Khuất Phục

Chương 40: Chương 40: Lòng của em, tôi không dám hy vọng xa vời.




Hạ Tử Dụ đi liên tiếp mấy ngày, lúc về đến nhà đã rất mệt mỏi, sức cùng lực kiệt.

Mở cửa, tiện tay ném túi xách xuống, thả mái tóc dài bồng bềnh của mình xuống, tay khẽ xoa bóp cái đầu còn hơi đau nhức. Từ cửa trước đến phòng tắm, quần áo đã bị cởi xuống ở trên đường, vừa mới kéo cửa phòng tắm ra, một lực khổng lồ đằng sau lưng đã kéo cô về.

Tiến lại chạm vào khuông ngực bền chắc của người đàn ông nọ, cô còn chưa kịp thét lên, đã bị người đó xoay cằm mình lại, môi bị vật gì đó mềm mềm chặn lại, cái lưỡi trơn trượt lần vào bên trong.

“Ưm!”

Sức của người đàn ông nọ rất lớn, còn thô lỗ nữa. Cô hơi đau, ỡm ờ chịu đựng. Hắn từ sau cắn lấy cổ cô, hàm răng gặm, cắn, không chút lưu tình.

Hạ Tử Dụ bị hắn đè vào tường liền chau mày thở dốc. “Em vừa từ Nhật về …. Mệt quá.”

Người đàn ông mắt điếc tai ngơ, bàn tay mò đến sau lưng cô, thuần thục cởi móc áo lót của cô ra, tay còn vuốt ve trêu chọc ở trên.

“Vậy …. Ít nhất cũng phải cho em tắm trước đã ….”

…..

Trong phòng tắm, tràn ngập xuân sắc, yêu kiều cuống quit.

Hai tay Hạ Tử Dụ chống bên thành bồn tắm, thân thể mảnh mai như chiếc lá đung đưa trong ngọn gió. Uớt át dính sát vào lưng, trên vai, nửa mê nửa tỉnh. Vẻ mặt động tình, ánh mắt ướt át của cô, đường cong uyển chuyển, động tác ngày một kịch liệt …..

Trong mắt thái tử đều là say mê, cô gái này, lúc này là yêu nữ. **lên, bọn họ cứ như thế mà tương khớp, kết hợp tương đối hoàn mỹ. Có thể nói đây là lần đầu hắn chứng kiến cô thuần thục ở phương diện này.

“Gọi anh!” Hặn ngậm lấy đỉnh hồng đung đưa trước mắt hắn, giọng ồm ồm.

“Thái tử ….Luật…..”

Tiếng cũng giống như người, đủ để khiến đàn ông càng thêm hưng phấn. Nhưng rốt cuộc thái tử lại cảm thấy đâu đó không được thoải mái.

Hạ Tử Dụ là cháu gái của Tân Tiệp, hắn là người đàn ông đầu tiên của cô,cô trưởng thành sớm hơn những cô gái bình thường, 15 tuổi đã theo hắn lên giường.

Hạ Tử Dụ, Hạ Tử Dụ …. Là người phụ nữ ở lại bên hắn lâu nhất. Cô, cũng chỉ có thể xem là em gái của hắn thôi. Còn chưa gọi hắn một tiếng anh trai thôi.

Khi nhớ lại, là do hắn không cho phép, Trên đời này chỉ có một cô gái mới được phép gọi hắn là anh thái tử, những người khác đều gọi hắn thái tử, hoặc là….Thái Tử Gia.

Một tiếng anh thái tử, đó là đặc quyền mà trong lúc vô tình hắn đã ban cho cô gái kia.

Đã nhiều năm như vậy, hắn chưa từng phản đối, bảo vệ người nào như vậy, nói nàng sáng sủa hoạt bát, đồng thời cũng lãnh đâm. Khi đứa bé khác khi dễ nàng, nàng rất ít khi phản kháng, ít khi lộ bộ dạng chém giết ai. Lần đó cũng do hắn ra mặt giải quyết.

“Em là đứa ngốc sao? Học võ đều là uổng phí công sức rồi hả? Không biết tự bảo vệ mình sao?”

Hắn khiển trách, nàng lại mím cái môi nhỏ nhắn của mình lại, cười. “Em thật sự không bị thương, nhiều người nữa đánh cũng không sao đâu!”

