Khúc Cầu Hồn

Chương 44: Chương 44: Chương 43




Hunt thức giấc lúc năm giờ, không nghỉ ngơi được, vẫn còn mệt. Ông tắm táp và cạo râu, đi quanh căn nhà bé nhỏ, dừng chân ở cửa phòng anh con trai và lắng nghe âm thanh tiếng thở của hắn sâu và liên tục. Một ngày đầy căng thẳng đang chờ. Ông linh cảm được nó trong từng thớ thịt, từng khúc xương. Để ngày như hôm nay kết thúc tốt đẹp, ông nghĩ, cần phải có một sự nhiệm màu. Dưới nhà, phòng bếp nóng ấm quá mức và nồng nặc mùi rượu Scotch. Hunt hiếm khi uống rượu. Ông còn vương cơn say và thất vọng với chính mình.

Mặc thây thằng cha Yoakum.

Mặc thây cú điện thoại tào lao.

Nhưng như vậy thì không công bằng. Dẫu cho ông không ưa gì nghe câu chuyện, nhưng Yoakum nói đúng. Hunt dựng lại câu chuyện trong đầu từ giây phút ông đặt chân vào thang máy và vào văn phòng gã Holloway. Cái chết của Meechum là do lỗi ở ông. Rất có thể ông cũng phải bóp cò. Hunt tách rèm cửa và nhìn ra ngoài. Không có ngôi sao nào tỏa sáng, nhưng thời tiết dự đoán cũng không có mưa. Bác sĩ thuộc phòng khám nghiệm y khoa cũng sẽ trở lại khu rừng trong vòng vài giờ. Họ sẽ trục bới thi thể cuối cùng ra khỏi nơi đó ngày hôm nay. Rất có thể một trong những tử thi sẽ là Alyssa. Có thể không. Có thể Johnny sẽ xuất hiện. Nhưng lần nữa...

Cậu đang ở đâu vậy Johnny?

Hunt mở cửa sổ để hơi lạnh tràn ngập vào tay chân ông. Một hơi thở ẩm ướt liếm khuôn mặt ông, và trong một lát chuyện chưa tỉnh rượu mờ nhạt đi. Ông nhìn một lần nữa vào đám cỏ sũng nước, nước đọng thành những vũng nông, phản chiếu như gương. Sau đó ông pha cà phê và ngồi chờ cho mặt trời tự tìm lấy vị trí trên bầu trời đầy trắc trở của quận hạt Raven. Anh con trai của ông vẫn còn ngủ say khi ông rời nhà.

Sương mù mỏng tích tụ trên những rặng cây đen ngòm.

Cảnh sát trưởng ấn định cuộc họp lúc chín giờ sáng - khá muộn đối với cớm - nhưng Hunt không thể chờ đợi lâu như vậy. Mặt trời vẫn còn nằm ở dưới nóc pháp đình khi ông lái ô tô trên đường chính, rồi rẽ trái và đi quá nha cảnh sát. Sẵn sàng đậu dọc theo lề đường là xe tải của các hãng thông tấn. Chuyên viên quay hình đứng vững vào vị trí. Phóng viên truyền hình kiểm tra lại son phấn. Họ biết cớm sẽ xuất phát sớm. Từng hàng xe kéo nhau chậm rãi, dài thườn thượt đến cánh rừng đen thẫm ở ngoài vùng ven thị xã, nơi mà những thi thể cuối cùng sẽ được trục bới ra khỏi vùng đất sình lầy ẩm ướt, rít chặt.

Câu chuyện sẽ bùng nổ.

Một ngày trĩu nặng đầy cơ hội.

Hunt lái vòng qua khu phố đến bãi đậu xe nhỏ ở phía đằng sau. Lúc đó chưa đến bảy giờ, nhưng Yoakum đã có mặt ở đó, chờ đợi. Ông ta ngồi ở mép thanh barrier bằng bê tông tít ở góc phía nam của bãi đậu xe. Lưng ông tựa vào hàng rào lưới và khiến nó cong vòng ra phía ngoài. Đằng sau ông ta, những gã đàn ông lam lũ đội mũ công trường uống cà phê và ăn điểm tâm bánh quy trong khi xe ủi đất và cần cẩu nổ máy xình xịch chờ đợi, ẩm ướt và xám xịt trong ánh nắng yếu ớt, đất xới lên nhìn như đông cứng. Một nhà băng sẽ mọc lên, Hunt nghĩ. Có thể là cao ốc văn phòng. Có thể là của gã Holloway. Và bánh xe thương mãi sẽ quay vòng. Yoakum luộm thuộm, không cạo râu; một điếu thuốc lá treo thõng trên mép. Ông rít một hơi và búng điếu thuốc cháy dở bay qua hàng rào khi Hunt bước trong không khí ấm áp và đi chặng cuối sáu mét.

