Khuất Phục

Chương 147: Chương 147: Chương 4: Em cũng rất quan trọng với anh (1)




Làm sao lại bị anh ta đẩy ngã?

Cô cũng không nhớ rõ.

Sức lực của Doãn Vệ Hoài lớn đến mức như muốn bóp vỡ xương tay của cô. Hàm răng sắc bén hung ác cắn trên người cô, đau quá.

Tay của anh giống như bản ủi, như muốn làm phỏng da cô. Tìm được môi cô, hôn thật sâu. Bất chấp tất cả tấn công chiếm giữ, càn quét, tàn phá bừa bãi. Kéo lấy lưỡi cô, dây dưa không rời.

Bờ môi nóng hổi dời đến cằm, tai, cổ… Anh không những muốn ăn luôn cô, mà còn yêu cô.

Âm nhạc trong loa vẫn phát không ngừng, ánh đèn chập chờn mờ ảo. Cô bị vây hãm trong lồng ngực một người đàn ông, đã sắp thở không nổi. Mở to mắt, nhìn trần nhà mờ mờ tối trên đỉnh đầu.

Bên tai là từng tiếng từng tiếng gọi tên cô của anh. “Tiểu Cửu…… Tiểu Cửu……”

Cô không biết tại sao lại muốn khóc.

Nhưng thứ đồ chơi gọi là nước mắt kia, từ lúc cô còn nhỏ đã bắt đầu không có rồi.

Anh ôm cô, hôn cô, nhưng không cởi quần áo cô. Cô còn tưởng rằng, anh sẽ trực tiếp cởi quần cô. Dù sao cũng không phải lần đầu tiên cảm nhận được dục vọng của anh ta.

Thế nhưng, đến cuối cùng anh cũng chỉ sờ sờ mặt cô, đứng dậy. “Mặc quần cho tốt vào, đi về nhà.”

Nói trắng ra, cô chỉ là một công cụ giết người, là món đồ chơi bị mang đi tặng. Phục vụ một người đàn ông hay phục vụ nhiều người đàn ông, đối với cô mà nói không có gì khác nhau cả.

Với mối quan hệ giữa Thái tử và Doãn Vệ Hoài, chơi cùng một phụ nữ cũng là chuyện bình thường.

Người tốt và người xấu, dường như không có khái niệm đó trong thế giới của cô.

Nếu như không muốn nói, Doãn Vệ Hoài hoàn toàn là người tốt duy nhất trong cuộc đời cô.

Anh là người tốt ở trong lòng cô.

Trong lúc tắm, nhìn cơ thể mình trong gường, trẻ tuổi, mỹ lệ, xinh đẹp. Nếu như không phải vì thế, Thi Dạ Triều cũng không chọn cô làm người mai phục bên cạnh Thái tử. Nếu như không phải vì thế, thì cũng sẽ không biết anh.

Cô khoác áo choàng tắm ra ngoài, thấy Doãn Vệ Hoài đứng ở trước cửa sổ, một tay chống ngang hông, tay kia chống lên tấm thủy tinh. Phác học gò má tinh xảo của anh, cô bước tới, chui vào trong ngực anh, nâng cằm anh lên, cẩn thận quan sát.

“Nhìn gì vậy?” Anh đã che giấu cảm xúc của mình, không đứng đắn mỉm cười.

Bất chợt, cô nhón chân, ngẩng đầu lên hôn anh. Tay đặt trên cổ anh.

Hôn đến lúc anh bắt đầu thở gấp, cô mới dừng lại. “Tim anh đập thật nhanh.”

“…… Lúc anh hôn người phụ nữ khác cũng như vậy.”

“Thật lâu rồi anh không có chạm qua người phụ nữ khác.”

“……”

“Tại sao?”

“……”

“Doãn Vệ Hoài, nói cho em biết, tại sao?”

Anh khép hờ mắt, không để cho cô nhìn thấy sự rối loạn trong đôi mắt anh. Cô lại năm lần bảy lượt ép hỏi. di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn Bỗng dưng mắt anh nhuốm màu hung ác, nghiêng người đến gần cô, hơi thở thổi lất phất trên mặt cô, gần như tàn nhẫn.

“Em nói thử xem anh là vì cái gì!”

Không đợi cô trả lời, phất tay áo bỏ đi.

