Editor: Nguyetmai
Phong Bất Giác không muốn lĩnh giáo bất cứ chiêu thức hoặc đòn tấn công thường nào từ con quái vật trước mặt... Cho nên anh quả quyết lấy [Hộp trữ đạn không giới hạn], ném hai trái lựu đạn cầm tay trong đó về phía Ma Đá, còn bản thân anh thì mau chóng lùi lại phía sau, tránh để mảnh đạn bắn tới.
Vị trí lựu đạn nổ, rõ ràng cũng đã được tính toán, nó nằm ở giữa Ma Đá Máu Tươi và Vua Chiếu Ảnh, có thể đồng thời làm tổn thương đến hai tên này.
Hai tiếng bùm bùm...
Tấn công thuận lợi ngoài sức tưởng tượng, một nửa cơ thể của Ma Đá Máu Tươi bị nổ nát như tương, Chiếu Ảnh Nhân bị mảnh bom bắn vào, nhìn thương tích có vẻ không nhẹ.
“Không tệ, hai lần gây ra tổn tương 37%.” Giọng điệu của Vua Chiếu Ảnh cho thấy anh ta rất ung dung: “Đáng tiếc... Tổn thương này sẽ nhanh chóng biến mất.”
Khói bụi vẫn chưa tan hết, Phong Bất Giác liền phát hiện ra cơ thể của Ma Đá Máu Tươi nhanh chóng hồi phục như cũ, Vua Chiếu Ảnh cũng vậy. Mảnh đạn dính trên cơ thể anh ta đều bị lớp da thịt mới đẩy ra ngoài.
“Không chỉ chia sẻ giá trị Hp, mà còn chia sẻ năng lực tự chữa lành sao...” Phong Bất Giác nói: “Cũng có nghĩa là... Muốn giết chết tên này, thì phải gây ra tổn thương cực lớn trong một thời gian ngắn.”
“Chính xác.” Vua Chiếu Ảnh nói: “Cho nên tôi mới nói, người không nằm trong top mười bảng xếp hạng lực chiến thì không thể đánh thắng tôi.” Anh ta lắc đầu, “Đám người các cậu, vốn dĩ không có sức phá hoại để giết chết ma đá này.” Chưa nói dứt lời, Ma Đá Máu Tươi kia liền vung cánh tay khổng lồ, quét ngang về phía Phong Bất Giác.
Phong Bất Giác thấy vậy thì xoay người, nhún người nhảy ra sau, ở trên không trung lộn một vòng về phía sau một cách cực kỳ linh hoạt, vừa kịp tránh được. Khi sóng lực từ cánh tay khổng lồ lướt qua sau lưng Phong Bất Giác, anh có thể cảm nhận rõ ràng một luồng gió mạnh vút qua, lực xung kích đáng sợ đẩy anh lên trên một chút...
Vẻn vẹn chỉ một lượt giao đấu, dường như đã triệt tiêu ảo tưởng đối đầu chính diện với đối phương của Phong Bất Giác. Anh đoán chừng... Bản thân dùng [Xem chiêu] cũng không đạt đến sức phá hoại mà ma đá này tấn công thường (Ngoại trừ tình huống dùng Pháo song sóng bạo nhiệt luyện ngục vô song), phải đánh như thế nào đây?
“Bất hợp lý quá rồi... Sức mạnh và phạm vi tấn công cao thì vẫn tính là chuyện bình thường, dù sao thì vóc dáng cũng to lù lù ở đó. Nhưng tốc độ cũng nhanh như vậy thì thật quá đáng...” Phong Bất Giác lẩm bẩm, tuy anh có chút bất ngờ, nhưng tạm thời vẫn không có ý định mở [Thuật linh thức tụ thân], vì tốc độ hiện giờ của anh cũng không chậm, vừa rồi không phải đã tránh được đó sao.
Tung một đòn đánh vào không khí, Vua Chiếu Ảnh cũng không quan tâm. Anh ta cầm dao nhỏ trên tay, ung dung tiến lên cùng Ma Đá, tiếp tục ép sát đối thủ.
Phong Bất Giác vừa lùi ra xa, vừa giơ Lá bài tử vong lên, nhân cơ hội lại tung ra “Bộ đồng chất“.
Mục tiêu tấn công của anh vẫn là Vua Chiếu Ảnh, nhưng lúc này, đối phương lại để Ma Đá ngăn cản giúp mình... Vua Chiếu Ảnh mặc cho năm lá bài rạch nát một bên má của mình, còn dùng khuôn mặt rách nát kia cười nói: “Khà... Cậu cũng giống như những người bị tôi đánh bại trước đây, chắc hẳn cậu cũng hiểu nhầm câu “Dùng chung giá trị Hp“.” Anh ta ngừng lại một lát, nói tiếp: “Có lẽ cậu nghĩ rằng, tấn công cơ thể của tôi, thì tỷ lệ sát thương gây ra đối với giá trị Hp sẽ cao hơn tấn công Ma Đá.” Anh ta giơ một tay ra, xòe năm ngón tay, “Nhưng thật đáng tiếc, cơ thể của tôi, chỉ chiếm 5% tổng giá trị Hp mà thôi. Cho dù cậu định đánh tôi đến mức tan thành tro bụi, thì tổn thương cũng chỉ có 5%... Sau đó, chỉ cần Ma Đá tách 5% máu từ trên cơ thể của nó, là có thể tái tạo được tôi. Mà 5% giá trị Hp này, cũng có thể khôi phục trong chớp mắt.”
