Editor: Nguyetmai
Do trong phó bản trước chưa hề dùng vật phẩm tiêu hao nào, cho nên Phong Bất Giác cũng không đến Thương thành mua thêm, mà lập tức đi xếp hàng.
Phong Bất Giác, level 28.
Mời chọn hình thức game bạn muốn tham gia.
Bạn đã lựa chọn hình thức game tàn sát (gần giống với hỗn chiến), vui lòng xác nhận.
Đã xác nhận, số người trong đội đã được tạo ngẫu nhiên: 6 người.
Sau câu nói này, Phong Bất Giác đã trải qua quãng thời gian chờ vào game dài nhất từ trước đến giờ. Anh đợi hơn ba phút mà dòng nhắc nhở tiếp theo vẫn chưa hiện ra.
“Không phải chứ?” Phong Bất Giác thầm nghĩ trong lòng, “Nếu đã là giống như hỗn chiến thì kéo đại sáu người chơi level gần như nhau vào là được rồi, có cần phải đợi lâu vậy không?”
Điều anh không thể ngờ được là… Đây chỉ là khởi đầu.
Tiếp theo, trải qua sự chờ đợi dài dằng dặc hai mươi lăm phút, Phong Bất Giác vẫn không vào được phó bản, hơn nữa anh cũng không thể ngắt quá trình xếp hàng vào phó bản hay thực hiện thao tác khác…
“Chuyện gì thế này? Server bị kẹt à?” Khi anh đang chuẩn bị cưỡng chế offline…
Xếp cặp hoàn thành, đang cân đối liên kết thần kinh, đang tạo phó bản… Câu thông báo này kịp thời xuất hiện.
Bắt đầu tải, vui lòng đợi.
“He he he… Hãy khiến đối thủ của ngươi run sợ đi, khiến họ cảm nhận được nỗi sợ hãi thực sự đi!”
Phong Bất Giác nghe vậy liền sửng sốt: “Tuy đã từng nghe lời thoại này mấy lần rồi… Nhưng giọng nói có vẻ như đã từng nghe qua và điệu cười gian xảo có độ nhận biết cực kỳ cao này là thế nào…”
Đã tải xong, hiện bạn đang tiến hành game tàn sát.
Hình thức này cung cấp phần giới thiệu vắn tắt phó bản, và có xác suất xuất hiện nhiệm vụ phụ/nhiệm vụ ẩn và thế giới quan đặc biệt.
Phần thường thắng phó bản: Ngẫu nhiên rút được một món trang bị cấp Tinh xảo có thể dùng được.
Lập tức hiển thị nội dung giới thiệu phó bản, sau khi giới thiệu hoàn thành sẽ lập tức bắt đầu phó bản
Khoảnh khắc nhìn thấy phần thưởng chiến thắng Phong Bất Giác đã kinh ngạc, anh thầm nghĩ: “Lại có chuyện thắng cuộc sẽ chắc chắn giành được một món trang bị cấp Tinh xảo, hơn nữa là còn là “có thể dùng được”? Bị điên rồi à?!”
Chuyện khiến người khác kinh ngạc… Mới chỉ vừa bắt đầu…
Lần này, anh hoàn toàn không vào trạng thái xem đoạn CG một cách bị động nữa, dòng phụ đề phần giới thiệu cốt truyện xuất hiện trực tiếp trên màn hình.
Còn chiếc thang máy anh đang đứng cũng chuyển động, bắt đầu di chuyển lên trên với tốc độ cao.
Thành phố Gotham*, năm 2009.
(*) Gotham City, là một thành phố giả tưởng ở Mỹ xuất hiện trong loạt truyện tranh xuất bản bởi DC Comics. Thành phố này được tạo ra bởi Bill Finger và Bob Kane, xuất hiện lần đầu trong Batman #4. Gotham City được biết đến là nơi Batman và nhiều kẻ thù của anh sinh sống.
Sau khi Bruce Wayne** mất mạng sau cuộc chiến với Darkseid (còn gọi là Daxed – quân chủ hắc ám, là vị thần mới mạnh nhất, kẻ thống trị của hành tinh Thiên Khải), trị an của thành phố Gotham mất khống chế nghiêm trọng. Thế lực xã hội đen hoạt động hung hăng ngang ngược. Những tên tội phạm siêu cấp như Two Face, Peguin… lộng hành, hòng âm mưu cướp đoạt quyền khống chế thành phố.
