Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Chương 286: Chương 286: Trận chiến tranh giành áo choàng (28)




Editor: Nguyetmai

“Oracle, có nghe không? Oracle?” Demian hét lên mấy tiếng vào máy bộ đàm, đầu bên kia không trả lời, trong lòng cậu ta nghi hoặc nói: Bộ đàm của mình gặp sự cố sao?

“Demian.” Bỗng nhiên, giọng nói của Nightwing từ đầu bên kia vang lên.

“Nè, xảy ra chuyện gì vậy, Dick? Oracle đâu?” Demian nói.

“Có người đánh lén Hang Dơi.” Nightwing đáp lại.

“Cái gì!” Không chỉ Demian, mà người hầu đứng bên cạnh cậu ta cũng bất ngờ khi nghe thấy câu này.

“Đừng lo lắng, Oracle và Alfred đều không sao hết, chỉ là bị hắn trói lại thôi.” Nightwing nói.

“Vậy Hang Dơi sao rồi? Mức độ phá hoại ra sao?” Demian hỏi.

Nightwing do dự vài giây rồi mới đáp lại: “Theo như trước mắt, đối phương dường như không phá hoại gì cả, tôi dùng thiết bị tạm thời cũng không tìm ra thứ gì kiểu dạng như bom hay thiết bị nghe lén.” Anh ta ngừng một lát, nói với giọng có chút quái dị: “Nhưng... Người đó lấy trộm cả bộ đồ dơi, và... Áo choàng của Bruce*.”

(*) Sau khi chết chung với Darkseid, Superman và Fantastic women mặc áo choàng về lại Hang Dơi trước khi Batman chết, ở đây Nightwing muốn nói đến chính là thứ này.

“Có biết do ai làm không?” Demian hỏi.

“Còn có thể là ai nữa? Dĩ nhiên là du khách từ thế giới khác rồi.” Nightwing đáp.

“Có gì cần bọn tôi giúp không?” Demain hỏi.

“Tạm thời thì không.” Nightwing đáp: “Phía cậu lại có chuyện gì?”

“Ừm... Tình hình chỗ chúng tôi cũng không biết có được coi là chuyện tốt hay không.” Demian trả lời: “Vô Danh đánh nhau với du khách từ thế giới khác điều khiển khay đá.” Cậu ta hơi kéo dài cuối câu nói: “Xem ra bọn họ đều là tội phạm siêu năng lực, hơn nữa rất khó đối phó, chúng tôi đang xem xét gọi chi viện từ liên minh chính nghĩa.”

“Nếu không đến mức bần cùng bất đắc dĩ, thì đừng gọi những anh hùng khác.” Nightwing nói: “Tôi thu xếp cho Barbara và Alfred rời khỏi đây trước, rồi lập tức tới hỗ trợ cậu, trước mắt thì… Cứ để họ đánh nhau đi.”

“Hiểu.”

...

Phía bên kia, trận tử chiến giữa Shiva và Phong Bất Giác đã vào lúc căng thẳng tột độ.

“Hừm... Cuối cùng không thể duy trì được sao?” Shiva nhanh nhạy phát hiện ra khí trường màu đỏ mơ hồ xung quanh Phong Bất Giác đã biến mất, điều này cho thấy kỹ năng duy trì để tăng tố chất cơ thể đã dừng lại.

“Vẫn chưa tới bước không thể không dừng lại.” Dĩ nhiên Phong Bất Giác biết điều Shiva nhắc đến là Thuật linh thức tụ thân, anh cười nói: “Chẳng qua... Tôi cảm thấy không cần phải dùng chiêu này thôi.”

“Vậy sao!” Shiva nói xong, lại tung ra đòn đánh liên tiếp.

“Tôi phải cảm ơn sự tấn công liên tục ở cường độ cao của anh.” Phong Bất Giác vừa né về phía sau, vừa điềm nhiên nói: “Để tôi thích hợp được với năng lực mới trong thời gian rất ngắn.” Nói đến đây, anh bỗng né tránh, di chuyển đến phía sau của đối thủ: “Bây giờ tôi đã có thể theo kịp nhịp độ của trận đấu này, không có sự giúp đỡ của kỹ năng đó cũng không sao cả.”

“Năng lực mới?” Shiva bật cười: “Hừm... Nói đùa, cậu, một là không có trang bị quen tay, hai là không có kỹ năng thành thục, ba là chưa từng uống thuốc BUFF bổ sung. Trong trận đấu này, cậu nhận được năng lực gì chứ?” Anh ta lại xoay người đá nghiêng, đạp ngang về phía sau, “Lẽ nào cậu muốn nói với tôi, cậu lĩnh ngộ được tâm pháp võ công gì đó trong quá trình chơi game sao?”

“Có nói chưa chắc anh đã hiểu.” Phong Bất Giác khẽ nghiêng người, dùng ánh mắt gần như chán chường nhìn cái chân vụt ngang qua trước mặt mình, “Chờ sau khi về lại không gian đăng nhập, anh có thể từ từ suy nghĩ.” Một tay anh nắm lấy mắt cá chân của Shiva, mượn lực đá của đối phương, để quang nó sang bên, ném vào cột đèn bên đường.

