Cơ thể của Johnny suy sụp. Lồng ngực cậu không còn biết chuyển động lên xuống và mọi thứ
bỗng nhiên đen ngòm trước mắt. Cậu trố mắt nhìn chiếc xe đạp và nhớ lại
những lúc thấy Jack ngồi trên nó, hắn ta càm ràm như thế nào vì nó chỉ
có ba líp số, hắn phải ngồi nheo mắt để bù lấp cho cánh tay teo nhỏ của
mình. Hắn gọi nó là chiếc xe đạp nước đái, vì cái màu của nó. Nhưng hắn
thích chiếc xe ấy.
Hunt đứng túm tụm với những người khác bên
cạnh mấy chiếc xe. Không ai nhìn, do vậy Johnny sờ mó chiếc xe đạp. Nó
nhỏ bé, màu vàng. Cậu sờ phần kim loại lạnh sét rỉ, hai lốp xe bằng cao
su nứt nẻ vì mục rữa.
Chiếc xe đạp là thật.
Johnny xoay người và nôn oẹ vào đống cỏ dại.
Tất cả những thứ này đều là sự thật.
Hunt nghe lời tả của một người lính cứu hỏa. “Chiếc xe đạp được vứt xuống
trước và mắc nghẽn vào chỗ cổ chai. Và dường như thi thể được vứt xuống
tiếp theo sau đó. Nếu không có chiếc xe đạp, nó có thể đã rớt xuống tận
đáy giếng mỏ. Rơi thêm một trăm tám mươi mét nữa, với nước nôi lênh láng dưới đó.” Anh lính cứu hỏa lắc đầu. “Chúng ta sẽ không bao giờ tìm
được.”
“Có phải đó là Alyssa không?” Hunt nhìn bác sĩ khám nghiệm tử thi.
“Thi thể là xác con gái,” bác sĩ Moore nói. “Tuổi tác tương xứng. Tôi sẽ đối chiếu hồ sơ răng hàm đêm nay. Công việc trước tiên.”
“Anh sẽ gọi điện cho tôi khi anh biết đích xác chứ hả?”
“Chắc chắn.”
Hunt gật đầu. Ông tìm kiếm Johnny, nhưng không thấy cậu đâu cả, rồi ông tìm thấy. Cậu đang quỳ gối trong bụi cây.
“Thôi chết rồi!”
Hunt lau người Johnny và mang cậu vào trong xe. Ông để bác sĩ khám nghiệm tử thi chở xác đi và nhờ hai anh lính cứu hỏa gói chiếc xe đạp vào trong
tấm bạt và đặt vào bên trong thùng sau xe. Nó bây giờ nằm trong đó, khi
xe lái qua ổ gà phát ra tiếng động rổn rảng, một câu hỏi hiện lên trong
đầu của Hunt. Ông lắc đầu trong khi đang lái xe.
“Lẽ ra tôi không nên để cậu theo tôi đến đây,” ông nói, nhưng không ai trả lời. Ông biết lý do của ông, và biết, đó là một sai lầm. Ông đã quá gần gũi họ. Cảm
xúc ngự trị. Đầu ông lại lắc lư. “Lẽ ra tôi không nên để cậu theo tôi ra đây.”
Họ đi một nửa quãng đường trở lại thị xã thì Johnny lên
tiếng. Cậu nghe tiếng gió, tiếng vỏ bánh xe chạm vào mặt đường trơn
láng. “Đó là chiếc xe đạp của thằng Jack,” cậu nói. Hunt quay đầu lại.
Johnny và bà Katherine là hai hình bóng đen ngòm ngồi ở ghế sau xe của
ông. Con đường vắng teo không một bóng người. “Cậu nói gì vậy, Johnny?”
Johnny nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Một cánh đồng trải dài ra bên dưới bầu trời
với những vì sao lẻ tẻ nhỏ bé, mờ nhạt. Cỏ cây không hề di chuyển và có
màu tím thẫm. Chẳng điều gì có lý cả. “Chiếc xe đạp là của thằng Jack.”
Hunt dạt xe vào lề đường và dừng lại. Ông trả cần số về đậu và tắt máy.
Johnny thò tay tìm cái cần mở cửa xe, nhưng không có cái cần nào.
“Mở cửa,” cậu nói, rồi sau đó ráng sức một lần nữa. Nhưng hoàn toàn cạn
kiệt. Thân xác cậu bị rút sạch, trống rỗng. Hunt dìu cậu ra ngoài và
bước cùng cậu đến cạnh lề đường. “Thở đi,” Hunt nói. “Hãy thở.”
Sau khoảng một phút, Johnny lấy lại sức lực.
