Editor: Nguyetmai
“Cảnh sát trưởng Gordon tối nay sẽ đến công xưởng này, sau đó sẽ bị Mr. Freeze bắt đi. Hai mươi tư giờ sau, sẽ xảy ra cốt truyện Gordon đánh bại Mr. Freeze ở một nơi khác.” Phong Bất Giác không vội vàng đi vào nhà xưởng ngay mà trước tiên anh đi xung quanh quan sát địa hình và các tuyến đường tháo chạy.
“Nói ra thì… Thời gian bắt đầu phó bản lần này hình như hơi sớm một chút, tất cả các sự kiện quan trọng dường như đều chưa từng xảy ra. Chuyến xe tù vận chuyển các tù nhân Arkham còn chưa bị cướp. Và sau đó mới là Black Mask chỉ huy các phạm nhân cướp súng ống đạn dược của Two Face. Cùng lúc đó cuộc chiến tranh giành chiếc áo choàng giữa các anh hùng lại đang được diễn ra…” Trong lòng anh đang thầm tính toán nói: “Nếu muốn bắt kịp những thứ đó, mình phải lượn hai ba ngày trong phó bản này mới được, điều đó rõ ràng là không thể nào. Trong loại phó bản không phải ở trạng thái ngủ say này, ở lại quá lâu sẽ vượt quá thời gian game… Cũng có nghĩa là, trong tàn sát game lần này, hệ thống không định để cho chúng ta có quá nhiều cơ hội để thay đổi nhiệm vụ chính. Chỉ là mượn thiết lập thành phố Gotham để cho chúng ta một sân khấu để chiến đấu mà thôi.”
Anh nắm chính xác thiết lập này, và nhiệm vụ đang bày trước mặt anh lúc này rõ ràng là vô cùng gian nan…
Đối với Phong Bất Giác, người chơi có lực chiến kém nhất trong số sáu người chơi lần này, nếu muốn thay đổi tình thế, giành được thắng lợi thì buộc phải tận dụng được tất cả tài nguyên có thể tận dụng được trong phó bản này.
Khi ở khách sạn đọc báo, anh đã nghĩ ra ba kế hoạch. Thứ nhất: Giết chết Black Mask rồi mạo xưng là Black Mask, thay thế hắn ta. Sau đó điều khiển các phạm nhân Askham, bảo họ đi tập kích các người chơi khác. Thứ hai: lẻn vào hang dơi, ăn trộm rất nhiều trang bị trong đó, làm vốn liếng để tự chiến đấu. Thứ ba: chính là cướp sạch súng trường frezze của ông anh Mr. Freeze…
Kế hoạch thứ nhất, có thể nói là thượng sách. Chỉ có điều để thực thi được nó thì vô cùng khó khăn. Tuy Phong Bất Giác biết thân phận thực sự của Black Mask thế hệ thứ hai, cũng biết hắn ta muốn làm gì, làm thế nào… Nhưng muốn tìm được nơi hắn ta đang ẩn náu, sau đó giết chết và thay thế hắn ta, hơn nữa còn phải đẩy thời gian cướp ngục lên sớm hơn, biến số trong đó quả thực quá nhiều, bất cứ một khâu nào cũng đều có tỷ lệ thất bại rất cao.
Kế hoạch thứ hai, coi là trung sách. Về thời gian thì không sao cả, vấn đề vẫn là mạo hiểm và độ khó.
Hiện nay thành phố Gotham có hai hang dơi, một cái ở trang trại Wayne, một cái ở đống đổ nát đường sắt ngầm sụp đổ dưới đường hầm thành phố (sinh ra sau cơn đại địa chấn của sự kiện “No man”s land” xảy ra). Cho dù là hang dơi của Bruce Wayne hay là hang trang trại của Jason Toddd thứ y có lẽ đều có rất nhiều trang bị, chí ít thì cũng là cấp Tinh xảo trở lên…
Phong Bất Giác muốn tìm thấy một món bất kỳ cũng không có gì khó khăn cả, dựa vào khả năng suy luận của anh, chỉ cần kiểm tra các tài liệu liên quan đến giao thông và bản đồ thành phố là được. Vấn đề là… Tìm thì dễ, vào thì khó. Vào dễ thì ra khó.
