Thái tử đứng trong phòng tắm của phòng khách ở bãi tắm ven biển, chống nạnh, tắm rửa thân thể loã xích. Nước nóng tụ thành một dòng ở chiếc cằm
cương nghị của hắn.
Đ
ôi con ngươi như Hắc Diệu Thạch trong Thuỷ Mạc mở ra, không hề chớp mắt, chăm chú , đờ dẫn.
Hắm làm sao thế này?
Nhiều lần buông tha nàng.
Hắn không phải xử nam, cũng không phải chưa từng gặp qua loại phụ nữ mạnh
mẽ, nước mắt của phụ nữ, đối với hắn không có tác dụng. Trái tim hắn
luôn hung ác, chỉ cẩn hắn muốn, nơi nào quản người khác sống chết.
Nhưng, nước mắt của Trữ Dư Tịch, vẻ sợ hãi trong mắt nàng cùng với kháng cự
của nàng, khiến trong lòng hắn sinh ra loại cảm giác “Không đành lòng.”
Hắn nhìn tay mình, còn nhớ khi đó mình nắm chặt lấy hông nàng, vật đó chỉa vào nàng.
Lúc ấy, chỉ cần hắn dùng lực, đã có thể tiến vào, có thể chiếm lấy, nhưng hắn lại…Buông tay.
Nét mặt của nàng, giống như một cái gai đâm vào lòng hắn. Không thể xem là đau đớn, nhưng lại hết sức khó chịu.
Nhân viên lấy quần áo mới ra, hắn ăn mặc chỉnh chu, đi ra, Trữ Dư Tịch không biết còn đứng ở trên cầu thang đó làm gì.
Trữ Dư Tịch nhìn những bậc thang thật dài phía dưới, từ tận đáy lòng sinh ra một loại cảm xúc chán đời.
Từ nơi này nhảy xuống, không chết cũng tàn phế, nói không chừng, sẽ giống như trong phim, bị mất trí nhớ.
Quên đi thái tử, quên đi Thi Dạ Triều.
Quên đi hận thù, quên đi tình yêu ….
Vai phải đột nhiên có một vật nặng đè lên, nàng sợ hết hồn.
“Em không phải muốn lấy cái chết minh chí chứ?”
Vừa quay đầu lại, là vẻ mặt hài hước của thái tử.
Trữ Dư Tịch mím môi, không biết phải nói gì mới được.
Ngược lại, thái tử lại tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, cánh tay tự nhiên khoác lên vai nàng.
“Tiểu Tịch, chúng ta nói chuyện một chút.”
………
Ban công có diện tích cực lớn, thái tử tuỳ ý chọn lấy một chiếc ghế trên bãi cát ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống, lại đổi tư thế, giang rộng hai chân ra, kéo Trữ Dư Tịch lại, để nàng ngồi giữa hai chân mình.
Giống như khi nàng còn bé, ôm lấy nàng. Cằm cách mái tóc ươn ướt của nàng.
“Đã nhiều năm rồi không ôm em như vậy, thì ra em còn nhỏ như vậy, chớp mắt
đã lớn thế này.” Nụ cười của hắn rất rõ ràng, bọn họ chênh lệch 6 tuổi.
Khi hắn là thiếu niên, nàng vẫn còn là một đứa bé.
Hắn chỉ mặc
một chiếc áo sơ mi rất mỏng. Lưng Trữ Dư Tịch dán vào người hắn, ngảy cả lúc nói chuyện, hắn cũng thấy lồng ngực rung động.
Một làn hơi ấm xâm nhập từ sau lưng. Vì hơi ấm này thật mỏng manh, nàng thế nào lại nhẫn tâm quên mất hắn chứ?
“Ừm.” Nàng nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Nàng nhớ. Khi còn bé, nhất là khi trời lạnh, thái tử sẽ ôm nàng, vùi mình
trên ghế salon xem ti vi, chơi game hoặc là cùng Hoàng Phủ Triệt chơi
bài.
