Translator: Nguyetmai
Đôi khi chúng ta sẽ nhìn thấy người dẫn chương trình giở trò bịp trong một số chương trình giải trí đố vui. Ví dụ, hiện trường có ba tấm chắn, người dẫn chương trình sẽ nói với người tham gia, đằng sau một tấm chắn trong số đó là một chiếc xe hơi mới tinh, còn phía sau hai tấm chắn còn lại thì chẳng có gì cả. Sau đó, họ bảo người tham gia chọn một tấm và mở ra.
Người tham gia lựa chọn tấm chắn đầu tiên, mà lúc này, người dẫn chương trình biết rõ phía sau tấm chắn nào có xe hơi, họ đã đến trước tấm chắn thứ ba, mở nó ra, phía sau cũng không có gì. Tiếp đó, người dẫn chương trình đến nói với người tham gia, "Bây giờ anh vẫn muốn chọn tấm thứ nhất phải không? Anh có muốn thay đổi sự lựa chọn của mình?"
Đa số mọi người sẽ không thay đổi lựa chọn, nguyên nhân chỉ là cố chấp hoặc sợ hãi, cho rằng người dẫn chương trình đang sử dụng tâm lý ngược, cố tình để bản thân rơi vào cái bẫy. Nhưng trên thực tế, cho dù chiếc xe ở đâu, bỏ qua nhân tố tâm lý, lấy môn thống kê làm cơ sở, dựa vào sự thay đổi theo số biến thiên mà đưa ra lựa chọn, thì nên thay đổi chọn tấm chắn thứ hai.
Phong Bất Giác không bước vào cánh cửa thứ nhất là đã suy tính rất nhiều, cho dù thứ nhìn thấy trước đó là chính mình sau khi thời gian chồng chéo, hay là ảo giác đơn thuần, cho dù đây là một thứ phiền nhiễu hay là một thứ nhắc nhở. Lựa chọn bước vào hành lang khác, khả năng tìm thấy thuốc giải không giảm xuống, mà tỷ lệ gặp nguy hiểm, hay nói tỷ lệ "chọn sai" lại thấp hơn so với việc bước vào cánh cửa đầu tiên.
Ưu tiên thăm dò con đường khác, còn có thể làm bằng chứng cho tình huống phát sinh trong con đường thứ nhất. Chờ sau khi thu thập được nhiều thông tin cốt truyện hơn, có lẽ có thể giải thích chính xác màn trước đó.
Ha ha ha... Tiếng bước chân có dồn dập cực cao.
Sau khi bước vào cánh cửa thứ ba, Phong Bất Giác chạy nhanh trong hành lang, anh chạy nhanh đến mức, hình dáng giống như báo săn đầu tím, vụt qua hành lang. Trong lòng anh có tính toán, trong hành lang kiểu rập khuôn này, không nên nán lại lâu.
Hai mươi ba phút đầu tiên nhìn ngó mau chóng kết thúc, anh không tìm thấy một lọ thuốc nào cả. Kể cả sau khi tìm được liều thuốc, thì chắc chắn anh vẫn phải tốn thời gian để giải quyết mấy trò chơi giống như trong Saw. Loại trò chơi đó có thể nâng cao tinh thần, tỉnh táo đầu óc, tăng cường sức khỏe. Nếu chơi trong hiện thực, ngoại việc gây ra tàn tật và ám ảnh tâm lý lâu dài, mà còn có xác suất cao gây chết người. Còn trong "Khu vui chơi đáng sợ", với phó bản trước mắt, nếu chơi không tốt, nhẹ thì sẽ bị tổn thất về giá trị Hp hoặc thời gian, nặng thì hiến tặng huân chương Contra.
[Vũ điệu bá tước] không bị nổ trong phó bản lần trước, đối với Phong Bất Giác mà nói có thể coi là may mắn lớn trong bất hạnh, hiệu quả thần kỳ vừa tăng tốc độ bước chân lại vừa giảm bớt tiêu hao thể năng, lần này có thể giúp anh tranh thủ nhiều thời gian.