Anh không chạm vào người phụ nữ khác, tâm trí anh đều bị cô dần dần chiếm cứ, lần này anh không có cách nào chơi cùng một người phụ nữ với Thái tử……

Anh sẽ không thể tỉnh táo đối diện với việc cô ở chung một căn phòng với Thái tử, ở trong ngực Thái tử, ở bên dưới Thái tử.

Tại sao?

Anh làm sao biết tại sao?

Bất quá, mẹ nó, anh yêu cô!

……

Tiểu Cửu vuốt vuốt ly thủy tinh vừa rồi anh đã dùng ở trong tay, khóe miệng hơi nâng lên.

Đáp án đã rõ ràng hơn phân nửa.

Doãn Vệ Hoài, đến cuối cùng, anh cũng chỉ là đàn ông mà thôi.

Cô cúi đầu, trên thành ly phản chiếu hai mắt của mình, mơ hồ, ướt át……

……

Vừa nhìn thấy phản ứng của hai người này, cũng đủ biết tên ngu ngốc Doãn Vệ Hoài này giả vờ làm quân tử.

Thái tử tiếc nuối thở dài.

Đây là đã động lòng thật rồi.

Cho nên không hề đùa giỡn tùy tiện nữa.

Thú vị.

……

Thi Dạ Triều trở về, Thái tử hơi buồn bực, cảm thấy giữa anh ta và Trữ Dư Tịch đã có chuyện gì đó mà anh không biết.

Đêm đó cô đi theo Thái tử tiếp đón Thái tử, trong lòng vẫn thấp thỏm.

Cô tiết lộ hành tung của Hoàng Phủ Triệt với Thi Dạ Triều, không ngờ, cuối cùng người bị thương lại là Quan Thánh Hi. ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n

Vẫn luôn biết Quan Thánh Hi là một nhân vật lợi hại, lại không biết anh ta lợi hại đến thế. Người bị anh ta giết là người đã từng huấn luyện chung với cô.

Lại càng không thể ngờ Doãn Vệ Hoài sẽ nghi ngờ cô. Bởi vì cô đã từng là người của Ám Đường.

Anh ta nói, chỉ cần cô không làm ra chuyện uy hiếp an toàn của Thái tử, anh chuyện gì cũng có thể nhịn.

Nhịn, ai bảo anh nhịn……

Chính buổi tối Hạ Tử Dụ hẹn Thái tử, cô đã cải trang, đưa cho Hạ Tử Dụ một bình bột phấn. Loại thuốc đó là do cô tự điều chế, sẽ làm người ta sinh ra ảo giác, sau này sẽ không để lại dấu vết gì.

Thi Dạ Triều nhất định phải có được Trữ Dư Tịch, gần như hao hết tâm trí. Đó làn chủ nhân thực sự của cô, mọi thứ anh ta đều là ra lệnh cho cô, ngoại trừ phục tùng, cô không còn lựa chọn khác.

……

……

Doãn Vệ Hoài chạy tới nhà hàng Tây mà Thái tử và Trữ Dư Tịch đi ăn cơm, xa xa đã nhìn thấy sắc mặt đóng băng của người đàn ông kia. Hai người không phải đã chia tay? Theo như tính tình của Thái tử làm sao có thể nâng cốc nói cười? Mặc dù vậy, nhưng vẫn làm như lời anh ta căn dặn, âm thầm đuổi sạch những người trong nhà hàng.

Ở bên ngoài đợi gần đến khuya mới đợi được hai người đi ra ngoài. Trữ Dư Tịch bị Thái tử ôm lấy, trên người được bao bọc bởi áo khoác anh ta, tứ chi mảnh khảnh trượt ra khỏi quần áo.

Anh nhíu chặt mày, lúc đóng cửa xe, trong nháy mắt, rõ ràng anh ta nhìn thấy vẻ mặt xám như tro tàn của cô. Trên đường, thỉnh thoảng anh cũng nhìn cô từ trong kính chiếu hậu, tóc dài che khuất mặt, tựa như con búp bê không hề nhúc nhích.

Thái tử chạm vào mắt anh qua kính chiếu hậu, chưa cho anh cơ hội nói chuyện, ra hiệu anh nâng tấm ngăn lên, mở nhạc.

Anh cũng là đàn ông, đương nhiên biết anh ta muốn làm gì. Nhưng đó là chuyện tình cảm của hai người, bất kì ai cũng không có quyền xen vào. Cũng không biết rốt cuộc đêm đó Thái tử đã làm gì Trữ Dư Tịch. Ngày hôm sau cô lại không từ mà biệt. Mà điểm chết người chính là đi cùng với Thi Dạ Triều.