Nay toàn bộ các anh hùng của “Justice League” đều đã coi hang dơi là cứ điểm, Barbara (con gái của cảnh sát trưởng Gordon, Batwomen tiền nhiệm, trong “Batman: The Killing Joke” bị The Jocker đánh đến mức bị liệt, “Oracle” đương nhiệm) cũng đóng giữ lâu dài ở bên trong, nếu vào trong đó ăn trộm đồ, gặp phải bất kỳ siêu anh hùng nào thì Phong Bất Giác đều khó đối khó.
Còn về hang dơi của Jason Todd, có nhiều lúc không có người, nhưng nếu chẳng may có người… Phong Bất Giác lẻn vào đó chỉ có đường chết. Người như Todd, tương đương như Batman phiên bản biết dùng súng, biết giết người. Căn cứ vào mô tả của Robin đời thứ ba trong truyện tranh thì chính là: Phong cách chiến đấu vô cùng hung tàn, kỹ thuật chiến đấu tinh xảo thuần thục, kỹ thuật bắn súng cấp độ tay súng thần, đi lại trong bóng đêm. Di chuyển trong bóng tối, những tên tội phạm gặp phải hắn thậm chí còn không thể nhìn rõ được động tác của hắn…
Cho dù là ra tay ở hang dơi nào thì với lực chiến này của Phong Bất Giác đều có xác suất vào được mà không ra được rất lớn…
Bởi vậy cho nên anh vẫn lựa chọn kế hoạch thứ ba có thu hoạch nhỏ nhất nhưng khả năng thành công lớn nhất.
Lực chiến của Mr. Freeze bình thường, nhược điểm sợ nóng cũng vô cùng rõ ràng. Chỉ cần đừng đối kháng chính diện với anh ta khi anh ta đang cầm súng trường Freeze trong tay thì xử lý anh ta cũng không quá khó khăn, cho dù là người thường như cảnh sát trưởng Gordon cũng có thể làm được.
Hơn nữa, cho dù Phong Bất Giác khống chế được Mr. Freeze trước khi cảnh sát ập đến, thì cũng không hề ảnh hưởng gì đến nhiệm vụ chính của thế giới này, chỉ có điều khiến ông anh Victor sẽ bị bắt sớm hơn một ngày mà thôi. Dù sao thì Mr. Freeze cũng bị đưa tới nhà tù Cold Steel, không liên quan đến tuyến đường Askham.
“Thời gian phó bản này chỉ cần dài hơn một chút là được, chỉ cần có thể “hợp tác” với nhân vật phản diện lợi hại nào đó, cung cấp một số tin tình báo cho hắn ta. Tiêu diệt hang ổ của liên minh chính nghĩa, rồi tặng cho mấy người chơi khác mấy viên đạn gì đó cũng dễ dàng thôi mà…” Phong Bất Giác lẩm bẩm, lúc này anh đã đi vòng quanh nhà xưởng một vòng, quay trở về nơi xuống xe lúc đầu, “Ừm… Từ cửa sổ tầng hai đi vào bên trong dường như cũng không tệ…”
“Thì ra là vậy, suy nghĩ của cậu là muốn cướp súng trường Freeze của Mr” Freeze đúng không?” Một giọng nói cắt ngang suy nghĩ của Phong Bất Giác.
Phong Bất Giác nghe vậy, trong lòng căng thẳng, ngay lúc đó anh đã phản ứng lại, chắc chắn mình đã gặp phải người chơi khác rồi.
“Nghe câu này của anh thì… Hình như anh đã đợi tôi rất lâu rồi thì phải.” Phong Bất Giác cố tỏ ra bình tĩnh từ từ quay người lại, nhìn về phía phát ra âm thanh, “Tại sao không đánh lén tôi luôn?” Anh cười nói, “Anh đừng có trả lời tôi là cái gì mà… “Không cần thiết” đấy nhé.”
Dáng người bình thường không có gì lạ mắt của Vua Chiếu Ảnh xuất hiện trong tầm mắt Phong Bất Giác, anh ta đáp lại với vẻ mặt bình tĩnh: “Đánh lén cũng phải có thủ đoạn đánh lén.” Anh ta nói, rồi lấy từ trong ba lô ra một khẩu súng lục, “Đối với tôi mà nói, muốn đánh lén cậu chỉ có thể dựa vào thứ đồ này.”
Phong Bất Giác vừa bắt đầu có chút đề phòng thì không ngờ đối phương lại bình tĩnh cất khẩu súng lục vào trong ba lô.
“Hà hà… Đáng tiếc sở trường Ngắm bắn của tôi chỉ là cấp F, vẫn còn quá kém, tám mươi phần trăm là không bắn trúng được cậu rồi.” Vua Chiếu Ảnh cười đáp: “Còn nếu đánh lén cự ly gần, người có sở trường Chiến đấu chỉ có level E như tôi cũng không có đủ tự tin.”