"Ủa?" Phong Bất Giác chạy mãi chạy mãi, nhìn thấy một bên hành lang phía trước, xuất hiện một cánh cửa, cánh cửa bằng gỗ, nhìn giống như là một căn phòng cũ kĩ.
Đây là phần giữa của hành lang, con đường phía trước không biết còn bao xa. Nhưng mà trong hành lang này có một căn phòng, đúng là có chút làm cho người ta bất ngờ. Vốn tưởng rằng mấy hành lang đơn điệu này chỉ là đường bình thường dùng tiêu hao thời gian của người chơi, nối với nơi FLAG khác nhau mà thôi. Không ngờ thật ra ở giữa đường cũng có một số cài đặt.
Phong Bất Giác dừng lại trước cửa phòng mà không hề do dự, đưa tay ra mở cánh cửa. Anh chắc chắn phải vào trong, nhỡ đâu trong đó lại có lọ thuốc thì sao? Cũng đâu có ai nói lọ thuốc chắc chắn ở phía cuối hành lang chứ, hơn nữa hành lang này có tận cùng hay không, tận cùng có liều thuốc hay không, đều phải đặt dấu hỏi, và đằng sau cánh cửa trước mặt sẽ xuất hiện cái gì, tất cả đều chưa rõ.
Cánh cửa đã được mở ra, rất yên tĩnh, không có âm thanh "két" của cửa gỗ vang lên như Phong Bất Giác tưởng tượng. Trong phòng rất tối, ánh đèn hành lang chiếu đến cửa thì bị bóng tối nuốt mất. Phong Bất Giác không vội vàng bước vào, anh rút đèn pin ra chiếu vào trong, nhìn rõ tình hình bên trong trước đã.
Đây là một căn phòng nhỏ, không có bất cứ vật dụng nào. Ở góc phòng chất một đống hộp giấy và giỏ rỗng. Trong phòng vẫn còn một cửa sổ, nhưng lại bị một tầng tấm sắt khóa chặt lại. Trong phòng không có cái cửa nào khác, trên mặt đất cũng không có trải thảm. Mặt sàn không giống với hành lang bên ngoài, rõ ràng rất cũ nát, còn gồ ghề không bằng phẳng, còn có nhiều vết loang lổ, nhìn giống như bị mọt gỗ gây ra.
Trong căn phòng này đang cất giấu manh mối hoặc vật phẩm gì đó, rất khó nói. Nhưng có thể chắc chắn một điều là, trong phòng không có người, cũng không có nơi nào để người ta trốn được.
Phong Bất Giác quan sát sơ sơ mười mấy giây, rồi sải bước đi vào trong.
Khi hai chân của anh bước qua cánh cửa, cả người đều ở trong căn phòng nhỏ này, một cảm giác ớn lạnh mãnh liệt vây chặt lấy anh. Cảm giác đó giống như mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh đứng giữa nơi băng tuyết ngập tràn trong mùa đông vậy. Giá lạnh này chân thật đến vậy, chắc chắn không phải do nhân tố tâm lý gì đó tạo nên.
"Ô! Điều hòa gì thế này? Đứng bên ngoài cách cửa một bước chân vẫn còn nóng..." Phong Bất Giác cũng chẳng sợ hãi, anh vẫn vô tư lẩm bẩm một mình.
Anh giơ đèn pin lên, đang nhìn khắp các góc xung quanh, xem xét những góc chết không nhìn thấy khi đứng ngoài căn phòng. Lúc này, cánh cửa phía sau anh tự chuyển động, giống như khi mở ra, rồi lại nhẹ nhàng đóng vào...
"Lại đóng cửa?" Dường như Phong Bất Giác có chút mất kiên nhẫn với tình huống kiểu gây ra tiếng đóng cửa sau khi bước vào không gian kín. Anh quay người lại kéo cánh cửa, cố gắng di chuyển, ý đồ mở cửa ra.
