Ngay lúc Tiêu Vũ giằng co với Đoan Mộc Linh, ngoài cửa truyền đến thanh âm vang vọng:
- Ha ha ha, nói rất đúng.
Hai người cùng nhìn ra cửa, Hàng Tiến xấu hổ đứng ở nơi đó, bên cạnh hắn, là Ân Vũ đang cõng một lão nhân râu bạc.
Lão nhân linh hoạt từ trên lưng Ân Vũ nhảy xuống, vừa đi vừa vuốt râu:
- Ôm nàng trở về phòng, sai người nấu nước nóng, càng nhiều càng tốt.
Sau khi an bài Thẩm Yến xong, Tiêu Vũ mới biết thân phận của lão nhân này, hắn là thần y nổi tiếng ở Cửu Nguyên quận, nhân xưng Diêm Vô Thu.
Diêm Vô Thu có y thuật cao siêu, nhưng tính khí rất quái dị, tuy Hàng Tiến đã sớm tìm được hắn lại chậm chạp không thể mang hắn đến, cho đến khi đi cùng Ân Vũ, không thể nhịn được nữa, trực tiếp cõng hắn trên lưng, cho nên mới mang hắn đến đây.
Hàng Tiến cùng Ân Vũ đều phong trần mệt mỏi, sau khi đem mọi chuyện nói rõ ràng, liền đi nghỉ ngơi.
Diêm Vô Thu tinh thần sáng láng, dùng ngân châm tạm thời giúp Thẩm Yến ngừng đau đớn, rồi vô cùng cảm thấy hứng thú lôi kéo Đoan Mộc Linh nói chuyện.
- Tiểu tử, lúc nãy ngươi nói này đó là có người nói cho ngươi biết, hay là ngươi đoán?
Đoan Mộc Linh thành thật trả lời:
- Ta từng thấy người bị trúng vu thuật, đều do người thi thuật giải thuật, nếu không sẽ không có ai có thể sống sót.
Tiêu Vũ trợn mắt nhìn hắn, Đoan Mộc Linh có chút chột dạ:
- Lúc đó vì muốn sống sót, cho nên mới nói như vậy, nhưng...Nhưng ta thật tâm muốn cứu nàng!
Tiêu Vũ nắm tay thật chặt, chịu đựng không đánh hắn, Diêm Vô Thu tò mò hỏi:
- Vậy ngươi định cứu nàng thế nào?
- Ta từng thấy người trúng vu thuật, trùng theo huyết mạch chạy thẳng về tâm, ta thấy thời gian Nguyên Nương trúng vu thuật cũng không lâu, tất nhiên trùng còn bám vào huyết mạch, chỉ cần tìm đúng vị trí, là có thể lấy trùng ra ngoài.
- Tiểu tử, ngươi có biết, trùng kia chỉ như sợi tóc, ngươi làm như thế nào để tìm vị trí của nó?
Đoan Mộc Linh do dự một chút:
- Tuy trùng nhỏ, nhưng cũng là một sinh mệnh, nó có nhịp đập khác con người, chỉ cần cẩn thận cảm thụ, là có thể cảm nhận được.
Diêm Vô Thu kinh hỉ nói:
- Ngươi có thể cảm nhận được?
Đoan Mộc Linh gật đầu.
Diêm Vô Thu cười ha ha:
- Thiên tài! Thiên tài a! Ta Diêm Vô Thu một thân y thuật vốn nghĩ rằng sẽ không có ai truyền thừa, không thể ngờ được, đúng là liễu ám hoa minh, phong hồi lộ chuyển a!
( Yul: “Liễu ám hoa minh, phong hồi chuyển lộ” nghĩa là khi trước mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng mới tốt đẹp hơn, cũng tựa như trong hoàn cảnh khốn khó mà tìm thấy được lối thoát thênh thang.)
Hắn giữ chặt tay Đoan Mộc Linh:
- Tiểu tử, ngươi có nguyện ý làm đệ tử của ta?
Đoan Mộc Linh ngẩn người.
Tiêu Vũ nhẫn nại nửa ngày, vì lo lắng cho Thẩm Yến, không mở miệng không được, nói:
- Mạng người quan trọng, cứu người xong, các ngươi hãy tiếp tục thảo luận vấn đề bái sư thu đồ đệ được không!
Diêm Vô Thu nghe vậy, vỗ đầu nói:
- Đúng a! Cứu người trước, cứu người trước! Để ta nhìn xem bản lĩnh của ngươi.
Có lẽ vì có người kế tục, nên tâm tình khoái trá không so đo thái độ với Tiêu Vũ.
Vài hộ vệ nâng thùng nước ấm vào phòng, Diêm Vô Thu sai Tiêu Vũ ôm Thẩm Yến bỏ vào thùng nước ấm.
Tiêu Vũ chần chờ:
- Đây là vì sao?
Diêm Vô Thu không kiên nhẫn trừng mắt liếc hắn một cái, chỉ vào Đoan Mộc Linh nói:
- Ngươi làm đi.
Đoan Mộc Linh không chút do dự đi tới bên giường, lại bị Tiêu Vũ giận dữ quát:
- Cút!
