liền đi đến trước mặt huyết thi, dùng súng nhắm thẳng vào ấn đường của nó: "Thú vị đấy. Xem ra sau đầu của nó dường như chẳng có tác dụng." Lời còn chưa nói hết, anh lại nổ súng, viên đạn bay thẳng vào trước trán huyết thi, lần này nó không còn gào thét được nữa, hoàn toàn bị hạ gục.

"À… Tôi hiểu rồi, "tên nhóc" này có thói quen nhắm vào mục tiêu sát thương tương đối cao không chịu buông, nên rất dễ dàng hứng chịu sát thương đến từ phía sau. Không còn nghi ngờ gì nữa, phần đầu chính là điểm yếu của nó, nhưng hệ thống lại đặc biệt bố trí điểm yếu chí mạng nhất của nó ở chính diện, sau đó cho nó thêm khả năng công kích và lượng máu cao…" Khi Phong Bất Giác đang nói thì huyết thi đã ngã xuống. Thật ra đối với anh mà nói, tiêu diệt quái vật không hề quan trọng, biết được cách tiêu diệt con quái vật này một cách có hiệu quả nhất mới là chuyện quan trọng.

Long Ngạo Mân lúc này lại từ từ tỉnh lại, anh ta vẫn có thể đi vẫn có thể đứng, nhưng sắc mặt trông khá kém. Người bên cạnh tuy không biết giá trị Hp của anh ta cụ thể đã giảm xuống còn bao nhiêu, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ tình trạng của anh ta đang rất tồi tệ.

Sự tổn thất về giá trị Hp của Vương Thán Chi so với Long Ngạo Mân thì không đáng để nhắc đến. Đương nhiên, với giá trị Hp của cậu ta, dù ở trạng thái 90% thì khi bị huyết thi đánh một đòn cũng sẽ trực tiếp bay màu.

Khi mọi người đều cho rằng đã tiêu diệt được BOSS nhỏ, bọn họ đã có thể thở phào nhẹ nhõm thì màn đêm tăm tối lại lần nữa ùa tới, đủ các loại âm thanh đáng sợ lại vang lên bên tai. Giá trị sợ hãi của mấy người bọn họ lại lập tức tăng lên, trong đầu bọn họ không kìm được mà xuất hiện một suy nghĩ: Sau khi màn đêm này qua đi, huyết thi nằm dưới đất kia lại đứng lên, hơn nữa nó còn trở nên mạnh hơn thì bọn họ phải làm sao?

Vài giây sau, màn đêm tan biến, lần này vẫn giống như lần trước, đến nhanh mà đi cũng nhanh. Phong Bất Giác đã cầm súng lên, cảnh giác nhắm thẳng vào phần đầu của huyết thi nằm dưới đất, nhưng sau đó nó không còn phản ứng gì nữa, xem ra đã thật sự bị tiêu diệt.

"Xem ra thì… Ba trường hợp mà tôi nói trước đó, có lẽ khả năng thứ hai là không sai đâu." Phong Bất Giác nhìn nó năm sáu giây, thấy nó không cử động thì lại bỏ súng xuống: "Màn đêm này giống như một hiện tượng tự nhiên, hiệu quả của nó chính là khiến có tất cả quái vật 'sống' trở nên mạnh mẽ sau mỗi lần nó xuất hiện." Anh liếc nhìn con quái vật trên nền nhà: "Tôi nghi ngờ huyết thi này từng mạnh lên một lần. Không chỉ có nó, lần đầu tiên khi chúng ta gặp màn đêm này, tất cả quái vật chưa bị giết trong thành phố này cũng đều mạnh lên."

Long Ngạo Mân, Cô Độc và Cô Đơn đã đi đến bên cạnh Phong Bất Giác. Long Ngạo Mân cũng không nói gì nhiều chỉ đưa [Cờ lê Mario] trên tay qua, Phong Bất Giác cũng đưa tay cầm lấy, hai người đều không xem đó là chuyện gì nghiêm trọng.

Phong Bất Giác tiếp tục nói: "Nếu bây giờ chúng ta vẫn chưa giết chết sinh vật này, e rằng nó sẽ được màn đêm "buff" cho mạnh hơn lần nữa."

"Độ khó của phó bản này cũng khoa trương thật đấy, màn đêm đó xuất hiện mấy lần nữa, không phải cả thành phố này sẽ toàn quái thú hay sao?" Vương Thán Chi nói.

