Ánh mắt ghen tị, không cam lòng của Thi Dạ Triều loé lên trong bóng tối.
Tại sao? Có thể nói cho tôi biết tại sao không? Tiểu Tịch, tại sao cho dù
tôi đối xử với em thế nào, trong mắt của em thuỷ chung chỉ có một mình
hắn ta!
Gia thế, năng lực, tôi cũng chẳng thua kém hắn ta! Quan trọng hơn cả, tôi yêu em hơn hắn , còn hắn cả yêu cũng chẳng biết là gì!
Nhưng em đối với tôi, tại sao lại tàn nhẫn như vậy?
Tôi rốt cuộc thua ở điểm nào?
….
Người phụ nữ nằm trên giường lật người, tay vồ hụt, khi tỉnh lại, phát hiện vị trí bên cạnh đã lạnh.
“Đừng bật đèn.”
Thi Dạ Triều lên tiếng ngăn cản động tác của A. ( Nguyên văn trong convert @@)
A nhảy xuống giường, đến bên cạnh hắn, ngồi trên sàn, đầu tựa vào đùi hắn.
“Dạ….”
Thi Dạ Triều rũ mắt ngắm nhìn mái tóc của Phủ Thuận A.
Người phụ nữ này giống như sủng vật của hắn. Đi theo hắn, nghe lời hắn, xử lý những chuyện thường ngày của hắn, giúp đỡ công việc của hắn, thậm chí,
còn giết người vì hắn.
Hắn thích nụ cười của A.
Bởi vì khi cô cười, có năm phần giống với Trữ Dư Tịch mà hắn lần đầu gặp gỡ.
Hắn thích bộ dáng nhu thuận của A.
Bởi vì cũng giống ba năm trước, Trữ Dư Tịch nằm bên dưới hắn, mặc cho hắn tuỳ ý chiếm đoạt.
Hắn thích A thi thoảng lại ác độc, nóng nảy.
Bởi vì cũng giống như ba năm trước, Trữ Dư Tịch không chút lưu tình đâm hắn một nhát.
Hắn thích A, bởi vì hắn tìm được điểm giống nhau giữa cô và Trữ Dư Tịch.
Hắn kéo cô vào lòng, để cô ngồi trên chân mình. Nhờ ánh trăng, mắt hắn mới nhìn rõ dung nhan của cô.
“Tại sao lại nhìn em như vậy?” A cười, hơi xấu hổ.
Là một sủng vật, A rất nghe lời. So với rắn còn ngoan hơn, ít nhất khi nỗi nhớ nhung của hắn khó lòng đè nén, thời điểm dục vọng u tối bùng nổ,
khi bị nỗi ghen ghét hành hạ muốn giết người, khi ….
Hắn có thể, đem tất cả những khổ sở ấy trút hết lên người cô ta.
Chỉ là môi lưỡi quân quit đơn thuần, dường như còn chưa đủ!
Hắn giữ chặt lấy ót cô, áp vào mình, ở trong miệng cô điên cuồng. Một cánh
tay khác lột áo ngủ của cô, tay xoa nắn nơi yếu ớt giữa đùi cô.
Cô rất nhanh động tình, ít nhất nhanh hơn so với Trữ Dư Tịch.
Hắn nghĩ, hắn đã từng cố gắng, kiên nhẫn như vậy để dụ hoặc nàng, nhưng
nàng lại cứng ngắc như tảng đá. Vẻ khô khốc ấy của nàng khiến hắn ảo
não.(Ở đây đang nói về Trữ Dư Tịch)
Giờ phút này, A ở trên người hắn, đầu ngón tay hắn đã ướt, lại khiến lòng hắn thêm bi thương.
“Cởi ra giúp tôi.” Hắn thấp giọng ra lệnh.
Tay của A cũng trắng noãn khéo léo như tay nàng, thứ đó nằm trong lòng bàn tay của A, khuấy động lên xuống. ** khó mà nhịn được.
Đôi bàn tay ngọc ngà nhỏ bé này, đã vì hắn giết bao nhiêu người? Hôm nay, mệnh căn của hắn cũng nằm trong bàn tay cô.
Nhưng hắn tình nguyện được chết trong tay của Trữ Dư Tịch, nhưng nàng lại mềm lòng, không đâm hắn một nhát mất mạng.
Trong đầu toàn là Trữ Dư Tịch …. Giọng nói của nàng, vẻ mặt khổ sở của nàng khi bị hắn tiến vào.
Anh Dạ Triều, anh Dạ Triều ….
“Ngồi lên, A.”
Thi Dạ Triều nắm lấy hông cô, liếm láp, hôn lên bộ ngực mềm mại của cô.
Đối với lời hắn nói, A là nói gì nghe nấy. Cô nguyện ý bán mạng vì hắn,
thậm chí làm thế thân của người khác. Chỉ cần để cô ở bên cạnh hắn, ít
nhất cô không hoàn toàn vô dụng.
Khêu gợi ngọn lửa nóng bỏng của
hắn, nhắm ngay cửa khẩu của cô, chậm rãi thúc vào. Thế nhưng hắn lại
ngại thiếu, liền đè lấy hông cô, chợt tiến mạnh vào phía trước. Không
cho cô thời gian để thích ứng, hắn đã phát điên lên.
“A! Dạ!” A không khỏi kêu lên, nắm lấy áo sơ mi của hắn.
“Thế nào?”
