- Ngươi tin có kiếp trước kiếp này sao?
Thẩm Yến đột nhiên hỏi.
Đoan Mộc Linh sửng sốt, sau đó lắc đầu.
- Lúc trước ta cũng không tin.
Thẩm Yến nói:
- Lúc nhỏ phụ thân ta dạy ta, đã ra quyết định tuyệt đối không hối hận, cho nên dù quyết định này là sai, ta cũng sẽ không chút do dự mà hoàn thành.
Nàng thấy Đoan Mộc Linh lộ ra biểu cảm không cho là đúng, khẽ cười mỉm:
- Cho nên ta hâm mộ A Linh đối nhân xử thế, vĩnh viễn tùy tâm mà làm, sai lầm sẽ sửa, không giống ta luôn ngoan cố.
Đoan Mộc Linh ngượng ngùng gãi đầu:
- Ta sinh tồn nơi phố phường, không có nguyên tắc không có quy củ, không có gì hay mà ngươi phải hâm mộ.
Thẩm Yến thở dài, từ lúc trọng sinh tới nay trong lòng nàng luôn nặng nề. Giữa khuya tỉnh mộng nàng luôn suy nghĩ đủ loại chuyện phát sinh ở kiếp trước, luôn lạnh thấu lưng, từ lúc nhận ra Tiêu Vũ cũng trọng sinh, hơn nữa còn ôm tình cảm không nên có, loại nặng nề này lại hóa thành sợ hãi.
Kiếp trước trải qua hết thảy, nàng cũng không hối hận, chỉ là cơ hội đặt ngay trước mặt, nàng vẫn khiếp sợ, khiến nàng kháng cự tiếp cận cùng Tiêu Vũ. Vì ký ức như bóng ma, mà nàng không có cách nào chia sẻ áp lực này với bất cứ ai.
Đoan Mộc Linh xuất hiện giống như lối ra duy nhất, nàng mới gặp người này cũng cảm thấy thân thiết, không phải quan hệ nam nữ. Dù hắn có quá khứ bi thảm, nhưng như lời hắn nói, không hề có nguyên tắc không có quy củ, vẫn sống thoải mái tự tại.
Nàng nhìn Đoan Mộc Linh nói:
- A Linh, ta tính tình như vậy, sợ nhất chính là chọn sai đường. Có vài thứ là độc dược mĩ vị, ta đã chọn sai một lần, dù có thể may mắn không chết, cũng không dám giẫm lên vết xe đổ.
_____________________________
Có lẽ là vì đau lòng Thẩm Yến chịu tội thân xác, hoặc là bắt đầu hoài nghi động cơ khiến Mi Cô bắt cóc Thẩm Yến, Tiêu Vũ đã thoát khỏi suy nghĩ lúc trước là sống không lý tưởng không phân tranh, lúc này ở trên chiến trường hắn dốc toàn lực ứng phó.
Hoắc Tương Ly cũng cảm thấy hắn thay đổi, chỉ trong một đoạn thời gian, chiến tích bỗng nhiên trở nên dễ nhìn hơn rất nhiều, lúc báo chiến báo cũng có tên Cẩm Thân vương Tiêu Vũ.
Lúc này Tiêu Vũ đang truy kích địch, cũng dần dần phát hiện một chút không thích hợp. Cho đến khi ở một lần chiến dịch, vậy mà ngoài ý muốn bắt được vài tù binh, mà trong đám tù binh này lại có một người quen.
Trong địa lao Quận Trưởng phủ, một nữ nhân bị xiềng xích quấn quanh thân, mình đầy thương tích, vết máu loang lổ, đầu cúi xuống, như đã ngất đi.
Tiêu Vũ sai người lấy nước hắt nàng tỉnh lại, đối phương ho khan một tiếng, chậm rãi ngẩng đầu, đầu tóc tán loạn lộ ra nửa gương mặt...Chính là Mi Cô.
Cây đuốc chiếu rọi gương mặt nàng, khuôn mặt kia vốn phong tình vạn chủng lại vì vết thương mà trở nên cực kỳ đáng sợ, mang theo huyết sắc từng giọt rơi xuống, nện xuống phiến đá, phát ra thanh âm tí tách.
Sắc mặt Tiêu Vũ không biểu cảm, nhìn nàng:
- Mi Cô, bổn vương kính nể ngươi xương cốt cứng rắn, nhưng cứng rắn cũng có giới hạn, ngươi chỉ là thủ hạ của Phượng Trì công chúa không khác gì là một quân cờ, ngươi trung tâm có tác dụng sao? Nếu ngươi nói thật, bổn vương sẽ cho ngươi thống khoái, cho ngươi toàn thi.
Mi Cô khẽ cong khéo môi, đứt quãng nói:
- Cẩm Thân vương điện hạ không phải là... Khụ khụ...Muốn biết ta vì sao...Khụ khụ...Muốn bắt tiểu tình nhân của ngươi...
Sắc mặt Tiêu Vũ trở nên rất khó xem.
