Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Chương 260: Chương 260: Trận chiến tranh giành áo choàng (2)




Editor: Nguyetmai

“Giờ tình hình thành ra thế này, đến cả mình cũng khó thoát thân được.” Phong Bất Giác lẩm bẩm nói: “Nếu phát động Thuật linh thức tụ thân, cho dù ba tên này có không bắn trúng mình được thì cảnh sát bên ngoài cũng sẽ bắn mình thành cái sàng.”

Lúc này tên cướp phụ trách canh cửa đi đến bên Phong Bất Giác, Phong Bất Giác khẽ ngẩng đầu lên liếc nhìn một cái, phát hiện ra cánh cửa thang máy sau lưng đã không thấy tăm tích đâu nữa, mà thay vào đó là một bức tường. Rõ ràng là chỉ có bản thân người chơi mới có thể nhìn thấy được lối vào phó bản, hơn nữa người chơi vừa đi ra là biến mất ngay. Nhân vật trong cốt truyện hoàn toàn không hề nhìn thấy những thứ đó, có lẽ là trong mắt họ ở đây không có gì cả.

“Xem tình hình ở đây thế nào trước đã rồi tính vậy…” Phong Bất Giác quyết định tiếp tục quan sát tiến triển sự việc, anh tạm thời đặt sự chú ý vào trong bảng chọn game.

..

Từ khi vào phó bản cho đến bây giờ, Phong Bất Giác vẫn chưa kiểm tra năm đối thủ còn lại của anh trong phó bản này, đúng lúc này tranh thủ xem sao.

Không xem không lo, vừa xem là giật mình kinh hãi.

“Có lầm không vậy! Có ba người là người trong top hai mươi bảng xếp hạng lực chiến à?” Phong Bất Giác chỉ cần vào Thương thành một lần sẽ nhân tiện liếc thử tình hình các bảng xếp hạng. Với khả năng ghi nhớ của anh, đương nhiên là sẽ ghi nhớ hết các cá nhân và công hội nổi tiếng trên bảng xếp hạng ở trong đầu rồi.

“Mình nhớ có một người level 31 tên là [Ngộ Tử Tham Huyền], là một trong bốn đại cao thủ “Túy Sinh Mộng Tử” của [Trật Tự]… Cùng một cấp bậc với cái tên hút thuốc uống rượu uốn tóc đó! Còn có một kẻ cùng level 31 tên [Thất Sát], hình như là nhân vật số ba trong công hội đó của anh Long…” Do thường xuyên lượn trên các diễn đàn, nay Phong Bất Giác gần như đã có thể gọi ra được nick của các người chơi cấp ngôi sao trong các phòng máy lớn, “Ê… Cái tên level 32 tên là [Shiva] hình như là lão đại của [Chư Thần] đúng không? Anh ta cũng đang ở top 5 bảng xếp hạng level đấy! Và bốn người trong top 4 không phải đều là level 32 sao?”

Ngoài ba cái tên này ra, trong hai cái tên còn lại, còn có một người Phong Bất Giác đã từng gặp trong mô thức sinh tồn đội nhóm. Ingame là [Không Có Sợ Đâu], “Cô gái này cũng không hề tầm thường…” Trong lòng anh đã thầm than không ổn rồi, “Đợi đã… Chẳng lẽ… Trừ mình ra năm người này đều là nhân vật trong top hai mươi của bảng xếp hạng lực chiến sao?”

Theo bản năng Phong Bất Giác suy nghĩ sự việc theo chiều hướng xấu, đáng buồn chính là anh lại đúng rồi...

[Ngộ Tử Tham Huyền], level 31, nam, phòng máy Trật Tự, top 8 bảng xếp hạng lực chiến.

[Shiva], level 32, nam, phòng máy Chư Thần, top 2 bảng xếp hạng lực chiến.

[Thất Sát], level 31, nam, phòng máy Đao Phong, top 15 bảng xếp hạng lực chiến.

[Không Có Sợ Đâu], level 30, nữ, phòng máy Giang Hồ, top 20 bảng xếp hạng lực chiến (nặc danh).

[Vua Chiếu Ảnh], level 30, nam. Người chơi chuyên nghiệp cá nhân, top 19 bảng xếp hạng lực chiến (nặc danh).

Bên trên là năm người Phong Bất Giác phải đối phó, về level, rõ ràng là họ cao hơn anh, còn về lực chiến, có lẽ là cách xa anh không chỉ một bậc.