"Đó là yếu tố giục chúng ta phải vượt map nhanh. Vì thành phố này rất lớn, quái vật trong phó bản cũng không quá dày đặc, ít nhất thì không phải chỗ nào cũng có như mấy bộ phim xác sống trên truyền hình. Nên hệ thống dùng cách này để người chơi không thể thảnh thơi mà tìm đồ trong thành phố." Phong Bất Giác nói: "Nếu không tranh thủ thời gian, đừng nói đến nhiệm vụ chính, vài giờ đồng hồ sau chúng ta sẽ ngẫu nhiên gặp phải một con quái mạnh như BOSS, lúc đó toàn đội sẽ bị tiêu diệt."

"Vậy còn đợi gì nữa. Mau đi thôi..." Long Ngạo Mân còn chưa nói xong, Phong Bất Giác đã lắc đầu, nói: "Sự vội vã hay thong thả của sự việc cần phải được làm rõ, kế hoạch của chúng ta không thay đổi." Anh xoay đầu cảnh giác nhìn về phía trước: "Bây giờ con quái vật này đã bị tiêu diệt, sau một cuộc chiến đấu cấp bậc thế này, nhất định sẽ có phần thưởng. Chúng ta nên đi tìm trang bị trong Cục Cảnh sát trước, mỗi người cố gắng tự vũ trang, ngoài ra, nên cho anh Long một ít giá trị Hp."

Phong Bất Giác nói xong thì đi đến một góc tường đổ nát, anh lấy một chiếc đèn pin đã hỏng từ trong hành trang ra, vừa nói: "Tôi có một kỹ năng, có thể khiến những món đồ bị hỏng hoạt động bình thường trong ba phút, nhưng phải tốn 100 điểm giá trị thể năng. Lúc nãy do gấp rút dùng nó để hỗ trợ chiến đấu nên tôi không có thời gian tìm kiếm, thật ra chúng ta không nên tùy tiện tiêu hao giá trị thể năng trước khi chiến đấu, nên tôi không dùng đến kỹ năng này.

Nghĩ đến việc nguồn sáng có hạn, mà đèn pin thì chỉ có một cái, tôi đề nghị nên để tôi một mình đi vào. Nếu được được thứ gì khác, hoặc thiết bị chiếu sáng tốt hơn, tôi sẽ mang ra cho mọi người, sau đó chúng ta cùng đi vào tìm."

Anh xoay đầu lại nói: "Đương nhiên, bây giờ có ai muốn cùng tôi vào trong cũng được, nhưng chỉ có thể đi cùng tôi, tầm nhìn cũng chỉ có thể di chuyển trong khu vực tôi chiếu sáng."

"Không cần, chúng tôi ở đây đợi là được rồi, lẽ nào còn sợ cậu tự lấy hết trang bị sao?" Long Ngạo Mân sảng khoái mỉm cười, trực tiếp ngồi xuống đất, "Đúng lúc tôi có thể nghỉ ngơi một chút, hồi phục lại một ít giá trị thể năng."

Anh chàng Cô Độc cũng không phát biểu ý kiến gì, anh ta và Cô Đơn hai người từng chọn vào hình thức sinh tồn đoàn đội hai lần, người chơi level cao cơ bản sẽ không bảo vệ hay kiêng dè bọn họ, càng đừng nói đến việc chia trang bị cho bọn họ. Mà hiện giờ vị "Phong đại ca" này lại đặc biệt đi vào Cục Cảnh sát tìm trang bị cho cả đội, bọn họ càng không có ý kiến gì.

Phong Bất Giác dùng ánh mắt giao lưu với bốn người họ một lát, sau đó gật đầu, lần nữa đi vào lỗ hổng trên bức tường. Nhưng lần này, trên tay anh có thêm đèn pin, sau khi đi vài bước về phía trước, anh liền sử dụng [Bảo trì sơ bộ]. Khi giá trị thể năng giảm đi 100 thì trên đèn pin xuất hiện mã ma trận như mảnh dữ liệu hai chiều, tiếp theo đó, đèn pin cũng nhanh chóng thay đổi, biến thành trạng thái nguyên vẹn không còn hư hại.

[Tên: Đèn pin]

[Loại: Công cụ]

[Phẩm chất: Thường]

[Tính năng: Chiếu sáng]

[Có thể mang ra khỏi phó bản này không: Có]

[Ghi chú: Cần hai cục pin số một để phát huy tác dụng.]

Thứ đồ chơi này tuy có thể mang ra khỏi phó bản, nhưng cũng không có tác dụng gì, vì kỹ năng của Phong Bất Giác vừa mất hiệu lực thì những phẩm chất khác đều biến thành Rách nát, sau đó không sáng nữa. Đây cũng không phải là vật phẩm cốt truyện, cũng sẽ không biến thành lá bài.

Bước về phía trước với nguồn sáng trong tay, cuộc tìm kiếm của Phong Bất Giác trở nên cực kì có hiệu quả, anh nhanh chóng tìm được thứ vô cùng quan trọng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.