Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Chương 287: Chương 287: Trận chiến tranh giành áo choàng (29)




Editor: Nguyetmai

“Sau người mà Vincent đặt cược, thằng nhóc này cũng lĩnh ngộ rồi sao...” War lơ lửng giữa không trung, nhìn Phong Bất Giác cách mấy trăm mét ở phía dưới nói.

“He he he... Có phải cậu cảm thấy thắng thua đã mất đi cảm giác căng thẳng rồi không.” Tiếng cười thô tục của Woody từ bên cạnh truyền đến.

War quay mặt lại, nhìn người mặc bộ vest đen, trên mắt kính luôn hiện lên ánh sáng trắng, “Cuối cùng tôi đã hiểu, tại sao Vincent muốn thúc đẩy trận game tàn sát này.”

“Cậu nghĩ rằng hắn đang giúp tôi?” Woody hỏi.

“Lẽ nào không phải?” War hỏi ngược lại.

“He he he... Cậu sai rồi, Sid là đệ tử của cậu ta, muốn giúp cậu ta thì cũng nên giúp người mà Sid chọn.” Woody cười nói: “Vincent hiểu rõ, tôi không cần sự giúp đỡ của cậu ta.” Giọng nói của anh ta bỗng nhiên thay đổi, trầm giọng nói: “Huống hồ... Nói cho cùng, ván cược này cuối cùng chỉ có một người thắng, đi giúp đỡ bất cứ ai, đến cuối cùng cũng có thể trở thành sự uy hiếp đối với mình.”

“Câu này của cậu có lý.” War đáp lại: “Nhưng bây giờ nghe ra, tôi nghĩ có thể dùng một câu tục ngữ của phương Đông để hình dung... Đã được hơi còn khoe mẽ.”

“He he he... Chính xác, về mặt khách quan, Phong Bất Giác nhận được rất nhiều lợi ích lớn.” Woody không những không phủ nhận, mà còn cười tươi như hoa: “Nhưng điều này không liên quan đến Vincent.” Anh ta ngừng một lát: “Vincent không biết, trước khi bắt đầu game tàn sát này, khoảng cách giữa Phong Bất Giác tới việc lĩnh ngộ Hồn Ý chỉ còn một bước chân.

Phong Bất Giác là người rất có tài, nhưng sự thông minh của cậu ta, ngược lại trở thành một thứ ràng buộc. Trong những phó bản trước đó, cậu ta rất ít có cơ hội hiểu được ý nghĩa thật sự của “Đường cùng” và “Tử chiến“. Bởi vì cậu ta luôn dùng mưu trí để giải quyết vấn đề, luôn giảm bớt độ khó chiến đấu hoặc trực tiếp né tránh chiến đấu.

Nếu như cậu ta có thể giống như những game thủ loại hình chiến đấu, liên tục đấu đá với những thứ mạnh hơn mình, khả năng sẽ lĩnh ngộ Hồn Ý sẽ sớm hơn người mà Vincent lựa chọn.”

“Cậu là đang thay đổi cách nói... Người mà tôi chọn, ngộ tính không cao bằng thằng nhóc cậu chọn phải không?” War nghe xong lại lên tiếng. Bởi vì Thất Sát chính là game thủ loại hình chiến đấu, cho nên lời Woody nói nghe rất chối tai.

“He he he... Đó không phải là chuyện rõ rành rành rồi sao?” Woody càng cười bỉ ổi hơn, “Không chỉ là người mà cậu chọn, tất cả những người được chọn khác, nói về ngộ tính đều có thể đánh đồng với Phong Bất Giác.” Anh ta bắt đầu kéo thù hận về cho Phong Bất Giác: “Chiến đấu với đối thủ mạnh, bị ép đến phạm vi cực hạn, chính là điều kiện cơ bản để lĩnh ngộ Hồn ý. Người các cậu chọn đa phần là game thủ hình thức chiến đấu, mỗi một người đều có rất nhiều trải nghiệm như vậy, hơn nữa... Những người đó còn có sự trợ giúp của “sợ hãi“. Nhưng Phong Bất Giác trong tình trạng không hề có cảm giác sợ hãi, dựa vào ý chí của mình vượt qua giới hạn.”