“Chào ông, John.” Hunt trung dung, đề phòng. Tình bạn giữa họ là chuyện hiểu biết lẫn nhau, và sự nghi ngờ này giữa họ là vùng đất chưa từng khai phá.

“Clyde.” Yoakum lục lọi tìm ra một điếu thuốc mới, loay hoay với nó giữa các ngón tay. Ông chưa đốt thuốc, và khó khăn vất vả nhìn thẳng vào mặt Hunt. Mắt ông ta nhìn vào nóc nhà văn phòng nha cảnh sát, rồi nhìn xuống đôi giầy vẫn còn đang dính sình lầy từ phía đằng sau căn nhà của Meechum.

Hunt chờ đợi.

“Về chuyện khuya hôm qua,” Yoakum bắt đầu. “Tôi say quá. Tôi có lỗi.”

Hunt giữ khuôn mặt bất động. “Chỉ vậy thôi sao?”

Yoakum mồi điếu thuốc lá. “Lúc đó tôi không còn là tôi.”

Đôi mắt thép. Nghi ngờ. Hunt không nói gì, và Yoakum đổi chủ đề câu chuyện. “Ông thấy cái này chưa?” Ông ta nhấc một xấp nhật báo gấp lại từ thanh barrier nơi ông đang ngồi.

“Tệ lắm sao?”

Yoakum nhún vai, trao tay tờ nhật báo. Hunt nhanh chóng giở lướt qua tờ báo. Tít hàng đầu rất giật gân. Có những tấm ảnh của xe khám nghiệm y khoa chụp ở cánh rừng sâu thẳm và bí mật, những tấm ảnh chụp các túi đựng xác mỏng được mang lên xe qua chiếc cửa đôi rộng. Phóng viên suy đoán về con số thi thể phát hiện, nói bóng gió về sự bất lực của cảnh sát. Họ nói về người nhân viên an ninh bị bắn thiệt mạng bởi một cảnh sát chưa nêu tên. Họ tổng kết câu chuyện làm sao cô bé Tiffany Shore được tìm thấy, và họ hỏi một câu tương tự: Cậu bé Johnny Merrimon giờ này ở đâu?

“Họ biết chúng ta đã phát lệnh tìm Johnny.” Hunt lắc đầu.

“Cậu nhóc là anh hùng thứ thiệt.”

Có một điều gì trong giọng nói của Yoakum, và Hunt không thể quyết định nó là cay đắng hay chỉ là cơn say chưa tỉnh hẳn. “Anh nhóc mất tích rồi.”

“Tôi không có ý nghĩ gì xấu về chuyện đó.” Yoakum chỉ tờ nhật báo. “Chỉ là cuối cùng rồi chúng ta cũng như những thằng ngốc.”

“Nguy hiểm dồn dập trong những ngày tháng gần đây.”

“Tổ cha, thì đó.”

“Họ đã bu đông như kiến ở phía trước. Cả chục chiếc xe tải. Ông thấy họ không?”

“Họ chưa biết đến tên của tôi.” Yoakum nói về vụ án Meechum, về vụ nổ súng. “Ông không thể ngăn tôi đi vào qua cổng trước.”

Hunt không trách ông ta. Câu chuyện này sẽ bùng nổ. Yoakum sẽ bị nghiền nát trong guồng máy. “Họ sẽ biết đến tên tuổi ông nay mai,” ông nói.

Yoakum gật đầu, nhìn về phía đằng sau nha cảnh sát, một bức tường bê tông tấy bẩn với hơi ẩm. “Hãy giải quyết chuyện này cho xong.”

Họ cùng nhau băng ngang qua bãi đậu xe, nhưng căng thẳng vẫn còn giữa hai người, cú điện thoại gọi giữa đêm khuya, về chuyện đã nói và chưa nói. Ngay tại cửa, Yoakum dừng chân. “Đêm hôm qua, Clyde.” Ông ta nhìn ngượng ngập. “Tôi rơi vào một nơi tối thẫm. Ông hiểu chứ hả?” Hunt bắt đầu lên tiếng, nhưng Yoakum ngắt lời ông, mở cánh cửa, và len một vai vào bên trong. “Hãy làm những gì ông cần phải làm,” ông ta nói, rồi sau đó quay đi.