Nếu như nói “Khu vui chơi đáng sợ” chỉ có một “Bảng xếp hạng thực lực tổng hợp của người chơi” thì Phong Bất Giác chắc chắn có thể xếp gần đầu. Còn năm vị trên có lẽ có vài người nhảy thẳng ra khỏi top 50.

Nhưng thực tế lại không có bảng xếp hạng đó. Bởi vì “mưu trí” thực sự khó mà định lượng hóa được…

Do đó, từ góc độ người đứng xem, hoặc là nói từ góc độ của bất cứ người nào trong số năm người chơi còn lại kia thì đều cho rằng Phong Bất Giác là người yếu nhất trong lần tàn sát game này.

Nhưng có điều, bị coi là người yếu nhất cũng có cái hay của nó.

Người ta thường nói súng bắn chim đầu đàn trước, trong mô thức không khác gì hỗn chiến này, đương nhiên là sự chú ý của mọi người đều sẽ tập trung vào người bền ngoài có vẻ mạnh nhất là Shiva. Đối với Ngộ Tử Tham Huyền và Thất Sát đương nhiên cũng sẽ có vài phần kiêng dè. Còn Không Có Sợ Đâu và Vua Chiếu Ảnh trên bảng xếp hạng đều là nặc danh, ba nhân vật lớn đó rất có khả năng đều chưa từng nghe nhắc đến tên họ, giữa họ cũng sẽ không quen biết nhau, nói một cách tương đối sẽ phải chịu sự coi thường.

Còn về Phong Bất Giác… Người ta nhìn lướt một cái qua bảng chọn game, xem qua danh hiệu của năm đối thủ còn lại, cuối cùng nhìn thấy một dòng chữ, “Phong Bất Giác, 28, Đang sống”, chắc chắn trong đầu sẽ có chuỗi phản ứng là… Không quen, level thấp nhất, kém cỏi nhất.

Dựa trên tiền đề đó, Phong Bất Giác “yếu nhất”, rất dễ sẽ bị coi thường, thậm chí là bị bỏ qua… Người khác sẽ không đặc biệt dồn tinh lực để đề phòng hay giết anh, đó cũng được coi là một loại ưu thế rồi.

Đương nhiên là cũng không phải tất cả mọi người đều đương nhiên cho rằng anh yếu nhất.

Ngộ Tử Tham Huyền đã từng nghe Mộng Kinh Thiền nhắc tới cái tên “Phong Bất Giác”, đáng tiếc là cậu ta coi như không có chuyện gì nên đã nhanh chóng quên lãng.

Thất Sát cũng đã từng nghe Long Ngạo Mân nhắc tới cái tên bị nghi nhờ là kẻ điên giết người liên hoàn, sau đó… Anh ta cũng không nhớ luôn…

Còn Shiva và Vua Chiếu Ảnh hoàn toàn không có ấn tượng gì về ingame của anh Giác.

Duy chỉ có cô em Không Có Sợ Đâu nhớ người này, hơn nữa ký ức vẫn còn mới y nguyên… Ít ra thì cô ta cho rằng Phong Bất Giác không hề dễ đối phó chút nào.



“Khốn kiếp! Tao bảo mày tránh ra!” Tên cướp phụ trách tìm đường lui không bao lâu sau đã quay trở lại đại sảnh, còn lôi theo một người ra.

Người đó có lẽ là một nhân viên ngân hàng, anh ta mặc đồng phục ngân hàng, đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt kinh hoàng.

“Chuyện gì thế này?” Tên cướp cầm súng tiểu liên vừa lén lút nhìn ra xung quanh ngân hàng vừa hỏi.

“Hắn trốn trong nhà vệ sinh lấy di động gọi điện cho cảnh sát.” Tên cướp cầm súng ngắn trả lời.

Tên cướp lấy tiền nói chen vào hỏi: “Đã tìm được đường khác chưa?”

“Bên ngoài cửa sổ hầu hết đều có thanh chắn, cánh cửa ở nhà vệ sinh thì nhỏ quá, hơn nữa mấy con phố phía sau đều có cảnh sát.”

“Chết tiệt!”

“Đưa điện thoại của nó cho tao.” Lúc này tên cầm súng tiểu liên lại nói.

Đồng bọn của gã vừa rồi đã giành lấy chiếc điện thoại, nghe vậy liền ném cho gã.

Gã cầm lấy chiếc điện thoại, nhìn màn hình, sau đó ấn nút gọi nhanh, nhưng chỉ qua ba giây sau điện thoại đã có người nghe.