(**) Bruce Wayne: Tên thật của người Dơi.
Nightwing*** (Dick Grayson, Robinson thời đại mới) và Batwomen**** xây dựng tổ chức “Justice League of America*****” – một đội ngũ do các đồng minh đáng tin cậy được lập nên, nỗ lực khống chế cục diện. Nhưng thời gian nguy cơ này kéo dài vượt quá xa so với sự tưởng tượng của họ.
(***) Nightwing/ Richard John “Dick” Grayson là một siêu anh hùng hư cấu xuất hiện trong truyện tranh Mỹ được xuất bản bởi DC Comics, thường được kết hợp với Batman.
(****) Batwomen/ Batdess là một nữ siêu anh hùng hư cấu xuất hiện trong truyện tranh Mỹ được xuất bản bởi DC Comics.
(*****) Justice League (tiếng Việt: Liên Minh Công Lý), là một nhóm các nhân vật siêu anh hùng hư cấu, xuất hiện trong truyện tranh Mỹ do DC Comics phát hành. Justice League được hình thành bởi nhà văn Gardner Fox, và xuất hiện lần đầu tiên trong The Brave and the Bold #28 (tháng 3 năm 1960).
Thành phố này rơi vào một vòng tuần hoàn ác tính. Các bang xã hội đen phát hiện ra Batwomen đã không còn nữa, họ nhận ra rằng đây là thời cơ tuyệt vời để phân chia lại phạm vi thế lực ngầm của thành phố Gotham. Tất cả mọi người đều tham dự vào cuộc phạm tội điên cuồng này, không chỉ là những nhân vật lớn thành danh đã lâu, mà còn có cả một số người mới trẻ hơn, dã tâm bừng bừng hơn cũng bắt đầu phô diễn tài năng.
Cảnh sát Gotham đã ở bên bờ vực sụp đổ, cảnh sát phải chịu đựng tuần tra đầy nguy hiểm thời gian dài, còn phải lo lắng người nhà của mình có bị tấn công hay không. Rất nhiều người phát hiện ra rằng… Ngoài việc từ chức ra, họ không còn có sự lựa chọn nào khác.
Khắp nơi đều là bạo loạn và cướp bóc… Thị trưởng đã tuyên bố thành phố Gotham đang ở trạng thái khẩn cấp.
Nhân dân thành phố Gotham đang mong chờ một vị chúa cứu thế xuất hiện, một người có thể khôi phục lại trật tự trên những con phố.
Họ đang mong chờ Batman.
Còn các siêu anh hùng trong thành phố, trong khi đang xử lý tội ác, cũng đã bắt đầu hàng loạt những cuộc chiến để quyết định ai sẽ là người thừa kế y bát* của Batman.
(*) Y bát: ý chỉ áo cà sa và cái bát của thầy tu được truyền từ đời này sang đời khác. Ở đây chỉ sự nghiệp hiệp nghĩa cứu vớt thế giới của Batman.
Dòng phụ đề và giọng nói giới thiệu vắn tắt nội dung cốt truyện đến đây là hết, thang máy cũng dừng lại vào lúc này.
Phong Bất Giác cẩn thận nhớ lại mấy dòng mô tả liên quan đến hình thức tàn sát trong game này, đặc biệt là dòng quan trọng nhất: Tàn sát game lấy cốt lõi là sự đối chiến giữa các người chơi, hình thức này sẽ giảm bớt yếu tố đáng sợ của bản thân phó bản. Có thể xuất hiện bất cứ thế giới quan hoặc nhiệm vụ nào đó, bản đồ map lớn hay nhỏ dựa vào số lượng và năng lực cá nhân của người chơi tạo thành.
Cho nên, Phong Bất Giác hiểu rất rõ rằng, sự xuất hiện của kiểu thế giới quan này cũng là rất bình thường…
Nhiệm vụ chính đã được kích hoạt.
Trở thành người chơi duy nhất sống sót trong phó bản này
Sau khi dòng thông báo này xuất hiện, cánh cửa thang máy đã được mở ra, tuyên bố phó bản này đã chính thức bắt đầu.
Đoàng đoàng đoàng…
Cửa vừa được mở ra, Phong Bất Giác đã nghe thấy tiếng súng tiểu liên vang lên, phản ứng đầu tiên của anh là ôm đầu lăn người.