Bên trong, không khí tràn ngập năng lượng; Hunt thấy nó qua những chuyển động nhanh lẹ, những con mắt nhảy múa theo nhịp điệu của nó. Yoakum được đối đãi như anh hùng. Những cái bắt tay. Vỗ lưng. Cớm đều ghét phường ấu dâm, và nhà gã Meechum có một bộ sưu tập đầy những chứng cớ chết người, ghê rợn nhất là một bó dầy cộm những hình ảnh ghi lại từ những camera theo dõi ở thương xá. Những đứa bé gái trong độ tuổi khoảng từ mười đến mười lăm, khuôn mặt tươi rói và chớm lớn. Chúng ngồi ở khu vực ăn uống hay đi trên thang máy. Meechum ghi chú đậm nét bằng bút lông đen: Rachel, Jane, Christine. Gã ta không rõ lắm về những cái tên. Những cái tên đi kèm dấu chấm hỏi: Carly? Simone? April? Một số hình ảnh có ghi chú địa chỉ ở góc dưới. Chúng cư ngụ trên những con đường yên tịnh, con đường của gia đình. Những hình ảnh khác với số tuổi được viết bằng bút lông đen, gạch dưới tên, khuôn mặt: Rachel, mười hai. Christine, mười một. Chúng được cất giấu dưới đáy ngăn kéo dưới cùng khoá chặt ở bàn làm việc của Meechum, và nó làm Hunt phát ốm, khi ông xem chúng, ốm và điên tiết. Hơn nữa - cái cảnh đó làm ông muốn trở thành kẻ giết người. Đúng hay sai, giết gã vô lại đó đi là điều tốt. Thực sự thì, nó là một kết cục tuyệt vời cho vụ án này. Burton Jarvis chết thảm trên đường lộ, trần truồng nửa người và van xin tha mạng, bị giết bởi chính một trong những nạn nhân của hắn ta. Meechum bị bắn hạ ngay trong nhà gã ta, bắn xuyên tim bởi một thám tử tùng sự thâm niên nhất của nha cảnh sát.

Đẹp đẽ.

Công lý.

Phần lớn cớm đều mỉm cười, nhưng cảnh sát trưởng thì không. Khuôn mặt ông ta trắng nhởn với những điểm sáng đỏ tươi trên tâm điểm của gò má đầy thịt. Ông ta đứng ở cửa phòng làm việc, nhìn trông chừng ra ngoài. 7:15 sáng, và người đã ướt đẫm mồ hôi. Đằng sau ông ta, những chiếc bóng chuyển dịch. Hunt thấy bóng dáng đàn ông trong văn phòng Cảnh sát trưởng. Những kẻ lạ mặt trong bộ vest sậm màu. Đàn ông nhìn giống y chang cớm.

“Năm phút,” cảnh sát trưởng nói, sau đó đóng cửa.

“Chúng ta còn sớm,” Hunt nói.

Yoakum quay vai. “Tôi ra ngoài hút điếu thuốc.”

Thám tử Cross nhìn Yoakum len lỏi qua căn phòng chật cứng người, sau đó đứng lên từ bàn làm việc và tiến đến gần Hunt. “Tôi có thể nói chuyện riêng với ông được không?”

Hunt dẫn Cross vào văn phòng và đóng cửa. Cross tơi tả, áo sơ mi của ông dính cà phê và nhăn dúm. Ông không cạo râu, và Hunt để ý phần lớn ria mép của ông bạc trắng. “Ông muốn nói chuyện gì?”

“Có tin tức gì về anh nhóc con nhà Merrimon không?”

“Chúng ta đang hy vọng.”

“Nhưng chưa có gì?”

“Có vấn đề gì không?” Hunt hỏi.

“Con trai của tôi, Jack. Tôi không tìm thấy nó đâu cả.”

“Điều đó có nghĩa là sao, ông không thể tìm được nó?”

Cross luồn những ngón tay thô qua mái tóc. “Chúng tôi cãi vã. Nó trốn ra khỏi nhà.”

“Khi nào?”

