Editor: Nguyetmai
Đầu năm nay, người xuất hiện làm nhân vật phản diện, chỉ có một chữ thôi - Thảm. Các nhân vật phản diện trong “Batman” thì lại càng cực kỳ bi thảm.
Đầu tiên, hủy dung là chuyện quá bình thường, bẩm sinh dị dạng thì có đến vài người, chứ đừng nói đám người tắm trong thuốc hóa học.
Tiếp đó, bóng ma tâm lý từ nhỏ là chắc chắn phải có, bị người cùng trang lứa chế giễu, tự kỷ, bị coi thường, bảy tuổi thì bị ném vào nhà tù gì gì đó v.v tất cả đều có khả năng. Giống kiểu Batman, trong một vụ cướp trên đường, anh ta đã mất đi cha mẹ, lớn lên thì đi trả thù xã hội, tuyệt đối thuộc loại mong manh dễ vỡ, chẳng trách Bane muốn đánh hắn.
Còn nữa, sự nghiệp, tình yêu luôn có một thứ sụp đổ. Mười người có tình yêu chân thành thì đến tám chín người chết oan chết uổng... Sự nghiệp chân chính thì tuyệt đối không thành, cái gì mà kiểm sát viên, ông chủ nhà hàng, tinh anh trong giới kinh doanh... Không phản xã hội, thì không thể sống qua ngày được.
So với đám người này, thì kiểu người mà trong nhà có trưởng bối chết hay bạn bè thân thiết mắc bệnh gì đó, thì có tính không? Chút chuyện này cùng lắm có thể đứng hàng top 40 trong thần tượng nước Mỹ. Vốn dĩ, nhà ai mà không có người bệnh, không có tai nạn, không có người chết trong mấy chục năm? Thì đó là yêu quái!
Mà điều khiến người ta khó hiểu nhất là, đám nhân vật phản diện có cuộc sống bi kịch này, phần lớn đều có học thức văn hóa dày công tư dưỡng cao ngất. Cái tên vất vưởng đầu phố mang danh giáo sư kia thực tế là vị XX đạt được rất nhiều giải Nobel. Bạn có là trợ thủ ở phòng thí nghiệm thì vào bệnh viện tâm thần cũng không ngại mà đi chào hỏi bạn tù một câu.
Mr. Freeze, chính là nhân vật chính sinh ra đã phù hợp với các đặc điểm nêu trên.
Tên thật của anh ta là Victor Fries, nhà khoa học nghiên cứu công nghệ siêu lạnh Cryogenics. Người vợ mà anh ta yêu thương mắc một loại bệnh thoái hóa nghiêm trọng, mà kỹ thuật y khoa thời đại này không thể chữa trị. Do đó, anh ta đóng băng vợ mình ở trạng thái tạm ngừng sự sống, đồng thời dốc sức nghiên cứu phương pháp điều trị cho vợ.
Sau này, công ty tài trợ cho anh ta nghiên cứu đã rút phích cắm phòng thí nghiệm của anh ta, dẫn đến sự cố, khiến anh ta trở thành kẻ có thể chất máu tính lạnh, nhiệt độ lúc nào cũng phải duy trì ở không độ. Vậy nên, anh ta mặc bộ áo giáp thiết kế đặc biệt bắt đầu làm nhưng hành động cực đoan, trở thành tội phạm siêu cấp.
Hôm nay, anh trai này chạy thử một số thiết bị mà bản thân hắn đã nắm rõ ở trong nhà xưởng có tên Thiên đường Phương Bắc, không ngờ, bên ngoài nhà xưởng, lại có hai vị khách không mời mà đến.
Mr.Freeze làm nhân vật phản diện không chỉ mới một hai ngày. Anh ta đã sớm lắp đặt một số máy giám sát ở các góc khuất xung quanh. Nếu như có cảnh sát phát hiện ra nơi ở của anh ta, chuẩn bị vào đó vây bắt, thì anh ta có thể chuẩn bị trước.
Nhưng lần này, anh ta nhìn thấy một cảnh tượng khiến bản thân cực kỳ khó hiểu. Đầu tiên là một kẻ ăn mặc có vài phần giống Joker, chả hiểu chui từ đâu ra, vừa đến đã bắt đầu nghiên cứu địa hình xung quanh. Sau đó lại thêm một người qua đường, hai người nói chuyện vài câu, người qua đường tự đâm mình một đao, tiếp theo là một trận đấu cấp siêu anh hùng. Người qua đường điều khiển quái vật máu tươi chiến đấu, còn Joker “fake” lại dựa vào thân thủ cao siêu và lá bài phát sáng.
Xem đến đây, Mr.Freeze đã lấy ra súng xung điện đóng băng có công suất lớn nhất ra. Vì anh ta cảm thấy, cứ đánh tiếp như vậy, có lẽ sẽ vạ lây đến anh ta...
“Cứu mạng! Giáo sư Fries!” Phong Bất Giác vừa hô cứu mạng, vừa tìm kiếm bóng dáng Mr.Freeze trong nhà xưởng.