Lúc ấy trời còn lạnh hơn cả bây giờ, cả tay chân đều lạnh,
nhưng cũng là thời khắc ấm áp, nàng thường bị hắn biến thành thịt người, bị hắn ôm vào trong ngực như lò lửa nhỏ để sưởi ấm…. Cũng giống như giờ phút này.
Hắn còn là hắn, nàng còn là nàng, nhưng những năm tháng của mối quan hệ ngây ngô đó đã không còn nữa rồi.
Hắn thay nàng chải mái tóc ươn ướt.
“Tóc cũng đã dài rồi, mềm mại hơn nhiều.” Tiếng của hắn dường như hắn đang
vùi lấp trong hồi ức. Nàng khi còn bé, tóc chỉ có chút xíu thôi, thường
bị hắn gọi là con sư tử nhỏ lông lá. Bởi vì chuyên tâm tập võ, bị Trữ
Chiêu Nhân cấm để tóc dài, buộc nàng phải cắt ngắn đi. Vì thế mà nàng né thái tử mấy ngày, vậy mà vẫn bị hắn phát hiện.
“Tóc ngắn như
vậy, thật xấu xí, chỗ nào trông giống như con gái chứ?” Thái tử vô tâm
vô phế giễu cợt, Trữ Dư Tịch sờ sờ mái tóc ngắn của mình, hào phóng cười một tiếng. “ Nhưng mà mát mẻ nha.”
Nhưng nàng không trách được
cha. Vì nàng biết nàng là đứa con duy nhất của Trữ Chiêu Nhân, phải cố
gắng tập võ, cần có người bản lĩnh, bảo vệ người của nhà Hoàng Phủ, đây
là sứ mạng của nàng.
So với những khổ sở sau này, nàng tình
nguyện vĩnh viễn cùng không lớn thêm. Nhưng nàng nghĩ, coi như cho nàng
thêm một cơ hội, nàng còn có thể chọn ở bên cạnh hắn từ bé đến lớn, nàng không muốn tình cảm của mình vĩnh viễn cũng không thể lộ ra ngoài ánh
sáng.
Nàng đã sớm ước mơ, một ngày kia được làm người phụ nữ của hắn.
Nàng giống như một hạt mầm bị vùi sâu trong đất. Ở dưới lớp đất tối âm u,
không chút ánh sáng, kiên cường, lặng lẽ mọc rễ, nảy mầm… Sau đó, bị Thi Dạ Triều vô tình bẻ gãy.
Nàng dùng một năm để trị liệu, nỗ lực khiến vết thương từ từ khép lại, sau đó …. Tiếp tục sinh trưởng.
Ngay cả vết thương này, cũng sẽ đau, nàng cũng có thể nhẫn nại, vì nàng muốn cho thái tử thấy, một ngày kia, nàng sẽ nở hoa.
Tất cả mọi thứ do nàng mường tượng đều do bản thân nàng cho rằng Thi Dạ
Triều sẽ không trở về nữa, nàng cho là bản thân còn vương lại những dũng khí, loen6 cường kia, đủ để nàng chịu đựng trong cuộc sống khá dài này, nhưng lại không biết rằng, nàng một mực cố ý sao lãng nhứng thứ đó, một khắc kia khi Thi Dạ Triều trở về, vô tình bị vạch trần.
Nàng sợ …..
Nàng sợ Thi Dạ Triều, càng sợ bản thân mình vĩnh viễn không cách nào đợi đến khi hoa nở.
…..
“Tiểu Tịch, có phải… ghét anh thái tử không?” Thái tử hỏi, một mực chải mái
tóc dài của nàng. Nó còn hơi ươn ướt, dường như khảm vào lòng bàn tay
hắn.
Trữ Dư Tịch nhẹ nhàng lắc đầu, đôi mắt bắt đầu ửng hồng.
Ghét, làm sao sẽ ghét….
“Tiểu Tịch có chuyện gì, nguyện ý nói với anh không?”
Nàng hơi chần chờ, rồi gật đầu.
