Sở cảnh sát gần như
không còn ai khi Hunt trở về. Lực lượng tuần tiễu ban đêm đang tuần hành trên đường phố. Số nhân viên trực văn phòng giữ ở mức tối thiểu. Thượng sĩ trực thường vụ là người đàn ông lớn tuổi tên Shields, gã đàn ông
chán đời và cộc cằn. Ông ta chẳng buồn đặt những câu hỏi mà những ông
thượng sĩ khác thường hỏi, không quan tâm về những chuyện đã xảy ra hồi
sớm trong ngày. Hunt yêu cầu xem sổ lưu điện thoại và ông Shields đưa sổ cho ông. Hunt mất ba mươi phút tìm kiếm trong sổ lưu điện thoại nhưng
không tìm được điều ông cần. Ông đang ngồi ở bàn làm việc, dự định ra về thì Yoakum bước vào. Ông ta vẫn mặc nguyên bộ áo quần lúc trước, dáng
điệu trông mệt mỏi. “Nhìn con mèo lôi cái gì vào đây này,” Hunt nói.
Yoakum ngồi đối diện với Hunt và khui nắp lon nước Pepsi. “Họ bãi nại
không khởi tố tội tấn công.”
“Vậy thì tốt.”
“Nó cũng chỉ là chuyện vớ vẩn thôi.”
“Họ đã khám xét nhà ông,” Hunt nói với ông ta. “Họ mang đến cả một tiểu đội lùng sục. Sáu người, có thể hơn nữa.”
“Rồi họ có dọn dẹp không?”
“Chỉ hy vọng vậy thôi.”
Yoakum nhún vai. “Trong nhà tôi có gì đâu để mà tìm kiếm.”
Hunt nghĩ đến buổi sáng ngày khi Yoakum bị phiền nhiễu: lôi hai tay bị còng
đi, thẩm vấn. Bạn của ông. Cớm. “Rồi câu chuyện diễn tiến ra làm sao?”
Yoakum uống từng ngụm, thong thả. “Raleigh là một thành phố không chê vào đâu được.”
“Tôi cũng nên đi thăm viếng thường xuyên.”
“Nhiều cô gái mặn mà.”
“Tôi dám cá như vậy.”
“Sao,” Yoakum nhìn xung quanh. “Tôi có nhỡ chuyện gì không?”
“Cũng không nhiều.”
Yoakum thấy sự dối trá. “Thật vậy sao?”
“Tôi nghĩ tôi biết tại sao dấu vân tay của ông lại có ở trên vỏ đạn trong xe ô tô của David Wilson.”
“Ông nghĩ?”
“Cứ gọi đó là một giả thuyết.”
“Lúc này là lúc cần có một giả thuyết.”
“Đúng.”
“Có phải ông đang đùa cợt với tôi không?”
Hunt đứng dậy. “Mình lên xe đi một vòng đi.”
Yoakum cũng đứng dậy. “Tôi nổi da gà khi nghe ông nói như vậy.”
Mọi thứ trong phòng khách sạn đều xấu xí và xoàng xĩnh: ga trải giường, màn cửa, hơi lạnh thổi ra từ máy điều hòa. Thảm trải sàn màu tối sậm và
thêu hoa văn, ám mùi hơi người. Cả hai người lấy phòng và không nói với
nhau lời nào. Bà hôn lên trán con trai một lần, rồi khoá mình trong
phòng tắm. Nước từ vòi hoa sen tuôn chảy.
Chùm chìa khoá xe ô tô của bà đặt trên bàn.
Johnny đứng trong dẻo ánh sáng đỏ xuyên qua khe hở của hai tấm rèm cửa. Cậu
nhìn chùm chìa khóa và nghĩ đến Jack. Cậu nghĩ đến những thứ mà hai đứa
từng chia sẻ, và nghĩ về chiếc xe đạp của Jack. Sắt thép lạnh tanh và rỉ sét. Cao su mục nát nứt nẻ. Johnny nhìn ra bên ngoài. Trăng bán nguyệt
treo trên bầu trời đêm trong vắt. Đèn neon đỏ nhấp nháy. Bố cậu sẽ làm
gì nếu ông ấy là cậu? Hunt thì sao?