“…..Không có, không có gì.”
Thị Dạ Triều trong lòng hiểu rất rõ, người phủ nử này từ trước đến giờ ở trước mặt hắn luôn như vậy.
Cô đau.
Nhưng đau đớn ấy vẫn chưa đủ.
Nét mặt của cô, có quá nhiều dục vọng, không đủ khổ sở.
Cô hèn mọn, hắn không thích. Hắn nắm rất chặt , để lại dấu vết đỏ hỏn trên người cô. Hắn căn bản cũng không phải là loại người dịu dàng, vẻ dịu
dàng của hắn, chỉ có thể biểu lộ với Trữ Dư Tịch.
A hiểu. A hiểu tất cả.
Nhìn hắn đắm chìm, đáy mắt cô chỉ là một mảnh lạnh lẽo.
Cô không nhịn được, những tiếng rên rỉ vụn vặt bật lên. Vang vọng bên tai, **kích thích.
Hắn nắm lấy tóc cô, như muốn thấy rõ mặt cô, rốt cuộc là ai?
Không. Không phải nàng ta, không phải Trữ Dư Tịch.
“Gọi tôi.” Hắn lạnh lùng, vẫn ra lệnh.
“Dạ ….”
“Không phải câu này!” Dường như muốn trừng phạt cô, hắn đâm vào sâu hơn.
“…..Anh Dạ Triều …..”
Giọng nói run rẩy của cô, không biết có phải vì không chịu nổi động tác kịch
liệt của hắn, hay do cô kiềm nén những giọt nước mắt bi thương.
Anh Dạ Triều ….
Khoé miệng hắn nhếch cao, dường như hài lòng với biểu hiện của cô.
Hắn không hiểu được trái tim mình. Hắn rõ ràng không thích Trữ Dư Tịch gọi
hắn như vậy, bởi vì hắn không muốn nàng xem hắn là anh trai, ấy vậy mà
mỗi lần vào khoảnh khắc này, thứ hắn muốn nghe, chỉ có câu này.
Có phải vì ngày trước, khi nàng gọi hắn như vậy, trong mắt nàng không có chán ghét, không có sợ hãi, cũng không có cả hận thù?
“Đừng hận tôi, được không …..”
Hắn bỗng tiếc thương ôm lấy cô, bế cô lên giường. Nhẹ nhàng đặt lên, tiếp tục động tác kịch liệt.
Đầu khẽ chạm vào chóp mũi cô, yêu thương, quý trọng. Trong âm thanh kia, ẩn hiện vẻ cô đơn, lại mang thêm tia cầu khẩn.
“Đừng hận tôi ….”
“Được, em không hận, thật sự không hận.” A ôm lấy đầu hắn, chau mày lại, nói những lời hắn thích nghe.
Lại tự nói với mình, không cần phải vì thế mà khó chịu.
Cô ôm lấy cổ hắn, chủ động hôn môi hắn. Hắn vĩnh viễn lạnh lẽo như vậy.
Cho dù cô có nghĩ bao nhiêu cách để sưởi ấm hắn, cũng không được.
“Anh uống say rồi…”
Thi Dạ Triều nheo mắt.
Hắn có uống, nhưng không say.
Hắn nhớ, tửu lượng của Trữ Dư Tịch rất tốt, có mấy gã cũng vì nàng mà liều
mạng. Hắn cố ý cùng nàng uống rượu, chuốc say nàng. Thời điểm nàng ngã
xuống, hắn cũng đã say tám phần.
Đôi gò má ửng hồng ấy, tiểu nha đầu ấy vẫn còn luôn miệng nói em không say. Tựa đầu vào vai hắn.
Lúc ấy nàng vẫn còn tin tưởng hắn.
Hắn còn nhớ rất rõ, hơi thở nóng của nàng, thổi lất phất vào cổ hắn, giống
như một chiếc lông chim trêu ghẹo khả năng tự chủ của hắn.
Hắn cẩn thận chạm vào nàng, bị nàng từ chối, còn nghe thấy trong miệng nàng gọi “Anh thái tử….”
Bỗng dưng, hắn giống như vừa chạm phải thứ gỉ đó nóng hổi, phải rút tay về.
Tiểu Tịch a tiểu Tịch, em quả nhiên yêu hắn ta.
Bên tai là tiếng của A, lửa giận trong lòng của Thi Dạ Triều lại một lần
nữa bùng nổ. Hắn không thèm để ý xem A có thể chịu được hay không, đã
kéo cao chân cô, nặng nề đâm vào, thống hận.
Cho đến luồn khí
phía dưới bụng tuôn trào, hắn lại đâm vào sâu hơn, chạy nước rút, hắn
không kiềm chế nữa, liền xuất ra bên ngoài.
Hắn không dừng lại
thêm một giây nào, rút lui khỏi cơ thể cô. Hắn vốn có thói quen, dù có
mệt mỏi thế nào, sau khi hoan ái, đều muốn tắm rửa, thật ra hắn biết,
chỉ là hắn không muốn để lại mùi của người khác trên người mình. Chỉ vì
đó không phải là của nàng.
A ngồi phịch trên giường, nhìn cánh cửa nhà tắm đã khép chặt, cả hơi sức để oán trách cũng không có.
Oán giận cái gì, tất cả đều do cô tự tìm.
Yêu người không thương mình, nỗi khổ này, cô hiểu hơn hắn.