“Vậy, em có phải có chuyện gạt anh không?” Thái tử trầm mặc hồi lâu, xoay người nàng lại, nhìn thẳng vào đáy mắt nàng.
Ban công không có mở đèn, chỉ có thể mượn ánh trăng sáng, hắn có thể thấy khoảng không gian đen kịt trong mắt nàng.
“…….Em có chuyện gì gạt anh?”
“Cần anh nhắc nhở em? Được, về ….Thi Dạ Triều.” Ánh mắt thái tử sắc bén, nhìn hơi thở dồn dập của nàng.
Thi Dạ Triều. Người đàn ông đó đối với nàng mà nói giống như một cơn ác mộng.
“Anh Thi – Dạ Triều thế nào cơ?”
“….. giữa em và hắn, từng có chuyện gì mà anh không biết có phải không?” Hắn cuối cùng vẫn phải hỏi cho rõ.
Nàng mím môi không nói, hắn đang đợi câu trả lời của nàng, chờ đợi dáng vẻ
nóng nảy, hắn muốn biết đáp án, muốn biết được chân tướng.
“Không có.” Trữ Dư Tịch bình tĩnh, móng tay bấm vào lòng bàn tay mềm mại, đau. “Anh ấy là anh trao, cũng giống như anh thái tử, đều là …. Anh trai.”
Hắn im lặng nhếch miệng, trong mắt là tia lạnh lẽo, đầu ngón tay điểm vào mi tâm của nàng. “Tiểu Tịch, em nói láo.”
Nàng nói, hắn là anh trai.
Mà hắn, lần đầu tiên cảm thấy 2 chữ này ….. không nghe lọt tai.
“Em không có….”
“Không? Tiểu Tịch, em cho anh là thằng ngốc sao?” Hắn bỗng siết chặt lấy vai
nàng, bàn tay lớn dính sát trước bộ ngực đẫy đà của nàng, nội y của nàng trước đó đã bị rơi hết ở biển rồi, dưới lòng bàn tay hắn, là thứ ấm áp , nhẵn nhụi đó của nàng.
Nàng giơ tay lên định ngăn lại, đã bị hắn nắm lấy hai cổ tay kéo đến bên người. Hắn hôn lên cái cổ tinh tế của
nàng, nhẹ nhàng gặm mút thoả tính. Bàn tay xảo trá trượt xuống lưng, eo
nàng.
“Anh thái tử! Đừng. ….”
Hắn mặc kệ, nghiêng người đè nàng xuống ghế, sờ lên bắp đùi nàng….
“Tiểu Tịch, anh muốn em, em có nguyện ý cho anh không?” Ngón tay hắn chạm vào nơi tư mật, dính chặt giữa hai chân nàng. Nhớ tới vừa rồi ở dưới biển,
guần lót của nàng cũng bị hắn xé rách, nơi nào đó dưới bụng lại rục rịc.
“Anh thái tử, có thể…. Đừng như vậy không?” Tiếng của nàng run rẩy, có chút bất lực.
Hắn mạnh mẽ tách chân của nàng ra, ngón trỏ hoạt động ở nơi nào đó. “Là em
bảo anh dạy em, anh chỉ muốn để cho em quen thuộc với những thứ này, sau đó em mới có thể học được cách khống chế dục vọng , khoái cảm, anh nói
này, một khoá… là nơi này.”
Theo tiếng kết hợp, là ngón tay thon dài của hắn. Ngón tay chai lì, bị nhiều lớp bao bọc, xoán chặt.
Chặt ……..
Hắn cố không để bản thân mình chú ý đến nơi mang cho hắn ** xúc cảm, chậm rãi rút ra, nhàn nhạt tiến vào.
Trữ Dư Tịch cắn chặt môi, vẫn cố gắng kháng cự hắn, nhưng thân thể nàng
ngược lại, lại không kháng cự hắn. Trong bụng bắt đầu nóng lên, nương
theo một loại cảm giác kỳ diệu.