“Ồ?” Phong Bất Giác nói: “Nói như vậy... Muốn tiêu diệt anh, tôi không những phải đánh Ma Đá thành bã trong thời gian ngắn, đồng thời còn phải tiêu diệt cả bản thể của anh nữa. Không thì... Sự tồn tại 5% của anh, có thể khiến Ma Đá dần dần khôi phục từ trong vũng máu kia.” Anh lập tức dùng tư duy đảo ngược để suy đoán một loại khả năng khác trong năng lực của đối phương.
“Phản ứng của cậu cũng nhanh thật đấy...” Vua Chiếu Ảnh trầm giọng nói: “Rất nhiều người vì điều này....
“Hừm... Chuyện này thú vị đấy.” Phong Bất Giác đáp lại: “Vậy tại sao anh không phân chia hành động với Ma Đá? Dựa vào năng lực theo dõi từ xa xuất sắc của anh, tìm một nơi cách Ma Đá một trăm linh tám ngàn dặm để trốn vào đó, trực tiếp điều khiển nó giết người không tốt sao? Dù nó bị đập nát, cũng có thể tái sinh vô hạn.” Anh cười nhạt nói: “Lẽ nào...”
Vua Chiếu Ảnh nghe xong, sắc mặt khẽ thay đổi: “Thằng nhóc nhà cậu đúng là thần thánh...”
Ánh mắt của Phong Bất Giác trở nên vô cùng sắc bén, dường như có thể xuyên thấu linh hồn của đối phương: “Tôi biết ngay... Anh và Ma Đá còn cùng chung... Một thứ khác phải không?”
Chớp mắt, Ma Đá nhanh chóng tấn công đột ngột, lại tung một cú đá.
Phong bất Giác không còn sự lựa chọn nào khác, cứ lùi rồi lại lùi, chỉ tránh mà không ngăn chặn.
“Từ lúc cánh tay kia thò ra khỏi vũng máu để ngăn cản tôi, tôi đã lấy làm lạ, thú triệu hồi này vốn dĩ không nhận bất cứ mệnh lệnh nào, ngay cả đầu cũng không xuất hiện, vậy mà lại có những hành động này...” Tuy đang ở thế bất lợi, nhưng dáng vẻ của Phong Bất Giác lại rất bình tĩnh: “Nhưng khi lựu đạn cầm tay nổ, Ma Đá vì có thân hình to lớn, không thể tránh được cũng có thể lý giải, nhưng anh cũng không tránh không né, thì đúng là có chút kỳ quặc... Ngộ nhỡ hai trái lựu đạn cầm tay của tôi cùng lúc tiêu diệt cả anh và Ma Đá thì sao?” Anh liếm môi, cười nói: “Tôi nghĩ nguyên nhân cơ bản là, anh không thể cách xa con quái vật kia.”
Phong Bất Giác giơ tay chỉ về phía phần đầu của Ma Đá Máu Tươi: “Nó gần giống như cái bóng của anh, nhưng là phiên bản to hơn, là một cái bóng thực thể. Do đó, anh không cần dùng lời lẽ để truyền đạt mệnh lệnh cho nó, mà trực tiếp dùng ý nghĩ là được.” Anh nói xong, đạp vào tường, xoay ngược lại, rồi tránh được một cú đấm lớn xiên thẳng xuống mặt đất.
“Ngược lại tôi rất khâm phục cậu.” Vua Chiếu Ảnh cười với vẻ thoải mái: “Có thể nghĩ ra những điều này trong một thời gian ngắn.” Anh ta nhún vai, “Nhưng mà, vẫn chưa chính xác lắm. Cậu đánh giá AI của vật triệu hồi này hơi bị cao rồi đấy. Tôi không thể dùng ý nghĩ khống chế mọi hành động của nó, tôi chỉ dùng ý nghĩ truyền đạt mệnh lệnh đơn giản trong khoảng cách nhất định, ví dụ “giết người trước mặt“. Còn nó, thì dùng phương thức chiến đấu của mình để thi hành mệnh lệnh.”
Phong Bất Giác tiếp lời: “Cho nên anh không thể sử dụng vật triệu hồi này trong khoảng cách xa...”
“Hừm... Biết rồi thì có thể làm gì chứ?” Vua Chiếu Ảnh nói: “Hạn chế ở mức độ này, có thể trở thành điểm tựa để cậu đánh thắng tôi sao? Ma Đá Máu Tươi, là kỹ năng triệu hồi mà Sở trường Triệu hoán cấp B mới có thể học được. Về mặt lý thuyết mà nói, ít ra cậu cũng phải có một sở trường cấp B dùng để chiến đấu, mới có thể đối kháng với nó. Level 28 như cậu... Có năng lực này không? Phong Bất Giác.”
“Ha! Ha ha ha ha ha...” Nét mặt Phong Bất Giác không hề vui chút nào, tiếng cười giả tạo của anh nghe như đang gào thét: “Không có!” Anh không ngại ngùng gì mà hét lớn đáp lại một câu.
Ngay sau đó, Phong Bất Giác quay đầu chạy, xông về phía nhà xưởng của công xưởng Thiên đường Phương Bắc, to mồm hét lên: “Cứu mạng! Giết người! Giáo sư Fries mau tới giúp tôi với!”