Mưa không ngớt.
Trong phòng ngủ bị bao bầu không khí ướt át trùm.
Trữ Dư Tịch co ro người lại, nằm nghiêng trên giường. Không nhúc nhích. Không còn sức sống.
Thái tử khoác chiếc áo ngủ, ngồi gác chân ở phía đối diện.
Hắn thậm chí không thể thấy được ánh mắt của nàng, nàng dường như đang nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng ánh mắt đó cứ như thể đang nhìn một kẻ xa lạ.
Hắn hơi dịch người, cả người nàng liền cứng đờ, nàng vẫn rất cảnh giác.
Thái tử híp mắt, hắn rất buồn bực, rất khó hiểu, rất nghi ngờ.
Rốt cuộc không kiềm được, liền kéo lớp chăn mỏng đắp lên người nàng, nhưng nàng lại không chịu.
Mặt hắn đen lại, với lấy chiếc áo ngủ của nữ, để lên người nàng, nhưng lại
bị nàng gạt bỏ. Hắn không biết, giờ phút này Trữ Dư Tịch sợ hãi những
thứ quấn quanh cơ thể nàng.
“Em rốt cuộc muốn thế nào? Không cho
tôi chạm vào em, thế mà lại không mặc quần áo, trần truồng quyến rũ
tôi?” Thái tử tức giận nói. Thật là khiến hắn tức chết mà!
Tiểu
nha đầu này rõ ràng không có dáng người nóng bỏng, chỉ nằm yên ở đó, vậy mà hắn còn không chịu nổi. Bụng dưới trướng to, sôi sục kêu gào. Trong
đầu vang vọng tiếng nói muốn nàng, muốn nàng, muốn nàng, muốn nàng ….
Nhưng nàng lại chẳng phải ai khác, chính là tiểu Tịch đã theo hắn từ bé, là
tiểu Tịch mà hắn vẫn luôn xem là em gái, hắn tại sao có thể liều mạng
cưỡng bức nàng?
Nàng vòng hai tay bao quanh mình, trừng mắt nhìn hắn, khiến cho “ngọn lửa” của hắn ngày càng lớn hơn.
Hắn cúi đầu nhìn lại bản thân mình, sau đó lại ngẩng đầu lên, vật cứng đã cương lên, trong lòng nặng nề rủa.
Em gái?
----Đó là em gái hắn!
Hắn đã muốn thì còn kẻ nào dám lên tiếng? Hạ Tử Dụ vốn là em họ của hắn, chẳng phải đã theo hắn tám năm rồi sao?
Huống chi Trữ Dư Tịch và hắn còn chẳng có nửa điểm quan hệ máu mủ. Cả nhà họ
Trữ đều là của nhà họ Hoàng Phủ, hiển nhiên nàng cũng là của hắn!
Hoàng Phủ Triệt, Thi Dạ Triều! Trữ Dư Tịch vốn dĩ đã thuộc về Hoàng Phủ Luật này rồi!
Hắn chẳng thể hiểu được, nàng có thể trốn nhà đi vì Hoàng Phủ Triệt, có thể để mặc cho Thi Dạ Triều ôm hôn, nhưng tại sao lại không cho hắn chạm?
Qủa nhiên, tay hắn vửa chạm vào nàng, ánh mắt của nàng liền như muốn ăn thịt hắn.
Hắn hung ác đè vai nàng, tay giữ lấy cổ tay nàng kéo lên đến tận đỉnh đầu,
mà ** trắng như tuyết của nàng phơi bày trước mắt hắn.
Con ngươi
hắn chợt trở nên u ám, ngón tay từ hàm dưới thuận lợi trượt xuống, nằm
trước bộ ngực đẫy đà của nàng, lưu luyến, vuốt ve.
Nghiêng người
ghé sát bên tai nàng, bao bọc lấy vành tai mềm mại, xinh xắn của nàng. “ Tiểu Tịch, đừng náo loạn nữa …. Cho anh được không?”
Hắn ác ý, cọ sát vật cứng rắn của hắn vào người nàng. “ Anh thái tự chịu đựng rất khó chịu, em nhẫn tâm sao?”
Trong lời nói của hắn khiến nàng xúc động, rốt cuộc ngoài sợ hãi và chán ghét ra, nàng cũng có một phản ứng khác.
“Anh thái tử ….?” Nàng thì thầm, cố gắng dời tầm mắt trên người hắn.
Anh thái tử …. Người nàng thích, nàng quan tâm, nàng thầm yêu … Anh thái tử.
Mà không phải cái gã Thi Dạ Triều đó?
Nàng không thể xác định, chau mày lại, cẩn thận phân biệt không biết đây là mộng cảnh hay là thực.
Gương mặt này rất quen thuộc với nàng, hàng lông mày này, đôi mắt này, thật sự là hắn?
Nếu thật sự là vậy, vậy thì tại sao, hắn lại dùng ánh mắt này nhìn nàng?
Có lẽ đây chỉ là mộng, cũng chỉ có mộng hắn mới nói muốn nàng.
“Hả?” Thái tử dường như cũng cảm nhận được sự biến chuyển của nàng, nâng cầm của nàng lên, nhẹ nhàng hôn, kiên nhẫn dẫn du.
Bỗng nhiên nàng bật khóc, nếu như là mộng, nàng có thể mặc cho bản thân trở
nên yếu đuối như vậy không? Không cần phải mạnh mẽ chịu đựng, không cần
phải làm bộ, không cần cố ý giấu giếm, không cần buộc chính mình phải
trở nên kiên cường.
Nàng ôm lấy cổ hắn, nước mắt như dãy trân châu đứt đoạn.
“Anh thái tử, em sợ, em sợ ….”
“Anh thái tử, đừng để bọn chúng đền gần em …”
“Anh thái tử, tại sao anh còn chưa đến cứu em …”
“Anh thái tử, em đau, em đau lắm ….”
……
Thái tử vì những lời của nàng mà hàng lông mày của hắn nhíu chặt lại. Ôm lấy nàng cũng để mặc cho nàng ôm mình.
Nàng quá kì lạ, thái tử rốt cuộc cũng nhận ra được tính chất nghiêm trong của sự việc này, nàng không phải sợ bị hắn xâm phạm!
“Tiểu Tịch, đừng sợ, anh ở đây, anh ở đây này.” Hắn lật người nàng lại, tựa vào đầu giường ôm lấy nàng, vỗ nhè nhẹ lưng nàng.
“Anh thái tử ….” Nước mắt của nàng một giọt lại thêm một giọt nữa luân phiên nhau rơi trên ngực hắn. Nàng uất ức khóc. Giống như bị tổn thương rất
lớn rồi cũng không dám vui vẻ, phóng túng phát tiết.
Lòng thái tử thắt lại. Đây là lần đầu tiên Trữ Dư Tịch yếu đuối như vậy.
Thái tử trước đó đã bị cơn giận làm cho đầu óc mê muội, nhưng bây giờ, khi
hắn đã bình tĩnh lại, hồi tưởng lại những chuyện trước đó : vẻ hoảng sợ
của nàng, niềm phẫn hận, chán ghét, đề phòng của nàng …..
Tất cả các phản ứng của nàng, dường như đã đưa hắn đến một ý nghĩ.
….Không thể nào!
Nàng một mực nói nàng sợ, nàng đau, nàng đang đợi hắn đến cứu nàng ….
Trong tiềm thức của hắn không nghĩ đến việc nàng bị tổn thương.
Tiểu Tịch, em rốt cuộc là thế nào?