“Hơn nữa, mọi người đều là người ở khoảng level 30 rồi, chẳng lẽ tôi lặng lẽ đến gần cậu mà cậu lại không hề phát hiện ra hay sao? Căn cứ vào quá trình quan sát suốt quãng đường vừa rồi, cậu là một người cực kỳ cẩn thận và tỉ mỉ, mỗi một người tới gần cậu trong phạm vi năm mét, đừng nói là móc súng ra, chỉ khẽ cử động cánh tay thôi cũng đã khiến cậu chú ý rồi.”
Phong Bất Giác nghe đối phương nói, đồng thời cũng quan sát lời nói và sắc mặt của anh ta, đợi đối phương nói xong, anh liền nói: “Từ trên gương mặt anh tôi không thấy có bất cứ dấu vết nào của hiện tượng nói dối. Điều đó có nghĩa là có hai khả năng… Hoặc là anh là kẻ nói dối thành thần, hoặc là những lời anh vừa nói đều là thật…” Anh hơi ngưng lại một lát, nhìn thẳng vào đôi mắt Vua Chiếu Ảnh: “Giả sử anh đúng là một người chơi có sở trường Chiến đấu và sở trường Ngắm bắn đều rất kém thì… Lúc này đây anh xuất hiện trước mắt tôi cũng có hai khả năng.” Anh nói, rồi giơ một ngón tay ra, “Thứ nhất, anh rất yếu, cho nên muốn hợp tác làm đồng minh với tôi trong phó bản này.” Anh lại giơ ngón tay thứ hai lên, “Còn thứ hai, chính là trong ba loại sở trường Máy móc, Linh thuật và Triệu hoán của anh sẽ có một cái cực kỳ mạnh mẽ, khiến anh có đủ tự tin để đánh bại tôi.”
“Ồ?” Vua Chiếu Ảnh dường như đã thấy hứng thú, “Tuy rất tự phụ, nhưng đúng là phán đoán chính xác.” Anh ta nói tiếp: “Còn gì nữa không?”
“Đương nhiên là có chứ.” Phong Bất Giác cong khóe miệng lên cười: “Cho dù là khi đi bộ hay khi ngồi taxi tôi đều luôn để ý xem có bị ai theo dõi không, nhưng tôi hoàn toàn không hề phát hiện ra anh.
Tôi nghĩ bản thân anh cũng hiểu rất rõ rằng, thủ đoạn theo dõi của anh là thứ tôi không thể phát hiện ra được. Trong tình thế anh ở trong tối tôi ở ngoài sáng này, tại sao anh lại phải hiện thân chứ? Nếu muốn giết tôi, thì đợi đến khi tôi ám sát Mr. Freeze anh ra tay không phải tốt hơn hay sao?”
Phong Bất Giác vuốt cằm, bước qua lại nói: “Kết hợp với những tin tức anh vừa nói với tôi, tôi đưa ra một giả thiết như vậy… Cho dù là thủ pháp theo dõi của anh ở hình thức nào, nhưng thủ pháp chiến đấu của anh… Chắc chắn là vô cùng huênh hoang.”
Ánh mắt Vua Chiếu Ảnh thay đổi rõ ràng.
“Ví dụ như người máy khổng lồ, linh thuật có hiệu quả thị giác phạm vi rộng, vật triệu hoán giống như quái thú…” Phong Bất Giác nói tiếp: “Nếu nghĩ như vậy thì mọi chuyện trở nên hợp lý rồi.” Anh nhàn nhạt nói: “Nếu anh ra tay trong khu dân cư, thì cho dù có thể giết chết được tôi thì cũng sẽ thu hút sự chú ý của cảnh sát, các siêu anh hùng và các người chơi khác.”
Phong Bất Giác cười lạnh, “Mà sử dụng phương thức chiến đấu như trên đúng là không có lý do gì phải đợi đến khi tôi và Mr. Freeze giao đấu anh mới ra tay, bởi vì ở đây cũng vậy thôi.” Anh lấy tay chỉ con đường mình đi đến: “Khu công xưởng này cách khá xa thành phố, dân cư sống thưa thớt. Tôi nghĩ… Thực ra từ sau khi chiếc xe taxi tôi ngồi đi vào khu vực này anh đã có ý định ra tay rồi. Chỉ có điều anh đang theo dõi tôi, giữ khoảng cách nhất định tương đối xa với tôi. Cho nên, đợi sau khi tôi đi một vòng quanh công xưởng này anh mới tiếp cận và hiện thân.”