“Hừ... Cậu muốn khoác lác thì tranh thủ lúc này đi.” War nói: “Quan điểm của tôi vẫn không thay đổi, tôi không nghĩ Thất Sát sẽ thua bất cứ ai trong chiến đấu ngoại trừ Thôn Thiên Quỷ Kiêu.”

“He he he... Vậy chúng ta cứ chờ mà coi.” Woody đẩy mắt kính: “Ồ, đúng rồi, về mục đích của Vincent... Tôi cho cậu gợi ý...” Anh ta nói với vẻ bí hiểm: “Đôi khi, để chiến thắng, thì buộc phải thua.”

War lại lườm Woody một cái, không nói lời nào, nhưng đã hiểu ý của đối phương.

...

“Được rồi, Vô Danh. Ta không biết giữa những du khách đến từ thế giới khác như các ngươi đã xảy ra chuyện gì không vui, ta cũng không có hứng thú biết.” Chờ sau khi Shiva hóa thành ánh sáng trắng, ba siêu anh hùng bao vây lấy Phong Bất Giác. Lần này là giọng nói trầm thấp của Thiên Sứ Tử Vong lên tiếng: “Nhưng ngươi phải trả giá cho việc mà mình đã làm”

Phong Bất Giác nhìn giá trị Thể năng của mình, còn lại 100/2800, thầm nhủ trong lòng: có sự trợ giúp của Hồn ý, thể năng cần để chiến đấu cũng có thể khống chế ở tầm vi mô. Chỉ cần “Tinh giản” những động tác dư thừa, những chuyện vốn dĩ cần ba bốn điểm thể năng mới làm được, thì bây giờ dùng một điểm là có thể làm được.

Nhưng... Bây giờ đối phương có ba người. Demian và người hầu không phải rất mạnh, thực lực đánh cận chiến cá nhân kém hơn Shiva, nhưng Thiên Sứ Tử Vong... Chỉ riêng chiến đấu, có thể còn mạnh hơn Batman bản gốc. Nightwing và Todd chưa chắc đã là đối thủ của hắn.

Hơn nữa ba người bọn họ là nhân vật chính trong comic, nếu như mình đoán không sai... Trong thế giới truyện tranh Mỹ, đúng là có lối suy nghĩ ra tay với nhân vật chính, làm không tốt sẽ bị sấm đánh chết…

“Khó khăn đây...” Phong Bất Giác không kìm được mà thốt lên: “Một trăm thể năng, dùng để bỏ chạy cũng chưa chắc đã đủ...”

Đột nhiên, vù vù vù....

Dường như có ba âm thanh xé gió cùng vang lên, chỉ thấy ba bóng đen lướt đến từ trong bóng tối.

Người hầu và Demian không trốn kịp, đều bị trúng chiêu, chỉ có Thiên Sứ Tử Vong là nhảy sang bên cạnh, khó khăn né tránh.

“Batarang?” Ba anh hùng đều ngẩn người ra.

Batarang này đã qua sửa đổi, giữa các Batarang được nối bằng dây thừng, được bắn ra từ súng móc câu. Nguyên lý của thứ này là hai phi tiêu từ một thể bay sang hai bên, sau khi dây thừng tiếp xúc cơ thể, hai phi tiêu sẽ vây quanh theo hai hướng khác nhau, trong mấy giây ngắn ngủi là có thể trói một người.

Demian và người hầu không bị thương, có điều cơ thể của bọn tạm thời bị trói lại, hơn nữa cơ thể bị xung lực đánh gục, ngã trên đường.

“Đi bên này!” Giọng của một người đàn ông truyền đến từ trên nóc một tòa nhà nào đó trên cao.