Chuyện gì xảy ra nếu họ không biết tìm kiếm Jack ở đâu?
Một thằng bạn.
Một kẻ dối trá.
Cậu nghe tiếng nước chảy từ vòi hoa sen. Cậu viết mảnh giấy để lại cho mẹ, rồi lẻn ra ngoài và khoá cửa lại.
Chùm chìa khoá xe nặng chịch trên tay.
Hunt nói chuyện trong khi đang lái xe. Thị xã lùi dần về phía sau lưng họ và màn đêm toả ra khi ông hướng xe về phía khu giếng mỏ. Ông nói cho
Yoakum biết tất cả mọi chuyện và Yoakum nghiền ngẫm. Chuyện xảy ra ở nhà của Johnny. Thi thể tìm thấy ở giếng mỏ. Chiếc xe đạp của Jack. Tất cả
mọi chuyện. Rồi ông đưa ra giả thuyết của mình. Khi ông nói xong, Yoakum nói, “Có khá nhiều lỗ hổng trong những gì ông nói.”
“Không nhiều lắm, và cũng không lâu lắm đâu.”
“Nó thuần túy là sự suy đoán.”
“Nhưng muốn kiểm tra cũng dễ dàng.” Hai người đi qua dòng sông quen thuộc, cây cầu quen thuộc. “Tôi mệt mỏi với những trò này lắm rồi.”
Yoakum cau mày. “Gã Cross là cớm. Tôi không tin chuyện này.”
Hunt lái xe trong yên lặng. “Khi thi thể của David Wilson được phát hiện,
Cross là người chỉ tôi về hướng gã Levi Freemantle. Ông ta đứng dưới cây cầu với tấm bản đồ và chỉ cho tôi biết chính xác cái tôi cần thấy. Tôi
lao vào một cuộc rượt đuổi ngỗng hoang tìm bắt một gã trọng án trốn tù
mà gã ta không hề liên quan gì đến chuyện này.”
“Ông có chắc gã
Freemantle không liên can gì đến vụ án này? Gã ta chính là người nói cho nhóc tì nhà Cross cái nơi tìm thấy thi thể. Gã nói với Jack về cái
giếng mỏ.”
Hunt nhìn hai bên. “Gã ta ư? Chúng ta không biết chuyện gì xảy ra giữa hai người đó.”
“Vậy, chẳng lẽ Jack tự biết?”
Vỏ bánh xe bạng mạnh vào một điểm xấu trên mặt đường. “Chiếc xe đạp của hắn,” Hunt nói. “Tôi đoán hắn biết.”
“Nhưng tại sao hắn lại nói ra? Hắn tự thắt thòng lọng vào cổ mình à?”
Hunt không có câu trả lời.
“Ông nghĩ Cross giết ông David Wilson?” Yoakum hỏi. “Ông thật sự tin là
Cross ủi ông ta vào bửng xi-măng? Hất văng ông ta xuống cầu, rồi sau đó
đứng trên cổ họng ông ta? Đó là những chuyện kinh dị, Clyde, án mạng có
chủ mưu. Cross không phải gã tôi ưa thích gì, nhưng gã ta dẫu sao cũng
là cớm.”
“Wilson có trang thiết bị leo lúi và chiếc xe gắn máy
chạy đường núi. Tôi nghĩ cả ngày hôm đó ông ta rong ruổi cưỡi xe trên
những con đường mòn và khám phá những khu vực hầm mỏ. Có lẽ ông ta để
dành cái giếng mỏ lớn nhất, sâu nhất sau cùng. Tôi nghĩ ông ta tìm được
thi thể của cô bé Alyssa, và việc phát hiện ra thi thể này khiến ông ta
bị thảm sát.”
“Chuyện mơ hồ quá, Clyde.”
“Ai phát hiện ra chiếc xe Land Cruiser của Wilson?”
“Cross.”
“Đúng rồi. Ông ta nói một gã say rượu nào đó vào rừng soi nai. Gã say đó gọi
điện thoại báo từ một trạm điện thoại công cộng và gặp Cross. Không xác
định được danh tánh người gọi. Điện thoại công cộng. Thật tiện lợi, ông
có nghĩ vậy không?”
