Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Chương 269: Chương 269: Trận chiến tranh giành áo choàng (11)




Editor: Nguyetmai

Phong Bất Giác dứt khoát đợi hơn ba phút, chờ đến khi tay của mình hoàn toàn mất đi cảm giác, như một ảo thuật gia, anh giơ cẳng tay đến trước mặt Mr.Freeze, nói: “Look, là cánh tay bị hoại tử do tế bào bị đóng băng.” Sau đó anh cho thấy viên thuốc trên cánh tay còn lại, “Đây, là một viên con nhộng trị được bách bệnh.”

Tuy Mr. Freeze mặc bộ giáp cơ khí che phủ toàn thân, nhưng bên trong mũ trùm đầu bằng kính, anh ta còn đeo một cặp kính râm, cho nên Phong Bất Giác không nhìn thấy đôi mắt của Mr.Freeze. Nếu như anh có thể nhìn thấy, thì sẽ phát hiện ra ánh mắt của giáo sư Fries lúc này tràn đầy vẻ khó hiểu.

“Bây giờ, chính là lúc nhìn thấy kỳ tích...” Phong Bất Giác ném con nhộng vào trong miệng, nuốt cùng với nước bọt.

Dù sao Mr.Freeze cũng là thành phần tri thức cao cấp, hơn nữa anh ta cũng không phải loại nhân vật phản diện cực kỳ “điên”, nhìn thấy hành vi của Phong Bất Giác, anh ta không kìm được mà lên tiếng: “Ta nhắc nhở ngươi một chút, ngài Phong, màn biểu diễn của ngươi có thú vị hay không, đó là vấn đề thứ yếu. Nếu như ngươi không chứng minh được bản thân mình có thứ mà ta cần, vậy ngươi sẽ có kết cục giống như hai tên ở cửa kia.

“Nhìn nè, đã hồi phục rồi.” Đối phương còn chưa nói xong, Phong Bất Giác đã nói câu này. Anh vung tay, một lớp sương và da chết trên bề mặt trực tiếp rơi xuống, “Hoàn hảo như cũ.” Anh lại dùng bàn tay vừa hồi phục nắm thành nắm đấm, rồi hoạt động các ngón tay, “Hoạt động như thường.”

Mr.Freeze buông khẩu súng trên tay xuống, tiến lên trước vài bước, tóm lấy cánh tay của Phong Bất Giác, kéo ra trước mặt xem xét: “Ừm... Thú vị đấy... Hóa ra có loại thuốc có thể điều trị được tổn thương lâu dài ở lớp tế bào trong chớp mắt.” Anh ta lại thả tay Phong Bất Giác ra, nói: “Nhưng cũng không thể chứng minh... Loại thuốc này có thể thay đổi thể chất máu tính lạnh của ta.” Anh ta ngừng lại một lúc, “Và... Điều trị bệnh của vợ ta.”

“Tôi đã nói rồi, giáo sư Fries, thuốc này trị được bách bệnh.” Phong Bất Giác nói: “Bệnh AIDS, bệnh ung thư, bệnh máu trắng, bệnh Huntington* v.v... Cho dù đó là bẩm sinh hay mắc phải, khiếm khuyết di truyền hay là nhiễm virus, tổn thương đảo ngược** hoặc tổn thương vĩnh viễn... Chỉ cần là một viên con nhộng, có thể giải quyết hết tất cả. Thuốc này thậm chí có thể biến zombie trở lại thành người, và không có gì đáng phải nghi ngờ cả.”

(*) Bệnh Huntington là một bệnh di truyền gây thiệt hại đến các tế bào thần kinh trong não. Tổn thương não có khuynh hướng ngày càng nghiêm trọng hơn và có thể ảnh hưởng đến vận động, nhận thức (suy nghĩ, phán xét) và hành vi.

(**) Một số tổn thương tế bào có thể được đảo ngược sau khi loại bỏ căng thẳng hoặc nếu xảy ra thay đổi tế bào bù. Chức năng đầy đủ có thể trở lại các tế bào nhưng trong một số trường hợp, mức độ tổn thương sẽ vẫn còn.

“Không, tất cả lời ngươi nói đều đáng ngờ.” Mr.Freeze nói: “Trừ phi... Ngươi cho ta một ít mẫu, để ta nghiên cứu thành phần hóa học.”

“Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, giáo sư Fries, chuyện này không thể được.” Phong Bất Giác trả lời: “Theo tôi biết, tổ chức nào đó (Tổ chức SCP) đã tiến hành nghiên cứu với số lượng lớn, họ định để nhân viên nghiên cứu điều chế loại thuốc này, nhưng thường kết thúc bằng thông báo thất bại.” Anh thử nói dối cho trót, “Tin tôi đi, giáo sư, trình độ trong lĩnh vực khoa học, và nhân lực vật lực của tổ chức đó... Tuyệt đối không kém ông hay bất cứ ai khác trên tinh cầu này.”

“Nếu như không có nhân viên nghiên cứu điều chế, thì thuốc trên người ngươi từ đâu mà có? Là món quà từ thượng đế sao?” Fries hỏi.

“Trên đời này có rất nhiều chuyện mà khoa học không thể giải thích được, ông có thể không tin tôi, giáo sư. Nhưng… Suy cho cùng ông vẫn phải đưa ra một sự lựa chọn cho tình huống hiện tại.” Phong Bất Giác nói: “Tôi đã cho ông thấy tác dụng của loại thuốc này, lựa chọn mà ông phải đưa ra rất đơn giản. Một là, tin tưởng và nhận sự giúp đỡ của tôi. Hai là, từ chối và từ bỏ cơ hội cứu sống vợ ông.” Anh quan sát mỗi sự thay đổi nhỏ trên khuôn mặt đối phương. Trong trường hợp chắc chắn, giọng nói của anh cũng dần cứng rắn hơn, “Món quà của thượng đế” này, là loại có số lượng giới hạn. Tôi có thể cung cấp thêm cho ông hai viên, một viên cho ông, một viên cho vợ ông. Cho dù ông giết chết tôi, cũng không có được nhiều hơn từ chỗ tôi đâu.” Phong Bất Giác nói rõ giới hạn của mình, đối với anh mà nói, tiêu hao ba viên SCP-500 để đổi lấy lợi ích là cực hạn rồi. Nếu như vậy vẫn chưa thể đạt được mục đích, thì anh thà từ bỏ cơ hội hợp tác lần này.

Mr.Freeze suy nghĩ vài giây, ánh mắt phía sau cặp kính râm lấp lóe bất định. Thứ quan trọng lớn nhất trong cuộc đời anh ta chính là người vợ của anh ta, mà anh ta cũng đã thấy tác dụng của loại thuốc này, anh ta không thể từ bỏ cơ hội như vậy.

“Ta vẫn còn lựa chọn thứ ba.” Mr.Freeze nói, “Chính là lập tức đóng băng ngươi, sau đó cướp hết tất cả số thuốc trên người ngươi.” Câu này của anh ta rõ ràng cũng là để thăm dò.

“Khà khà… Ông sẽ không thể làm ra hành động lỗ mãng như vậy đâu, giáo sư.” Dĩ nhiên Phong Bất Giác hiểu rõ ý đồ của đối phương, anh cười đáp: “Vì tôi vừa mới nói đến một từ mà ông chưa từng nghe qua – “túi ở chiều không gian khác“. Sau khi đóng băng tôi, có thể lấy được thuốc trên người của tôi hay không là ẩn số chưa rõ.” Ánh mắt của anh tỏ ra nghiêm túc: “Hơn nữa... Chắc ông cũng nhìn ra, trong trường hợp cần thiết, tôi cũng không sợ chết.”

“Hừm… Ngươi là một người thông minh.” Mr.Freeze cười nói: “Ta thích hợp tác với người như ngươi.” Anh ta bước hai bước sang bên, “Nhưng vẫn có một điểm ta không hiểu lắm, tại sao ngươi muốn giúp ta?” Anh ta quay đầu lại: “Lẽ nào ngươi đọc được câu chuyện của ta ở trên báo, muốn giúp tội phạm siêu cấp như ta bỏ ác hành thiện?”