“Không đến mức vậy chứ! Mình vừa mới vào map đã bị mai phục rồi à?” Phong Bất Giác kinh ngạc nói: “Không có lý nào?”
Rõ ràng là anh đã nghĩ quá nhiều rồi… Trong kiểu mô thức này, đương nhiên là sáu người chơi đều được phân chia tới các nơi trên map, cửa thang máy của không gian đăng nhập cũng được mở trong cùng một giây.
Tiếng súng mà Phong Bất Giác nghe thấy, chỉ là trong phó bản, một tên cướp đeo mặt nạ bắn lên trần nhà mà thôi.
Thì ra, bên ngoài cánh cửa thang máy của Phong Bất Giác là đại sảnh một ngân hàng, khoảnh khắc anh bước ra ngoài đúng lúc đang có một vụ cướp ngân hàng được mở màn.
“Tất cả nằm xuống!” Tên cướp hét lên.
Trước khi gã ta gào lên câu đó, Phong Bất Giác đã nằm gọn dưới đất. Lúc này anh đang ngẩng đầu lên nhìn, lập tức hiểu ra tình hình trước mắt.
“Một, hai, ba người…” Phong Bất Giác theo bản năng thu thập tất cả thông tin nhìn thấy được và đưa ra rất nhiều suy đoán, “Hai tên dường như là làm công việc nặng nhọc, một tên tay trái có hình xăm thủy thủ, nhưng tư thế cầm súng và đi lại không giống như được huấn luyện chuyên nghiệp, có thể loại trừ khả năng hắn được huấn luyện trong quân đội…” Ánh mắt anh lại liếc nhìn về phía cửa lớn của ngân hàng, “Trong chiếc xe lớn bên kia đường có lẽ còn có một tên cướp nữa, có lẽ là tài xế của bọn chúng…”
“Đứng im! Tao bảo mày không được nhúc nhích không hiểu à? Khốn kiếp! Để tao nhìn thấy tay mày xem nào!” Mấy tên cướp đang cố gắng khống chế tình hình, hơn nữa chúng cũng rất thành công.
Vị trí của Phong Bất Giác cách rất xa tủ quầy, bên cạnh chỉ có một cái cột, chỉ cần anh bò dưới đất, không có động tác gì quá lớn thì mấy tên cướp hoàn toàn không chú ý đến anh.
“Áo jacket, quần jeans, áo thể thao, giày thể thao, giày da… Tất cả đều là quần áo bình thường. Chúng đều đeo loại mặt nạ trượt tuyết có thể dễ dàng mua được trong cửa hàng.” Phong Bất Giác vô cùng bình tĩnh, trong đầu liền nhanh chóng tiến hành phân tích băng cướp này, “Tên đứng gác cửa và hai tên đang lấy tiền mỗi người có một khẩu súng ngắn. Tên có hình xăm có lẽ là kẻ cầm đầu, có một khẩu súng ngắn và một khẩu súng tiểu liên…” Anh hừ lạnh một tiếng, lòng thầm nói: “Chỉ từ những thông tin trước mắt, thì ba người này không có ai là tội phạm chuyên nghiệp cả, cùng lắm chỉ là dân thường có súng, người lái xe kia có lẽ còn không bằng được bọn họ…”
“Ê! Mày đang làm gì thế?” Tên cướp cầm súng tiểu liên bỗng nhiên gào lên với tên đồng bọn đang lấy tiền: “Mày tưởng tao mù à? Lấy tiền trong túi áo ra, đừng làm chuyện ngu xuẩn hiểu không hả? Thằng ngu này.”
“Ừm… Có thể loại trừ khả năng là nhóm người trong cùng một gia đình cùng gây án…” Sau khi chứng kiến cảnh đó, Phong Bất Giác đã hoàn thành quan sát nhóm người này, “Hừ… Ba tên cướp ngu ngốc, trước khi hành động hoàn toàn không lên kế hoạch chi tiết. Từ động tác nhìn ngó xung quanh của tên đứng ở cửa có thể phán đoán ra được, hắn hoàn không biết cảnh sát sẽ đi từ hướng nào tới. Còn tên lấy tiền kia còn chưa nghĩ kĩ xem phải đựng bao nhiêu tiền mới phù hợp.”