“Cảnh sát thường gặp may mắn. Điều này giúp
cho công việc trôi chảy gần một nửa. Tôi chưa hề nghe ông càm ràm khi
chính ông gặp may mắn.”
“Ông có bao giờ gặp Cross ở sân tập bắn không?”
“Dĩ nhiên là có.”
“Ông có bao giờ bắn súng cá nhân của ông ở sân tập
bắn không?”
“Ồ, mẹ kiếp.”
“Nếu ông ta nhặt một trong những vỏ đạn của ông thì sao?”
Yoakum không có câu trả lời dễ dàng. Ông hình dung bối cảnh ở ngoài sân tập
bắn: đeo đồ chụp bảo vệ thính giác, kính an toàn, sự tập trung hạn hẹp,
bia bắn, và không thứ gì khác. Hunt tiếp tục, giọng sắc bén. “Tin đồn xì ra rằng tôi đang tìm kiếm một tay cảnh sát. Do vậy Cross cung cấp cho
tôi một tay. Ông ta cũng mồi tôi chiếc xe của ông David Wilson và một
cái vỏ đạn với dấu vân tay của ông ở trên đó. Ông ta mồi tôi bằng chính
ông.”
Yoakum không nói gì. Đôi khi ông im lặng trước chuyện cá nhân của mình.
“Chúng ta gần đến nơi rồi.”
Yoakum nhìn ra bên ngoài cửa sổ. “Ông biết lai lịch gì về những người mà chúng ta sắp sửa gặp không?”
Hunt rẽ phải và con đường thu hẹp lại. Trước mặt là cái bảng sơn trắng in
chữ “Đóng Cửa.” “Chúng tôi lái xe đi ngang qua nhà họ trên đường vào
giếng mỏ, một người đàn ông và một phụ nữ. Ông ta thích uống bia. Bà ta
thì xấu xí hãi hùng. Họ sinh sống trong một căn nhà tiền chế tồi tàn gần cổng ra vào hầm mỏ. Trước đây có một chiếc xe đậu khi tôi đến nơi này.
Tôi có thể nói, họ là những người duy nhất sinh sống gần hầm mỏ. Những
chuyện khác,” Hunt nói, “tôi hoàn toàn không biết gì.”
“Không một điều gì?”
“Ngay cả tên của họ.”
“Vậy chúng ta tìm đến đây để làm gì?”
“Địa lý.” Hunt lái ô tô băng qua cây cầu hẹp gác qua con suối. “Nó là lý do
duy nhất có lý lẽ.” Con đường chuyển qua đất đá. Đá dăm văng lên kêu lạo xạo và lùng bùng dưới gầm xe. “Đến rồi đó,” Hunt nói.
“Cảnh sát trưởng vẫn còn giữ súng của tôi.”
“Trong hộc đựng trên táp-lô.”
Yoakum mở hộc trên táp-lô và lôi ra cây súng cá nhân của Hunt. Ông lên đạn, kiểm tra súng. “Ngon lành.”
“Cố gắng đừng bắn tử thương ai lần này.”
Hunt thấy căn nhà tiền chế cũ nát, chiếc xe tải chứa đầy vỏ lon bia. Đèn
cháy sáng đằng sau những ô cửa sổ dơ bẩn. Bên trong căn nhà có ai đó
chuyển động. Ông tắt đèn xe và chạy trờ đến, rồi dừng xe đằng sau chiếc
xe tải. Mắt ông dính chặt vào chiếc xe tải, ông gõ vào bàn phím biển số
của nó. “Đăng ký dưới tên chủ quyền xe Patricia Defries. Vài lần bị kết
án phạm luật vi cảnh. Tiểu tiện ngoài công cộng. Say rượu và gây rối.”
“Quá đẹp.”
“Hai tội đại hình.”
“Tội gì?”
“Ký chi phiếu khống không tiền bảo chứng và lường gạt. Thêm một tội đại
hình nữa thì bà ta sẽ nằm tù khá lâu. Lần thứ ba gây án. Điều này có thể cho Cross lợi điểm nếu ông ta bắt được bà ta làm chuyện gì đó bất
chính.”