Kết quả... Quả nhiên không mở ra được.
Sau khi cánh cửa đóng lại, Phong Bất Giác không khác gì như ở trong tù, hơn nữa cảm giác lạnh lẽo trong phòng càng tăng lên. Phong Bất Giác không lay chuyển được cánh cửa, còn làm cho bản thân thở mệt phờ, đèn pin còn soi sáng từng làn hơi trắng từ trong miệng anh.
"Được rồi, được rồi... Đây là cái bẫy làm lãng phí thời gian, giải đố rồi mới có thể ra ngoài được phải không." Phong Bất Giác lắc đầu, mau chóng quay người, bắt đầu lục lọi căn phòng theo kiểu trải thảm một cách mất kiên nhẫn.
Anh nhìn lại bốn góc tường, chúng đều rất bình thường, không có gì cả. Sau đó anh đi đến chỗ mấy thùng giấy phế liệu và giỏ rỗng. Ngay chính lúc đó, bỗng nhiên Phong Bất Giác cảm thấy thứ gì đó...
Anh nhận ra, có một cặp mắt đang theo dõi mình từ trên cao.
Phong Bất Giác từ từ ngẩng đầu lên, đồng thời cũng di chuyển ánh sáng từ đèn pin lên trên, liền nhìn thấy... Ở giữa trần nhà, có một bóng đen do không khí tạo thành đang lơ lửng, hình dáng cũng không rõ ràng lắm, hình như là bóng người. Cơ thể của nó dính lấy trần nhà, dường như có thể cách ly hoặc nuốt chửng ánh sáng. Khi ánh sáng đèn pin chiếu đến nó, vòng sáng xung quanh cơ thể nó bị tách ra.
Phong Bất Giác bình tĩnh quan sát tên này, nó cũng nhìn xuống Phong Bất Giác. Không khí kỳ cục này kéo dài không bao lâu, bóng đen kia mờ dần và biến mất...
Ai ngờ, khoảng ba giây sau khi nó hoàn toàn biến mất, đột nhiên, hai chùm sáng xanh đen từ phía trên chiếu xuống, ở ngay chính vị trí cặp mắt của bóng đen kia.
Nếu đổi lại là một người thường đứng ở đây chắc cũng đã bị dọa cho bỏ chạy. Nhưng Phong Bất Giác chỉ đứng một chỗ không di chuyển, tay cũng không run rẩy chút nào, ỉu xìu nói: "Ngươi dọa người đấy... Hoạt bát quá nhỉ..."
Lúc này, bóng đen kia bổ nhào từ trên xuống, Phong Bất Giác lùi nhanh một bước, nhẹ nhàng tránh được, và rút [Súng cầm tay một phát chết luôn], chĩa về phía đối phương nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Bóng đen kia dần dần từ trạng thái hư vô trở nên rõ ràng chân thực. Nó biến thành vật hình người màu đen, nhìn giống như đám hung thủ thua dưới tay Conan vậy. Có điều cặp mắt của tên này có màu xanh, hơn nữa trên người nó còn có một thứ nếp nhăn kỳ dị, lờ mờ có thể nhìn thấy chất dịch giống như máu đang chảy trong nếp nhăn, dường như huyết quản của tên này mọc bên ngoài cơ thể, hơn nữa còn trong suốt.
"Ngươi biết kể chuyện ma không?" Bóng đen kia mở miệng, nghe giọng giống như một người đàn ông trung niên.
"Ngươi... Ha ha ha..." Phong Bất Giác cũng không biết dây thần kinh nào bị nối sai nữa, bỗng nhiên anh cảm thấy cái màn này cực kỳ mắc cười. Câu nói này càng chọc vào huyệt cười của anh, khoảng chừng mười mấy giây, anh miễn cưỡng khống chế cảm xúc, nói: "Ta cảnh cáo ngươi, ta đang vội."
"Kể chuyện ma đi." Bóng đen lại nói.
