Khủng Bố Cao Hiệu

Chương 143: Chương 143: Cảnh báo của ông bác da đen




Dịch giả: Accel

*Boom nhẹ:D Định up sớm mà dính mấy kèo ăn nhậu ngày Tết:v*

Cạch!

Cửa xe đen kịt mở ra một người mặc đồ đen nhảy xuống.

“Cuối cùng ông cũng tới rồi. Nhanh làm việc đi“. Một cảnh sát chịu trách nhiệm phong tỏa hiện trường nói với ông bác da đen. Ông ta huýt sáo, tùy ý liếc người cảnh sát, đôi mắt đen chuyển động, thu hết tất cả sự vật xung quanh vào trong mắt, vừa huýt sáo vừa lấy xe đẩy và bọc đựng xác từ trong xe ra.

Lúc ông ta đi ngang qua một người da đen liền nghe được một tiếng mắng chửi: “Lại là ngoài ý muốn?! Lại là ngoài ý muốn?! Điều này... Căn bản là không thể! Một, hai lần, ba lần... Bây giờ là lần thứ mấy? Đến cùng là xảy ra chuyện gì?“. Người kia nói xong liền quăng văn kiện trong tay ra, giấy bay đầy trời. Một đám đặc vụ mặc thường phục chỉ có thể cúi đầu, không dám thở mạnh một cái.

Thanh tra da đen Bullock thật sự là buồn bực muốn nổi điên! Ông ta cảm thấy nếu như mình không phát tiết một chút có lẽ sẽ sắp phải vào bệnh viện tâm thần thật. Vì vậy, ông ra rút ra một điếu thuốc. Nhưng mà, ông ta chưa kịp đốt lên, một bàn tay còn đen hơn tay ông ta duỗi tới, nhẹ nhàng kẹp lấy điếu thuốc trên đôi môi sậm màu lấy xuống.

“Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe“. Giọng nói trầm trầm khàn khàn lại mang theo một chút hài hước vàng lên: “Hơn nữa, nhân sinh vô thường, lúc nào cũng có thể gặp chuyện ngoài ý muốn“. Nói xong, ông bác da đen đặt điếu thuốc lên trên tai Bullock: “Chúc ông may mắn“. Ông ta lại huýt sáo, đẩy xe đến chỗ xác của chiếc trực thăng cách đó không xa. Chỗ đó thực sự có thi thể chờ ông ta thu liễm.

Thanh tra da đen Bullock sững sờ lấy điếu thuốc trên tai xuống, hai ngón tay kẹp lấy nhìn nhìn, sau đó nhún vai, đặt lại vào trong hộp thuốc: “Nói đúng, hút thuốc lá có hại cho sức khỏe“. Sau đó nói với đám đặc vụ: “Các ngươi còn ở nơi này làm gì? Muốn ta mời các ngươi đi uống cafe sao? Còn không mau đi làm việc!“. Bullock lúc này đây đã không ngăn được cơn giận của mình nữa: “Mặt khác, toàn lực tìm kiếm tung tích đám du học sinh Trung Quốc kia. Ta có việc cần nhờ bọn họ“.

Một, hai, ba, tổng cộng ba thi thể, tử trạng thê thảm, khóa kéo của chiếc bọc đựng xác kéo lại, cuộc sống của bọn họ trên cõi đời này, vô luân là đẹp hay xấu, thiện hay ác, giàu hay nghèo, tất cả rồi cũng biến thành số không!

Ngay tại thời điểm ông bác da đen để tay lên cửa sau của chiếc xe muốn đóng lại, ông ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn về một hướng khác. Huýt sáo, tựa hồ tấu lên một khúc nhạc buồn cho người chết vì tai nạn, lắc đầu: “Lại có việc phải làm...“.

Thanh tra da đen Bullock cách đó không xa đột nhiên lại nhận được một cuộc điện thoại báo cảnh sát: “Cái gì!? Được! Tôi đến ngay!“.