“Sao rồi? Thưa anh, anh có sao không? Vừa rồi sao lại tắt máy…” Một viên cảnh sát đè thấp giọng nhanh chóng nói.

Nhưng tên cướp cầm súng tiểu liên đã lên tiếng cắt ngang viên cảnh sát kia lại, “Không, hắn có sao, rất nghiêm trọng là đằng khác.” Gã ra dấu tay, ra hiệu cho đồng bọn dẫn người kia tới.

Tên cướp cầm súng ngắn hiểu ý, tiến lên đá người kia một cái, nhân viên ngân hàng đó dưới họng súng đành phải chịu thua, nơm nớp lo sợ đi đến trước cửa ngân hàng.

“Nghe đây, thằng thối tha. Nghe kĩ điều kiện của tao đây.” Tên cầm súng tiểu liên lấy được chiếc điện thoại này liền không cần mạo hiểm thò đầu ra ngoài hét lên nữa, gã trốn sau bức tường, nói với viên cảnh sát ở đầu dây bên kia: “Chuẩn bị cho tao một chiếc máy bay trực thăng, cả phi công nữa. Bảo tất cả người của mày rút lui ra ngoài khu vực ba con phố này.” Còn chưa dứt lời, gã đã đặt khẩu súng tiểu liên xuống, rút khẩu súng ngắn dắt ở hông ra, lập tức bóp cò.

Nhân viên ngân hàng đó hét lên rồi ngã gục, máu văng lên tường. Màn này xảy ra trước sảnh ngân hàng, hoàn toàn diễn ra trước mặt các cảnh sát và dân chúng, phóng viên đứng phía sau đường ngăn cách của cảnh sát.

Tên cướp cầm súng tiểu liên cất cao giọng, đồng thời nói với điện thoại và các con tin ở trong sảnh ngân hàng: “Bắt đầu từ bây giờ, cho đến khi tao nhìn thấy máy bay trực thăng, cứ cách mười phút tao sẽ giết chết một con tin. Kẻ nào định giở trò, sẽ có kết cục giống như nó!” Nói xong, gã liền tắt điện thoại.

“Thượng Đế ơi…” Tên cướp cầm bao tiền một tay đỡ trán, nhìn xác chết dưới đất, hơi thở cũng trở nên gấp gáp: “Phù… Thượng Đế… Thượng Đế… Mày giết chết hắn, cái này…” Hắn bỗng không thể chịu đựng được nữa, tháo mặt nạ ra rồi nôn ra sàn nhà.

Trong số con tin vốn có không ít phụ nữ, vừa rồi chứng kiến cảnh phun máu, vì sợ hãi quá mức cho nên chưa kịp phản ứng lại. Bây giờ tên này nôn ói, gây ra phản ứng dây chuyền, không ít con tin quỳ dưới đất chuyển thành tư thế quỳ rồi cũng bắt đầu nôn mửa.

“Thằng ngu này! Hệt như đàn bà, đúng là thằng bỏ đi!” Tên cầm súng tiểu liên chửi mắng một câu, sau đó gã cầm súng tiểu liên, hướng về phía con tin gầm lên, “Này! Này! Này! Ai cho chúng mày đứng dậy hả! Nằm hết xuống cho tao! Hai tay ôm đầu!”

“Người ở bên trong nghe đây, tôi là chuyên gia đàm phán của cảnh sát, trên người tôi không có vũ khí. Có thể cho tôi vào nói chuyện với các anh được không?” Một người đàn ông trung niên lúc này đang đi đến cửa ngân hàng, tay cầm một chiếc loa, người không mặc đồng phục cảnh sát.

Pằng pằng pằng…

Đáp lại anh ta là tiếng súng tiểu liên quét qua, nhưng viên đạn này vẫn bắn xuống đất. Người bắn cũng chỉ giơ họng súng ra bắn một phát chứ không thò đầu ra ngắm bắn.

“Còn tám phút nữa, tao sẽ giết tiết một con tin nữa!” Câu nói này là lời đáp của tên cướp.

Sau khi tên cướp cầm tiền nôn ói xong, dường như cảm thấy khá hơn một chút, hắn thở hổn hển, sau đó nói: “Có lẽ… Ọe… Có lẽ chúng ta nên nghe xem nó muốn nói gì…”

“Câm mồm! Mày câm cái mõm thối tha của mày lại ngay cho tao!” Tên cướp cầm súng tiểu lên quát: “Ở đây do tao làm chủ!”

“Máy bay trực thăng sẽ không đến đâu.” Một giọng nói xa lạ vang lên.

