Gã Freemantle trố mắt nhìn cây súng. Nó run run trên tay Johnny. Giọng Johnny cũng lập cập.
“Con bé ở đâu?”
Jack đẩy gần hơn, lo lắng. “Johnny, cậu làm trò gì vậy?”
“Em gái của tôi đang ở đâu?”
“Tôi không biết em gái cậu.” Than nổ lách tách trong lò sưởi. “Tôi không biết cậu.”
Johnny cúi lượm mảnh vải rách có tên của Alyssa thêu trên đấy. Cậu giơ nó lên. “Đây là em gái tôi. Tên nó là Alyssa Merrimon. Đây là tên con bé.”
Freemantle nhìn chằm chằm vào gương mặt Johnny. “Nhìn nó đi,” Johnny
nói.
Freemantle nhún vai và nhìn. “Tôi không biết đọc.”
“Con bé bị bắt cóc một năm trước đây. Đó là tên con bé.”
“Tớ không nghĩ gã ta biết,” Jack nói.
“Gã phải biết.”
“Tôi sẽ nói cho cậu nếu tôi biết.”
“Gã không biết đâu,” Jack nói.
“Ông có cái này ở đâu vậy?” Johnny dí mảnh vải đẫm máu vào Freemantle. “Ở đâu? Khi nào?”
Đôi vai khổng lồ lắc lư, những bắp thịt săn chắc dưới lớp da. “Tôi lấy nó từ gã bị nạn. Ngay sau khi cậu cắn tôi.”
“Ai?”
“Gã bị nạn.” Gã nói nó như thể nó là cái tên. “Gã bị nạn nằm dưới chân cầu. Tôi lấy nó từ tay gã ta. Gã lúc ấy đang cầm nó.”
Cây súng buông xuống. “Sau khi ông nhấc bổng tôi lên?”
“Chúa nói với tôi hãy nhìn xem cậu chạy vì chuyện gì, cho nên tôi nhấc cậu lên.”
“David Wilson,” Johnny nói. “Ông ta có còn sống khi ông tìm thấy ông ta không?”
Đầu Freemantle nghiêng đi, và gã nhắm nghiền đôi mắt, suy nghĩ. “Bỏ súng
xuống,” Jack thều thào. Johnny ngần ngại. “Cậu thật sự nghĩ gã đàn ông
này đang cầm giữ Alyssa? Cậu sẽ gây thiệt mạng cho ai đó đấy.”
Johnny hạ nòng súng xuống cho đến khi nó chĩa xuống sàn nhà bụi bặm. “Gã đàn ông bị nạn còn sống hay không?”
Đôi mắt Freemantle nhắm nghiền. “Có những giọng nói trong dòng sông. Thều
thào. Những chữ bay đi trong gió.” Gã làm động tác nổi trên mặt nước
bằng các ngón tay. “Tôi lúc đó quá mệt...”
“Những tiếng nói?” Johnny xoáy vào chữ ấy. “Gã bị nạn có nói gì không? Bất cứ điều gì?”
“Tôi không nhớ.”
“Ông phải nhớ.”
Hai bàn tay to lớn lật ngửa lên. “Đàn quạ kéo đến. Tôi sợ chúng.” Họ chỉ
còn cách nhau một bước chân, Johnny và gã đàn ông. “Tôi sẵn sàng nói cho cậu nếu tôi có thể.” Freemantle nằm xuống tảng đá ấm. “Có thể tôi sẽ
biết khi trời sáng. Đôi khi chuyện đó xảy ra.” Gã nhắm mắt. “Tôi xin lỗi về cô em gái của cậu. Công việc tôi đã xong.”
Johnny nhìn gã
Freemantle. Cậu nhìn cho đến khi đôi chân cậu tê chồn. Cậu cảm thấy
tuyệt vọng, như kẻ đói cơm, và cuối cùng khi cậu xoay người, gã
Freemantle đã ngáy ro ro. Johnny đặt cây súng trên kệ. Cậu nhìn những
cái kèo nhà, cột nhà và những dụng cụ kim loại bên cạnh. Cậu ngẩng mặt
nhìn nóc nhà như một cái hang sâu thẳm mở ra trên ngực của cậu. Cậu lúng túng giằng co, và sau đó là trống rỗng. Cái hang là một sức hút vô
hình.
Jack là người phá vỡ bầu không khí yên lặng. “Tại sao gã lại sợ quạ?”
“Tớ nghĩ gã nghe thấy tiếng nói ma quỷ khi đám quạ đến gần.”
“Ma quỷ?”
“Gã nghe được một giọng nói. Tại sao giọng kia lại không?”
“Nếu chuyện đó thật thì sao?” Jack lấy hai tay ôm gối. Hắn gật gù trên cái
thân cây và không nhìn thấy mắt Johnny. “Nếu thực sự gã nghe được lời
Chúa thì sao? Nếu thực sự gã nghe... cậu biết mà.”
“Không đâu.”
“Nhưng nếu mà?”
“Chẳng ai nghe được.”
Jack kéo đầu gối vào chặt hơn. Cát bụi đóng viền trên mặt hắn. “Tớ cũng
chẳng ưa gì quạ. Chúng làm tớ sợ hãi từ khi tớ còn bé. Nếu mà đó là lý
do thì sao nhỉ?”