-----------

Theo kịch bản trong phim, anh chàng da đen Nathan vốn phải chết. Hăn tranh chấp cãi nhau với đốc công Roy, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn nên bỏ dở cuộc cãi lộn. Nhưng đốc công Roy dữ dằn cộc tính không hề để một sinh viên đại học như Nathan vào mắt, vẫn còn muốn dạy dỗ hắn một phen. Chẳng qua là, thời điểm bọn họ đang tranh chấp, một chiếc móc sắt lớn trên đỉnh đầu đột nhiên rớt xuống. Không biết Nathan nghĩ như thế nào, hắn liền đẩy Roy một cái, chiếc móc sắt không nên lên đầu hai người nhưng lại đập vào lưới sắt dưới chân họ. Nathan không có chuyện gì, Roy lại rớt xuống sau đó mắc lại trên móc sắt như cá mắc câu. Móc câu xuyên qua cằm trồi ra từ đỉnh đầu ông ta, tử trạng thê thảm dị thường. Anh chàng da đen Nathan vì thế mà thoat chết. Giống như... đốc công Roy đã thay thế vị trí tử vong của Nathan... Vì thế nên hắn được sống?

Tiếp theo, Sam và Molley cùng với Peter vẻ mặt chán chường thêm chút điên điển xuất hiẹn. Mà Peter liền chộp lấy Nathan hỏi khôg ngừng, ép hỏi xem có phải hắn cố ý giết Roy để ông ta thay thế hắn hay không. Nathan hiển nhiên là rất bối rối, đầu óc mơ hồ liền thừa nhận, hắn đúng có một chút cố ý!

(ND: Vì ông bác da đen đã từng nói với các nhân vật này là “giết người trả nợ” nên bọn họ đều nghĩ chỉ cần giết một người nào đó bất kỳ thì người đó sẽ thay thế cho mình)

Peter ngày càng cảm thấy, giết chết người khác có thể thay thế cho mình, chính mình có thể thoát khỏi thiết kế của Tử Thần! Nhân vật chính Sam hiển nhiên không đồng ý với quan điểm với Peter. Sau đó, mọi người lại nói đến người tử vong tiếp theo, đến lượt thủ trưởng Dennis hói đầu!

(ND: Các nhân vật đều chết theo thứ tự giống như khi họ đi qua cây cầu trong giấc mơ của Sam nên đám nhân vật biết thứ tự người chết, sau Nathan là đến Dennis)

Đằng sau một cỗ máy lớn cách đó không xa, đám Doãn Khoáng, Lê Sương Mộc đang nhìn cuộc nói chuyện giữa các nhân vật trong phim, đồng thời bàn coi chút nữa ai cứu người. Lê Sương Mộc nói: “Để cho Đường Nhu Ngữ đi, cô ấy am hiểu ám khí lại cường hóa dị năng phong hệ, cứu thủ trưởng Dennis hói đầu kia chỉ có cô ấy hợp nhất.

Mọi người nhìn Đường Nhu Ngữ, Doãn Khoáng nói: “Không có vấn đề“.

Ngụy Minh lại tò mò nói: “Bạn học Đường còn có thể chơi ám khí? Bạch Lục cười nói: “Ha ha, cái này ngươi không biết đâu. Đường mỹ nữ người ta đường đường chính là đại tiểu thư Đường gia, ám khí là nghề của nàng“.

“Cái gì đường, kẹo hay sao?“. Ngụy Minh chỉ là người bình thường, tất nhiên đến họ Đường và ám khí có ý nghĩa gì.

Đương nhiên, có lẽ hắn đã nghe qua Đường Môn, cũng biết ám khí Đường Môn, nhưng đó là trong tiểu thuyết a.

Bạch Lục cười nói: “Ha ha, đợi chút nữa mở to mắt ra mà nhìn“.

Lúc này, Phan Long Đào vẫn một mực yên lặng lên tiếng: “Tôi... Tôi đột nhiên cảm thấy chỗ này rất không an toàn...“. Lê Sương Mộc nhìn về phía hắn, hỏi: “Có phải cậu... phát hiện ra cái gì không?“.