“Cậu sẽ không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn,” Hunt nói với cậu, và giọng nói của ông vỗ về. Ông đi cùng với Johnny xuống con đường và trở lại. Ông giữ
một tay trên cánh tay của cậu, tay kia trên cổ cậu.
“Cậu sẽ không sao. Được chứ? Cậu sẽ không sao.”
Johnny run lẩy bẩy, nhưng cậu gật đầu. “Tôi không sao.” Cả hai trở vào trong
xe và Hunt mở máy điều hoà cho Johnny. Johnny thò mặt gần sát lỗ thông
gió.
“Đỡ hơn chứ?”
“Vâng.”
“Nói cho tôi biết về chiếc xe đạp nhé.”
Johnny ngồi dưới ánh đèn trong khoang xe và nhìn vào cái bóng từ khuôn mặt của Hunt. Ánh sáng mạnh mẽ nhưng nhỏ bé, bóng của nó chiếu thành những
đường viền góc cạnh. “Jack có chiếc xe đạp đó từ lâu lắm rồi. Hắn dùng
cho đến khi nó cũ kỹ, tàn tạ. Nó biến mất cùng thời gian Alyssa bị bắt
cóc. Hắn nói là nó bị mất cắp. Tôi không hề nghĩ gì về chuyện đó, ý tôi
là sự trùng hợp thời gian.”
“Cậu có chắc chắn đây là chiếc xe đạp của Jack?”
“Chắc,” Johnny nói. “Tôi chắc chắn.”
Hunt nhìn từ Johnny đến bà Katherine. “Jack là người duy nhất chứng kiến
Alyssa bị lôi vào trong xe bán tải. Hắn là nhân chứng duy nhất cho vụ
bắt cóc này. Bây giờ, chúng tôi có chiếc xe đạp của hắn...”
“Ý ông là gì vậy?” Bà Katherine bị kéo căng đến gần điểm đứt gẫy. Johnny chạm vào cánh tay của bà và thấy nóng rực.
“Có thể nó không phải là một vụ bắt cóc.”
Gió ngoài kia liếm trên cửa kính xe đang mở.
“Có thể Jack nói láo.”
Hunt tắt đèn sáng trong xe và cho xe chạy trở lại trên đường lộ. Ông cho
kính cửa quay lên và âm thanh của nó giống y chang cái máy cuốn dây. Khi chuông điện thoại của ông reo vang, ông nhìn thật lâu vào màn ảnh. Chân ông vẫn liên tục đạp ga. “Đó là Thám tử Cross,” ông nói, và hạ thấp
điện thoại khi đôi mắt của ông hướng lên nhìn vào giương chiếu hậu. “Ông bố của Jack.”
“Ông định sẽ làm gì?” bà Katherine hỏi.
Chiếc xe vẫn lăn đều bánh. “Công việc của tôi.”
Hunt trả lời điện thoại. Ông nghe máy vài giây đồng hồ. “Không. Tôi đang làm vài chuyện lặt vặt. Không có gì quan trọng.”
Johnny thấy đôi mắt Hunt trong gương. Ông ta đang nhìn con đường. Bình tĩnh.
“Không,” Hunt nói. “Tôi không có thông tin gì về chuyện đó. Thằng bé ở nhà gia đình Merrimon lần sau cùng tôi thấy hắn.”
Một chút ngưng lại. Johnny nghe tiếng Cross qua máy điện thoại. Lờ mờ. Một lần nữa ậm ờ.
“Chắc chắn rồi,” Hunt nói. “Tôi sẽ báo cho ông biết ngay.” Hunt nói tạm biệt
và gác máy điện thoại. Hai mắt trên gương chiếu hậu. Đèn trần ở một bên
khuôn mặt. Ông đối mặt với ánh nhìn của Johnny. “Ông ta đang tìm thằng
Jack,” Hunt nói. “Hình như là thằng bạn của cậu tự dưng biết mất dạng.”
Mẹ Johnny ngẩng đầu lên, đặt một tay lên trên ghế ngồi. “Chuyện này có
nghĩa như thế nào? Tôi không hiểu chuyện này có nghĩa như thế nào?”
“Tôi cũng chưa biết, nhưng tôi sẽ tìm ra.”
Bà yên lặng và họ đi trong yên lặng một thời gian thật lâu. Johnny cố gắng thích nghi với ý nghĩ mới này, ý nghĩ rằng bởi một lý do nào đó mà Jack nói láo, rằng hắn ta biết một điều gì đó, bất cứ chuyện gì. Johnny cảm
thấy bị phản bội. Cậu cảm thấy giận dữ, và rồi nghi ngờ. Không thể nào,
cậu nghĩ. Gần đây Jack đang che giấu một điều gì đó, kinh động bởi hành
động của Freemantle và Johnny, kinh động với đàn quạ, tổ cha cái thằng.