“Kế hoạch chúng ta sẽ như thế nào?”
“Dễ dàng.” Hunt mở cửa xe ô tô. “Chúng ta nói dóc.”
Yoakum lận cây súng kỹ vào trong khi họ bước vào hàng hiên nhỏ hẹp. Xuyên qua
cửa sổ, họ thấy chiếc ghế sofa dài, thấp, người đàn ông nằm trên ghế,
chân đưa lên cao. Gã ta nhìn giống Hunt. Gầy gò và râu ria không cạo.
Bẩn thỉu. Ngực gã ta teo lép và đôi chân gầy khẳng khiu, tay gã cầm cái
gì đó như là lon bia. Người đàn bà mặc váy ngắn. Khuôn mặt dữ tợn. Từ
cái kiểu bà ta đang đứng, cho thấy bà ta đang giận dữ về một chuyện gì
đó. Hai tay chống nạnh. Mồm lép nhép liên tục. Bà ta đứng trước tivi và
gã đàn ông nghiêng về phía bên trái. “Gia đình hạnh phúc,” Yoakum nói.
Hunt gõ cửa và vô tuyến vụt tắt. Ông lùi bước và bước chân nặng nề của
người đàn bà làm rung chuyển cả một cái khung căn nhà rẻ tiền. Khuôn mặt bà ta che kín cửa sổ nhỏ: răng nâu, nước da xấu xí.
“Bình tĩnh nào,” Yoakum thì thào.
Hunt đưa thẻ hành sự của ông áp sát vào mặt kính. Chốt cửa mở ra từ phía bên trong và người đàn bà xuất hiện đằng sau cánh cửa lưới bị rách. “Giơ nó lên lần nữa,” bà ta nói. Hunt đưa thẻ hành sự lên. “Thám tử Cross biệt
phái chúng tôi đến đây.”
Người đàn bà mồi điếu thuốc, nhả khói.
Cặp mắt bà ta đảo nhìn Hunt, rồi đưa lên nhìn Yoakum và trở xuống. “Bây
giờ ông ta muốn gì nữa?”
“Chúng tôi được phép vào trong chứ?”
Bà ta nhìn qua họ một lần nữa, rít thêm một hơi thuốc lá. “Nhớ chùi chân các ông.”
Chiếc xe tải không còn đậu trước nhà kho thuốc lá. Không có Jack. Trong ánh
sáng yếu ớt phát ra từ một chiếc đèn pha ô tô duy nhất, Johnny thấy một
ánh sắc lóe lên, chiếc ba-lô xanh của cậu. Nó bẩn thỉu, dấu vết tấy bẩn
vẫn còn ở dưới đáy. Jack đặt nó gọn gàng ngay ở giữa cánh cửa nhà kho.
Johnny ra khỏi xe ô tô, nhưng vẫn để động cơ nổ máy. Vầng trăng to lớn
và thấp lè tè, màu trắng bạc. Không khí đượm mùi xăng và dầu máy bị đốt
cháy.
Johnny cầm chiếc ba-lô lên, cảm giác bên trong trống rỗng.
Mở nó ra, cậu ngửi thấy luồng hơi của con chim chết. Dưới đáy là lời
nhắn viết ở mặt sau của tờ hoá đơn có tên chú Steve. Chữ viết tay của
Jack.
Gặp tớ ở đó.
Những năm vừa qua có quá nhiều nơi
chốn, nhưng Johnny biết một nơi. Nó là nơi hai đứa vẫn uống bia và kể
chuyện, nơi cả hai cùng đến để tiêu sầu. Đó là nơi ông David Wilson tử
nạn trở về với đất. Nơi mà tất cả những chuyện này bắt đầu. Johnny quay
đầu xe trong bụi rậm và lườn chiếc xe cán sát đường.
Cậu lái xe đến con sông.