“Còn tên cầm đầu, một là không biết vị trí camera, hai là không biết báo cảnh báo an toàn sau bao lâu sẽ gọi cảnh sát đến. Nhỡ chẳng may đồng bọn của chúng đang đợi trong xe ở bên kia đường nghe thấy tiếng còi cảnh sát liền lượn mất thì chắc chắn hắn cũng không có phương án chạy trốn dự phòng nào cả.”
Phong Bất Giác nhanh chóng không để ý đến mấy người đó nữa, anh hai tay ôm đầu, vùi mặt giữa cánh tay, ngoan ngoãn nằm xuống: “Mình nên bớt lo chuyện bao đồng đi thì hơn, càng là loại tội phạm nghiệp dư thì sẽ càng dễ làm ra những hành vi không thể đoán trước được. Nếu mình vùng lên chống lại thì có trời mới biết mấy tên này sẽ làm thế nào, đến lúc đó ba người này rơi vào trạng thái tái phát bệnh thần kinh thì cục diện sẽ càng mất khống chế hơn.”
Nhưng khoảng năm phút sau, Phong Bất Giác lại ngẩng đầu lên: “Mình có nên nhắc nhở bọn họ nên rút lui không.” Bỗng nhiên anh lại nghĩ ra điều gì đó, “Không phải anh đây coi thường các chú em… Nhưng ba chú em hoàn toàn không hề tính toán gì về thời gian cảnh sát đến được đây, lấy bao nhiêu tiền cũng hoàn toàn dựa vào lòng tham, như vậy chắc chắn sẽ kéo dài rất lâu. Đến lúc đó xe cảnh sát đến, mấy chú em nghe thấy tiếng còi cảnh sát xong, chắc chắn sẽ hoảng hốt lo sợ, rất có khả năng sẽ rút lui thất bại, diễn biến lại trở thành cục diện giằng co bắt cóc con tin…”
“Chết tiệt! Cảnh sát đến rồi! Chạy mau!” Quả nhiên, đúng lúc này, tên cướp đứng ở cửa nghe thấy tiếng còi cảnh sát hú lên liền hét lớn.
Tên cướp lấy tiền nhanh chóng kéo khóa hai chiếc ba lô đựng đầy tiền mặt lên, tên cướp cầm đầu tiến lên cầm lấy một cái, hai tên đeo hai chiếc ba lô lên rồi xông ra ngoài cửa.
Lúc đó, hai chiếc ba lô đều đã đựng đầy ắp, nhưng chính quá trình này khiến tên cướp bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để chạy trốn khỏi đây…
“Ê! Ê! Chết tiệt!” Tên cướp đứng ở cửa xông lên trước mặt gào lên mấy tiếng, quay đầu lại, vừa vặn gặp hai tên đồng bọn của hắn, hắn chỉ tay lên phố: “Con chó kia chạy rồi!”
“M* kiếp!”
“Chết tiệt!”
Hai tên còn lại cũng mỗi người văng tục một câu.
Thực ra, cho dù tên đồng bọn không chạy thì ba người chúng cũng không còn đủ thời gian để băng qua đường được nữa rồi…
Trên con đường trước cửa ngân hàng nhanh chóng có đầy xe cảnh sát đỗ, một tốp cảnh sát mở cửa xe ào ào tràn xuống, súng lên đạn sẵn nhắm về phía cửa ngân hàng.
Một viên cảnh sát bắc loa hướng về trong ngân hàng hét lên những lời thoại kinh điển vô ích: “Những người ở bên trong nghe đây, chúng tôi là cảnh sát thành phố Gotham, các anh đã bị bao vây, đặt vũ khí xuống, ra ngoài đầu hàng!”
“Lùi lại! Lũ khốn kiếp này! Trong tay chúng tao có con tin!” Tên cướp cầm đầu trốn sau bức tường bên cạnh cửa quay đầu sang gào lên với bên ngoài, sau đó gã đè thấp giọng lên, nói với đồng bọn của gã: “Còn ngây ra đấy làm gì? Mau đi xem xem còn có đường ra nào khác không?”
Thấy biểu hiện của ba tên này và tiến triển câu chuyện, Phong Bất Giác bất đắc dĩ thở dài, lại một lần nữa cúi đầu thấp xuống, “Haiz… Một lũ ngu ngốc…”