Khúc Chiết Trong Lòng

Chương 12: Chương 12: Hoắc Tương Ly




Sau khi Tiêu Vũ trở về vẫn luôn trầm mặc, ngay cả cơm chiều cũng không ăn, An Thuận sốt ruột vô cùng, chạy nhanh tìm Ân Vũ.

- Nói mau, điện hạ làm sao vậy? Ở Thẩm phủ bị ủy khuất?

Ân Vũ cắn một chân gà, mồm miệng không rõ:

- Không...Không có a! À, buổi chiều ân công đi dạo trong vườn, sau khi trở về luôn trầm mặc...

Hắn dùng sức suy nghĩ:

- À, giữa trưa ta thấy ân công nói chuyện cùng một nữ hài tử ở trong đình.

An Thuận mày nhíu lại, bất đắc dĩ nhìn thoáng qua cửa phòng của Tiêu Vũ vẫn đang khép chặt, đang sầu lo không biết nên khuyên chủ tử như thế nào, liền thấy một tiểu thân ảnh gầy yếu cầm theo một hộp điểm tâm đi tới đây.

An Thuận chạy nhanh tới ôm hộp điểm tâm trong tay nàng:

- Ôi, tiểu tổ tông của ta, sao có thể để người làm việc này.

Rồi trừng mắt nhìn nha hoàn đi phía sau nàng:

- Các ngươi ngứa da muốn bị thu thập đúng không! Sao có thể để quận chúa tự mình làm việc này.

Linh Nhi mím môi, cố chấp lấy lại hộp điểm tâm rồi ôm vào trong lòng, ánh mắt sầu lo nhìn cửa phòng đang khép chặt.

Nha hoàn vội vàng quỳ xuống giải thích:

- Quận chúa nghe nói vương gia trở về tự nhốt mình trong phòng, cho nên mới tự mình đi phòng bếp cầm hộp điểm tâm, muốn đưa cho vương gia.

An Thuận nhíu mày, lại nhìn thoáng qua Linh Nhi. Hắn thật muốn nói, tiểu cô nương này cũng có phúc, chẳng qua chỉ là một hài tử mồ côi bị điện hạ đem từ bên ngoài trở về, nhưng lại được điện hạ coi trọng, không chỉ thu làm nghĩa muội, còn ở trước mặt hoàng hậu nương nương xin cho nàng phong hào quận chúa.

Như thế, hài tử mồ côi liền biến hóa thành chủ tử, cũng may tính tình an phận, lại bị câm điếc, hạ nhân hầu hạ cũng không dám buông lỏng, mà An Thuận kém chút nữa đã quên sự tồn tại của nàng.

Ngay lúc An Thuận đang do dự có nên để Linh Nhi thử xem thế nào, Ân Vũ đã tiến đến trước mặt Linh Nhi:

- Ân công đã đánh mấy hạ nhân đưa cơm đến đây, ngươi chỉ là tiểu cô nương gầy yếu không cần đi vào góp vui.

Linh Nhi bất an lui về phía sau vài bước, chuyện kia vẫn ảnh hưởng đến nàng, trừ Tiêu Vũ, nàng không có thói quen tiếp cận bất luận kẻ nào.

Ân Vũ sờ sờ đầu, liền hiểu ra:

- Ai nha, ta quên ngươi không biết nói.

Hắn suy nghĩ:

- Ta thay ngươi gọi cửa! Nếu ân công muốn đánh để cho hắn đánh ta là được, ngươi tránh sau lưng ta đi.

Sau đó, không đợi An Thuận phản đối, Ân Vũ đã bước đến trước cửa, dùng sức vỗ vài cái:

- Ân công, Linh Nhi mang cơm cho người.

An Thuận giựt giựt khóe mắt, nghe Ân Vũ gõ cửa, đang suy nghĩ có lẽ ngày mai phải tìm người đến đổi cửa khác, cửa phòng đột nhiên mở ra.

Tiêu Vũ chống tay vào khung cửa, sắc mặt tức giận:

- Ầm ĩ cái gì?