Thật ra cũng không khó tìm, tầng một của nhà xưởng to nhất không có gì cả, mấy tầng ở trên cũng chỉ cần liếc qua là có thể xác nhận được tình hình, chỉ có cửa lớn của hành lang ở tầng trên cùng bị khóa lại.
Phong Bất Giác cũng từng nghĩ chạy đến nơi khác, nhưng anh nghĩ lại thì, tuy chạy về khu phố có lẽ sẽ khiến Vua Chiếu Ảnh tạm thời ngừng truy sát, nhưng như vậy là từ bỏ tài nguyên từ Mr. Freeze. Với tình hình trước mắt, kẻ xếp hạng thứ mười chín lợi hại như vậy, nếu như không có được sự giúp đỡ từ một vài người hoặc vật nào đó trong phó bản, thì bản thân bại trận là điều chắc chắn.
Còn một điểm nữa... Từ đầu đến cuối Phong Bất Giác đều rất để tâm đến chuyện rốt cuộc Vua Chiếu Ảnh làm thế nào mà tìm ra anh. Thành phố Gotham lớn như vậy, đối phương có thể khóa chặt tọa độ của anh, hơn nữa tiến hành theo dõi từ xa, chắc chắn là dựa vào một loại kỹ năng hoặc trang bị, hoặc... Vật triệu hồi nào đó. Nếu như bỏ qua chuyện này mà chạy về khu phố, chắc chắn tình hình sẽ lại trở về cục diện địch trong tối mình ngoài sáng.
Dưới sự theo dõi nào đó chưa biết rõ, Phong Bất Giác vốn không thể thực hiện bất cứ kế hoạch nào, cho dù anh định làm gì, cũng rất có khả năng sẽ bị người khác phá hoại một cách dễ dàng, hoặc cướp đoạt thành quả.
Do đó, Phong Bất Giác đã hạ quyết tâm, phải xử xong gã đối thủ Vua Chiếu Ảnh ở đây.
Vậy là, anh sử dụng phương án dự phòng thứ ba...
“Giáo sư Fries!” Phong Bất Giác dùng ống cờ-lê phá khóa cửa, xông vào phòng thí nghiệm của Mr.Freeze. “Help!”
Rầm rầm! Rầm rầm!
Trong lúc anh nói chuyện, từ phía sau lưng anh truyền tới tiếng chuyển động của con quái vật. Lúc này Ma Đá Máu Tươi đã đuổi đến tầng thứ ba của nhà xưởng, nó đang đến gần nơi này. Thật ra, tốc độ truy đuổi của Ma Đá không chậm, chẳng qua là do hình thể to lớn, thời gian đi qua cửa và lên cầu thang có chút chậm trễ, nên mới giúp Phong Bất Giác kéo dãn khoảng cách.
“Đứng im, nhóc con.” Mr.Freeze dùng súng chĩa vào Phong Bất Giác, nói: “Ngươi là ai?”
“Ồ...” Phong Bất Giác hít một hơi thật sâu, sau đó nói với tốc độ cao như súng liên thanh: “Tôi là Phong Bất Giác người du hành đến từ tương lai. Trên người tôi có một loại thuốc có thể trị bệnh cho vợ ông, loại thuốc này cũng có thể chữa trị cho ông. Nhưng lúc này sau lưng tôi đang có một con quái vật gần hai mươi thước Anh, cân nặng khoảng một tấn đang lao đến. Người đàn ông điều khiển quái vật mắc chứng suy nghĩ tiêu cực nghiêm trọng. Hắn nghĩ bản thân mình là tồn tại cao hơn vũ trụ này, coi mạng người như cỏ rác và không tiếc mọi giá để giết chết tôi. Nếu tôi chết rồi thì không ai có thể có được thuốc, cho nên xin ông cứu tôi! Giáo sư!”
Grào!
Đúng lúc này Ma Đá Máu Tươi xuất hiện phía sau Phong Bất Giác, gầm lên một tiếng, Vua Chiếu Ảnh cũng bám sát phía sau.
Cả đời Mr.Freeze chỉ có một điểm yếu về mặt tâm lý, chính là vợ của anh ta. Tuy anh ta không hoàn toàn tin lời từ miệng Phong Bất Giác, nhưng đối mặt với một con quái vật lạ lẫm xông vào phòng thí nghiệm của mình, rõ ràng Mr.Freeze thà chịu tin tưởng và giúp một con người có ý muốn thương lượng với mình hơn.
“Nằm xuống.” Mr.Freeze “lạnh lùng” nói.
Súng xung điện đóng băng công suất lớn nhất không phải là trò đùa, chỉ thấy một đường ánh sáng trắng thô kệch xuất hiện, nhiệt độ xung quanh vốn đã thấp lại càng thấp hơn.
Rõ ràng Vua Chiếu Ảnh không kịp trở tay với tình huống này, nhưng điều duy nhất anh ta có thể làm được chính là trốn phía sau Ma Đá Máu Tươi. Tiếc là, hành động này chẳng có tác dụng gì hết.