Phong Bất Giác nói: “Tôi và ông đều biết rõ, ông không có đường lui nữa rồi. Tôi đề nghị, chi bằng ông nhân lúc này mà suy nghĩ cho kĩ, sau khi vợ ông tỉnh lại, ông nên giải thích như thế nào về những chuyện xảy ra sau khi bà ấy bị đóng băng.” Anh ngừng hai giây, rồi nói: “Huống hồ... Dù ông thật sự có thể bỏ ác hành thiện, thì đó chắc chắn cũng không phải là lý do để tôi giúp ông.”

“Vậy ngươi muốn giao dịch.” Mr.Freeze đưa ra phán đoán chính xác.

“Đúng vậy.” Phong Bất Giác nói.

“Ngươi có hứng thú với thứ gì đó trong tay ta hay sao? Ta nghĩ chắc ngươi không cần tiền đâu nhỉ?”

“Không không không… Loại động cơ đó, quá tầm thường.” Phong Bất Giác nói: “Thứ tôi muốn, đối với ông mà nói nó đã… À không, là thứ sắp trở thành sắt vụn.” Anh chỉ Mr.Freeze, “Tôi chỉ muốn một bộ giáp của ông, và vài khẩu súng xung điện đóng băng.”

“Mấy thứ này sao?” Mr. Freeze hỏi.

“Nếu có thể…” Phong Bất Giác xoay người, chỉ vào Vua Chiếu Ảnh và Ma Đá Máu Tươi đang bị nhốt trong khối băng lớn: “Tôi muốn ông giúp tôi chế tạo một vụ nổ có uy lực đủ để hủy diệt cả một con đường, tiêu diệt hai kẻ kia.”

Mr. Freeze liếc khối băng, ngơ ngẩn một chút: “Bọn chúng vẫn sống?”

“Đúng vậy.” Phong Bất Giác trả lời cực kỳ chắc chắn, bởi vì anh nhìn trong bảng chọn game, bên cạnh tên của [Vua Chiếu Ảnh] vẫn là [Còn sống], “Giữa anh ta và con quái vật này, có cơ chế cộng sinh nào đó, tuy bản thân anh ta có thể sẽ biến thành trạng thái tử vong ở trong băng, nhưng chỉ cần con quái vật kia có thể tiếp tục sống sót trong băng, giống như hiện giờ vậy...” Anh dùng tay chỉ Ma Đá Máu Tươi, “Nếu như thế... Tế bào và cơ thể của anh ta cũng có thể giữ trạng thái duy trì tự chữa lành.”

“Ngươi muốn nói… Đến khi băng tan, bọn chúng có thể thoát ra mà không hề bị thương sao?” Mr.Freeze tiếp lời.

“Đúng.” Phong Bất Giác nói: “Cho nên, phải tạo ra sát thương một lần đủ để đồng thời tiêu diệt triệt để cả hai kẻ này, thì mới giết chết bọn họ được.”

“Khà khà khà… Dù sao nơi này cũng hết tác dụng rồi, nổ tung trời cũng chẳng ngại.” Mr. Freeze cười, chấp nhận yêu cầu của Phong Bất Giác.

Lúc này, Vua Chiếu Ảnh bị nhốt trong khối băng, do bị Ma Đá Máu Tươi che mất tầm nhìn nên không thấy được hình bóng của hai người kia, cũng không nghe thấy cuộc nói chuyện giữa họ. Điều anh ta làm được, chỉ là cầu nguyện trong nỗi thấp thỏm lo âu… Cầu cho Ma Đá Máu Tươi có thể đập vỡ khối băng này, trước khi đối phương làm ra chuyện gì đó.

Ở đây tiện thể nói luôn, cái cách mà anh ta theo dõi Phong Bất Giác, đúng là dựa vào vật triệu hồi. Quái vật đó có tên [Ảnh Chi Thanh], thuộc vật triệu hồi IQ cao loại hình phi chiến đấu, chính là giọng nói đã nói chuyện với anh ta ở công viên, cũng chính là trinh sát bí mật của anh ta.