Hắn làm sao biết được cái sự nhỏ mọn của nàng, làm sao hiểu được trong lòng cô gái, muốn được nghe nam sinh chắn trước người mình nói “Các người còn dám khi dễ em ấy xem!” như thế nào.

…..

Mẹ kiếp! Tại sao lại nghĩ đến nàng!

Thái tử nặng nề mắng trong lòng, xoay người Hạ Tử Dụ đang chắn lấy hông hắn lại, tách chân nàng ra, bắt đầu cọ xát để hả giận. Lòng bàn tay mạnh mẽ xoa bóp thứ mềm mại bên dưới.

Cô vừa thấy đau, lại vừa kích thích, nơi tư mật co chặt lại.

Thái tử cắn lấy cái cổ mềm mại của cô, dùng sức cắn lấy trái dâu tây “Đã lâu em không làm phải không …. Dễ dàng như vậy đã không chịu được?”

“Anh cũng thật lâu không tìm em rồi? …..Khốn kiếp…..”Hạ Tử Dụ thở gấp, vịn lấy vai hắn.

Thái tử thấp giọng cười, lời nói ra càng khó mà lọt nổi vào tai. “Anh khốn kiếp, em còn cắn không thả?”

Hắn nói xong, liền hung ác châm chọc. “Hả? Còn cắn chặt thế này?”

Hạ Tử Dụ không chống đỡ được, nằm dưới người hắn, tay nắm lấy cánh tay hắn, chân mày chau chặt, làn môi đỏ mọng vô thức giương lên, giống như cá thiếu nước.

Hôm nay thái tử thô bạo khác thường, hắn nhìn gương mặt xinh đẹp quen thuộc này, thế nào cũng không lên đỉnh được. Tiện tay kéo chiếc khăn tắm bên cạnh, che đầu cô. Nhắm mắt lại, trong đầu luôn nghĩ về thân thể của Trữ Dư Tịch, vẻ mặt ẩn nhẫn của nàng, cùng phản ứng non nớt của nàng.

Ngón tay hắn lần theo khăn tắm luồn xuống dưới thăm dò vào miệng Hạ Tử Dụ, cô phối hợp mút lấy thoả thích.

Nhiệt cùng sự ẩm ướt trong cổ họng cô, khiến hắn nhớ đến, bên trong Trữ Dư Tịch thật chặt, bao gồm cả xúc động.

Không thể tưởng tượng nổi, hắn lại …. Lên đỉnh rồi.

….

Đêm khuya, ôn hương noãn ngọc trong lòng, hắn vẫn tỉnh.

Lật người xuống giường , Hạ Tử Dụ xoa xoa lấy đôi mắt mờ mịt buồn ngủ, ngồi dậy. “Trễ thế này, còn đi sao?”

Thái tử mặc quần áo, đến hôn lên trán cô. “Ngủ tiếp đi, anh đi đây.”

Theo tiếng động ở cửa, cả phòng lại rơi vào tĩnh mặc. Hạ Tử Dụ ôm lấy cái gối còn lưu lại hương vị của hắn, tự giễu cười một tiếng.

…..

Giữa hè.

Đây là ngày nóng nhất hè. Dường như mỗi ngày, đều là loại đau khổ này.

Từ ngày đó, Trữ Dư Tịch cố ý tránh những cuộc gặp mặt riêng tư với thái tử.

Việc này trùng hợp lại hợp với ý của Thi Dạ Triều.

Trữ Dư Tịch cũng không hiểu được, Thi Dạ Triều rốt cuộc muốn làm gì. Hắn thi thoảng xuất hiện trước mặt nàng, tuy lễ độ nhưng vẫn như cũ thầm dùng thủ đoạn để ép buộc nàng bồi hắn.

“Tiểu Tịch, đừng khẩn trương như vậy được không? Tôi nói rồi, tôi sẽ không vô lễ với em,tôi không nghĩ thật sự bị Hoàng Phủ Triệt tiêu diệt ở thành phố T, chỉ là bạn bè bình thường lui tới, chẳng lẽ như vậy không tốt sao?”

Vẻ mặt của hắn hẳn là vô tội, sau một khắc âm điệu bỗng nhiên lại hạ thấp thêm một chút. “Chẳng phải em hễ nhìn thấy tôi là tức giận sao? Hiện tại em đang tức giận, chuyện gì cũng làm được.”