Vua Chiếu Ảnh nhìn Phong Bất Giác đánh giá từ trên xuống dưới: “Cậu là… Phong Bất Giác?” Do trên bảng xếp hạng lực chiến, Shiva, Ngộ Tử Tham Huyền và Thất Sát đều hiển thị tên công hội, còn Không Có Sợ Đâu vừa nhìn đã biết ngay là ingame của gamer nữ. Do đó, Vua Chiếu Ảnh nhìn thấy huân chương “Địa Ngục Tiền Tuyến” của Phong Bất Giác xong liền đưa ra suy đoán đó.
“Chính… là… tôi!” Phong Bất Giác đáp, giọng điệu của anh đê tiện đừng hỏi, dường như mình là nhân vật lớn lắm.
“Năng lực phân tích khá lắm, sau này có cơ hội, rất muốn hợp tác với cậu thử xem.” Vua Chiếu Ảnh nói: “Nhưng lúc này, tôi nghĩ là cậu chết chắc rồi.” Trong vẻ bề ngoài bình thường đó của anh ta lại mơ hồ toát lên khí thế đáng sợ, “Người chơi ngoài top 10 bảng xếp hạng lực chiến không thể là đối thủ của tôi.”
“Ồ? Nghe giọng điệu này, ở trên bảng xếp hạng đó cũng có mặt anh nhưng để nặc danh?” Phong Bất Giác cố ý moi thông tin từ đối phương.
Vua Chiếu Ảnh cũng không che giấu, nói thẳng không hề kiêng kỵ: “Top 19, danh hiệu “Người Trong Ảnh”, Vua Chiếu Ảnh.”
“Xếp hạng thứ 19, nhưng lại nói người dưới top 10 không thể đánh thắng anh được ư?” Phong Bất Giác nói: “Vậy cũng được à… Vậy tôi nói thầm cho anh biết một bí mật nhé.” Anh nghiêm chỉnh nói: “Đừng xem thường tôi không vào được bảng xếp hạng lực chiến, nhưng người trên bảng xếp hạng không ai thắng được tôi đâu.”
“Hừ… Cậu tưởng tôi đang phô trương thanh thế đấy à?” Vua Chiếu Ảnh mỉm cười, vừa nói anh ta vừa lấy một con dao nhỏ trong ba lô ra.
Phong Bất Giác đã có chuẩn bị từ trước, bởi vì anh mới là người đang phô trương thanh thế… Lá Bài Tử Vong đã lặng lẽ được rút ra, giả sử đối phương đột ngột gây khó dễ sẽ có thể dùng “Khiên” bài để chặn lại.
Nói thì lâu nhưng tới thì nhanh, Vua Chiếu ảnh đã đâm một dao lên cơ thể mình…
“Này… Ông anh… Anh đang làm gì thế này…” Phong Bất Giác nói: “Muốn dọa chết đối thủ đấy à… Tôi khuyên anh một câu, anh dọa chết ai thì dọa chứ không dọa được tôi đâu…”
“He he… Xin lỗi nhé, bởi vì cần dùng đến một lượng lớn máu của bản thân, còn phải là máu tươi nữa, cho nên lần nào tôi cũng phải làm chuyện này.” Vua Chiếu Ảnh cười khổ: “Lần đầu tôi không có kinh nghiệm, còn rạch một cái lên cánh tay và lên đùi, kết quả khiến khắp người toàn là vết thương, lại còn lãng phí đạo cụ cầm máu. Sau này tôi hiểu ra, đâm một phát vào chỗ gần lá gan… Khụ…” Anh ta nói xong, miệng cũng nôn ra một ngụm máu lớn.
“Đến mức này cơ à…” Phong Bất Giác lập tức móc Tính Xấu Của Tiểu Thư Moxxi ra, cầm lên chĩa về phía đối phương nổ súng, “Xem ra anh đang chuẩn bị dùng kỹ năng nguy hiểm phải trả giá đắt đúng không!”
Sở trường Ngắm bắn của Phong Bất Giác là level D, lúc này cự ly nổ súng cũng rất hợp lý, chỉ trong vài giây đã bắn ra mười mấy phát đạn, dường như toàn bộ đều trúng mục tiêu.