“Đêm hôm qua.” Ngưng một tí. “Có thể là hai đêm trước rồi.”

“Có thể?”

“Tôi không chắc về đêm đầu tiên. Có thể nó bỏ đi từ lúc ấy, có thể là sáng ngày hôm sau. Tôi rời nhà từ sáng sớm và tôi không gặp nó. Với tất cả mọi chuyện đăng trên nhật báo, ông biết, vợ tôi lo lắng ghê lắm. Hơn cả những lúc bình thường lo lắng. Cô ấy chịu đựng nỗi sốt ruột không được giỏi lắm.”

“Bà ta lo lắng, nhưng ông thì không.”

Cross bồn chồn, và Hunt thấy rõ ràng ông ta còn hơn là chỉ lo lắng. Ông ta thực sự hoảng sợ. “Ông có biết nhà tôi không, thám tử?”

“Tôi gặp cô ấy vài năm trước đây.”

Đầu Cross di chuyển. “Cô ấy đã thay đổi. Vài năm gần đây...” Ông dừng một đỗi, khó khăn. “Cô ấy trở nên rất cuồng tín. Cô ta ở lỳ trong nhà thờ phần lớn thời gian trong ba mươi tiếng vừa qua, không thực sự ăn uống hay nghỉ ngơi gì cả, chỉ cầu nguyện, phần lớn là cho thằng Jack. Cô ấy lo sợ nó có thể trốn ra ngoài đi với anh nhóc nhà Merrimon. Nếu tôi có thể nói với cô ấy rằng nó không như vậy...”

“Tại sao chuyện đó làm cô ấy lo lắng? Tại sao Johnny?”

Cross buông cái nhìn lo ngại dọc ngang căn phòng. Ông hạ giọng xuống. “Cô ấy cho rằng cô ấy thấy được một sự đen tối trong tâm hồn của Johnny. Một vết nhơ.” Ông khép nép khi nói những điều này, ra vẻ ăn năn. “Tôi biết, tôi biết; nhưng nó là vậy đó. Cô ấy nghĩ Johnny làm hư Jack. Cô ấy lo lắng về chuyện đó hơn bất cứ việc gì khác. Cô ấy không đúng, ông hiểu chứ.” Ông liếc nhìn, nghiêng đầu. “Cô ấy đang vật vã giằng co.”

“Tôi rất lấy làm tiếc khi nghe chuyện đó.” Hunt ngừng. “Ông có lo lắng về Jack không?”

“À, nó từng làm trò này trước đây. Chuyện khùng điên bình thường của trẻ con mới lớn. Nhưng hai đêm, nếu nó là hai đêm... Điều ấy không bình thường.”

“Thế cuộc cãi vã về vấn đề gì?”

“Jack tôn thờ anh nhóc nhà Merrimon. Ý tôi là, tôn thờ thực sự. Như là thằng anh lớn. Thậm chí như là ông thánh. Tôi không tài nào dứt nó ra khỏi thằng nhóc đó.”

“Và đó là lý do tại sao anh cãi vã?”

“Jack là đứa trẻ nhẹ dạ, giống mẹ hắn nhiều hơn thằng anh của hắn. Hắn hoảng sợ và dễ dàng bị dẫn dắt. Bỏ chuyện dị hợm khác đời của nhà tôi qua một bên, Johnny là kẻ gây ảnh hưởng xấu. Kẻ coi thường kỷ cương. Hư hỏng, ông biết đấy. Tôi nói Jack tránh xa nó ra.”

“Johnny là đứa trẻ ngoan, nhưng cậu ta bị phân tâm vì tất cả những chuyện này.”

“Chính xác. Nó làm be bét hết mọi chuyện.”

“Cậu ta bị kích động.”

“Tôi chỉ muốn nói vậy thôi.”

Hunt chôn giấu sự thất vọng của ông. Không phải ai cũng thấy Johnny như những gì cậu ta làm. “Tôi giúp được ông điều gì Cross? Ông có muốn tên của thằng Jack nhà ông kèm thêm vào lệnh tìm kiếm không?”

“Không. Chúa ơi, không. Chỉ cho tôi biết nếu ông nghe ngóng được điều gì. Mẹ nó bực dọc, không còn suy nghĩ chín chắn. Cô ấy đổ lỗi lên tôi. Tôi nói cho cô ấy biết thằng con tôi không sao chừng nào...”

“Tôi hiểu.”

“Cảm ơn, Hunt. Tôi nợ ông.”

