Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Chương 170: Chương 170: Ta bỉ ổi (2)




Editor: Nguyetmai

Phong Bất Giác không lo bị súng bắn trúng. Trong trường hợp có bốn Huân chương Contra, thì bốn lần tử vong đầu tiên đều chỉ là kiểu tiêu hao thôi. Hiện tại, ngoài những nguyên nhân như đứt kết nối hoặc bị buộc phải thoát ra, thì phó bản sinh tồn cá nhân với độ khó Ác mộng này, chỉ có hai khả năng thất bại: Một là, sau khi dùng hết huân chương, bị giết lần thứ năm. Hai là, giống như BOSS trong chương trình trước đây đã nói: "Một khi độc phát ra, ngươi sẽ bị phán định là qua map thất bại", tức là khi thời gian trôi qua hết chín mươi hai phút sẽ thông báo thất bại.

Tóm lại, cho dù trong hành lang đầu tiên ở phía trước có thứ gì đó đang chờ đợi Phong Bất Giác, thì kết quả tệ nhất cũng chỉ là chết một lần mà thôi. Nhân tố có thể trực tiếp dẫn đến qua map thất bại vốn dĩ không tồn tại. Đương nhiên rồi, nếu như có thật, vậy thì nhân tố này chính là FLAG thất bại hoàn toàn chưa xác định rõ. Nhưng khả năng này rất nhỏ, cũng rất bất hợp lý, giống như khi bạn chơi Super Mario, trên giới thiệu game có viết, rơi xuống hố hoặc hết thời gian sẽ chết, kết quả khi bạn vừa ra khỏi cửa đụng vào dấu hỏi thứ nhất, dấu hỏi đó đã nổ bùm rồi... Rõ ràng, nó đã biến thành game có tính chất khác rồi...

Phong Bất Giác giơ hai tay, sải bước về phía trước một cách vững vàng mà kiên định, xoay người một góc đối diện với hành lang, đứng ở cánh cửa thứ nhất. Bởi vì sau khi hét lên, vẫn chưa nghe thấy hồi âm nào. Anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý đối mặt với một viên đạn bay đến. Nhưng điều làm anh bất ngờ là trong hành lang trước mặt vốn dĩ không có người.

Không có người ngắm bắn, cũng không có hung khí, trong hành lang rỗng tuếch.

Có lẽ người nổ súng tiến hành ngắm bắn từ nơi rất xa mà mắt thường không thấy được? Mà tiếng súng đó vẫn xuyên qua hành lang đến bên kia sao? Phong Bất Giác nghĩ như vậy.

Nếu như là trường hợp này, thứ đối phương dùng chắc chắn không phải là Súng cầm tay một phát chết luôn, vì súng này không thể phát huy tác dụng với mục tiêu vượt quá tầm nhìn của người sử dụng, không thì người cầm súng cầm thứ đồ chơi này tùy tiện nổ súng lên trời hay trong một hành lang trống rỗng nào đó, không biết sẽ có bao nhiêu người ở tận cuối chân trời bị trúng đạn.

Còn về chuyện người bắn súng rốt cuộc dùng vũ khí gì... Theo khoảng cách mà nói, súng bắn tỉa rất đáng nghi. Nhưng cổ con người nếu bị loại đạn bắn tỉa đường kính khoảng mười hai li trở lên bắn trúng, thì chắc chắn không thể xuyên thủng như hồi nãy vừa thấy và có hiệu quả chảy máu, phải là cả cái đầu rơi xuống mới đúng.

Nhưng loại súng thông thường, làm thế nào mới đạt được trình độ bắn và độ chính xác như vậy? Lẽ nào đối phương lắp kính ngắm cự ly xa vào Súng cầm tay một phát chết luôn? Hay là người ngắm bắn có một kỹ năng quan sát cự ly siêu xa kiểu như mắt diều hâu gì đó?

Một nghi vấn khác là, nếu như đối phương đúng là đang ngắm bắn từ cự ly cực xa, tiếng hét của Phong Bất Giác hồi nãy, chắc chắn hắn không hề nghe thấy, vậy thì... Bây giờ hắn đang làm gì? Liệu hắn có còn ở lại chỗ cũ, và nhìn thấy Phong Bất Giác đến trước cửa không? Hay là sau khi giết người, hắn đã bỏ súng xuống và di chuyển đi? Nếu như hắn đi rồi, vậy bây giờ hắn đi đến đây, hay là hướng về phía bên kia hành lang?

"Nếu như đối phương có thể nhìn thấy mình, hơn nữa hắn chính là mình, vậy thì chắc hắn có thể nhận ra mình và người lúc nãy, không phải là cùng một Phong Bất Giác. Nhưng nếu như đối phương không phân biệt được, thì nhiều khả năng sẽ ngộ nhận phát súng đầu tiên không có hiệu quả, như vậy lẽ ra đã bắn phát súng thứ hai rồi, nhưng hắn lại không... Lẽ nào là kỹ năng hay vũ khí của hắn đang CD?" Phong Bất Giác đang nghĩ, "Không đúng... Không phải như vậy."