Tuy Ân Vũ vui lòng, nhưng vẫn có chút khiếp sợ bộ dạng của Tiêu Vũ, chỉ có thể hướng sang một bên để lộ Linh Nhi.

Tiêu Vũ vừa thấy Linh Nhi, sắc mặt liền hòa hoãn:

- Linh Nhi, Sao muội tới đây?

Linh Nhi cố hết sức cầm hộp điểm tâm trong tay đưa về phía hắn.

Tiêu Vũ sửng sốt một chút, sau đó tiếp nhận hộp điểm tâm.

- Ca ca sẽ ăn.

Linh Nhi cố chấp lắc đầu, tỏ vẻ bản thân phải nhìn thấy hắn ăn.

Tiêu Vũ nhu nhu thái dương, còn chưa chờ hắn phát hỏa, An Thuận cơ trí tỏ vẻ lui ra, thuận tay kéo luôn Ân Vũ, nha hoàn đang quỳ cũng có nhãn lực liền theo chạy, toàn bộ sân chỉ còn có mắt to trừng mắt nhỏ là Tiêu Vũ cùng Linh Nhi.

Tiêu Vũ thở dài, cầm đôi chiếc đũa gắp một miếng điểm tâm bỏ vào trong miệng.

Linh Nhi liền nở nụ cười, lộ ra lúng đồng tiền ngọt ngào.

Tiêu Vũ nhìn lúm đồng tiền của nàng, có chút xuất thần, nhớ tới Thẩm Yến, không đầu không đuôi nói:

- Linh Nhi, muội nói thử xem, có phải ta luôn làm người khác chán ghét?

Linh Nhi mở to mắt, Tiêu Vũ cười khổ:

- Lúc nên quý trọng lại không biết quý trọng, dù hiện tại muốn bù đắp, thì có ích lợi gì, bọn họ đều đã chết, hiện tại còn sống, cũng không phải là bọn họ.

Tiêu Vũ cảm thấy nếu hiện tại có bầu rượu thì tốt rồi, say một hồi sẽ quên mất việc này, không thèm nghĩ tới kiếp trước kiếp này.

Linh Nhi nhìn hắn, bỗng nhiên há miệng thở dốc, phát ra một chữ khàn khàn:

- Không...

Tiêu Vũ không thể tin hỏi:

- Linh Nhi, muội...Có thể nói...

Linh Nhi mím môi, lại phun ra một chữ:

- Ca...

Tiêu Vũ cảm thấy hốc mắt có chút nóng, hắn không phủ nhận, lúc trước đi cứu Linh Nhi là vì nghĩ tới nữ nhi của hắn, vì bù lại tiếc nuối ở kiếp trước khi không cứu được nữ nhi, cho nên hắn có chút thẹn với Linh Nhi.

Nhưng nếu hắn không cứu được Linh Nhi, có lẽ tiểu cô nương này sẽ chết ở cái nơi sơn trại dơ bẩn kia, hắn cho rằng hắn trùng sinh không hề có ý nghĩa, hắn bồi thường cũng không có ý nghĩa, nhưng đối với Linh Nhi mà nói, hắn trùng sinh hoàn toàn cải biến vận mệnh của nàng.

Ký ức kiếp trước giống như gông xiềng khiến hắn sống khó có thể thở, hắn khắc chế tính tình, đưa ra lựa chọn khác, kết quả càng ngày càng mờ mịt.

Hắn tình nguyện muốn bồi thường cho Thẩm Yến, nhưng hắn lại không biết lúc này Thẩm Yến không cần hắn bồi thường, vì hắn quá vội vàng nên đẩy Thẩm Yến càng ngày càng xa, nếu như thế, sao không thuận theo tự nhiên.

Nghĩ thông suốt Tiêu Vũ không còn rối rắm, hắn cười vỗ vỗ đầu Linh Nhi:

- Cám ơn Linh Nhi.

Tuy Linh Nhi không hiểu, nhưng thấy tâm trạng Tiêu Vũ thoải mái, cũng vui vẻ gật đầu.