Nhưng Jack là thằng Jack. Hắn là thằng nhóc có mái tóc mượt mà và là kẻ
ăn cắp thuốc lá. Hắn là thằng bạn thân nhất của Johnny, tràn ngập lòng
trung thành, những nỗi đau, và những nỗi nhục nhã bí mật, nhưng là một
thằng bạn hiểu rõ thế nào là tình bằng hữu. Hắn giúp Johnny tìm kiếm
Alyssa cả trăm lần. Trốn học. Trốn nhà đi cả đêm. Chuyện liên can của
Jack không thể nào thật được.
Nhưng chiếc xe đạp.
Chúa ơi, chiếc xe đạp.
Johnny quan sát một bên khuôn mặt của Hunt. Ông ta là kẻ hào hiệp nhưng ông ta là cớm; và Johnny cũng biết phải như thế nào mới là bạn bè. Cho nên cậu không nói gì về cái nhà kho nông trại thuốc lá hoặc chiếc xe tải đậu
trước nhà kho. Johnny cần nói chuyện với Jack trước tiên. Xe Hunt về đến thị xã, đèn đường vươn cao hai bên, những ngôi sao mờ dần. Mật độ xe cộ lưu thông càng lúc càng dày đặc. “Nhà chúng tôi đi trở ngược về phía
đằng kia,” Johnny nói.
“Nó là hiện trường một vụ án. Căn nhà đã bị phong tỏa.”
Đường lộ rộng thêm ra và Hunt rẽ xe vào con đường bốn làn xe chạy dọc theo
vòng đai thị xã. Ông rẽ xe vào bãi đậu của một khách sạn mạt hạng và
Johnny thấy chiếc xe thùng của mẹ cậu đậu gần phía trước. “Tôi đã yêu
cầu lấy nó ra khỏi nơi giam xe,” Hunt nói. “Chìa khóa xe để ở quầy lễ
tân. Nha cảnh sát đã đặt giữ một phòng. Ông bẻ tay lái đến cổng và những hàng cửa kính. Một bảng hiệu neon đỏ hiện chữ Còn Trống. “Bà sẽ trở về
nhà của bà trong vòng vài ngày.”
“Tôi không muốn trở về nơi đó. Dù chỉ một lần. Không bao giờ.”
“Chúng ta sẽ dàn xếp một cách nào đó,” Hunt nói.
“Sở Xã hội thì sao?” Giọng của bà yếu ớt.
Hunt gài số đậu xe và tắt máy. Đèn neon đỏ rực trên cửa kính, không khí bên
trong xe yên lặng. Hunt xoay người trên ghế ngồi, nhìn vào mặt bà mẹ của Johnny.
“Đợi đến ngày mai hãy lo nghĩ tới ba cái chuyện này.”
Bà gật đầu.
“Hai người sẽ không sao chứ hả?” Hunt nhìn từ khuôn mặt này đến khuôn mặt
kia và Johnny cảm nhận được sự ân cần làm cậu ngạc nhiên. Cậu không muốn Hunt ra về. Cậu không muốn tạm trú trong một khách sạn mạt hạng. Cậu
muốn về nhà. Không phải nhà của gã Ken. Nhà. Cậu muốn Hunt nói, thêm một lần nữa, rằng điều đó sẽ làm được.
“Chuyện gì xảy ra bây giờ vậy?” Johnny hỏi.
“Tôi cũng chưa rõ. Tôi sẽ ghé qua trong ngày mai. Tôi sẽ biết rõ ràng hơn.”
“Thôi được.” Johnny với tay mở cánh cửa.
Hunt chặn cậu lại. “Tôi cần cây súng, Johnny.”
“Súng gì?” Nó là phản xạ tự nhiên.
Hunt nói nhỏ nhẹ. “Cây súng của ông chú cậu. Cây súng mà cậu lấy ra khỏi xe
tải của ông ấy. Cậu không được mang nó trong người hay lẽ ra tôi phải
hỏi cậu sớm hơn. Nó cần phải được kiểm định rõ ràng.”
Johnny chút nữa nói láo, nhưng cậu không làm như vậy. “Jack giữ cây súng.”
“Cậu chắc chắn chứ hả?”
“Chắc chắn.”
“Thật xui xẻo!”
“Hắn sẽ không làm điều gì ngu xuẩn đâu.”
Hunt gật đầu, nhưng không phải cái gật hài lòng. “Chào cậu, Johnny. Chào bà Katherine.”
Họ bước ra khỏi xe ô tô, đơn độc trong ánh đèn neon.