Đáng tiếc, khi những viên đạn đó chạm vào cơ thể Vua Chiếu Ảnh, thì chúng lại đụng trúng một bức tường chắn vô hình, toàn bộ bị dội ngược lại.
“Tôi đã mua đạo cụ phòng ngự chuyên dùng để trúng đạn với giá cao, toàn bộ đều có thuộc tính chiết xạ.” Vua Chiếu Ảnh cười nói: “Chính là để tranh thủ thời gian mấy giây này…” Máu của anh ta nhanh chóng lan ra dưới đất, rồi biến thành một vũng máu hình tròn dưới chân anh ta.
Khoảnh khắc này, trong đôi mắt của Vua Chiếu Ảnh lóe lên một tia sáng.
Một giây sau, máu dưới đất giống như đang sôi trào.
Phong Bất Giác không thay băng đạn thứ hai, sau khi nhìn thấy tấn công bằng đạn không có tác dụng, liền quyết đoán cất súng đi. Thay vào đó anh lấy Lá Bài Tử Vong ra, một phát “Bộ đồng chất” lập tức bay ra. Đồng thời, bản thân anh cũng giẫm chân một cái, lá bài như mũi tên rời khỏi cung lao đi.
Vua Chiếu Ảnh rút dao ra, che miệng vết thương, lùi lại phía sau. Nhưng anh ta loạng chà loạng choạng, còn không đứng vững được, tốc độ cũng không bằng được người bình thường, thoạt nhìn đã không thể tránh né được Lá Bài Tử Vong và đòn tấn công liên hoàn của Phong Bất Giác.
Đúng như câu nói lấy mạng người lúc anh ta đang bệnh, khi xông lên được nửa đường, Phong Bất Giác đã lấy ra chiếc Ghế Gãy, chỉ chờ lúc đối phương bị Lá Bài Tử Vong phá đi lớp phòng ngự, sau đó đập mạnh một cái xem như chào hỏi.
Không ngờ, đúng lúc Lá Bài Tử Vong bay đến trước mặt Vua Chiếu Ảnh, từ trong vũng máu dưới đất đột nhiên có một cánh tay khổng lồ thò ra, một luồng khí màu máu tươi nổ tung, khiến Lá Bài Tử Vong ở cấp độ “Bộ đồng chất” cũng bị rung động thay đổi quỹ tích.
Phong Bất Giác thấy vậy liền phanh gấp lại, cơ thể tránh né về một phía, dùng sức mạnh của đường cong lòng bàn chân lại một lần nữa, vòng qua cánh tay khổng lồ kia, tiếp tục tấn công về phía Vua Chiếu Ảnh.
Vua Chiếu Ảnh không thể tránh né, bị Phong Bất Giác bắt tại trận.
Bốp bốp bốp…
Ghế gãy đánh như mưa lên người Vua Chiếu Ảnh, Phong Bất Giác vận dụng thủ pháp của thủ lĩnh mười tám binh khí, có thể nói là vô cùng thành thạo…
“Quả nhiên là người có sở trường Triệu hoán! Quả nhiên là sở trường Chiến đấu E! Anh yếu quá đấy!” Phong Bất Giác điên cuồng đập đối phương không hề nể tình.
Trong mắt Phong Bất Giác, có hai nguyên nhân khiến phe phản diện thất bại:
Thứ nhất, khi chiếm ưu thế lại thích lề mà lề mề. Trong vô số bộ phim điện ảnh, đều có thể thấy được những cảnh tượng tương tự như vậy. Một nhân vật phản diện, lấy súng ra chĩa về phía nhân vật chính diện, không nổ súng mà còn lôi tha lôi thôi, nói năng dài dòng, lề mà lề mề, thao thao bất tuyệt. Cuối cùng nhân vật chính diện tìm được cơ hội chuyển bại thành thắng trong khoảng thời gian đó.
Thứ hai, làm quá nhiều thứ thừa thãi. Vẫn là trong phim điện ảnh, chúng ta có thể nhìn thấy một loại nhân vật phản diện như vậy, trong tay họ có súng, nhưng cứ thích trói nhân vật chính ở chỗ nào đó, rồi để lựu đạn ở bên cạnh, sau đó rời đi. Đó là kiểu hành vi gì chứ? Đúng là hạ sách giống như chạy đi lấy vợ hai rồi mới ly dị vậy.
