Chuyện Hoắc Tương Ly bái phỏng Cẩm Thân vương phủ, rất nhanh truyền khắp mọi phương, trong đó cũng bao gồm Đông cung.
Thái tử Tiêu Giác lạnh lùng nhìn bóng người quỳ gối sau màn che:
- Dạ Diên, ngươi đã biết sai?
- Thuộc hạ không biết bản thân sai ở chổ nào.
Tiêu Giác trầm mặc một hồi, mới chậm rãi nói:
- Ngươi sai vì quá nóng vội, còn nữa, ngươi đánh giá sai về Cẩm Thân vương.
Thấy Dạ Diên không nói gì, Tiêu Giác xoa trán, có chút mệt mỏi nói:
- Lần này Điền Tây chinh chiến, Bác Vọng hầu, Hoài Nam hầu cùng Trường An hầu đều tranh làm tướng xuất chiến, cuối cùng vì sao Tương Ly thắng được? Ngươi nghĩ thật kỹ xem, ba người bọn họ sẽ thoái nhượng? Chẳng qua là có người muốn yên lặng xem xét mà thôi, ngươi đừng quên, từ đầu tới cuối Ninh Quốc Công phủ vẫn chưa có chút động tĩnh.
- ...
Tiêu Giác lại nói tiếp:
- Dù Ninh Quốc Công đã già nua, cũng không thể khinh thường. Nếu không vì sao triều đình đã nhiều năm như vậy vẫn không thể thu hồi binh quyền, hiện tại vì sao ngươi chỉ có thể tàng ở một nơi bí mật gần đó. Này không chỉ có ngươi, ta cùng Ninh Quốc Công đấu tranh, mà là đánh cờ giữa vương quyền cùng binh quyền. Lần này ngươi mượn tay Tương Ly đẩy Cẩm Thân vương ra, đã rơi xuống thế hạ phong, Ninh Quốc Công làm người khôn khéo, chỉ sợ sẽ hoài nghi Tương Ly, mất nhiều hơn được.
- Thuộc hạ... Biết sai rồi.
- Ta biết ngươi thông minh, nhưng ngươi không nên cho rằng con người chỉ là quân cờ, người có thất tình lục dục, tuyệt đối sẽ không hoàn toàn làm theo lời ngươi an bày.
Thấy Dạ Diên xấu hổ, Tiêu Giác cũng không muốn nói quá nặng, dừng một chút nói:
- Hiện thời Cẩm Thân vương đã cho thấy thái độ, ngươi không nên làm chuyện dư thừa.
Dạ Diên lại nói:
- Nhưng Mẫn vương cùng Hoài vương và vài vị vương gia ở các bộ cũng đã nhiều ngày, chẳng qua chỉ nhảy lên nhảy xuống khiến người chê cười, mặc kệ là thân phận hay là năng lực, bọn họ không đủ tư cách khiến cho Ninh Quốc Công chú ý, nếu Ninh Quốc Công không có động tĩnh, sao điện hạ có thể hành sự.
- Chuyện này ta tự có chủ trương.
- Nhưng điện hạ...
Dạ Diên có chút vội vàng:
- Thuộc hạ cho rằng điện hạ bỏ qua Hàng Tiến chọn Sở Thần Phong, là vì muốn đem Hàng Tiến đưa cho Cẩm Thân vương.
Tiêu Giác lạnh lùng nói:
- Cho nên ngươi mới làm như vậy?
Thấy Dạ Diên không nói gì, Tiêu Giác lại tăng thêm ngữ khí:
- Vì sao lại chọn Sở Thần Phong, ta đều có dụng ý, không hề quan hệ tới Cẩm Thân vương. Chuyện này ngừng tại đây, không cho phép ngươi tự ý chủ trương.
Dạ Diên vẫn không nói gì, Tiêu Giác biến sắc:
- Ngươi đã làm gì?
Dạ Diên trầm thấp thanh âm chậm rãi nói:
- Điện hạ từng nói sẽ không bức Cẩm Thân vương, nhưng nếu chính bản thân hắn tự ra quyết định thì sao?
Thanh âm Dạ Diên có chút đề cao:
- Điện hạ! Thân phận của Cẩm Thân vương có địa vị quyết định hắn không thể không đếm xỉa đến, dù điện hạ một lòng muốn che chở hắn, nhưng sao người có thể biết Cẩm Thân vương lựa chọn cái gì?
Tiêu Giác híp mắt:
- Im miệng!
Tiêu Giác đi tới trước màn che, vừa đi vừa nói:
- Hắn là thân đệ đệ của ta, hắn không muốn tranh đoạt vào vũng nước đục này, đương nhiên ta phải bảo hộ hắn cả đời chu toàn.