Cross ra khỏi phòng. Hunt đứng ở cửa và thấy Yoakum trở vào bên trong. Mặt ông ta còn nguyên sự bực tức. Ông ta vừa mới bước vào bên trong thì cánh cửa văn phòng Cảnh sát trưởng mở tung ra. “Hunt. Yoakum.”

Cảnh sát trưởng đi trước họ qua cánh cửa. Ông đi vòng qua bàn làm việc nhưng vẫn đứng. Hunt vào trước. Ở phía bên phải, ông thấy hai người đàn ông lạ mặt. Cả hai đều quá năm mươi, cao, khuôn mặt vuông đầy nếp nhăn và không dễ dàng hoà hoãn. Một người tóc bạc, người kia tóc nâu. Không có dấu hiệu béo phì. Tay to. Chai sạn. Huy hiệu cài ở thắt lưng. Súng. Hunt bước sâu vào trong văn phòng, nhìn huy hiệu gần hơn. Cục Điều tra Nam Carolina SBI. Từ cái nhìn của họ cho thấy họ là những sĩ quan thâm niên của Cục, chuyên nghiệp, dày dạn.

Yoakum vào theo sau Hunt. Ông ta qua phía tay phải, đứng giữa Hunt và cớm tiểu bang. Không khí trong phòng ấm, đóng kín. Cả năm người thuộc típ cao lớn. Cả năm đều biết có một điều gì đó không phải. Vấn đề ở đây là một số người biết nhiều hơn người khác. Cảnh sát trưởng giới thiệu. “Thám tử Hunt, Yoakum. Đây là những nhân viên mật vụ Barfield và Oliver...”

“Mật vụ đặc biệt,” ông Oliver cải chính.

Không ai bắt tay ai. Trên mặt bàn là bản báo cáo photo của Hunt về vụ nổ súng ngày hôm qua. Báo cáo của Yoakum cũng có mặt ở đó. “Mật vụ đặc biệt Barfield và Oliver từ văn phòng Raleigh. Họ tử tế đến đây từ sáng sớm hôm nay.”

“Sáng hôm nay?” Barfield nói, không cười. “Điều đó thật buồn cười.”

“Tại sao lại buồn cười?” Hunt lạnh lùng hỏi.

“Nó gần như là khuya ngày hôm qua hơn là sáng hôm nay,” Barfield nói. Hunt nhìn cảnh sát trưởng. Nếu họ đến từ Raleigh, họ phải lên đường trước khi mặt trời lặn. “Tại sao chúng ta lại liên lạc với Cục Điều tra?”

“Bình tĩnh,” cảnh sát trưởng nói. “Tất cả các ông. Chúng ta sẽ làm việc này nghiêm chỉnh.” Ông ta nhìn hai người thám tử. Hunt có vẻ nghi ngờ. Yoakum trông chán nản. “Tôi cần súng của các ông.”

Lời nói phát ra trong yên lặng, nhưng rớt vào trong phòng như lựu đạn. Chúng có quyền năng, bốn chữ đó, quyền năng làm tiêu tan đời sống. Không ai di chuyển. Giây phút này kéo dài cho đến khi Yoakum phá vỡ bầu không khí yên lặng. “Tôi xin lỗi?”

“Tôi cần súng của các ông.” Cảnh sát trưởng đặt một ngón tay trên bàn. “Và tôi cần chúng ngay bây giờ.”

“Chuyện này tào lao.” Yoakum không còn giả đò không quan tâm.

“Thi hành đi.” Hunt nhìn chằm chằm vào ông cảnh sát trưởng, nhưng rút súng ra và đặt trên bàn. Một cách miễn cưỡng, Yoakum làm tương tự. Ông cảnh sát trưởng nhìn hai ông cớm tiểu bang, hai gã vẫn bình chân như vại và phớt lờ. “Bây giờ là chuyện gì nữa?”

Cảnh sát trưởng lấy hai khẩu súng và đặt chúng ở kệ gá trên bức tường phía sau. Nó là giây phút gây ấn tượng. Hai cây súng ngoài tầm tay với. Quay trở lại, cảnh sát trưởng rõ ràng không vui trong bụng. “Chúng tôi đã đọc bản báo cáo của các ông,” ông ta nói. “Tất cả đều hợp lý. Tất cả không một giọt máu. Nhưng tôi muốn biết việc nổ súng đó có chính đáng không.” Ông ta nhìn thẳng vào mắt Hunt. “Và tôi cần ông nói cho tôi biết.”