Hắn không cam không nguyện nhìn Tiêu Vũ ôm Thẩm Yến bỏ vào trong thùng nước.
Ở Điền Tây nhiệt độ không khí còn cao hơn Sóc Kinh rất nhiều, cho nên người bên này ăn mặc tương đối mỏng manh, Thẩm Yến bị nước thấm y phục dính vào người.
Tuy nàng còn chưa trưởng thành, nhưng đường cong yểu điệu đã ẩn hiện, một giọt mồ hôi chảy xuống cổ trắng nõn, như ẩn như hiện chảy xuống xương quai xanh.
Tiêu Vũ ánh mắt sâu thẳm, nhưng nhìn phía sau là một già một trẻ, chỉ có thể nhịn xuống khinh niệm, kéo khăn tắm, che thân thể Thẩm Yến lại.
Diêm Vô Thu không để ý đến hắn, quay người hỏi Đoan Mộc Linh:
- Ngươi có biết vì sao phải bỏ nàng vào trong nước ấm?
Đoan Mộc Linh cẩn thận nói:
- Vì Tam Hoa Trùng ưa nóng, độ nóng quá cao sẽ khiến chúng lười biếng hoạt động, chúng ta sẽ dễ dàng tìm đúng vị trí của nó.
Diêm Vô Thu vừa lòng gật đầu.
Đợi nước nóng huân hồng khuôn mặt của Thẩm Yến, Diêm Vô Thu đi tới, kéo tay nàng ra, trên cánh tay tuyết trắng bị một mảnh bọt nước lớn nhỏ, nhìn rất ghê người.
Diêm Vô Thu làm như không thấy, sau khi nhắm mắt chẩn mạch, mới bảo Đoan Mộc Linh tiến lên, để hắn đi tìm vị trí của Tam Hoa Trùng.
Tiêu Vũ đứng bên cạnh tức giận đến hai mắt muốn phun lửa lại không thể làm gì, chỉ có thể dùng ánh mắt lăng trì Đoan Mộc Linh.
Loại trình độ này hoàn toàn không ảnh hưởng tới Đoan Mộc Linh, hắn đi tới bên dục dũng, đặt ngón tay lên cổ tay của Thẩm Yến, sau đó một tấc một tấc ấn đi lên, cuối cùng, ở vị trí cách khuỷa tay của Thẩm Yến khoảng ba tấc thì ngừng lại.
Diêm Vô Thu gật đầu, rút ra một ngân châm, nhanh chóng ở vị trí kia đâm châm xuống, bảy ngân châm như một lao tù, khóa vị trí kia lại.
Đoan Mộc Linh đưa tiểu đao qua, Diêm Vô Thu theo vị trí của huyết mạch cắt một đường, máu tươi chảy ra.
Tiêu Vũ đứng yên một bên.
Không phải hắn sợ huyết, ở trên chiến trường nhiều lần chém giết, bị thương như ăn cơm bữa. Trên người hắn mỗi một vết sẹo còn nghiêm trọng hơn vết thương của Thẩm Yến rất nhiều, dù bị trọng thương hắn vẫn có thể cười đùa, nhưng nhìn Thẩm Yến chảy máu, trong nháy mắt, đầu óc trống rỗng, không biết nên phản ứng như thế nào.
Cũng may Diêm Vô Thu không phụ danh tiếng, xuống tay vừa nhanh lại vừa chuẩn, giống như tiểu đao kia vừa cắt qua làn da trong nháy mắt, ngân châm liền xâm nhập vào miệng vết thương, nhẹ nhàng run lên, như rút ra một sợi tơ tầm thường đặt lên mâm sứ.
Diêm Vô Thu thu châm lại, băng bó vết thương cho Thẩm Yến, rồi mới thở phào nhẹ nhõm, ý bảo bọn họ sai nha hoàn nữ tiến vào giúp Thẩm Yến thay y phục.
Đoan Mộc Linh bưng mâm sứ đi ra ngoài. Ba người vây quanh con trùng màu trắng còn đang mấp máy, tuy trùng dài nhỏ, nhưng trên người đã có ba loại nhan sắc vàng nâu trắng.
Tiêu Vũ lộ ra biểu cảm chán ghét:
- Đây gọi là Tam Hoa Trùng?
Diêm Vô Thu gật đầu, dùng ngân châm khảy lộng trùng, thanh âm nghi hoặc:
- Này trùng...
Hai người chăm chú nhìn hắn, Diêm Vô Thu buông ngân châm:
- Tuy trùng này là Tam Hoa Trùng, nhưng không phải ấu trùng mà đã thành trùng.
Hắn thở dài:
- Tiểu cô nương này cũng thật quật cường, đau đớn như vậy vẫn có thể nhịn được.
Nghe hắn giải thích xong, Tiêu Vũ giận không thể át, hận không thể lập tức tìm Mi Cô phanh ra tám mảnh.
Diêm Vô Thu nói:
- Tuy trùng đã được lấy ra, nhưng người đã bị tổn thương nguyên khí, phải nghỉ ngơi một đoạn thời gian, dùng dược bổ bồi bổ thân thể.