Phong Bất Giác bỏ súng xuống. Không phải anh lo Súng cầm tay một phát chết luôn không bắn chết được tên này, anh chỉ lo đánh chết tên này có thể sẽ làm cho chính mình bị nhốt trong căn phòng này không ra được, "Ta kể chuyện thì có lợi gì không?" Anh lên tiếng hỏi.
Đừng chỉ nhìn một vấn đề có vẻ đơn giản tùy tiện như vậy, thật ra Phong Bất Giác suy nghĩ rất cẩn thận. Anh không hỏi "Kể rồi ngươi có thể thả ta ra không?" Mà hỏi "Có lợi gì không?" như vậy có nhiều khả năng nhận được câu trả lời của đối phương hơn. Giả sử FLAG trong căn phòng này chính là kể chuyện, sau đó mới mở cửa, vậy hỏi thế nào cũng như nhau. Nhưng giả sử kể chuyện ma xong rồi, ngoài việc được ra ngoài còn có cái lợi nào khác, vậy thì cách hỏi của Phong Bất Giác có thể nhận được tất cả phần thưởng.
"Nếu như dọa được ta, thì thả ngươi ra ngoài." Bóng đen trả lời.
"Vậy ta cứ bắn chết ngươi rồi ra ngoài, chẳng phải rảnh tay hơn sao?" Phong Bất Giác không rút súng, anh chỉ đang dùng lời lẽ để thăm dò thôi.
"Ừm..." Bóng đen kia lại đang suy nghĩ, "Được thôi, nếu như câu chuyện ngươi kể hù dọa được ta, ta không chỉ thả ngươi ra ngoài, mà còn đưa ngươi đến tận 'phòng giam' ở cuối hành lang này, lúc nãy ngươi chạy về hướng đó phải không? Con đường đó dài lắm nha."
Nói như vậy là Phong Bất Giác đã hiểu hết rồi. Dùng súng xử hắn, cũng ra ngoài được, nhưng thời gian trì hoãn ở nơi này không thể lấy lại được. Còn kể chuyện thì... Tuy vẫn phải đắp thêm vài phút vào đó, nhưng như vậy có thể đến được luôn phía cuối hành lang. Nói không chừng ngược lại có thể tiết kiệm một chút thời gian, có trời mới biết đoạn hành lang phía sau còn bao xa nữa..."
"Được, vậy ta kể một câu chuyện." Hình như chuyện này đối với Phong Bất Giác hết sức dễ dàng. Anh dùng ánh sáng đèn pin, chiếu vào mặt mình từ dưới lên, nói bằng một ngữ điệu u ám và giọng nói trầm thấp: "Trước đây, có một tay tài xế taxi..."
Đọc đến đây, tôi nghĩ chắc mọi người đã biết rồi, tại sao Phong Bất Giác bị cấm tiếp xúc với các bạn nhỏ...
"... Anh ta thường làm việc đến tận khuya. Một ngày nọ, khi anh ta đi qua một con đường khá lạ lẫm, thì nhìn thấy phía trước có một phụ nữ áo trắng đang vẫy tay về phía anh ta..." Phong Bất Giác lựa chọn một câu chuyện không quá dài, tuy nhiên với khả năng Quý ngài kể chuyện của anh, muốn kể một đoạn khoảng tầm một tiếng đồng hồ, thậm chí với ý tưởng của một cuốn tiểu thuyết kinh dị ngắn và kể ra cũng được. Nhưng lúc này, dĩ nhiên anh phải khống chế độ dài càng ngắn càng tốt: "Người tài xế không nghĩ nhiều, anh ta đã dừng xe lại.
Người phụ nữ kia mở cửa xe phía sau, ngồi lên xe. Cân nặng của cô ta dường như rất nhẹ, khi lên xe, tài xế không hề cảm thấy chiếc xe bất cứ sự thay đổi nào. Tài xế vừa vừa hỏi cô ta, "Cô ở đâu?" vừa liếc mắt lên gương chiếu hậu..."