Do toàn bộ các con tin ở đại sảnh lúc này đều không dám lên tiếng, cho nên câu nói này của Phong Bất Giác vang lên lanh lảnh truyền vào tai mọi người.

“Kẻ nào?” Tên cướp cầm súng tiểu liên hỏi: “Đứa khốn kiếp nào đang nói đấy?”

“Là nó!” Tên cướp cầm súng ngắn đứng gần Phong Bất Giác nhất, hắn nghe rất rõ ràng, “Là thằng oắt mặc đồ vest màu tím.”

“Mày, gác thay tao một lúc.” Tên cướp cầm súng tiểu liên nói với tên cướp đựng tiền, tên đó thấy vậy liền khom lưng lại đi tới trước cửa.

Sau khi hai người đổi chỗ cho nhau, tên cướp cầm súng tiểu liên đi thẳng đến bên cạnh Phong Bất Giác, “Thằng khốn kiếp này mày đứng dậy cho tao!” Gã túm tóc Phong Bất Giác xách lên, khiến tư thế của anh chuyển từ nằm thành quỳ, “Mày nói cái gì? Nói lại lần nữa coi.”

Phong Bất Giác bị động ngửa đầu lên nhìn đối phương, vẻ mặt trấn tĩnh tự nhiên nói: “Tôi nói, máy bay trực thăng anh yêu cầu sẽ không tới đâu, đừng nói tám phút, cho dù là tám mươi phút cũng sẽ không tới đâu.”

“Khốn nạn…” Tên cướp này hung dữ lấy súng tiểu liên dí lên trán Phong Bất Giác, “Mày tưởng mày thông minh lắm à? Hử? Nói! Mày là ai? Mày cũng là cảnh sát à? Hả? Hay mày muốn chơi tao? Muốn làm anh hùng?”

“Tôi là một nhân vật nhỏ bé không quan trọng gì, tôi chỉ muốn nhắc nhở anh, trên con đường hai làn xe ở trước cửa kia, cho dù tính cả làn đường dành cho xe thô sơ thì độ rộng cũng không đủ để máy bay trực thăng hạ cánh.” Câu trả lời của Phong Bất Giác rất khéo léo, anh nhẹ nhàng tránh né được lời giải thích về thân phận của mình, và lập tức chuyển đề tài sang phần đối phương đang hứng thú, “Cho dù cảnh sát có điều động máy bay lên thẳng thì cũng không thể đỗ ở trước cửa lớn ngân hàng được. Ít nhất các anh phải đi tới ngã tư gần đây nhất mới lên được. Trong quá trình đó, các anh sẽ phải đi ra cổng ngân hàng, bại lộ trong tầm mắt các tay súng.” Anh hơi ngưng lại một lát: “Anh đã giết chết một con tin rồi, với tình hình hiện tại của Gotham mấy ngày gần đây, tôi tin là cảnh sát đã có lý do đầy đủ để giết chết các anh ngay tại chỗ…”

“Lạy Chúa tôi…” Tên cướp đựng tiền dựa vào bức tường cạnh cửa lớn nghe xong mấy lời đó lập tức một tay ôm đầu, khóc rống lên với vẻ sợ hãi cực độ: “Rốt cuộc chúng ta đã làm những gì thế này…”

“Đủ rồi! Câm miệng!” Tên cướp cầm súng tiểu liên đó gào lên một câu với tên đồng bọn phiền phức đó, sau đó nhìn Phong Bất Giác, buông tóc anh ra, nói: “Hừ… Đây chính là những điều mày muốn nói à?”

“Tôi vẫn chưa nói hết.” Phong Bất Giác đáp: “Nhân tiện tôi nói với anh luôn chiến lược hành động tiếp theo của cảnh sát, mấy phút nữa, họ sẽ tuyên bố điều động trực thăng rất khó khăn, bảo anh tạm thời đừng giết hại con tin, đợi thêm vài phút nữa. Còn trong khoảng thời gian này, họ sẽ khua chiêng gõ trống bố trí các tiểu đội chiến thuật, sắp xếp các tay súng bắn tỉa vào vị trí.” Anh tư duy rõ ràng, tốc độ nói cũng rất nhanh, cũng không quan tâm xem đối phương có tiêu hóa được hay không: “Căn cứ vào tốc độ mười phút giết một con tin đó của các anh, kế hoạch chờ đợi máy bay trực thăng để thoát thân đó của các anh sẽ chỉ có thể có hai kết quả: Một, sau khi các anh giết đến số lượng con tin nhất định, cảnh sát sẽ nói máy bay trực thăng đã đến, dụ các anh ra ngoài để bắn chết. Hai, sau khi các anh giết đến số lượng con tin nhất định, cảnh sát sẽ cưỡng chế tấn công.”