Cậu qua mặt vài chiếc xe. Trời bắt đầu tối. Những con côn trùng to lớn va
đập vào kính trước xe và mắt nhìn của cậu nhạt nhoà đôi lần. Cậu đuối
sức, căng thẳng đến mức tối đa làm cậu suýt chút nữa nhỡ ngã rẽ ở con
đường chính. Con đường mòn cỏ dại mọc um tùm và chằng chịt dấu vết bánh
xe, những cây cỏ dại vẫn còn cong oằn từ các xe tuần tiễu của cớm khi họ có mặt tại hiện trường vụ án mạng ông David Wilson. Nó đổ dốc về phía
dòng sông, cây cầu vươn lên ở bên phía tay trái. Đoạn đường đất xói lở
làm chệch bánh lái khỏi tay của cậu khi chiếc xe tiến vào con đường mòn. Cậu thấy chiếc xe tải ở trong sâu mười hai mét, một bóng ma trong bụi
rậm. Khoang xe tối om và không có người. Johnny tắt đèn xe và lao ra bên ngoài. Cậu bước bộ quá chiếc xe tải và nhìn xuống dòng sông. Ánh trăng
hắt lên từ mặt nước và những phiến đá phẳng màu xám bạc. Bóng tối bao
trùm phía dưới chân cầu. Johnny tuột mình xuống dưới bờ kè dòng sông,
đụng trúng một đụn cát, rồi sau đó bước lên một tảng đá to lớn bằng
phẳng. Dòng nước di chuyển, và một cái gì đó đen ngòm trôi nổi đi qua.
Hàng liễu ở phía bên phải, cây cầu nằm ở hướng trái. Cậu không tìm thấy
Jack.
“Tớ ở bên này, Johnny.”
Âm thanh phát ra từ phía
dưới cây cầu. Giọng nói của Jack. Tiếng của kẻ say rượu. Khi xuống dưới
gầm cầu, Johnny có thể thấy hắn. Hắn ngồi ngay cạnh mép sông. Một cây
trụ cầu đổ xuống từ cây cầu; nó có vỏ bọc xi-măng hẹp bên ngoài và Jack
đang ngồi trên đó, hai chân thõng xuống dòng nước. Johnny dừng lại cách
chỗ Jack chừng sáu mét. Jack xỉn. Hắn đưa chai rượu lên và Johnny nghe
tiếng òng ọc của rượu. “Uống không?”
“Cậu đang làm cái trò gì
ngoài này vậy, Jack?” Johnny muốn giữ bình tĩnh, nhưng cậu không còn
kiềm chế nổi nữa. Alyssa đã thiệt mạng và Jack đang ngồi nốc bourbon.
Jack tuột xuống trụ cầu xi-măng. Hắn bì bõm lội ra khỏi chỗ nước ròng,
vấp ngã một lần, và té quỵ đầu gối xuống. “Bước ra ngoài để tớ còn thấy
cậu.” Johnny bước ra ngoài từ dưới gầm cầu. Một phần trong Johnny muốn
nói chuyện. Một phần thì chỉ muốn đấm một phát vào mặt thằng bạn duy
nhất.
“Tớ xin lỗi cậu.” Giọng nói của hắn lè nhè khiến Johnny rất khó khăn mới hiểu được.
“Johnny.” Jack bước ra ngoài dưới ánh trăng. Hắn mặc chiếc áo jacket mượn của
Johnny. Quần hắn ướt đẫm đến thắt lưng. Hắn lại vấp ngã và văng mất cái
chai. Nó va vào tảng đá và mùi rượu bốc lên hoà quyện với bùn đất. Jack
ngồi cạnh bên cái chai vỡ. “Tớ thực lòng rất muốn xin lỗi.”
“Xin lỗi chuyện gì?” Johnny quay lại. “Nói tớ nghe xin lỗi vì chuyện gì?”
Jack lắc đầu, vùi mặt vào lòng hai bàn tay. “Sự hèn nhát là tội lỗi.”
Johnny trố mắt nhìn thằng bạn, giọng hắn lựa nhựa gần như thổn thức.