Sau ngày đó, Tiêu Vũ không còn cố gắng tiếp cận Thẩm Yến, hắn chuyên tâm nghe Thẩm Linh Quân giảng giáo, Thẩm Linh Quân làm người tiêu sái đi khắp nơi gặp qua nhiều danh sĩ, Tiêu Vũ đi theo hắn quả thật được lợi rất nhiều.

Nhưng vào lúc này, lại xảy ra hai đại sự.

Chuyện thứ nhất, thái tử đã tuyển ra thống lĩnh Trấn Bắc Quân, thình lình thay đổi bất ngờ, chẳng phải Hàng Tiến, mà là giả vệ thống lĩnh Sở Thần Phong.

Chuyện thứ hai chính là Điền Tây Phượng Trì công chúa tạo phản.

Tiêu Vũ nghe được hai sự kiện này, đang uống trà liền phun ra.

Sở Thần Phong lên làm thống lĩnh Trấn Bắc Quân, làm triều dã nghị luận ồn ào, vì so với Hàng Tiến ổn trọng, Sở Thần Phong hoàn toàn tương phản, so với chuyện trở thành thống soái, thì hắn hợp với vai quý công tử ngả ngớn hơn.

Điều khiến Tiêu Vũ giật mình chính là, kiếp trước hoàng huynh tuyển Hàng Tiến, đã xảy ra vấn đề gì?

Về phần Phượng Trì công chúa tạo phản, chuyện này Tiêu Vũ không có giật mình, ở trong trí nhớ của hắn, này chỉ là tiếng sấm to hạt mưa nhỏ, trừ trận này ra còn có chiến thần Hoắc Tương Ly, còn có Đông Bình hầu phủ yên lặng hai mươi năm cũng quật khởi, nhưng chỉ râu ria không đáng nhắc tới.

Nhưng trong triều lại là cuộc thảo luận vấn đề tạo phản tương đối nghiêm trọng.

Phượng Trì công chúa là trưởng nữ của Điền Vương, so với Điền Vương tầm thường vô vi mà nói, Phượng Trì công chúa có dã tâm bừng bừng, ở Điền Tây nữ tử có địa vị thấp kém, nàng lại lấy quyền lực trên tay phụ thân, nắm giữ toàn bộ Điền Tây.

Vị công chúa như vậy lại muốn tạo phản, thật khiến triều dã khiếp sợ trong chốc lát.

Chuyện này đáng lẽ không quan hệ gì tới Tiêu Vũ, nhưng lúc hắn ngàn vạn lần không nghĩ tới, sau khi chiêu đãi Sở Thần Phong xong, hôm sau, hắn lại thu được bái thiếp của Hoắc Tương Ly.

Tiêu Vũ lật qua lật lại, Hoắc Tương Ly tự như thiết họa ngân câu, nét chữ cứng cáp, nhưng nội dung bái thiếp cực kỳ ngắn gọn, trừ chuyện hắn thông báo khi nào đến bái phỏng ra, thì nguyên nhân bái phỏng không hề nhắc tới.

Thật ra lúc Sở Thần Phong tới cửa bái phỏng, khiến Tiêu Vũ có chút chột dạ, cũng đã biết nguyên do, vì Hàng Tiến theo hắn xuất môn một chuyến mới bị mất chức vị này, hắn nghĩ Sở Thần Phong tới đây là nửa thử nửa cảm tạ, khiến Tiêu Vũ rơi vào đường cùng.

Nhưng Hoắc Tương Ly vì ý đồ gì mà đến bái phỏng, Tiêu Vũ thật sự nghĩ không ra.

Hoắc Tương Ly cực kỳ cao lãnh, kiếp trước Tiêu Vũ không thâm giao cùng người này, nhưng cũng có thể xem là người trong trận doanh mà mình thân cận nhất, nhưng đến cuối cùng Tiêu Vũ mới biết hắn lại là người của Tiêu Giác.