Phong Bất Giác hiểu rõ câu này là đang nói với mình. Anh không biết đối phương là ai, cũng không biết đây có phải là cái bẫy hay không, nhưng lúc này anh không còn sự lựa chọn nào khác. Demian và những hầu có thể nhanh chóng tự mình thoát ra khỏi sự trói buộc, anh không có thời gian do dự.

Anh Giác nhanh chóng trốn vào một ngõ nhỏ bên cạnh, ngõ rộng chưa đến ba bốn mét, anh nhảy tới nhảy lui ở hai tòa nhà trái phải, nhanh chóng lên đến sân thượng ở tầng sáu.

Dĩ nhiên Thiên Sứ Tử Vong đuổi theo, hắn biết hai bạn trẻ kia không cần mình giúp đỡ cũng có thể cởi được dây thừng, cho nên việc cấp bách trước mắt là bám chặt mục tiêu, không để cho “Vô Danh” thừa cơ chạy thoát.

Không ngờ, giữa bầu trời đêm lại có hai cái bóng ập tới, một cái bóng là Batarang, cái bóng còn lại là đạn khói. Lần này Thiên Sứ Tử Vong dùng song kiếm để cản vật đang bay đến, Batarang bị hắn đánh bay, nhưng đạn khói vừa chạm là bị lửa trên thân kiếm đốt cháy, bất ngờ phát nổ, khiến cả người hắn bị khói bao phủ.

Khi Thiên Sứ Tử Vong xông ra khỏi sự bao phủ của làn khói trắng, nhưng lúc ấy cho dù là Vô Danh, hay là kẻ đánh lén trốn ở chỗ tối, đều đã không thấy đâu cả...

...

Mười lăm phút sau, trên nóc tòa nhà Wayne.

“Anh xem phim cảnh sát tội phạm nhiều quá phải không, cứ phải đánh ở đây hay sao?” Phong Bất Giác hỏi.

“Một người đàn ông mặc cả bộ đồ dơi đứng trước mặt anh, nói một câu như bỡn cợt: “Xin lỗi, tôi là cảnh sát.”

Thật ra, câu này của Thất Sát là thật, trong thế giới hiện thực anh ta chính là cảnh sát.

“Anh cũng là một kẻ kỳ quái...” Phong Bất Giác lại nói: “Khi tôi chiến đấu với Shiva, anh đã có mặt ở đó phải không?”

“A, đương nhiên, bộ trang bị trên người tôi cực kỳ khác thường.” Thất Sát đáp lại, anh ta dùng tay gõ vào mũ sắt của mình: “Chỉ là cái mũ này, được lắp thiết bị nhìn trong đêm, thiết bị chụp ảnh nhiệt, thiết bị sonar*, mặt nạ phòng độc, thiết bị kết nối không dây loại hình nhỏ và hệ thống máy bộ đàm. Có thứ này thì, bí mật di chuyển, quan sát, theo dõi... Dễ như chơi vậy.”

(*) Sonar (viết tắt từ tiếng Anh: sound navigation and ranging) là một kỹ thuật sử dụng sự lan truyền âm thanh (thường là dưới nước) để tìm đường di chuyển (tức đạo hàng), liên lạc hoặc phát hiện các đối tượng khác ở trên mặt, trong lòng nước hoặc dưới đáy nước.

Sonar có thể sử dụng như một phương tiện định vị bằng âm thanh. Việc định vị âm trong không khí đã được sử dụng trước khi có radar.

“Cho nên mới nói anh kỳ quái...” Phong Bất Giác nói: “Nếu anh đã đến từ lâu, tại sao... Không đánh lén nhân lúc tôi chiến đấu với Shiva, cũng không chọn cách khoanh tay đứng nhìn sau khi bọn tôi đánh xong.” Anh hỏi: “Cho dù là kế hoạch như thế nào, vẫn còn hợp lý hơn là cứu tôi, sau đó đưa đến đây để khiêu chiến một đấu một chứ?”

Thất Sát bật cười, nói ra lý do mà người ngoài nghe có vẻ khó mà tưởng tượng: “Tôi, là người theo chủ nghĩa chiến đấu một đấu một.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.