Uỳnh! Rầm!

Lưng Shiva đập mạnh vào cột đèn đường, làm gãy cột sắt, bản thân anh ta đau tới mức nào chỉ có mình anh ta biết. Lúc này điều anh thấy may mắn duy nhất chính là tư thế lúc bị va trúng cũng coi như hợp lý, sự bảo vệ cơ thể của đạo cụ phòng ngự rất rõ ràng, do đó xương cột sống không gãy.

“Đây chính là [Hồn ý] sao...” Phong Bất Giác nhủ thầm trong lòng, trong lòng anh lúc này cảm thấy rất phức tạp. Anh có một loại cảm giác đã chơi uổng phí mất hai mươi tám level, “Nếu như mình lĩnh ngộ những thứ này sớm hơn một chút, chưa biết chừng ngay cả GM cũng có thể tiêu diệt được...”

“Cậu...” Shiva lại đứng dậy, sáu khay đá tập trung lại bên cạnh, anh ta trong vô thức chuyển thành thế phòng thủ, “Chắc cậu không phải là tên vô danh xếp ở vị trí thứ tư trong bảng xếp hạng lực chiến đấy chứ...”

“Không phải.” Phong Bất Giác trả lời câu hỏi này với vẻ thờ ơ, bước về phía trước.

Shiva đâu thể ngồi khoanh tay chờ chết, sáu khay đá thi nhau nổ, mười tám chùm sáng đan xen dệt thành một tấm lưới lớn bao trùm Phong Bất Giác.

“Tôi cho anh xem một thứ hay ho...” Phong Bất Giác nói xong, liền đón màn ánh sáng, anh dũng tiến về phía trước.

Trong vài giây, tiếng vang liên tiếp, ánh sáng bùng nổ rực rỡ bắn tung tóe xung quanh Phong Bất Giác.

Shiva vốn dĩ không nhìn rõ động tác của đối thủ, trong tầm mắt của anh ta, anh Giác dùng hai tay ứng phó chỉ như ảo ảnh...

Đối mặt với mười tám chùm sáng cuộn xoắn, Phong Bất Giác cũng không biết đã làm cách nào, thế mà lại đánh “bật nắp” chùm sáng này.

Chờ khi đợt tấn công này bị hóa giải hoàn toàn, Shiva mới nhìn rõ, giữa ngón trỏ và ngón giữa hai tay của Phong Bất Giác, mỗi bên kẹp một lá bài tử vong phát sáng.

“Cậu dùng hai lá bài để phân tách chùm sáng của Đồng hồ cát Thiên Vũ?” Shiva không khỏi ngạc nhiên thốt lên.

“Không hợp lý sao?” Phong Bất Giác nói: “Thật ra anh cũng có thể làm được. Nếu luận về tốc độ, thì hiện tại tôi chỉ tương đương với bốn phần thực lực của anh.”

“Nói năng linh tinh...” Rõ ràng Shiva không tin lời này.

“Anh không tin cũng là chuyện thường tình, nhưng mà... Anh cứ tưởng tượng đi.” Phong Bất Giác cười: “Giả sử hệ thống có thể mô phỏng lại đợt tấn công của chùm sáng này một cách hoàn hảo, làm đến mức tuyệt đối, mà anh có mười cơ hội để thử động tác mà tôi vừa làm.” Anh ngừng lại hai giây, cho đối phương thời gian suy nghĩ, “Anh cảm thấy tỷ lệ thành công của mình sẽ cao hơn một chút phải không?”

Shiva hơi ngơ ra một lát, “Mười lần còn lâu mới đủ.”

“Đúng vậy, mười lần không đủ, nhưng một trăm lần thì sao? Một nghìn lần thì sao?” Phong Bất Giác nói: “Chỉ cần trên lý thuyết, tố chất cơ thể của anh có thể giúp anh hoàn thành loạt hành động này, vậy thì, sau nhiều lần thử nghiệm, cuối cùng sẽ có một lần thành công.”

“Đó là vì trong quá trình thử lặp đi lặp lại, thì mức độ thành thạo của tôi đối với sự tấn công này sẽ tăng lên. Tôi sẽ dần dần nhớ được góc độ, thời cơ mà chùm sáng bắn ra, và thích ứng với tốc độ của nó. Dù là như vậy, muốn thành công vẫn cần có may mắn nhất định.” Shiva thuận theo cách nghĩ của anh Giác mà tiếp lời: “Nhưng bây giờ cậu thành công trong một lần, phải giải thích thế nào đây?”