[Tên: Thuật triệu hồi - Ảnh Chi Thanh]

[Thuộc tính thẻ kỹ năng: Kỹ năng chủ động, sở hữu vĩnh viễn]

[Loại kỹ năng: Triệu hoán]

[Hiệu quả: Triệu hồi một con Ảnh Chi Thanh (Không có thời gian CD, nhưng sau khi vào phó bản chỉ được sử dụng một lần, không giới hạn thời gian tồn tại, trong cùng một thời gian tồn tại tối đa một con Ảnh Chi Thanh]

[Tiêu hao: 50% giá trị Hp, một vật triệu hồi (Ngoại trừ Ảnh Chi Thanh)]

[Điều kiện học tập: Sở trường Triệu hoán C]

[Ghi chú: Ảnh Chi Thanh không có năng lực chiến đấu, liên tục ẩn trong cái bóng của game thủ, có tính cách độc lập và trí thông minh rất cao, có thể tiến hành giao tiếp với game thủ. Khi bất cứ một game thủ nào khác ở trong phó bản sử dụng kỹ năng hệ triệu hoán, thì Ảnh Chi Thanh có thể ngay lập tức cảm ứng với vật triệu hồi của đối phương, và lập tức thiết lập liên hệ với cái bóng của game thủ (Không quan tâm khoảng cách). Chỉ cần liên hệ chưa bị đứt đoạn, Ảnh Chi Thanh sẽ nắm bắt vị trí của đối phương theo thời gian thực.]

Vua Chiếu Ảnh tìm được Phong Bất Giác, chính là nhờ vật triệu hoán này. Anh ta không nhằm vào Phong Bất Giác, chẳng qua là vì những người khác chưa từng sử dụng kỹ năng triệu hoán, cho nên không cách nào truy ra vị trí của bọn họ...

Còn hiệu quả theo dõi trên người Phong Bất Giác, lúc này đã bị giải trừ một cách bất ngờ. Liên hệ mà Ảnh Chi Thanh với cái bóng của Phong Bất Giác tạo ra, tuy trong bảng trạng thái của danh mục game thủ không cho hiển thị, nhưng về bản chất, đây chính là De-Buff*. SCP-500 có thể xóa bỏ tất cả hiệu quả bất thường, điều này dĩ nhiên cũng không cần nhắc đến.

(*) De buff: Buff xấu.

Trên thực tế, muốn cắt đứt liên hệ với Ảnh Chi Thanh vẫn có mấy cách nữa, ví dụ tìm một căn phòng bốn mặt đều có nguồn sáng mạnh, ở trong đó vài giây, hoặc sử dụng kỹ năng hệ Điều trị nào đó.

Ngoài ra... Ảnh Chi Thanh còn có một thuộc tính ẩn tiêu cực nữa, chính là khi có người triệu hồi ra vật triệu hồi cấp A hoặc mạnh hơn trong phó bản, Ảnh Chi Thanh sẽ sợ hãi và tự biến mất... Đương nhiên, đến nay Vua Chiếu Ảnh vẫn chưa gặp tình huống này, cho nên anh ta cũng không biết đến thiết lập này.

[Hi, tôi muốn nổ banh xác anh.] Phong Bất Giác viết một dòng chữ như vậy trên một tấm thẻ, và đi đến bên khối băng, cố ý tìm một góc độ để Vua Chiếu Ảnh có thể nhìn thấy, biểu diễn ở trước mặt đối phương.

“Thằng nhóc này... Đang ra oai sao...” Vua Chiếu Ảnh nhủ thầm.

[Trong hình thức không khác gì hỗn chiến này, cưỡng chế out game thì không có trừng phạt, anh có thể suy nghĩ] Phong Bất Giác lật tấm thẻ lại, phía sau là dòng chữ này.

Vua Chiếu Ảnh xem xong, thầm hừ lạnh: “Hừ... Nực cười, cứ như cậu chắc chắn có thể nổ chết tôi vậy.”

Phong Bất Giác nhìn anh ta vài giây, thấy đối phương hình như không có ý rút lui, anh lại lấy một tấm thẻ khác ra từ sau lưng: [Con người luôn có tâm lý may mắn, tôi có thể hiểu, vậy anh cứ việc chờ đợi, hô hô hô hô:-D]

Diễn xong màn này, Phong Bất giác liền quay người, bàn cách bố trí quả bom với Mr.Freeze.

“Ê! Lại còn viết tiếng cười và chữ màu! Hống hách quá rồi đấy! Kẻ sĩ có thể chết chứ không chịu nhục!” Tiếc là tiếng hét của Vua Chiếu Ảnh chỉ có thể vùi chôn trong lòng, một chữ cũng không truyền ra ngoài được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.