“Cậu có nói những điều tốt về tớ nếu có ai hỏi không?” Jack chùi cánh tay
vào mũi. “Chỉ là nếu mà thôi, Johnny. Nếu ai đó có hỏi? Cậu có nói với
họ tớ là thằng bạn tốt không? Tớ đã cố gắng, cậu biết mà. Những đêm tớ
đi với cậu. Những đêm lùng sục tìm kiếm. Tớ bọc hậu cho cậu vì tớ biết
cậu sẽ không bỏ cuộc. Tớ cố gắng lôi cậu ra xa những căn nhà tồi tệ,
những nơi thật sự mất mạng như chơi. Tớ sẽ không sống nổi nếu cậu có
mệnh hệ nào. Tội lỗi dằn vặt sẽ giết tớ, Johnny. Nó sẽ giết tớ một cách
thẳng thừng.”
“Còn những tội lỗi khác thì sao, Jack? Còn Alyssa
thì sao? Cậu biết em gái của tớ ở đâu đúng không? Trong suốt thời gian
qua, đúng không?”
“Sự dối trá và yếu đuối. Nó cũng là những tội lỗi.”
“Jack.”
“Chúa sẽ tha thứ cho những tội lỗi vụn vặt.”
“Trong suốt thời gian qua.”
“Tớ đã cố gắng giữ an toàn cho cậu.” Jack lúng túng đứng trên tảng đá. “Cô ấy đã chết.” Hắn lắc đầu. “Cô ấy đã chết rồi.”
“Chuyện gì đã xảy ra với em gái tớ?” Johnny đứng trên Jack, hai tay co nắm đấm. Cậu không còn kiềm chế. Cậu không giữ được sự kiềm chế nữa. “Chuyện gì
đã xảy ra, Jack?”
Jack hít vào một hơi thở sâu, nặng nhọc, hai
mắt vẫn dán chặt xuống dòng sông. “Tớ cho cô ấy mượn chiếc xe đạp của
tớ. Tớ chỉ có làm bấy nhiêu đó. Tớ chỉ muốn giúp. Cậu phải tin tớ.”
“Nói cho tớ biết toàn bộ sự việc đi!”
“Bọn tớ đang ở thư viện, một đám bọn tớ. Cậu có biết cái đề tài mà bọn tớ phải làm không?”
Johnny không nói gì, Jack gật đầu. “Bọn tớ ở chung một nhóm với nhau, Alyssa
và tớ. Núi lửa. Bọn tớ làm một báo cáo về núi lửa. Lúc đó trời đã tối,
vừa chợp tối, cậu biết đấy. Mọi người đều nói đã đến giờ đi về.” Hắn lờ
đờ một lúc. “Tớ cho cô bé mượn chiếc xe đạp của tớ vì bố cậu quên không
đến đón cô bé. Ông quên đón con gái và màn đêm đang buông xuống dần.
Thằng anh Gerald của tớ mới có một chiếc xe tải mới toanh và loay hoay
tìm kiếm một cái cớ để lái nó đi, do vậy tớ cho cô bé mượn chiếc xe đạp
và gọi thằng anh tớ xin quá giang về nhà. Tớ chỉ có làm bấy nhiêu đó
thôi Johnny. Cậu thấy không, không có chuyện gì xấu xa có thể xảy ra,
đúng không? Tớ cố gắng sống tốt mà. Điều đó cũng đáng kể, đúng không?
Đáng kể.”
Jack che mắt. Bàn tay nhỏ. Bàn tay bình thường. Cả hai bàn tay co cụm và rung bần bật.
“Hắn nói hắn muốn hù doạ cô ấy.”
“Ai?”
“Lẽ ra đây chỉ là một trò đùa cợt.”
“Gã Gerald hả?” Johnny hỏi.
“Cô ấy ra sức đạp lao đi.”
“Trời ơi!”
“Ngay sát cạnh lề đường.” Ngừng lại. “Thằng đó chỉ muốn hù doạ cô bé.”
“Chuyện gì xảy ra, Jack?”
“Thằng anh tớ uống rượu.”
Johnny nắm lấy cổ áo của Jack. Cậu kéo mạnh và làm rách cái áo. “Chuyện chết tiệt gì đã xảy ra?”