Loại súng xung điện đóng băng này có thể đóng băng một hồ bơi lớn trong mười giây, mà thể tích Vua Chiếu Ảnh và Ma Đá Máu Tươi cộng lại cũng chưa bằng một nửa căn phòng. Vài giây sau khi bị xung điện đóng băng tấn công trực diện, bọn họ bị nhốt trong lớp đá dày, trở thành con ruồi trong hổ phách, không thể cựa quậy.
“Phù...” Phong Bất Giác đang bò trên mặt sàn ngẩng đầu lên, nhìn lại phía sau, so với việc vui mừng, trong lòng anh càng cảm thấy may mắn hơn. May là mình gặp bọn họ trước khi vào đây đánh lén Mr.Freeze. Bây giờ xem ra, mình chưa tính hết thực lực của nhân vật phản diện trong phó bản này...
“Nhóc con.” Cùng với tiếng sạc pin từ súng xung điện, Mr.Freeze chuyển hướng mũi súng, ngắm vào Phong Bất Giác, cười nhạt nói: “Nghe nói ngươi có loại thuốc có thể chữa bệnh cho ta và vợ ta?”
“Đúng vậy, hơn nữa tôi rất vui lòng giao cho ông.” Phong Bất Giác mặt mũi tươi cười, “Nổ súng để tôi đóng thành băng... Sẽ chỉ làm cho sự việc trở nên phức tạp hơn thôi.”
“Hừm...” Mr.Freeze bỏ súng xuống, “Nếu như đúng là ngươi có thứ thuốc đó, thì chứng minh cho ta xem.”
“Không vấn đề.” Phong Bất Giác nhanh chóng đứng dậy, chỉnh lại quần áo. Để đề phòng ngộ nhỡ, trước khi anh thò tay rút đồ từ trong balo, anh đã đánh tiếng nói: “Bây giờ tôi cần lấy đồ ra khỏi chiếc túi ở chiều không gian khác, chứ không phải rút súng bắn ông, cho nên...”
“Đạn không xuyên qua được giáp của ta.” Mr.Freeze ngắt lời: “Ngươi muốn làm gì thì làm nhanh lên.”
“Được rồi... Được rồi.” Phong Bất Giác gật đầu, thò tay vào balo. Trong tầm mắt của Mr.Freeze, thằng nhóc trước mặt chỉ thò tay vào túi bên trong áo thôi.
Thứ mà Phong Bất Giác muốn lấy, dĩ nhiên là SCP-500, nhưng anh tuyệt đối không ngu đến nỗi lấy cả lọ ra. Anh âm thầm vặn mở nắp lọ, lấy ra một viên, cầm trong lòng bàn tay, sau đó giơ ra trước mặt Mr.Freeze, nói: “Chính là cái này.”
“Theo ta thấy, thứ này chẳng khác gì Aspirin.” Mr.Freeze đáp lại.
“Tôi hiểu... Tôi hiểu...” Phong Bất Giác nói, “Nhưng mà... Ông muốn thấy hiệu quả, thì phải tìm cơ thể thí nghiệm trước đã.”
“Ngươi rất thích hợp.” Mr.Freeze nhìn Phong Bất Giác, nói.
“Tôi cũng đoán như vậy...” Phong Bất Giác hạ giọng chế giễu, anh giơ một tay ra, “Được thôi, giáo sư, dùng băng gây tổn thương mang tính vĩnh viễn lên tay tôi.”
Mr.Freeze liếc nhìn anh, hình như có chút bất ngờ: “Ồ? Ngươi có chắc không?”
“Có, đương nhiên.” Lúc Phong Bất Giác trả lời, anh quay đầu liếc nhìn Vua Chiếu Ảnh và Ma Đá Máu Tươi, “Tiện thể hỏi một chút, người bị súng xung điện đóng băng, thông thường mất bao lâu thì mới chết?”
“Nhanh hơn ngươi nghĩ nhiều đấy.” Mr.Freeze nói xong, anh ta rút súng xung kích đóng băng từ bên eo ra,
“Cũng có nghĩa... Ba đến năm phút thì... A!” Tay của Phong Bất Giác bị một đường xung điện bắn trúng, bị một tầng sương bọc lấy.
“Vết thương của ngươi khác với bọn chúng, ta dùng tần số đặc biệt.” Giọng điệu của Mr.Freeze vẫn không chút cảm xúc, “Chất tế bào của ngươi sẽ nhanh chóng bị tổn thương nghiêm trọng không thể đảo ngược. Một phút sau, cho dù cẳng tay bị cắt bỏ, ngươi cũng sẽ không có cảm giác gì hết.”
“Vậy thì chờ một phút đi.” Phong Bất Giác bình tĩnh trả lời, cứ như người bị bắn không phải là mình vậy
“Khà... Ngươi làm ta nhớ đến một thằng điên khác.” Mr.Freeze cười nói.
“A... Tôi biết người đó.” Phong Bất Giác bày ra một nụ cười ác độc, dùng kiểu giọng điệu bệnh hoạn nói: “Tên nhân tài thần kinh đóng giả Batman…”