“Thôi đi, Jack.”
“Cậu có biết họ gọi một
bầy quạ là gì không?” Giọng của hắn nhỏ nhẹ và căng thẳng. Johnny biết
câu trả lời. “Kẻ giết người,” cậu nói. “Một đàn quạ.”
“Có thể có một lý do cho chuyện đó.” Jack nhìn Freemantle. “Nếu mà Chúa gửi gã đến đây để thi hành một sứ mạng gì đó?”
“Nè, Jack. Gã này giết hai mạng người vì họ để con gái gã thiệt mạng trong
chiếc xe nóng nực. Nếu suy nghĩ Chúa bảo gã làm như vậy để khiến cho đời sống với sự thật ấy dễ hơn chút nào, thì tớ nghĩ đó là chuyện gã phải
làm. Bầy quạ, những giọng nói khác... đó chỉ là lương tâm tội lỗi đuổi
theo hắn thôi.”
“Vậy sao?”
“Vậy đó.” Cả hai cùng nhìn. “Nhưng gã biết một điều gì đó.”
“Tớ sợ quá, Johnny.”
Đôi mắt Johnny long lanh. Cậu nhìn Freemantle nằm bên đống lửa, gật đầu trong khi đêm khuya ngắn dần.
“Gã biết điều gì đó.”
Jack rơi vào giấc ngủ chập chờn khi gió lùa vào qua những khe hở, một giọng
nói nhỏ, hai lần, bùng lên một điều gì đó hãi hùng. Lửa cháy âm ỉ.
Johnny đi từ phẫn nộ đến sầu khổ và đến một giấc mộng kinh hoàng. Cậu mơ thấy khúc gỗ hôi thối và bén nhọn, những con mắt vàng khè, một cú ngã
thật mạnh vào những nhánh cây gãy vỡ và nụ cười tràn ngập hy vọng của cô em gái. Cô ngồi bệt xuống nền đất của một hầm rượu: da bẩn thỉu, quần
áo rách rưới. Một cây nến duy nhất đang cháy, và cô bé nhìn lên, hốt
hoảng. Có phải anh đấy không? Cô hỏi, và Johnny nhảy dựng lên với tiếng
thét dồn nén sau hàm răng. Ngay giây phút ấy, cậu không biết cậu đang ở
đâu và chuyện gì đang xảy ra, nhưng cậu biết có một điều gì đó không
phải. Cậu cảm nhận được nó trong cái không khí nóng, đóng kín. Một điều
gì đó không phải.
Levi Freemantle ngồi dưới đất, chân khoanh lại, không xa quá ba bước. Gã ta cũng ướt đẫm mồ hôi như vậy, những cái bóng màu xám phủ trên màu da đen của gã. Hai bàn tay úp trên đùi, súng nằm
trong lòng bàn tay. Gã trố mắt nhìn cây súng, nghiêng nó về hướng bếp
lò. Ngón tay để trên cò súng.
“Súng có đạn đấy,” Johnny nói.
Khi Freemantle nhìn lên, Johnny linh cảm bệnh tình của gã đã phát tán, một
chút xíu nhận thức ấy còn vương lại đằng sau đôi mắt trống vắng. Gã xoay cây súng lại và thò mắt nhìn vào trong nòng súng. Giây phút kéo dài ra. Johnny đưa tay ra. “Cho tôi xin cái đó được không?”
Freemantle
làm ngơ cậu. Bàn tay của gã nuốt chửng lấy báng súng. “Tôi từng bị bắn
một lần.” Johnny khó khăn lắm mới nghe được lời gã. Freemantle sờ cái
sẹo trên bụng của gã. “Con nít không nên có súng.”
“Ai bắn ông?”
“Vợ tôi.”
“Tại sao?”
Gã nhìn cây súng. “Chỉ vì.”
“Cho tôi xin cây súng?” Johnny nghiêng người gần hơn khi Freemantle trao cậu cây súng. Nó có thể là một trái táo. Hay một ly nước. Johnny cầm cây
súng, chĩa nó vào mặt Freemantle. Cậu sợ hãi. Giấc mộng vẫn quanh quẩn.
“Em gái của tôi đang ở đâu?”
Nòng súng cách đôi mắt của Freemantle chỉ bốn tám phân.
“Em gái tôi ở đâu?” Gần hơn. Ba mươi phân. Mười. Cây súng, lần này, vững
vàng chết người, nhưng Freemantle không quan tâm gì như con bò đứng
trước cây súng gõ mổ bò.
“Khi bà ta bắn tôi.” Giọng gã nhỏ. “Bà ta nói vì tôi ngu xuẩn quá.”
Mười lăm phân. Một tay chụp vào tay kia, ngón tay kềm chặt trên cò súng.
“Cậu không nên gọi người khác ngu xuẩn,” Freemantle nói. “Gọi người ta bằng những thứ này thứ khác là có ác ý.”
Johnny ngần ngại, và Freemantle nằm xuống. Cây súng vẫn chĩa vào cái chỗ trống trải trước đó là nơi ngự trị con mắt của gã, hai con mắt vàng đục, đỏ
đầy gân máu, như trong lò sát sinh.