Loại cử động này khiến trong lòng
thái tử mơ hồ tức giận. Ngón tay hắn mạnh mẽ đâm vào bên trong, nghiêng
đầu ngậm lấy vành tai nàng. “Nếu như tôi khăng khăng muốn, em nghĩ, em
có thể chống cự sao?”
“Thỏ không ăn … cỏ gần hang.” Nàng không
tránh thoát hắn trêu đùa, nghĩ đến hay là cứ như vậy mà đắm chìm đi,
nhưng nàng không thể ….
“Tôi không phải thỏ, em cũng không phải cỏ.”
Trữ Dư Tịch không biết mình còn có thể chống cự hắn bao lâu, hắn cố ý trêu
đùa nàng, với kinh nghiệm phong phú của hắn, nàng chỉ biết là, không thể trầm luân như vậy.
“Anh thái tử, đừng làm em …. Hận anh.” Nạng nói nhỏ, kiên quyết.
Cuối cùng cũng thành công, khiến thái tử dừng động tác lại. Hắn kéo váy nàng lên, lãi như cũ phóng túng trên người nàng. Nụ cười bên môi hắn lạnh
lẽo.
“Rốt cuộc nói ?”
“………….”
“Trong lòng em có một người đàn ông, nên mới không muốn bị tôi đụng.” Hắn dừng một chút.
“Là anh hai em, đúng không?”
“Không phải! Em không phải!”
Nàng phủ nhận quá nhanh, nhanh đến mức không cách nào có thể làm cho người ta tin tưởng.
“Mà mấy năm trước, em và Thi Dạ Triều đã có cái gì?”
“Không phải….”
Lời phủ nhận lần này vẫn không có sức thuyết phục.
“Tiểu Tịch, tôi khinh thường em, thời điểm em biết Thi Dạ Triều, khi đó em
còn chưa trưởng thành, em cùng hắn ta….” Con ngươi hắn sắc bén càng phát ra vẻ thâm trầng, giọng nói ngày càng lạnh lẽo.
“Tôi không biết giữa các người xảy ra chuyện gì, hắn ta bất ngờ trở về Canada, em lại đột nhiên biến mất một năm.”
Một năm kia, là khoảng thời gian đó không phải là đi chữa bệnh, mà là vết thương lòng….
Nói không chừng, sự thật đúng như hắn đang nghĩ.
……
Nàng thoát khỏi sự giam cầm của hắn, đẩy hắn ra, đứng dậy đưa lưng về phía
hắn, sửa sang lại quần áo của mình, thuận tay lau khoé mắt.
Thái tử thuận thế ngồi dậy, quẳng cho nàng một câu. “Nếu như tôi đoán không sai, Thi Dạ Triều lần này về đây là vì em.”
Thấy bóng lưng nàng cứng đờ. Hắn chậm rãi mở miệng, tiếp tục suy đoán.
“Mà em đối với hắn …. Chẵng lẽ là tình cũ chưa dứt?”
……..
Tiếng sóng biển ban đêm, dường như càng hung hãn hơn so với ban ngày, đồng
thời cũng vô tình hơn. Tiếng từng đợt thuỷ triều, như có như không, xa
xôi, lại rõ ràng rất đáng sợ.
Nàng lắng nghe, trong lòng một mảnh hoang vu.
Nàng không cách nào xoay người sang chỗ khác, nói với hắn rằng, em yêu, là anh, là anh.
Nàng len lén, gắt gao cắn mu bàn tay, đau, đauquá, dường như liên tiếp muốn cắn khối thịt đau đớn như thế này.
Trầm mặc lan tràn giữa hai người. Thái tử nghe thấy tiếng của nàng, kèm theo tiếng sóng truyền đến.
“Anh thái tử…. Chẳng lẽ em không thể có người mình thích sao? Anh hai cũng
được, anh Dạ Triều cũng được, hay người con trai khác cũng được,bộ không thể được sao?”
“Em là em gái ruột thịt của anh sao? Anh quản Tiểu Nhu, cũng muốn quản em ở chung với ai sao?”
“Anh thái tử, anh như vậy khiến em …. Ghét vô cùng.”