Hunt cảm được sự chú tâm bất thình lình của Yoakum. Căn phòng yên lặng. “Chuyện này rất khác thường.” Hunt nhìn từ hai ông cớm tiểu bang đến cảnh sát trưởng. “Đây không phải cung cách làm việc.”

“Làm ơn đi.” Giọng nói của cảnh sát trưởng mềm mỏng một cách ngạc nhiên.

Hunt cố gắng suy nghĩ rõ ràng, để nhớ lại tất cả những chi tiết về vụ nổ súng: làm sao nó xảy ra, tại sao nó xảy ra. Nhưng điều đến với ông là cảm xúc về ông John Yoakum. Hơn ba mươi năm tùng sự nhiệm sở. Bốn năm sát cánh trợ lực bên nhau. Họ là cộng sự, bạn và đồng nghiệp

Và gã Meechum xứng đáng nhận cái chết.

Cảnh sát trưởng chờ đợi, khuôn mặt ủ rũ và khổ sở, trong khi Yoakum nhìn vào một điểm duy nhất ở trên tường. “Vụ nổ súng này chính đáng,” Hunt nói.

Sự hà khắc biến mất khỏi Yoakum. Dấu hiệu nụ cười trên đôi môi.

“Ông chắc như vậy chứ?” cảnh sát trưởng hỏi. “Ông không có câu hỏi nào sao?”

“Từ vị trí nơi Yoakum đứng, gã Meechum như thể đang cầm cái rìu bủa xuống tôi. Ông ta phải quyết định trong chớp mắt. Nó là quyết định đúng.”

Mật vụ đặc biệt Barfield nói: “Chúng tôi vẫn phải làm chuyện này.”

“Ông ta đang nói gì vậy?” Hunt hỏi.

Cảnh sát trưởng lắc đầu, nhắm mắt lại trong chốc lát. Dù ý của ông mật vụ là gì đi chăng nữa, Hunt có thể thấy cảnh sát trưởng đồng ý. “Thám tử Yoakum, tôi cần yêu cầu ông tháp tùng hai ông mật vụ này.”

“Cái gì?” Yoakum giận giữ đáp trả.

“Đi Raleigh. Họ có một số câu hỏi. Tốt hơn là họ không truy vấn ông ở đây.”

Yoakum lùi một bước. “Tôi sẽ không đi Raleigh.”

Ông Barfield giơ hai tay lên, những ngón tay xòe ra. “Không có lý do nào để chúng ta không thể làm chuyện này một cách êm ái. Kín đáo.”

“Kín đáo với cái mông của tôi đây này!” Yoakum nói. “Tôi sẽ không đi đâu cả cho đến khi ai đó nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra.”

Cảnh sát trưởng nói, “Những câu hỏi đó cần được hỏi bởi một người không liên can đến nha cảnh sát này. Tôi đã mời Cục Điều tra Tiểu bang trợ lực.”

“Giải độc,” Hunt nói giọng kinh tởm.

Cảnh sát trưởng lắc đầu. Barfield đặt một tay lên vai Yoakum. Nó không phải là một cử chỉ đe doạ, gây hấn. Yoakum vung vai gạt văng ra. “Đừng có động đến tôi.”

“Không ai bắt ông.”

“Bắt tôi! Mẹ k...”

“Bình tĩnh, John.”

“Tổ cha ông, Clyde. Những câu hỏi gì?”

Barfield với tay ra, dừng lại trước khi đụng bất cứ thứ gì. Ông ta nghiêng người, chỉ cánh cửa. Yoakum hất văng cánh tay đi chỗ khác. “Không đi đâu cho đến khi tôi biết những câu hỏi kia liên quan đến chuyện gì.”

Barfield buông thõng tay ông ta. “Súng ngoài giờ trách nhiệm của ông là cây Colt.45.” Nó không phải là một câu hỏi.

“Thì sao?”

“Cây súng đó hiện giờ ở đâu?”

“Đó không phải là việc của ông.”

“Thám tử Hunt thâu lượm được một vỏ đạn.45 trong chiếc xe lao xuống vực của ông David Wilson.”

“Rồi sao?”

Hunt liều lĩnh liếc nhìn cảnh sát trưởng. Trên khuôn mặt ông ta hiện lên một sự giả dối.