Mi Cô lại cười to nói:
- Ha ha... Điện hạ, ngươi nói... Khụ khụ...Một tiểu cô nương ta bắt nàng làm chi, đương nhiên là vì... Khụ khụ...Điện hạ a...
Tiêu Vũ kéo cổ áo Mi Cô, hung tợn nói:
- Sao các ngươi có thể biết...Không đúng, khi đó ta thậm chí không hề có ý muốn xuất chinh.
Khuôn mặt Mi Cô vì hít thở không thông mà trở nên vặn vẹo, nàng vẫn giãy dụa nói:
- Điện hạ... Ngươi nói ta là quân cờ... Còn ngươi không phải sao...
Tiêu Vũ bị lời này chấn kinh rồi, không tự chủ được lui lại mấy bước, Hàng Tiến quát:
- Ngươi bớt nói hưu nói vượn.
Mi Cô ho khan, vừa ho vừa cười to, nhưng dần dần tiếng cười chậm rãi suy sụp.
Hàng Tiến cảm thấy không đúng, vội bóp miệng nàng, Mi cô đã sớm cắn nát độc dược trong miệng, khóe miệng trào ra máu đen, đã không còn hơi thở.
Hàng Tiến ảo não thu tay, thấy sắc mặt Tiêu Vũ không ổn, vội vàng nói:
- Điện hạ không nên nghe nàng nói bừa, nàng đã sớm giấu độc trong răng, qua nhiều ngày mới nói ra lời nói này đó nhiễu loạn nhân tâm, rồi tự sát, có thể thấy nàng tâm tư ngoan độc. Điện hạ đừng bị nàng lừa!
Sắc mặt Tiêu Vũ nhìn không ra hỉ giận, chỉ phất tay nói:
- Các tù binh khác có thể cung khai?
Tuy Hàng Tiến lo lắng, nhưng vẫn nói theo sự thật:
- Phần lớn tù binh đã cung khai, chỉ là...
Tiêu Vũ không để ý đến Hàng Tiến muốn nói lại thôi, hắn nói:
- Đem lời khai lại đây.
Hàng Tiến rút ra mấy tờ lời khai trong tay áo, lại nói:
- Này đó đều là một ít binh lính bình thường, lời khai cũng không có gì hữu dụng.
Tiêu Vũ nhanh chóng xem qua mấy tờ lời khai, mày nhíu chặt, như lời Hàng Tiến nói, lời khai này đó đều rất thông thường, cũng không có gì hữu dụng.
Tiêu Vũ lại hỏi:
- Lúc đó còn có mấy người đi cùng Mi Cô đều bị bắt, bọn họ đã cung khai?
Hàng Tiến lắc đầu:
- Vẫn chưa.
Tiêu Vũ còn muốn hỏi gì đó, đột nhiên một cai ngục sốt ruột vội hoảng chạy tới:
- Điện hạ! Điện hạ! Mấy phạm nhân kia đều đã chết!
Tiêu Vũ cùng Hàng Tiến đi tới nơi giam giữ, đã có người nghiệm qua thi thể, cũng nghĩ mãi không xong. Vài người này đều chết trước mặt người khác, hơn nữa tướng tử vong rất đáng sợ, toàn thân lại không tìm thấy vết thương.
Vì không thể nề hà, Hàng Tiến chỉ có thể đi thỉnh Diêm Vô Thu lại xem, Diêm Vô Thu vây quanh mấy cổ thi thể vài vòng, lại tinh tế kiểm tra một lần, mới thu tay:
- Mấy người này đều bị cổ trùng khống chế, vì mẫu trùng đã tử vong, cho nên bọn họ cũng chết theo.
- Cổ?
Cổ thuật đến từ Miêu Cương, nhưng từ một trăm năm trước người Miêu đã bị Đại Chu diệt vong, một môn tà thuật như vậy đã biến mất trong lịch sử sông dài, trừ một ít văn hiến còn ghi lại, trong hiện thực cổ thuật đã sớm thất truyền.
Nghe là cổ thuật, tất cả mọi người đều khiếp sợ, nhưng không ai như Tiêu Vũ nội tâm bốn bề dậy sóng.
Trong trí nhớ của Tiêu Vũ, kiếp trước cổ thuật cũng không hoàn toàn thất truyền, thậm chí sau này còn nhấc lên một trận tinh phong huyết vũ ở Sóc Kinh, hắn không ngờ kiếp này lại nhìn thấy loại tà thuật này sớm như vậy.
Hàng Tiến nói:
- Xem ra người Miêu cũng không hoàn toàn bị tiêu diệt, bọn họ đầu phục Điền Tây.
- Không, phải nói là bọn họ đầu phục Phượng Trì công chúa.
Tiêu Vũ như nghĩ tới gì đó, một lần nữa nhìn lại những tờ lời khai, càng xem mày càng nhíu chặt.
- Điện hạ?
Tiêu Vũ nói:
- Đi, lại đi cung khai một lần nữa.
Sau khi thẩm vấn vài tù binh, Tiêu Vũ đã nghiệm chứng suy nghĩ trong lòng, hắn không nhịn được, đẩy ra cửa thư phòng của Hoắc Tương Ly, mang theo tức giận mà tiến vào.