May thay, hắn cũng không làm chuyện gì quá phận, cả nắm tay cũng chưa nắm qua.

Theo ý hắn, những thứ kia là chuyện giữa những người đang yêu nhau. Hắn thậm chí sẽ tặng hoa, tặng quà cho nàng.

Dù mỗi lần nàng ở trước mặt hắn vứt bỏ tất cả những thứ ấy. Chỉ cần đụng vào những thứ hắn đã chạm qua, nàng đã cảm thấy ghê tơm.

Xe dừng trước một nhà hàng Italy nổi tiếng.

Thi Dạ Triều tự mình mở cửa xe cho nàng, tay xoa xoa đầu nàng, hành động tỉ mỉ ấy cũng không chiếm được sự chú ý của nàng, nàng vẫn cảnh giác với hắn.

“Anh còn nhớ em thích nhất là món Ý.” Hắn cười, trong mắt loé lên ánh sáng, như đứa bé con bình thường vui vẻ.

Các món ngon lần lượt được bưng lên, Trữ Dư Tịch hào hứng dùng nĩa cuộn vài sợi mì, cho vào miệng, từ từ nhai, trên mặt không có chút vẻ như đang hưởng thụ thức ăn ngon.

“Một bàn mỳ Ý đã có thể thoả mãn em, rất khó có thể có được một người phụ nữ như vậy, nếu cưới em về nhà, tôi sẽ tiết kiệm được rất nhiều tiền.” Hắn vừa ăn vừa cười nói, giọng nói tự nhiên như thể đang thật sự cùng nàng yêu đương.

Trữ Dư Tịch siết chặt nĩa, thức ăn nhạt như nước ốc, khó mà nuốt nổi.

Đối diện với người đàn ông này, vô luận là ở đâu, đều rất chói mắt. Theo tiếng gọi của lương tâm mà nói, chỉ với bề ngoài xuất sắc này của hắn chẳng thua kém thái tử, năng lực của hắn càng được mọi người công nhận. Chút màu hổ phách lẫn trong con ngươi, dường như sẽ rất đẹp mắt khi nó lưu chuyển, khoé miệng nhếch lên, nụ cười bí hiểm khiến cho người ta loá mắt, chết mê chết mệt.

Thế lực sau lưng hắn và nhà Hoàng Phủ cũng ngang nhau.

Chỉ nhìn thoáng qua người đàn ông này rất hoàn hảo, nhưng nội tâm hắn cũng đáng sợ, âm u.

Cho dù hắn đứng dưới ánh mặt trời, Trữ Dư Tịch cũng có thể cảm nhận được cái lạnh lẽo bao bọc quanh hắn. Hắn và những thứ sủng vật mà hắn nuôi dưỡng kia, đều là thứ động vật máu lạnh.

Nghĩ đến loài động vật mà nàng sợ nhất đời này, nàng đột nhiên cảm thấy phần mỳ ý trước mặt mình thật dữ tợn, dường như có sinh mệnh trong đĩa đang chậm rãi ngọ nguậy, một sợi kề với một sợi, chen chúc nhau, hướng lên bên trên cũng có, mà chui xuống phía dưới cũng có.

Nàng hít một hơi, đột nhiên đẩy ghế đứng lên, tay vữ cái nĩa sang một bên, trong miệng không nuốt nổi thứ trước mắt.

Nàng che môi trực tiếp chạy về phía toilet, đẩy nắp bồn cầu lên nôn dữ dội, giống như muốn đem tất cả dịch mật nôn ra ngoài.

Từ từ bình tĩnh lại, như làn nước trôi. Mở vòi rủa tay, dội nước vào mặt. Nhìn vào gương mặt trắng bệch trong kính của mình, trong mắt nàng còn có sợ hãi, nàng sờ tới điện thoại, nhấn vài phím, chần chờ, lại thôi.

Nàng có thể gọi ai đây?

Hoàng Phủ Triệt lam sao có thể vẫn bào vệ nàng chứ?

Nàng chỉ có thể dựa vào bản thân mình, hung hăng vỗ vỗ vào mặt, cho đến khi mặt đã đỏ ửng.

Kiên cường lên, Trữ Dư Tịch, kiên cường lên.