“Còn rốt cuộc cảnh sát sẽ làm thế nào, sẽ được quyết định bởi lượng thông tin họ nắm được. Điều quan trọng nhất ở đây chính là họ có biết được số người tham gia vụ cướp không. Nhưng đáng tiếc là anh đã giết chết người gọi điện cho cảnh sát rồi, nếu anh ta vẫn còn sống, anh còn có thể khai thác được xem anh ta đã tiết lộ bao nhiêu tin tức ở đây cho cảnh sát biết, nhưng bây giờ thì…”

Phong Bất Giác cười lạnh một tiếng: “Ngoài ra, tôi còn phải nhắc nhở anh điều này, bất kỳ mỗi phút nào sau đây đều có khả năng sẽ có một người nào đó xưng là “The Vigilante*” can dự vào chuyện này, Nightwing, Robin, Huntress, Black Canary**… Thứ cho tôi nói thẳng, chỉ cần một người đến thôi e rằng ba vị đã bị bắt sống rồi.”

(*) The Vigilante là những ngươi xuất hiện với mũ trùm và mặt nạ, làm việc trong bóng tối nhằm thực thi công lý, làm những điều mà luật pháp không thể thực hiện được, xuất hiện trong thê giới DC. Ý của Phong Bất Giác ở đây là chỉ những người tự xưng là anh hùng chính nghĩa của thành phố Gotham.

(**) Các anh hùng thuộc tổ chức Liên minh công lý của thành phố Gotham

Anh thở dài một hơi, nhìn tên cướp trước mặt đã sợ hãi đến mức đứng ngây ra như phỗng, anh lại nói thêm: “Khoảng mười phút trước, adrenaline* bài tiết quá liều đã khiến anh đứng bên bờ vực không thể khống chế được. Phương thức chạy trốn anh nghĩ ra ở giai đoạn khống chế uy hiếp con tin, còn hỏng bét hơn cả kế hoạch anh nghĩ ra trong giai đoạn đi cướp.” Anh nói với giọng điệu châm chọc: “Hừ… Đương nhiên là, nếu đó cũng có thể được gọi là “kế hoạch“. “ Anh cười: “Đồng thời, vì kích động cho nên anh đã có hành vi giết người, cũng khiến anh và đồng bọn rơi vào cảnh không còn lối thoát nào. Nếu các anh không muốn chết ở đây ngay hôm nay hoặc bị tống vào tù thì tốt nhất hãy lập tức nghĩ ra chủ ý khác, nếu không…” Anh bắt chước âm thanh của đồng hồ, trêu chọc đối phương: “Tích tắc tích tắc… Thời gian không chờ đợi ai. Các siêu anh hùng sẽ có thể đến bất cứ lúc nào.”

(*) Adrenaline: còn gọi là apinephrin hay adrenalin, là một hormone có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.

“Mày… Rốt cuộc mày là ai…” Tên cầm súng tiểu liên sau khi nghe Phong Bất Giác phân tích xong, thì thực sự bình tĩnh lại một chút, không còn ở trạng thái giết người đỏ cả mắt như trước đó nữa.

Phong Bất Giác lần lượt quan sát ánh mắt ba tên cướp, sau đó, anh cười lạnh, không hề kiêng nể gì đứng dậy, “Đây vẫn chỉ là vấn đề thứ yếu, ngay lúc này đây, điều quan trọng nhất đối với chúng ta là… Làm thế nào để chạy thoát.”



Năm phút sau, cánh cửa cuốn kim loại phía sau dãy cửa kính của ngân hàng (điều khiển điện tử, không phải là loại kéo thủ công) bắt đầu dần hạ xuống, rồi nhanh chóng khép lại.

Bắt đầu từ thời khắc này, cảnh sát trên phố, toán cướp trong ngân hàng đều mất đi cách quan sát đối phương.

Gần như cùng trong một giây cánh cửa cuốn kia hoàn toàn khép lại, chiếc điện thoại vừa nãy cảnh sát dùng để nói chuyện với tên cướp cũng đổ chuông.