“Cô ấy quay cổ nhìn lại, và tớ đoán là cái đèn pha xe tải − nó quá gần. Tớ
cũng không biết. Cô ấy loạng choạng. Té ngã. Chui tọt vào trong gầm xe
tải. Thằng anh Gerald của tớ hoảng loạn. Hắn gọi ông bố tớ.” Jack gào
khóc. “Cô ấy đã chết rồi, Johnny.”
“Tớ không hiểu.”
“Chết và không còn nữa. Tớ muốn nói lắm, nhưng Gerald đã được đội banh nhà nghề tuyển chọn ký hợp đồng.”
“Chuyện đó thì liên quan gì?”
“Bố tớ nói nếu chuyện này lọt ra ngoài, hắn sẽ phải hôn nụ hôn giã từ tất cả những thứ đó.”
“Cậu dối trá chỉ vì sự nghiệp chơi bóng chày của Gerald.” Johnny gào thét,
Jack lắc đầu. “Rồi sao nữa?” Johnny nói. “Chuyện gì nữa?”
“Tớ muốn nói ra chuyện này.”
“Nhưng cậu đã không nói.”
Bây giờ thì Jack thút thít khóc. “Johnny.”
“Trong suốt thời gian qua.”
Jack đứng loạng choạng ngả nghiêng. Hắn đưa một bàn tay ra, nhưng Johnny đập nó văng xuống.
“Tớ đã cố gắng.”
“Cậu cố gắng như thế nào?”
“Cậu có nhớ tớ nói với cậu là Gerald đánh gãy cánh tay của tớ không?” Jack
run lập cập, đôi mắt van nài. “Đó là ông bố của tớ, Johnny. Tớ nói với
ông ta tớ sẽ nói hết mọi chuyện và ông ta đánh gẫy tay tớ. Ông ấy làm
gẫy cánh tay của tớ ở bốn chỗ. Lão đè tớ xuống đất và buộc tớ phải thề.” Bàn tay của Jack nắm lấy cánh tay của Johnny. “Lão bắt tớ phải thề.”
“Vì sự nghiệp của thằng Gerald?”
“Nó là chuyện duy nhất họ bàn tính với nhau.” Johnny nhìn đăm đăm. “Gerald và bố tớ.”
Johnny cảm thấy bao tử của cậu quặn thắt. Cậu co gập người xuống và xoay mặt
đi chỗ khác. Tay cậu với được cành cây nào đó và cậu tựa mình vào nó.
“Cậu nói Levi Freemantle nói với cậu nơi giấu xác của con bé.”
“Lại thêm một sự dối trá khác.”
“Vậy thì tại sao bây giờ, Jack? Tại sao bây giờ lại nói hết ra?”
“Bởi vì gã Freemantle được gửi đến đây vì một lý do.”
“Lý do gì?”
Jack kinh hãi. “Chúa biết rõ.”
Không có đàn quạ, Johnny nghĩ. Chúa biết.
“Gã cứ nói đi nói lại chuyện ấy. Ngay cả trong giấc ngủ, gã cũng nói. Không có đàn quạ. Chúa biết. Cậu nhớ cái tên của giếng mỏ không. No Croz. Tớ
không làm sao xua đuổi nó ra khỏi đầu óc tớ, Johnny. Chúa biết, cậu có
thấy không? Chúa biết những gì tớ đã làm.” Jack ngưng bất thình lình.
“Điều cuối cùng Freemantle nói với tớ... điều cuối cùng gã nói... Ôi, mẹ kiếp!”
“Chuyện gì vậy?”
Jack ngồi xuống tảng đá. “Chúa
biết vẻ đẹp thánh thiện trong linh hồn của cô ấy.” Jack đưa cánh tay nhỏ lên. “Tớ sẽ bị đốt cháy dưới hỏa ngục, Johnny.” Cánh tay rớt xuống, và
Jack van nài. “Nếu ai đó hỏi, cậu sẽ nói một điều gì đó tốt chứ hả?”
Hắn thút thít khóc.
“Johnny?”
Johnny quay lưng và trèo lên trên bờ sông. Giọng của Jack với theo cậu, nhỏ, rồi càng nhỏ hơn.
“Johnny?”
Không còn gì. Gió thổi đùa dưới cỏ.
“Johnny?”