Tiêu Vũ ghi nhớ, định sai người đi chuẩn bị.
Đột nhiên Đoan Mộc Linh quỳ xuống, nói:
- Xin tiên sinh thu ta làm đồ đệ.
Diêm Vô Thu gật đầu:
- Ta xác thực cảm thấy ngươi là người tài, nhưng ta vẫn muốn biết nguyên nhân.
Đoan Mộc Linh nắm chặt nắm tay:
- Ta muốn cứu Nguyên Nương, mà ta bản sự không đủ suýt nữa đã hại nàng, ta muốn học y thuật, nếu sau này gặp phải chuyện như vậy, ta có thể cứu nàng ra khỏi nguy nan.
Tiêu Vũ đen mặt:
- Sau này Nguyên Nương sẽ an bình, ngươi bớt miệng quạ đen đi.
Đoan Mộc Linh cười lạnh nói:
- Dù vu thuật ở Điền Tây cực kì có tiếng, nhưng thật sự sử dụng lên người khác là cực nhỏ, Nguyên Nương ở Sóc Kinh cách xa Điền Tây, hai nơi không hề liên quan, sao có thể bị người buộc đến Điền Tây, còn hạ vu thuật ngoan độc như thế, nghĩ tới nghĩ lui, nếu không phải vì ngươi, sao nàng có thể chịu khổ như vậy?
Tâm của Tiêu Vũ như chìm vào đáy cốc, hắn từng hỏi Thẩm Yến lúc bị bắt trói, mặc kệ là vì sao, nàng cũng không đáng giá bị người bắt từ Sóc Kinh đến đây, nếu đúng như lời Đoan Mộc Linh đã nói, Thẩm Yến vì hắn mới gặp tai bay vạ gió, vậy...
Sắc mặt của hắn trở nên tái nhợt, bàn tay nắm chặt thành quyền.
Đoan Mộc Linh đâu thèm quan tâm trong lòng Tiêu Vũ đang nghĩ cái gì, hắn chỉ nhìn Diêm Vô Thu.
Diêm Vô Thu gật đầu:
- Cũng thẳng thắn thành khẩn, không mượn cớ vì nhân nghĩa nhân gian, ngươi vì nàng mới muốn bái ta làm sư, vậy chờ thân thể nàng tốt hơn, chúng ta sẽ rời đi.
Đoan Mộc Linh vui vô cùng, vội vàng dập đầu hạ bái:
- Đa tạ sư phụ!
Tiêu Vũ vừa buồn bực lại vừa tức giận, chỉ là liên quan đến thân thể của Thẩm Yến, hắn chỉ có thể nghẹn giận:
- Phiền toái nhị vị.
- Ta xem Nguyên Nương như muội muội, thân thể của nàng ta sẽ thay nàng điều trị, không cần ngươi lo lắng.
Đoan Mộc Linh cố ý chọc giận hắn.
Tiêu Vũ thật muốn đấm một quyền vào mặt hắn, nhưng vì Thẩm Yến, đành cường ngạnh nuốt xuống, trong lòng nghĩ chờ Thẩm Yến khỏe lại, lúc đó sẽ cho cái tên lưỡng cực đáng chết này biết vì sao má lại hồng!
Hai người không ai nhường ai canh giữ trước cửa phòng của Thẩm Yến, Diêm Vô thu không có hứng thú nhìn hai người trẻ tuổi tranh giành tình nhân, vẫy vẫy tay rời đi.
Thẩm Yến ngủ suốt hai ngày, Tiêu Vũ tâm không cam tình không nguyện rời đi, chỉ còn lại Đoan Mộc Linh đứng canh ngoài cửa. Nghe nha hoàn nói Thẩm Yến đã thanh tỉnh, hắn vội chạy tới.
Thẩm Yến tựa vào đầu giường, sắc mặt tái nhợt suy nhược, nàng thấy Đoan Mộc Linh tới, tươi cười nhợt nhạt, nói:
- A linh, vất vả ngươi.
Đoan Mộc Linh cảm giác nàng sa sút, giải thích nói:
- Hôm qua Tiêu Vũ thủ ngươi cả đêm, sáng nay mới rời phủ.
Thẩm Yến nghe vậy, miễn cưỡng cười nói:
- Ta nào có hỏi hắn?
Đoan Mộc Linh bắt chéo chân, giả bộ thành một người từng trải sự đời:
- Ngươi ngoài miệng chưa nói, nhưng trong lòng lại nghĩ như vậy a!
Hắn chép miệng nói:
- Tuy tên kia mọi mặt đều đáng ghét, nhưng ta cảm thấy hắn đối với ngươi cũng thật tâm, hiện tại xem ra, ngươi cũng không phải không có cảm giác với hắn, tiểu cô nương không cần thẹn thùng, nói cùng ca ca đi, ngươi có suy nghĩ thế nào?
Hắn còn nghĩ rằng Thẩm Yến sẽ thẹn thùng tức giận, không ngờ sắc mặt nàng càng trở nên trắng bệch, ánh mắt lộ ra kháng cự.