Tiêu Vũ suy nghĩ, cảm thấy Sở Thần Phong mới tới cửa bái phỏng, nếu hắn cự tuyệt Hoắc Tương Ly sẽ không ổn, tuy không muốn có quan hệ cùng người này, nhưng cũng không định vô duyên vô cớ đắc tội tới hắn, nên đưa bái thiếp cho An Thuận, để hắn đi an bày.

Tới ngày thứ hai, Hoắc Tương Ly ngồi xe ngựa đơn giản đi tới cửa, nhìn toàn bộ hạ nhân trong vương phủ đều câm như hến, sắc mặt Tiêu Vũ có chút không ổn.

Hoắc Tương Ly nhíu mày, cũng không nói gì.

Tiêu Vũ dẫn hắn vào phòng khách, nói:

- Gia phó phỏng đoán lung tung về ý tứ của bổn vương, nên chậm trễ Hoắc tướng quân.

Hoắc Tương Ly nhìn thoáng qua vài vị gia phó vội vàng đuổi đi nhạc kỹ, trong lòng vừa chuyển, nhưng vẻ mặt vẫn thanh lãnh nói:

- Là Hoắc mỗ vội vàng tới chơi, quấy rầy vương gia.

Tiêu Vũ tính tình chính trực, Hoắc Tương Ly từ nhỏ đã kiệm lời, hai người cũng không am hiểu xã giao, vì vậy Hoắc Tương Ly nói xong câu đó, không khí có vẻ trầm xuống.

Cho đến khi khai yến, Hoắc Tương Ly mới mượn rượu nói:

- Lần này Hoắc mỗ bái phỏng điện hạ, là vì sách luyện trăm ngàn đao.

Tiêu Vũ cười như không cười nói:

- Lời này tướng quân phải nói với Sầm thượng thư mới đúng.

Hoắc Tương Ly nhìn Tiêu Vũ, thấy hắn từ chối cũng không vội:

- Lần này xuất chinh tới Điền Tây, Sầm thượng thư đã chuẩn bị trăm luyện đao, chính là Hoắc mỗ nghe nói, sau khi trăm luyện dao được điện hạ thay đổi, các phương diện đều tốt hơn, nhưng có thể sử dụng trăm luyện đao đã thay đổi hay không, hoàn toàn dựa vào quyết định của điện hạ.

Tiêu Vũ nhìn thẳng vào Hoắc Tương Ly:

- Hoắc tướng quân tai mắt thật linh thông.

Đúng là hắn đã thay đổi trăm luyện đao, tuy Sầm hựu dùng tân kim loại tinh luyện rèn trăm luyện đao, nhưng phải trải qua chiến trường chém giết, mới biết trăm luyện đao cần thay đổi gì đó, mà hắn thay đổi cũng căn cứ vào cái này. Chỉ là người biết chuyện này cũng không nhiều lắm, hắn vẫn chưa báo cáo cho phụ hoàng, dưới cách nhìn của hắn, trăm luyện đao hiện tại đã đủ để ứng phó trận chiến ở Điền Tây, dù sao sau này trong trận Xích Thủy, Hoắc Tương Ly vẫn đại thắng.

Hoắc Tương Ly khẩn cầu nói:

- Quân trang cực kì trọng yếu, Hoắc mỗ mong điện hạ tương trợ.

Tiêu Vũ híp mắt, hỏi:

- Mặc kệ là trăm luyện đao lúc trước hay là trăm luyện đao đã thay đổi, thì phương pháp tinh luyện kim loại đều giống nhau, chênh lệch cực kỳ bé nhỏ, như thế cũng đáng giá để tướng quân đích thân tự mình tới cửa?

Hoắc Tương Ly trầm mặc một chút:

- Là Hoắc mỗ lỗ mãng, thỉnh điện hạ thứ tội.

Sau đó, Hoắc Tương Ly không nhắc lại việc này nữa, hai người xấu hổ ăn dùng xong yến tiệc, Hoắc Tương Ly liền đứng dậy cáo từ.

Nhìn Hoắc Tương Ly vội vã rời đi, Tiêu Vũ có chút khó hiểu:

- Nếu đã vậy, còn cần tới cửa làm chi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.