“Đầu tiên, anh phải xem xét vấn đề này từ góc độ xác suất học. 0 biểu thị sự việc không xảy ra, 1 biểu thị sự việc xảy ra, trong tình huống lớn hơn 0 nhỏ hơn 1, giống như điều tôi vừa mới làm...” Phong Bất Giác trả lời: “Căn cứ theo nguyên tắc chắc chắn sẽ xảy ra của những chuyện có xác suất xảy ra thấp. Sau khi sự việc ngẫu nhiên lặp lại vô số lần, nếu như kết quả tỷ lệ xảy ra không phải là 0 thì đều xảy ra.” Anh dùng một ngón tay gõ nhẹ vào huyệt thái dương của mình: “Chuyện tôi làm, chỉ là quá trình thử nghiệm trăm nghìn lần, làm một lần trong đầu mà thôi.”

“Cậu không giải thích thì thôi.” Shiva nói: “Càng nói càng vô lý...”

“Anh vẫn chưa hiểu sao? Chuyện này chẳng qua chỉ là chuyện trong chốc lát. Bộ não của con người là thứ mà bất cứ máy tính nào trên thế giới cũng không sánh bằng.” Phong Bất Giác dang hai tay ra, liếc mắt nhìn khắp xung quanh: “Anh đừng quên, chúng ta đang ở trong thế giới ảo.” Anh dùng tay vỗ ngực: “Nhân vật của chúng ta, chỉ là dữ liệu.”

“Tôi cũng vừa mới nhận ra... Điện toán quang (Optical computer) của “Khu vui chơi đáng sợ”, thật không tầm thường...”

“Game này, đột phá giới hạn nào đó, không giống các trò chơi liên kết với thần kinh khác. Hệ thống không chỉ không tiến hành “hạn chế” bộ não của chúng ta, ngược lại có khuynh hướng kích thích và nghiên cứu phát triển.”

“Cậu xem phim nhiều quá rồi...” Shiva tiếp lời, anh ta ngược lại không thèm nói nhiều với đối phương, bởi vì tình hình hiện tại đã đổi thành anh ta ở thế yếu. Phải nhân lúc này mà nghĩ kế hoạch, tiện thể cũng có thể CD lại sự tấn công từ chùm sáng của khay đá.

“Hừ... Có một số chuyện, chỉ có thể dựa vào “sự giác ngộ” của bản thân, dù người ngoài có giải thích thế nào, cũng không thể truyền thụ được.” Phong Bất Giác thở dài nói: “Nói như vậy đi, lúc này, sự chênh lệch giữa tôi và anh, không phải là sự chênh lệch về mặt thực lực, mà là sự chênh lệch về mặt “ranh giới“.”

“Có phải tiếp theo cậu muốn nói... Thế giới trong mắt cậu toàn là dòng dữ liệu màu xanh lá, hơn nữa cậu sẽ bay được?” Shiva chế giễu nói.

“Bây giờ vẫn chỉ là bắt đầu.” Phong Bất Giác lại như đang suy nghĩ gì đó, tỏ vẻ chăm chú đáp lại: “Bay chỉ là vấn đề thời gian.”

“Tôi đề nghị cậu mau chóng offline, đi giám định thần kinh đi...” Lần này, Shiva thật sự cảm thấy đầu óc đối phương có vấn đề.

“Không cần, mấy tháng trước vừa mới làm, không có vấn đề gì lớn.” Phong Bất Giác lập tức trả lời. Lời anh nói là thật, những ngày ở trong viện, do chứng bệnh kỳ quái của anh, anh hầu như đã tra cứu một lượt tất cả các hạng mục mà anh có thể giám định trong bệnh viện.

“Không lớn... Nghĩa là có phải không...” Giá trị Sợ hãi của Shiva lại dao động một lần nữa.

“Hình như không có liên quan gì tới anh, chúng ta cũng đâu có thân lắm.” Phong Bất Giác nói: “Đường đường là lão đại của Chư Thần, tán gẫu với tôi để kéo dài thời gian, còn ra thể thống gì?” Một lời của anh phá vỡ ý đồ của đối phương.

Shiva hơi tức giận đáp lại: “Vậy thì làm lại đi.” Dù sao khay đá của anh ta cũng đã CD xong xuôi.

“Hừm... Đúng là nhạt nhẽo.” Phong Bất Giác hừ lạnh một tiếng, cử động chân một chút, xông lên phía trước.

Lúc này, trước khi hành động, anh Giác có thể tính trước ở trong đầu một loạt hành động sắc bén nhất, trong thời gian chưa đến một cái búng tay, và thực hiện rất chuẩn xác.

Cho nên, việc chặn lại sự tấn công của chùm sáng đã trở nên vô nghĩa. Trên thực tế, sự chống cự của Shiva là uổng công, nếu không phải anh ta có ưu thế tương đương về mặt sức mạnh và tốc độ, hơn nữa có kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, thì e là đã tiêu đời trong ba chiêu rồi.

Phong Bất Giác đã thích ứng với [Hồn ý], chuyển phòng thủ thành tấn công, kẹp hai lá bài, mũi đao khua liên tục, đã nhìn thấy máu.

Shiva vẫn trong sự sợ hãi, giá trị Hp đột ngột giảm xuống, rồi sau chiêu thức mạnh mẽ, cuối cùng hóa thành ánh sáng trắng, bị đánh ra khỏi phó bản...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.