Anh bỏ súng xuống, bình tĩnh đi qua cánh cửa đầu tiên, vừa tiến về phía trước, vừa quan sát tỉ mỉ sàn nhà, bức tường và trần nhà trong hành lang phía trước, định tìm ra một số manh mối.

Phong Bất Giác lật lại giả thiết ngắm bắn từ xa, tuy giả thiết đó có thể giải thích tại sao hồi nãy anh ta chỉ nhìn thấy tiếng bước chân của một người bỏ chạy, và tại sao sau khi tiếng súng nổ ra trong hành lang không có bất cứ âm thanh nào truyền đến, nhưng... Tình huống trong hành lang không có ai hết, rõ ràng vẫn có một cách giải thích khác, một cách đơn giản hơn, cũng là cách giải thích có vẻ hợp lý hơn trong giai đoạn hiện tại.

"Đều là ảo giác thôi sao..." Phong Bất Giác nói: ""Mình" vừa rồi, và tiếng súng đó đều chỉ là thông tin mình có được từ thị giác và thính giác, bây giờ không có thi thể, không có vỏ đạn, ngay cả vết máu trên mặt đất cũng biến thành ánh sáng trắng biến mất..." Anh quay đầu, rồi lại nhìn không gian hình quạt: "Cái câu "Sai hết rồi" và "Ngươi đừng có tiếp tục..." là đang ám chỉ mình, đi đường này là sai, hay là đừng có tiến vào nữa?" Anh sờ cằm nói: "Vậy nghĩ ngược lại, mình nên phớt lờ ảnh hưởng này, mà đi từ con đường này sao?"

Anh thật sự không tìm thấy điều gì bất thường ở xung quanh, hành lang này giống hệt với hành lang mà trước đó anh từng đi qua, không có gì đặc trưng cả. Mỗi đoạn đều giống nhau, trên mặt sàn cũng không lưu lại dấu chân. Anh nhanh chóng đi về khu vực hình quạt, dừng lại mười mấy giây, không có dấu hiệu FLAG bị kích hoạt.

Nhìn bốn cánh cửa, bốn con đường trước mắt, Phong Bất Giác trầm ngâm nói: "Theo tư duy thông thường, bốn con đường này đều dẫn đến nơi có liều thuốc, nhưng nếu như gặp trường hợp khác thì sao... Giả sử chỉ có một con đường là chính xác, có thể dẫn đến nơi có liều thuốc, còn ba đường còn lại đều là đường cùng thì sao..."

Anh lắc đầu, "Hoặc là... Có hai con đường dẫn đến liều thuốc? Hai đường còn lại là đường cùng. Hoặc giả có ba con đường chính xác, chỉ có một con đường là đường cùng." Anh lại chuyển tầm mắt về phía cánh cửa thứ nhất: "Thứ lúc nãy, rốt cuộc là nhắc nhở, hay là gây rối, là mình nghĩ quá nhiều về câu nói thời gian chồng chéo, hay là..."

"Khà..." Phong Bất Giác ngẩng đầu nhìn trần nhà, "Trong phó bản bố cục đơn giản như vậy, nhắc nhở ít ỏi như vậy, rốt cuộc muốn mình làm sao đây..."

Tuy từ khi bắt đầu phó bản này cho đến bây giờ, quá trình suy nghĩ và hành vi của anh Giác đã có hơn một nghìn chữ, nhưng trên thực tế anh chỉ tốn có hai phút mà thôi, đơn giản hóa thành một câu chính là: Xuất hiện trước cửa, suy nghĩ, tiến thêm vài bước, suy nghĩ, trở về không gian hình quạt, lại suy nghĩ.

Tính từ khi giới thiệu cốt truyện kết thúc, Phong Bất Giác nhận được năng lực hành động, đến lúc này đã qua mười bảy phút. Còn tính từ khi anh nghe thấy từ khóa "chín mươi hai phút" mà loa nói ra, thì đã qua mười sáu phút rồi. Hai vế chênh lệch không nhiều, dù lấy bên nào làm tiêu chuẩn, thì khoảng thời gian một phút này về cơ bản có thể bỏ qua không cần tính tới.

Trước mắt, tạm thời có thể chia bình quân thời gian cần để tìm bốn lọ thuốc, vậy thì chín mươi hai phút, vừa hay có thể chia thành bốn khoảng thời gian hai mươi ba phút. Cũng có nghĩa, bình quân cứ mỗi hai mươi ba phút, Phong Bất Giác phải tìm được một lọ thuốc, như vậy mới có thể bảo đảm hợp thành thuốc giải trước khi thuốc độc phát tác.

Hiện giờ, ngay tới bóng dáng một lọ thuốc mà anh cũng vẫn chưa thấy. Nếu cứ tiếp tục trì hoãn, cũng không phải là cách. Vậy nên, anh liền quay đầu... Đi vào hành lang thứ ba.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.