Phong Bất Giác sẽ không phạm phải sai lầm như thế, khi đối phương tự đâm vào hông mình, anh đã nhanh chóng nổ súng, tấn công liên tiếp. Nên mới đổi lại được ưu thế áp đảo hiện nay. Còn lúc này, Phong Bất Giác cũng cực kỳ tin tưởng quán triệt phương châm đó, đó chính là trước khi đối phương biến thành ánh sáng trắng vẫn tấn công liên tiếp không ngừng nghỉ.
Nhưng đáng tiếc, thứ “Ưu thế áp đảo” này chỉ là một loại ảo giác…
“He he he… Ha ha ha ha…” Vua Chiếu Ảnh ôm đầu ngồi xổm phòng ngự, nhếch nhác chật vật, nhưng vẫn đang cười.
“Đệch, thế này là…” Phong Bất Giác thấy đối phương chết còn chưa đủ nhanh, cho nên lại lấy ra cờ lê, vung mạnh tay về phía đầu của đối phương: “Đầu tiên là tự lấy dao đâm mình, bây giờ bị đánh mà còn vui như vậy nữa à?”
“Cậu thấy… Những đòn tấn công của cậu đã làm giảm bao nhiêu giá trị HP của tôi?” Khi Vua Chiếu Ảnh hỏi câu hỏi này, cánh tay đang ôm đầu của anh ta đang bị ống cờ lê đập phải, bị đánh đến mức trầy da tróc thịt, lộ cả xương ra ngoài, nhưng nghe giọng điệu anh ta thì dường như hoàn toàn không hề cảm thấy đau đớn gì cả: “80%? Hay là 90%?”
“Vậy anh nói cho tôi biết đi.” Phong Bất Giác thu lại cánh tay hướng về phía sườn của mình, rồi lại đưa lên phía trước, chọc mạnh một cái vào cằm Vua Chiếu Ảnh. Ngay cả Phong Bất Giác cũng không thể ngờ được rằng phần trước của ống cờ lê lại đâm thẳng vào trong đầu. Theo độ sâu này, có lẽ đầu của đối phương đã bị đâm hỏng luôn rồi, có lẽ giá trị HP sẽ về 0 chỉ trong chốc lát mới đúng.
“Khụ… Khặc…” Cằm bị đâm xuyên qua, khiến Vua Chiếu Ảnh không thể nói chuyện bình thường được, không ngờ anh ta dứt khoát buông hai tay xuống, để lộ ra khuôn mặt đã bị thương đến biến dạng, nặn ra từng chữ một: “Tôi… Khụ… Giá… Trị… HP… Hừ… Còn… Mười… Hừ… Phần… Trăm… Hừ…”
“Anh là người thật thà đấy chứ… Lại nói thật cho tôi biết cơ à, có nhất thiết phải thế không? Ra uy đấy à?” Phong Bất Giác đã ý thức được điều gì đó, tầm mắt của anh di chuyển khỏi người Vua Chiếu Ảnh, quay đầu nhìn về phía cánh tay đang dâng lên khỏi vũng máu ở phía sau kia.
Còn lúc này, không chỉ có một cánh tay nhô ra nữa mà là cả con quái vật.
Con quái vật có hình người, chiều cao đến năm mét, hình thể cao to vạm vỡ khỏi nói, nhìn rất giống Hulk. Bề ngoài nó có lớp giáp bảo vệ huyết tương ngưng tụ được một nửa cuồn cuộn sóng, màu sắc là màu đỏ và màu vàng diễm lệ.
Mặt con quái vật có hai hốc mắt đen sì và một cái miệng, nhìn không thể nói là đáng sợ, nhưng khiến cho người ta có một cảm giác chỉ một chữ thôi… Mạnh!
“Bắt đầu từ lúc nãy, tôi và cánh tay máu tươi kia, đã dùng chung một thanh giá trị HP rồi.” Giọng nói của Vua Chiếu Ảnh đã khôi phục lại bình thường.
Phong Bất Giác lùi lại mấy bước, để tránh bị tấn công từ hai phía, khi anh nhìn lại Vua Chiếu Ảnh, vết thương trên người đối phương đã hồi phục lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
“Đừng lo, tôi đã nói rồi, bản thân tôi rất yếu.” Vua Chiếu Ảnh nói: “Nhưng mà, nếu cậu còn đánh tôi như vừa rồi, sau lưng cậu bị đánh một cái, thì tôi cũng mặc kệ đấy.”
Phong Bất Giác ngẩng đầu lên liếc nhìn cánh tay đó một cái, lòng thầm nói: “Những người đứng đầu bảng xếp hạng game này đều là loại người gì thế…”