Lúc trước khi người nhân viên ngân hàng đã bị giết chết nói chuyện điện thoại với cảnh sát trong nhà vệ sinh, cuộc gọi lần đó vẫn chưa hề bị ngắt cho đến khi cảnh sát đến. Số điện thoại của anh ta đã chuyển trực tiếp sang cho một chiếc điện thoại khác ở hiện trường.

“Tôi là cảnh sát Clapton.” Clapton phụ trách chỉ huy tại hiện trường nghe điện thoại nói.

“Chào ông cảnh sát.” Giọng Phong Bất Giác truyền đến trong điện thoại: “Tôi nghĩ chắc ông cũng đã để ý được rằng tôi và ông vừa nãy không phải là cùng một người.” Anh ngưng lại một giây rồi nói tiếp: “Nhưng đối với ông thì có lẽ điều này là một tin tốt. Bắt đầu từ bây giờ sẽ là tôi đảm nhận việc trao đổi, ông có thể gọi tôi là người vô danh.”

“Con tin bây giờ thế nào rồi? Vẫn an toàn cả chứ?” Clapton không đợi được nói: “Nghe đây… Máy bay trực thăng vẫn cần…”

“Hãy quên chuyện máy bay trực thăng đi, ngài cảnh sát, đó chỉ là lời nói đùa thôi.” Phong Bất Giác cắt ngang nói: “Còn về con tin, họ rất an toàn. Tôi có thể bảo đảm với ông, màn thô bạo vừa nãy chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, tôi nghĩ ngài cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng đó xảy ra một lần nữa đúng không?” Anh khẽ cười hai tiếng, điều này khiến đối phương không rét mà run.

“Nghe đây… Nếu bây giờ các anh ra ngoài đầu hàng…” Clapton đáp.

“Có hai việc tôi muốn nói trước. Thứ nhất, chiếc điện thoại này sắp hết pin rồi, sau đó, mời ông gọi đến số điện thoại ở quầy phục vụ của ngân hàng để nói chuyện với tôi. Tôi nghĩ tôi không cần phải nói cho ông biết số điện thoại là bao nhiêu đúng không?” Phong Bất Giác nói, sau đó tắt điện thoại.

“Nhanh nhanh…” Clapton bỗng quay lại vẫy tay ra hiệu với người đồng nghiệp trong chiếc xe giám sát và điều khiển.

Nhân viên trong khoang xe phía sau đều đã nghe nội dung cuộc nói chuyện, Phong Bất Giác còn chưa dứt lời họ đã bắt đầu hành động, chưa đầy một phút đã kết nối điện thoại.

Clapton nghe thấy mấy tiếng tút tút trong ống nghe, sau đó, giọng của Phong Bất Giác lại một lần nữa truyền tới: “Chuyện thứ hai…” Anh bắt đầu nói thẳng vào vấn đề: “Nếu suy đoán của tôi không sai, thì một tiểu đội trang bị đầy đủ, được huấn luyện đặc biệt lúc này đang xâm nhập vào tòa nhà tôi đang ở. Tôi biết họ chỉ cần dùng dụng cụ để đục gãy mấy thanh chắn cửa sắt, sẽ có thể dễ dàng vào đây từ cửa sổ tầng một. Có ít nhất năm căn phòng có thể làm điểm đột phá để xông vào. Sau đó, họ sẽ lặng lẽ áp sát tới đây, xác định số người và phương hướng vị trí của chúng tôi. Sau đó, tìm một thời cơ mà họ cho là thích hợp và nắm chắc để người của các anh ngắt nguồn điện từ bên ngoài, khiến bên trong tối đen như mực. Cuối cùng khi chúng tôi chưa phản ứng lại kịp mấy gã cao to lực lưỡng đeo kính đen sẽ tước vũ khí và khống chế chúng tôi.”

Clapton lấy tay chặn ống nghe lại, quay mặt lại, biểu cảm trên mặt ông ta không cần nói cũng biết đặc sắc đến mức nào, “Chẳng lẽ lại có nội gián?” Ông ta đè thấp giọng nói một câu với người bên cạnh.

Nhưng Phong Bất Giác vẫn nói tiếp: “Tình huống trên đây là điều tôi rất không muốn nhìn thấy, cho nên tôi nghĩ ra một cách dự phòng.” Anh hơi dừng lại một lát, nói với giọng điệu ung dung như đang trần thuật: “Tôi đã di chuyển một phần con tin vào trong kho bảo hiểm, và đổi mật khẩu cửa ở đó. Dựa vào thể tích của căn phòng đó, và số người của họ… Ừm… Có lẽ không khí chỉ đủ để duy trì trong khoảng ba mươi phút thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.