Hoắc Tương Ly đang viết chiến báo, biết hắn tiến vào cũng không ngẩng đầu.
Tiêu Vũ đập tay lên mặt bàn, mọi thứ trên bàn đều chấn động, vài giọt mặc ( mực) văng lên mặt giấy.
Hoắc Tương Ly dừng bút, ngẩng đầu nói:
- Cẩm Thân vương điện hạ có việc gì sao?
Tiêu Vũ giận dữ cười:
- Xem ra ta bị Hoắc tướng quân lừa còn chẳng hay?
- Bản tướng không rõ, thỉnh điện hạ nói rõ.
Tiêu Vũ đem một chồng lời khai đập lên bàn, lạnh lùng nói:
- Vậy thỉnh Hoắc tướng quân nhìn cho kỹ.
Hoắc Tương Ly liếc mắt một cái, mày chậm rãi nhăn lại:
- Điện hạ có ý gì?
Tiêu Vũ thấy Hoắc Tương Ly còn giả ngu, cười lạnh một tiếng:
- Hoắc tướng quân không nhận được chữ sao? Lúc trước ta còn thấy kỳ quái, vì sao mỗi lần quân đội Điền Tây chỉ phái vài tiểu quân đội tập kích quấy rối, lại không chịu nhất kích, mà ngươi mỗi lần đều chỉ đánh đuổi chứ không truy kích, thì ra là ngay từ đầu đã muốn hòa đàm?
Trong mắt Hoắc Tương Ly lộ ra ngạc nhiên, hắn chưa từng che lấp ý đồ, nhưng không ngờ mới có vài ngày ngắn ngủn, Tiêu Vũ đã phát hiện.
Tiêu Vũ thấy Hoắc Tương Ly không nói gì, nói tiếp:
- Hoắc tướng quân... Là người của hoàng huynh.
Sắc mặt Hoắc Tương Ly lộ ra kinh hãi, đột nhiên đứng lên, lạnh lùng nói:
- Điện hạ lời này có ý gì?
Tiêu Vũ lộ ra tươi cười, thong dong ngồi xuống:
- Hoắc tướng quân giải thích một chút đi!
Nếu hắn chỉ hỏi vấn đề truy kích hoặc là hoà đàm, Hoắc Tương Ly đã sớm chuẩn bị lời đáp, nhưng Tiêu Vũ bất thình lình ra nhất chiêu, khiến hắn tạm thời không thể chống đỡ. Hắn không biết đã lộ ra sơ hở từ đâu, cũng không thể ngây ngốc hỏi Tiêu Vũ, chỉ có thể trầm mặc.
Tiêu Vũ cũng không nóng nảy, lúc trước Hoắc Tương Ly tỏ thái độ đã biểu lộ thân phận của hắn, dù hiện tại hắn có phản bác, cũng không làm nên chuyện gì, hắn tất nhiên sẽ chọn cách trả lời Tiêu Vũ.
Hoắc Tương Ly bất đắc dĩ thở dài:
- Điện hạ muốn ta giải thích cái gì?
- Hãy giải thích một chút, vì sao Phượng Trì công chúa phải diễn trận này, mà các ngươi, đã đáp ứng điều kiện gì?
Điều này cũng là vấn đề khiến Tiêu Vũ nghĩ mãi không ra, nếu thật sự là Phượng Trì công chúa cùng hoàng huynh cùng diễn một tuồng kịch, mục đích là vì muốn ngăn Ninh Quốc công cướp đoạt binh quyền, như vậy mục đích của Phượng Trì là gì?
Hoắc Tương Ly đã bại lộ thân phận, cũng không giấu diếm nữa, hắn sảng khoái trả lời:
- Phượng Trì công chúa lựa chọn khai chiến, là vì đây là lựa chọn tốt nhất, nàng rất rõ ràng, trước mắt mà nói, triều đình cũng không muốn khai chiến, trận chiến dịch này đánh tới cuối cùng có thể như nàng mong muốn tiến hành hoà đàm, mà lúc này, nàng nắm giữ lợi thế chủ động so với cúi đầu xưng thần thì tốt hơn rất nhiều.
Nghe xong lời giải thích, Tiêu Vũ như hiểu ra một ít, nhưng lại càng thêm mơ hồ, nếu thật là như vậy, sau này trận Xích Thủy đã xảy ra chuyện gì? Chiến tích kia không phải giả.
Hoắc Tương Ly như hiểu suy nghĩ trong lòng hắn, lại nói tiếp:
- Ninh Quốc Công cũng biết nguyên nhân này, mới đồng ý cho ta có lập trường trung lập làm người xuất chiến, nhưng điện hạ...
Giữa mày lộ ra một tia chiến ý cuồng nhiệt:
- Người cảm thấy thái tử điện hạ thật dự là người dễ dàng bị người khác áp chế?
P/s: Chương tặng.
Chỉ đăng chương mới khi đủ 100vote. Yêu các nàng❤❤❤