Nàng thầm động viên bản thân mình.

Trốn đi toilet, không bất ngờ mấy, Thi Dạ Triều đang hút thuốc chờ nàng ở bên ngoài,

Nàng không muốn nhìn thấy hắn, trực tiếp lướt qua hắn về chỗ cũ. Thi Dạ Triều đưa tay nắm lấy cánh tay nàng, nàng chậm rãi quay đầu lại, lai nghe thấy thanh ấm hài hước của hắn.

“Em không phải đang mang thai chứ?”

Trữ Dư Tịch bất lực nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra.

“Của thái tử sao?”

“Tôi mang thai con ai cũng không can hệ gì tới anh!”

Thi Dạ Triều cười khẽ, từ phía sau nắm lấy vai nàng, không để nàng tránh thoát, môi dính gần vào bên tai nàng.

“Tại sao không? Em chỉ có thể mang thai con tôi, cha của nó, cũng chỉ có thể là tôi.”

Hơi thở hắn phắt vào bên tai nàng, bên mặt nàng, khiến cả người nàng nổi hết da gà, giọng điệu hắn rõ ràng đang ám chỉ.

Trữ Dư Tịch tức giận xoay người, vung tay muốn tát hắn một cái, tay vung được một nửa đã bị hắn chặn lại, nắm ngược cổ tay nàng, siết chặt, đặt lên ngực hắn.

“Bạo lực như vậy cũng không hay, tôi đã nói thích phụ nữ nghe lời mình, em chung quy lại không ngoan như vậy, khiêu khích tính nhẫn nại của tôi? Tôi sẽ trừng phạt em.” Trong giọng điệu của hắn mang theo cưng chiều, khiến Trữ Dư Tịch thấy buồn nôn.

Hắn vuốt ve cánh môi nàng, dường như đang nghĩ xem nên trừng phạt nàng thế nào, chợt đau đớn truyền đến ngón giữa.

Nàng không tránh được hắn, định cắn ngón trỏ của hắn. Không sợ chết cắn rất chặt, miệng không buông. Cho đến khi một cỗ ấm áp nào đó từ ngón tay hắn chảy ra, lưu lại trên bờ môi nàng. Trong mắt nàng mang theo hận ý, nhìn chằm chằm vào hắn, trên mặt hắn vẫn là nụ cười.

“Sắc máu, xinh đẹp cỡ nào, còn nhớ không?”

Nàng giật mình, hắn liền rút ngón tay bị thương ra, ngậm vào miệng, liếm sạch vết máu bên trên.

Nàng quay đầu đi, ép mình không được nhìn.

Thi Dạ Triều nhếch môi, tiến sát nàng. “Sư tử nhỏ muốn phát uy sao? Hả?”

“Cút! Anh chạm tôi vào khiến tôi thấy ghê tởm.”

Thì Dạ Triều bỗng đèn nàng vào tường hành lang, buộc nàng phải đối diện với mình. Thấy một màu đỏ tươi lưu lại trên cánh môi nàng, ánh mắt càng phát ra tia thâm trầm.

“Tiểu Tịch thật đẹp đấy, màu đỏ này quả nhiên hợp với em nhất, em dính thêm màu máu, khiên tôi hưng phấn, lại làm tôi nhớ đến lần đầu tiên của em ….” Hắn chợt ghé sát đến môi nàng, nhìn thẳng vào đôi con ngươi đang kịch liệt co rút của nàng, đáy mắt đen nhánh. “Máu ở dưới em, thấm ướt tôi, ừ …Một lần kia, vô cùng ….”

Cánh môi lạnh lẽo của hắn cơ hồ dán lên nàng, thậm chí còn cảm nhận được nàng đang khẽ run rẩy. Hắn cố ý dừng lại, đáy mắt rỉ ra ý cười. Phản ứng của nàng, thật đáng yêu.

“Rất**….”

Hắn rốt cuộc hôn nàng, không cho nàng bất kỳ cơ hôi để phản kháng, hắn đang đợi, đơi hơn ba năm, rốt cuộc lại một lần nữa nếm được thứ mềm mại, thơm mát, non nớt này.

Tiểu Tịch, tiểu Tịch của tôi.

Đầu tiên là môi em, sau đó là thân thể của em, về phần lòng của em, tôi … không dám hy vọng xa vời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.