- Cho nên điện hạ mới muốn cho hắn gia nhập Trấn Bắc quân, để bảo vệ hắn?
Dạ Diên đột nhiên nói:
- Điện hạ thật sự tính nhiệm huynh đệ như thế sao? Không sợ hắn sẽ ra quyết định sai lầm?
Tiêu Giác đứng trước màn che, cúi mắt nhìn bóng người phía sau, thanh âm lãnh đạm, mang theo một tia sát ý:
- Hắn vẫn chưa làm gì sai, nhưng Dạ Diên, ngươi lộng quyền.
- ... Thuộc hạ biết sai.
Tuy Dạ Diên không cam lòng, nhưng biết bản thân đã phạm vào kiêng kị, chỉ có thể cắn răng nhận sai.
- Tự ngươi đi lĩnh phạt, còn nữa, nói cho rõ ràng, rốt cuộc ngươi đã làm gì?
- Thuộc hạ... Bắt Thẩm Yến.
Tiêu Giác nhíu chặt mày, thanh âm lạnh như băng:
- Người đâu?
Thanh âm mang theo một tia xấu hổ:
- Thuộc hạ là nói dối mật thám Điền Tây...Người chỉ sợ đã...Đi tới Điền Tây...
Tiêu Giác thật lâu vẫn không nói gì, Dạ Diên cũng không nghĩ bản thân làm sai, Tiêu Giác thất vọng nói:
- Dạ Diên, tâm của ngươi đã bị thù hận vặn vẹo, chức thủ lĩnh mặc vệ tạm thời ngươi không còn thích hợp, để Chu Huân làm thay ngươi, chờ ngươi suy nghĩ rõ ràng rồi nói.
- Điện hạ!
Tiêu Giác thở dài:
- Bảo hộ Cẩm Thân vương ta sẽ tuyển chọn người khác, ngươi lui xuống đi!
Bóng người biến mất sau màn, Tiêu Giác xoa trán, thấp giọng nói:
- Còn chưa đến lúc đó...
Cùng lúc với Dạ Diên, lúc đại quân vừa mới xuất phát không được bao lâu, Tiêu Vũ đỏ hồng đôi mắt quỳ gối trong Tuyên Thất Điện, khẩn cầu Chu Đế cho hắn đi theo đại quân đi Điền Tây.
Chu Đế xoa trán, chịu đựng tức giận nói:
- Ngươi lại nháo cái gì?
- Nhi thần không phải nháo loạn, nhi thần chính là...
- Trẫm không muốn nghe lý do của ngươi.
- Nhi thần cầu phụ hoàng.
- Tiêu Vũ! Trẫm đã sớm nói, triều chính không là trò đùa, ngươi muốn ở Công Bộ thì nên thành thật ở yên trong Công Bộ, nghĩ là tùy hứng làm bậy thì trẫm sẽ không phạt ngươi sao!
Tiêu Vũ gắt gao nắm chặt tay, chỉ cầu Chu Đế cho hắn đi Điền Tây, đã dập đầu đến sưng đỏ.
Dù sao cũng là ấu tử được sủng ái nhất, Chu Đế cũng không thể tâm ngoan, chỉ có thể lấy lui mà cầu:
- Thôi thôi, trẫm nghe nói ngươi đã thay đổi trăm luyện đao cũng có chút công tích, để cho ngươi đi theo hậu quân áp giải lương thảo là được.
- Phụ hoàng, nhi thần muốn ra tiền tuyến!
- Ngươi!l
Chu Đế tức giận đến mức trực tiếp đem một chồng tấu chương ném lên người Tiêu Vũ:
- Xú tiểu tử, ngươi muốn trẫm tức chết à.
- Phụ hoàng...
Chu Đế vẫy vẫy tay:
- Chuyện này ngươi nói cùng thái tử đi! Hiện tại trẫm thấy ngươi liền phiền!
- Phụ hoàng!
- Còn chưa cút!
Đường này không thông Tiêu Vũ chỉ có thể chạy đến Đông cung, nhưng Tiêu Giác đang đi xử lý chính sự, hắn chỉ có thể ở trong đại sảnh đi tới đi lui. Đợi đến lúc Tiêu Giác trở về, Tiêu Vũ đã đi muốn mòn giày.
Tiêu Giác khẽ cau mày một chút, nhưng vẫn ôn hòa tươi cười:
- Thất đệ, ngươi vội vàng như thế là có chuyện gì quan trọng sao?
Tiêu Vũ vội vàng kéo hắn đến trước bàn, khẩn cầu nói:
- Hoàng huynh, ngươi cho ta đi ra tiền tuyến đi!