Khuôn mặt Barfield không hề có cảm xúc. “Nó có dấu vân tay của ông trên đó. Chúng tôi muốn nói chuyện với ông về chuyện này.” Một lần nữa Barfield giơ một tay lên, ra hiệu rằng Yoakum nên theo sau ông ta ra khỏi cửa. “Chúng ta có thể giữ chuyện này êm ả.” Nhưng Yoakum đập văng cánh tay đó đi, một cú đập rát mạnh; và bất thình lình, tất cả vào thế chuyển động. “Đủ rồi,” Barfield nói. Ông ta và ông Oliver ùa nhau xáp vào cùng lúc. Họ kềm cứng Yoakum và khống chế ông ta ngang trên bàn, mặt úp xuống, tay phải bị bẻ quặt ra phía đằng sau. Hunt lao đến phía trước, hai tay giơ lên và với nắm vải áo jacket của Oliver. Nó là phản xạ tư nhiên, đơn giản và thuần tuý.

“Tránh ra khỏi chuyện này, Hunt.” Vang to. Uy nghiêm.

Hunt nhìn cảnh sát trưởng và chết lặng, cảm nhận được sự uất giận trên khuôn mặt. Barfield đang vặn ngược cánh tay, còng lôi ra. Oliver đè cả sức nặng của ông ta lên trên hai bả vai Yoakum. Barfield phập cái còng vào cổ tay Yoakum, và Youkum chống cự, một ít máu lem rỉ ra ở môi trên.

“Cảnh sát trưởng!”

“Im đi, Hunt.” Rồi ông ta nói với hai mật vụ đặc biệt SBI, “Chuyện này có thực sự cần thiết không?”

“Ông ta tấn công nhân viên công lực tiểu bang.”

Còng khóa, họ lôi Yoakum đứng dậy. Hunt bước ra giữa họ và cánh cửa. “Dù cho chuyện gì đang xảy ra, cũng cần có lời giải thích. Không nên lôi ông ta đi như thế này. Ngoài kia là những đồng nghiệp của ông ta. Phóng viên truyền thông đầy ngoài đường.”

“Đứng qua một bên, Thám tử.” Mặt Barfield đỏ bừng. Oliver là bức tranh của sự thản nhiên.

“Chúng tôi chỉ làm nhiệm vụ của chúng tôi. Chính cảnh sát trưởng của ông yêu cầu chúng tôi đến đây.”

Yoakum đứng giữa hai mật vụ SBI. Áo ông ta bị kéo tung ra khỏi thắt lưng. Một cái nút áo bị bung và cơn thịnh nộ của ông ta rất rõ ràng. “Bỏ cánh tay vô lại của chúng mày khỏi tao!” Ông nói.

Hunt nhìn cảnh sát trưởng. “Ông để họ lôi Yoakum ra khỏi chỗ này với còng trên tay?”

“Ông cũng từng bắt gã Ken Holloway với tội nhẹ hơn.”

“Cái đó khác chứ.”

“Vậy sao?” Cảnh sát trưởng sẽ không can thiệp.

“Chúng tôi có đủ chỗ cho hai người đấy,” Oliver nói, và sự hăm doạ ngấm ngầm. Yoakum nói, “Chuyện này tào lao thôi, Clyde.”

“Tránh qua một bên, Thám tử. Tôi sẽ không yêu cầu ông lần nữa.”

“Cảnh sát trưởng! Tổ cha!”

“Họ có việc phải làm, chúng ta cũng vậy.”

Hunt đứng nguyên. “Tôi sẽ không để chuyện này như vậy.”

“Tránh qua một bên, Hunt,” cảnh sát trưởng nói. “Bằng không tôi thề trước Chúa, tôi sẽ yêu cầu họ bắt luôn cả ông.”

“Ông sẽ không làm vậy.”

“Tránh đường.”

Hunt nhìn bạn mình, ông ta hất tóc và nhổ nước bọt trên sàn nhà văn phòng Cảnh sát trưởng.

“Đừng nhọc công, Clyde.” Hunt từ chối tránh đường. “Hãy tránh qua một bên.”

“John...”

“Một ngày đẹp trời được chở đi chơi,” Yoakum nói, và Hunt thấy mình bước qua bên trái. Cửa mở và họ lôi đồng sự của ông đi, hai tay bị còng.

Qua chuồng cọp.

Ra bằng cửa chính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.