Khuất Phục

Chương 146: Chương 146: Chương 3: Anh xé nát em ra! (2)




Có một vài người tốt nhất đừng nên gặp nhau, như thế sẽ không yêu nhau, để đến sau này khi vĩnh viễn không thể gặp nhau được nữa thì trong lòng cũng sẽ không bị khoét mất một lỗ, dù tìm thế nào cũng không thể tìm trở về, rất đau khổ.

Mà có một số việc, đến cuối cùng cô cũng không thể nào tìm được nguyên nhân.

Cái gọi là tình yêu, không phải cô khinh thường, chỉ là cảm thấy quá xa xỉ. Ngay cả mạng cũng không phải là của cô, thì làm sao có thể nghĩ đến để cho một người khác bất tri bất giác chiếm đóng trái tim cô.

Thời gian lâu dài, gần như Thái tử đã bắt đầu tin tưởng cô rồi, chỉ gần như mà thôi.

Anh ta hôn cô, sờ cô, trêu chọc cô, quyến rũ cô, thỉnh thoảng sẽ để cô giải quyết dục vọng. Lấy tay, dùng miệng, thế nhưng chưa bao giờ thật sự muốn cô.

Đối với Thái tử mà nói, cô là món điểm tâm khai vị ngon miệng, có bữa ăn chính thì có hay không có cô đều được.

Là do kỹ thuật của cô còn chưa đủ tốt, ở bên cạnh anh mấy năm, chưa một lần lên giường của anh ta. Sau này dù Thi Dạ Triều ra mệnh lệnh gì cho cô, thì đầu tiên đều phải lấy được tin tưởng của Thái tử.

Mà xảy ra quan hệ thân thể cũng là một loại trong đó.

Mấy hôm nay tâm tình Thái tử rất tệ, còn đi khắp nơi tìm Hoàng Phủ Triệt gây phiền phức, người ngoài không rõ chân tướng, là người thân cận của anh ta, tất nhiên sẽ biết anh đang vì người nào mà như thế. Vì vậy, chiều nay sau khi tan sở Thái tử ở trong Lạc trong vàng son mở một phòng bao, anh em tốt cũng không gọi một ai, một mình uống rượu giải sầu ở bên trong.

Doãn Vệ Hoài không có ở đây, cô cũng không biết vì sao lại muốn đuổi Doãn Vệ Hoài đi vào ngày hôm nay. Kéo thấp quần áo, cô đã trải qua huấn luyện, biết phải làm gì để mình mê người hơn.

Đẩy cửa phòng ta, bước vào. Hai chân dài của Thái tử đang giang rộng, nhắm hai mắt dựa vào lưng ghế sofa. Tiểu Cửu vung một tay lên, những cô nàng trên sàn nhảy thoát y biết điều lui xuống.

Lấy cái gối trên bụng anh ra, mở hai chân, bước qua, ngồi bên hông anh. Bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, mềm mại như không xương vuốt lên mi tâm đang nhíu chặt của anh, xoa nhẹ huyệt thái dương của anh.

Thái tử thoải mái hừ nhẹ một tiếng, giống như đang khích lệ cô tiếp tục, tay thì vuốt ve cặp đùi bóng loáng của cô, mùi thơm đặc biệt của thân thể cô tràn ngập trong khoang mũi. Không biết là do tác dụng của rượu, hay do bản thân cô có sẵn sự mê người. Một luồng nhiệt đang bắt đầu tích tụ trong cơ thể anh.

“Không có tí sức lực nào nha Tiểu Cửu, để gia vui vẻ một chút.”

Hai cánh tay Tiểu Cửu khoác lên cổ anh, vươn đầu lưỡi liếm môi dưới của anh. “Còn có chuyện gì có thể vui vẻ hơn chuyện kia……”

Nhất thời Thái tử cười lên, bàn tay giữ chặt mông cô kéo về phía mình, giọng nói lười biếng. “Cố ý đi vào để quyến rũ tôi hả?”

Hơi thở cô như lan, hô hấp đều có hương vị ngọt ngào, Thái tử không nhịn được, trượt theo đường cong tuyệt mĩ của cô mò xuống dưới, đi tới nơi yếu ớt kia. Cô phát ra một âm thanh rất nhỏ, giống như tiếng mèo kêu quấn quít lấy anh.

Ở trước mặt người ngoài, Tiểu Cửu là khối băng lạnh lùng, chỉ có Thái tử mới biết bộ mặt nhiệt tình như lửa này của cô. Kéo thấp áo lót của cô, không chút do dự cầm lấy nơi mềm mại trắng mịn đó.

Cô dùng răng mở ra từng cúc áo sơ mi của anh, đầu lưỡi nho nhỏ liếm mút trên ngực anh, bàn tay khéo léo chạm vào nơi nhạy cảm nhất của anh, hết sức hấp dẫn.