Tiêu Giác nhíu mày:
- Hồ nháo!
Ở trước mặt Tiêu Giác, Tiêu Vũ không thể làm nũng, chỉ có thể nảy sinh ác độc nói:
- Ngươi không cho ta đi, ta sẽ trốn đi.
Tiêu Giác giống như bất đắc dĩ lắc đầu:
- Vậy ngươi nói cho ta biết, vì sao lại muốn ra tiền tuyến?
Tiêu Vũ dừng một chút:
- Này...Ngươi đừng quan tâm, dù sao ta nhất định phải ra tiền tuyến! Ngươi không để ta đi, ta tự trốn đi!
- Ngươi đang ép ta giam lỏng ngươi?
- ...
Tiêu Giác thấy hỏa đang cháy, lại bất động thanh sắc hắt thêm thùng dầu:
- Ta nghe nói trong phủ sư phụ của ngươi xảy ra chuyện?
Tiêu Vũ vội vàng nói:
- Không... Không có chuyện gì.
- Đến bây giờ mà ngươi còn muốn gạt ta?
Tiêu Giác nhìn hắn chăm chú.
Tiêu Vũ chỉ có thể bất đắc dĩ nói:
- Là nữ nhi của Thẩm tiên sinh, danh là... Thẩm Yến, ngày hôm trước đã không thấy bóng dáng, manh mối chỉ hướng Điền Tây, nhưng ta ra khỏi thành đuổi theo đã quá muộn.
Tiêu Giác nhíu mày:
- Nàng chỉ là một tiểu nữ tử, có gì đáng giá để bắt đi?
- Có thể là thấy cái gì không nên thấy, hoặc là biết cái gì không nên biết.
Tiêu Vũ vội vàng giải thích, lại cầu xin Tiêu Giác:
- Hoàng huynh ngươi cho ta đi đi!
- Ngươi rất quan tâm tới Thẩm Yến?
Tiêu Vũ hoảng loạn, chỉ có thể đáp lung tung:
- Tiên sinh chỉ có một nữ nhi duy nhất, ta sợ tiên sinh luẩn quẩn trong lòng...
- Thật không ngờ ngươi lại tôn sư trọng đạo đến như thế.
Tiêu Giác bất đắc dĩ nói:
- Ta sẽ truyền tin tới Hoắc tướng quân, xin hắn giúp ngươi tìm kiếm tiểu cô nương này, về phần ngươi, đi chỉ thêm phiền, nên thành thật ở yên trong Sóc Kinh, được không?
Tiêu Vũ vừa vội vừa tức:
- Sao Hoắc Tương Ly có thể tận tâm giúp ta tìm Thẩm Yến!
Đột nhiên hắn nghĩ đến cái gì đó, vội vàng nói:
- Hoàng huynh, trước khi đại quân xuất phát Hoắc Tương Ly đã tới quý phủ của ta, hắn muốn thay đổi trăm luyện đao, vừa khéo Công Bộ đã làm ra một đống, ta có thể đưa đi cho hắn!
Tiêu Giác ngữ khí nghiêm khắc nói:
- Ngươi nghĩ đại quân đánh giặc như trò đùa? Vật tư có thể tùy ý sử dụng?
- Vậy ngươi muốn như thế nào mới cho ta ra tiền tuyến!
Tiêu Vũ cũng nổi giận đùng đùng.
Tiêu Giác vẫn không nói gì, ngay lúc Tiêu Vũ hạ quyết tâm muốn trốn đi, Tiêu Giác nói:
- Ta định phái giám quân đi theo, nhưng Lễ Bộ tạm thời chưa điều động ra nhân thủ, ngươi là người có vương tước coi như miễn cưỡng đúng quy cách, ngươi lợi dụng thân phận giám quân đi Điền Tây đi!
Tiêu Vũ ngẩn người, không ngờ có thể đạt được mục đích, còn chưa kịp phản ứng:
- Hoàng huynh nói...Ta có thể ra tiền tuyến?
Tiêu Giác bất đắc dĩ lắc đầu:
- Ngươi hiện thời tuổi đã lớn, lá gan cũng lớn, để ngươi tìm cơ hội bỏ trốn, không bằng phái người che chở ngươi.
Hắn suy nghĩ một lúc mới nói:
- Hàng Tiến từng cùng ngươi đi Duyên Lăng Quận, lần này để hắn lại cùng ngươi đi một chuyến Điền Tây đi!
Nói đến Hàng Tiến, Tiêu Vũ có chút chột dạ, nhỏ giọng nói:
- Lại là Hàng thiên hộ, đổi người khác được không?
- Ngươi còn cò kè mặc cả?