Cả ngời Thái tử đều thay đổi, từ không thể khống chế muốn giết người lúc ban đầu, dần dần đã bình tĩnh, yên ổn. Từ hiểu lầm đến chân tướng, anh không biết người đàn ông này làm sao có thể cố gắng đối mặt được, chỉ nhận lệnh của anh tìm kiếm khắp thế giới, dù chỉ là một dấu vết tí ti cũng đều không bỏ qua.

Bệnh tình Tân Tiệp nguy kịch, Hoàng Phủ Triệt đoạn tuyệt với nhà Hoàng Phủ. Nên làm cũng đã làm, vào thời khắc thế này, ngoại trừ uống với anh vài ly, còn có biện pháp nào tốt hơn?

Tửu lượng của cả hai đều không kém, liều mạng uống… muốn say sao lại khó khăn như vậy. diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn Lúc rạng sáng, quầy rượu chỉ còn họ. Tiểu Cửu không thê chen vào cuộc nói chuyện của bọn họ, ngồi nghịch điện thoại di dộng trên ghế dài phía đối diện. Tóc của cô đã dài đến bả vai, lúc cúi đầu, tóc rủ xuống, che khuất gương mặt xinh đẹp.

Tầm mắt của anh vẫn không rời khỏi cô, con ngươi phát ra ánh sáng dịu dàng. Thái tử nhếch môi cười cười, chạm vào ly của anh.

“Cậu đi theo tôi bao lâu rồi?”

“Mười ba năm.”

Mười ba năm, quả thật năm tháng như thoi đưa. Năm đó là hai tên thiếu niên, lúc này đã gần đến tuổi lập gia đình. Nếu so với Hoàng Phủ Triệt, anh và Doãn Vệ Hoài có thời gian ở chung với nhau nhiều hơn, hiểu rõ nhau hơn cậu ta một chút.

Bạn bè chơi chung của Thái tử không ít, nhưng người thật sự có thể tin tưởng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, Doãn Vệ Hoài chính là một trong số đó. Cùng nhau trải qua vào sinh ra tử mới gọi là anh em.

“Có một câu tôi vẫn luôn muốn hỏi cậu, cậu…… Có giấu tôi chuyện gì hay không?”

Doãn Vệ Hoài kiềm nén ánh mắt, thu hồi tầm mắt.

“Về……” Thái tử cố ý kéo dài âm cuối, nhìn phản ứng của anh ta. Vốn dĩ cho rằng anh ta tiếp tục chịu đựng, vậy mà anh ta lại hào phóng thừa nhận.

“Tôi không có đụng vào cô ấy.”

“Cậu biết là tôi không quan tâm những chuyện như thế.” Cái gì gọi là đạo đức chỉ là cái rắm trong mắt Thái tử.

“Tôi biết rõ.” Là tôi…… Quan tâm. Anh nói thêm một câu ở tong lòng.

Cuối cùng Tiểu Cửu có cái gì đặc biệt, anh nói không ra, nhưng lại không có biện pháp chia sẻ cô với người khác.

Thái tử cười khẽ, kêu Tiểu Cửu tới đây. Vẻ mặt Tiểu Cửu lạnh nhạt ngồi lên đùi Thái tử. Doãn Vệ Hoài rất biết điều lấy lý do đi vệ sinh để rời khỏi.

Thái tử ngắt gương mặt nhỏ bé của cô hỏi. “Tiểu Cửu, tôi hỏi cô lần cuối cùng, có người trong lòng hay không?”

Thì ra lúc phụ nữ ngụy trang có khi sẽ giống thật hơn cả đàn ông. Tiểu Cửu dựa vào ngực anh, bàn tay nhỏ bé vẽ thành vòng tròn trên áo sơ mi của anh. “Anh đó.”

“Tôi?” Anh không nhịn được cười lên. “Được, vậy tôi để cô làm một việc, coi như là một nhiệm vụ thôi.”

“Gia nói chính là lệnh, có chết Tiểu Cửu cũng sẽ hoàn thành.”

“Không nghiêm trong như vây, chỉ là có nguy hiểm đến tính mạng hay không tôi cũng không rõ lắm.” Anh liếc nhìn về hướng Doãn Vệ Hoài rời đi, mỉm cười vô lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.