Trêu đùa như thế, nhưng tất cả trong đầu đều nghĩ đến tiểu nha đầu ngây ngô đó…… Nơi nào đó trên thân thể anh đã cứng rắn đang ngẩng cao đầu, Tiểu Cửu kéo khóa quần của anh, cầm lên, vừa muốn cúi người xuống, đột nhiên cửa bị người bên ngoài mở ra.

“Thái tử, chuyện giải quyết……”

Doãn Vệ Hoài nói nửa chừng, mới ý thức được mình nhìn thấy hình ảnh kích tình nóng bỏng đến cỡ nào.

Anh cố gắng tìm về cách khống chế cảm xúc gần như đã biến mất, lại quên mất mục đích mình đi vào. Sắc mặt anh thay đổi trong nháy mắt, vốn dĩ Thái tử đang định đẩy Tiểu Cửu ra nhưng lại dừng lại, tiếp tục kéo cô, lật người đè xuống ghế salon, cũng không nhìn anh ta, tiếp tục thưởng thức người phụ nữ tự đưa tới cửa đang hơi cứng ngắc này.

“Ừ, đi ra ngoài chờ tôi.”

Nhìn anh tựa như đang vội vàng phân phó một câu, Doãn Vệ Hoài gật đầu đi ra ngoài, đóng kín cửa. Lúc tinh thần hồi phục lại thì phát hiện tay vẫn còn nắm tay nắm cửa, chặt đến tím bầm.

Trong phòng, Thái tử đang cảm thấy rất thoải mái.

Không quan tâm? Giả vờ sao, xem cậu có thể nhịn tới khi nào!

Không biết Tiểu Cửu che giấu vẻ mất hồn trong nháy mắt, hay là thế nào, lại càng cố gắng trêu chọc anh, Cô bình thường có bao nhiêu lạnh lùng, thì hiện tại có bấy nhiêu nhiệt tình.

Quả thật rất mất hồn, Thái tử oán thầm, cho tên tiểu tử kia một báu vật như thế, coi như không bạc đãi cậu ta rồi.

Thái tử đưa tay thăm dò xuống dưới váy cô, hai ngón tay cong lên, cách quần lót lúc nhẹ lúc mạnh vân vê, dục vọng ở bên ngoài nặng nề đụng chạm cô, vải vóc khẽ hõm sâu vào, tà ác hà hơi bên tai cô. “Chặt như thế nha Tiểu Cửu, muốn cho tôi đi vào sao?”

Tiểu Cửu do dự một giây, nhưng chỉ một giây thôi, ôm cổ anh, hai chân cọ cọ bên hông anh, nhìn như đang động tình. “Gia nên tiến vào từ lâu rồi, không cần mỗi lần đều trêu chọc em……”

Người phụ nữ ăn ở hai lòng.

Thái tử suy nghĩ cười khẽ. “Gia hôm nay không muốn làm.”

Cô mềm mại hừ nhẹ một tiếng, ưỡn người dán vào người anh kháng nghị. Bị Thái tử thành thạo ấn trở về. “Là cô quyến rũ tôi, sao nhìn thế nào cũng thấy còn nóng lòng hơn tôi, thật sự là tôi đói bụng hay là cô?”

Anh ra vẻ trầm tư. “Cửu Nhi của chúng ta khó chịu như vậy, làm sao tôi nhẫn tâm? Nghĩ biện pháp thỏa mãn cô có được không?”

Không đợi cô hiểu ý nghĩa lời nói của anh, anh quay về cửa gọi Doãn Vệ Hoài.

Doãn Vệ Hoài gần như là vừa lên tiếng trả lời vừa bước vào, tốc độ nhanh đến mức làm người ta cảm thấy có phải là anh ta đã chuẩn bị sẵn để xông vào hay không.

Thái tử đứng lên sửa sang lại quần áo xong, liếc nhìn anh ta, nở nụ cười xấu xa như thật như giả.

“Gia hôm nay không khỏe, đừng làm Cửu Nhi uất ức, cho cô ấy ăn thật no nha, sáng mai cho cậu nghỉ phép. Tôi đây bao hết, muốn chơi bao lâu đều được.” Bước đến bên cạnh anh ta, cố ý nhỏ giọng. “Tận hứng một chút, đừng khách khí.”

Chờ Thái tử đóng cửa bỏ đi, Tiểu Cửu cũng không dám thở gấp như thế nữa.

Cô níu lấy váy, chống thân thể, nửa ngồi lên, thậm chí quên mất nửa thân trên của mình đang trần trụi.

Mà ngọn lửa nóng bỏng trong mắt Doãn Vệ Hoài làm cho trái tim cô phải loạn nhịp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.