- Không không không, hoàng huynh ngươi quyết định là tốt rồi, ta cái gì cũng không nói.
Tiêu Giác nói:
- Này không giống đi Duyên Lăng Quận, ngươi mang theo năm trăm người đi, mọi việc phải nghe lời Hoắc tướng quân, không được khoa tay múa chân, nếu ngươi không nghe lời, ta sẽ để Hàng Tiến trói ngươi về.
Tiêu Vũ không yên lòng đáp lời, Tiêu Giác giống như còn muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ nói:
- Nhất định phải bình an trở về.
Tiêu Vũ rời Đông cung liền vội vã thu thập này nọ, kiếp trước hắn đã từng lãnh binh, đương nhiên biết muốn mang theo cái gì, chỉ huy hạ nhân thu thập.
An Thuận gấp đến xoay vòng:
- Điện hạ đang êm đang đẹp, thế nào...Sao lại muốn đi Điền Tây?
Tiêu Vũ trợn trừng mắt:
- Ngươi rãnh rỗi như thế, sao không giúp ta thu thập này nọ, nhanh lên, thánh chỉ sắp đến.
Thật sự là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, Tiêu Vũ vừa mới dứt lời, bên ngoài truyền đến thanh âm sắc nhọn. An Thuận vội sai người đi chuẩn bị hương án chờ tiếp chỉ.
Thái giám tổng quản Hoàng An tuyên đọc:
- Cẩm Thân vương lĩnh chức giám quân, lập tức đi Điền Tây
Sau khi đọc ý chỉ xong, hắn cười híp mắt nói với Tiêu Vũ:
- Điện hạ, bệ hạ còn một đạo khẩu dụ.
Tiêu Vũ có dự cảm không tốt, quả nhiên, còn chưa chờ hắn đứng dậy, Hoàng An lập tức nghiêm túc, quát lên:
- Xú tiểu tử! Còn dám uy hiếp trẫm! Chờ ngươi trở về đi thái miếu sao ba tháng kinh thư.
Tiêu Vũ có chút đau đầu, sao kinh thư loại chuyện này nhất định là chủ ý của hoàng huynh.
Hoàng An niệm xong ý chỉ, lại cười tủm tỉm:
- Hàng thiên hộ đã lĩnh năm trăm binh sĩ ở ngoài thành chờ điện hạ, điện hạ mau xuất phát, chúng ta sẽ không dong dài, miễn cho người chậm trễ hành trình.
Tiêu Vũ cảm tạ Hoàng An, người vừa đi, hắn vội dặn An Thuận:
- Ngươi đi tới Thẩm phủ, nói cùng thẩm tiên sinh...
Thánh chỉ đã có, An Thuận biết chuyện này không thể cứu vãn, chỉ có thể hàm chứa lệ dạ dạ vâng vâng, chờ Tiêu Vũ vừa đi, hắn liền đi Thẩm phủ.
Tiêu Vũ đang muốn sai người nâng hành lý, liền nhìn thấy Ân Vũ lưng mang hai bao lớn đi đến trước mặt Tiêu Vũ, cười hì hì nói:
- Ân công muốn xuất môn mang theo ta vác hành lý cho người.
Linh Nhi vừa nghe xong tin tức, chạy chậm đến, thấy Tiêu Vũ đã muốn xuất môn, càng quýnh càng nói không ra lời, chỉ có thể khoa tay múa chân viết hai chữ “Bình an“.
Tiêu Vũ cảm thấy ấm lòng, gật đầu đáp ứng, rồi lại dặn An Thuận:
- Nhất định phải đem chuyện này báo cho Thẩm tiên sinh biết.
Sau đó mang theo Ân Vũ hai người cưỡi mã, “Giá” một tiếng, hướng tới ngoài thành.
Sau này có người từng phân tích, về động cơ của Cẩm Thân vương Tiêu Vũ khi muốn tham dự trận chiến Điền Tây, nhưng không có ai phân tích được nguyên do, ngược lại mò ra không ít ngôn tình tiểu thuyết, vậy mà đánh bậy đánh bạ đoán trúng chân tướng, chỉ tiếc mọi người đều cười bỏ qua, không ai nghĩ là thật.
Trên triều đình vì chuyện Tiêu Vũ chặn ngang giữa đường mà nghị luận ào ào, nhưng không ai chú ý tới, ngay lúc Tiêu Vũ rời khỏi Sóc Kinh, đêm đó Thẩm phủ truyền ra tin tức Thẩm Yến bệnh nặng nên hồi hương tĩnh dưỡng.
Vận mệnh vẽ một đường cong, vẫn như cũ bước trên con đường xưa.