Phan Long Đào nói: “Không có. Tôi chỉ có một loại trực giác“.

Doãn Khoáng hỏi: “Cảm giác của cậu là bao nhiêu?“.

Phan Long Đào trả lời: “Chỉ số cảm giác cơ bản của tôi không cao, chỉ có 10 điểm. Nhưng mà kỹ năng đứng đầu của tôi là kỹ năng bị động “Cảm Giác Tai Nạn“. Hiệu quả là cộng thêm 5 điểm cảm giác và 1 điểm vận thế“. Phan Long Đào cũng không có giấu giếm mà thẳng thắn nói ra kỹ năng và thuộc tính của mình.

15 điểm cảm giác!?

Ánh mắt mọi người nhìn về phía hắn cũng thay đổi. Bạch Lục bắt lấy Phan Long Đào: “Tiểu tử ngươi, nhìn không ra nha. Cảm giác vậy mà cao như thế. Còn nữa, ngươi nói 10 điểm cảm giác là thấp sao, thuộc tính trí lực cao nhất cũng chỉ có 5 điểm, đạt tới hoặc vượt qua cũng khó lường rồi, ngươi còn không biết xấu hổ nói chỉ số cơ bản chỉ có 10 điểm?? Ghen tỵ chết ta rồi“.

Lông mày Doãn Khoáng nhíu lại: “Bạch Lục, cậu nói thật sao?“.

Bạch Lục Bạch Lục “Ặc” một tiếng, sau đó cười gượng vài tiếng, nói: “Lúc đám học trưởng nói chuyện phiếm không cẩn thận để ta nghe được. Chắc là không giả“.

Lê Sương Mộc liếc Doãn Khoáng sau đó nói: “Đã như vậy, mọi người chuẩn bị sẵn sàng đi. Trốn cũng trốn không khỏi, chỉ có thể dũng cảm đối mặt. Được rồi, Dennis đã đến. Đường Nhu Ngữ, xem ở cô đấy“. Đường Nhu Ngữ Một bên một bên gật gật đầu, trên mặt tràn đầy tự tin: “Giao cho tôi!“. Nói xong, tay cô rung lên, một tiểu đao hình thù kỳ lạ xuất hiện. Ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào chiếc cờ lê cỡ lớn - thứ gây nên cái chết của Dennis.

“Ngay lúc này!“. Khi thấy chiếc cờ lê rơi xuống sắp chạm vào cánh quạt đang quay tròn, Đường Nhu Ngữ rung tay bắn chuôi đao ra, nhanh như thiểm điện! Nếu nhìn kỹ còn có thể phát hiện hai luồng gió nhỏ hình đinh ốc xoáy tròn xung quanh chuôi đao.

Choang!!

Tia lửa văng tung tóe. Tiểu đạo hình thù kỳ lạ đánh lên chiếc cờ lê một cách chuẩn xác.

Sau khi phóng đao, Đường Nhu Ngữ liền thoát lực. Gần như cùng lúc đó, một hộp đinh đặt chênh vênh bị gió thổi rơi từ trên tầng xuống chỗ cánh quạt. Một đống đinh bị cánh quạt đánh bay về phía đám Doãn Khoáng, chính xác là hướng về phía Đường Nhu Ngữ!

Cũng may, mọi người sau khi được Phan Long Đào cảnh báo đều đã có chuẩn bị. Trong nháy mắt đống đinh bắn tới, Âu Dương Mộ gần Đường Nhu Ngữ nhất liền nhào tới đẩy Đường Nhu Ngữ ngã xuống đất. Doãn Khoáng nhanh tay lẹ mắt cầm một tấm sắt chắn sau lưng Âu Dương Mộ thấp giọng quát: “Đi mau!“.

...

Thời điểm mọi người chạy ra khỏi nhà xưởng, tất cả không khỏi thở phào một hơi. Ngụy Minh nói: “Kinh khủng thật. May mà phản ứng nhanh“.

Bạch Lục cười ha ha một tiếng, vỗ vai Phan Long Đào: “Cái này đúng là công của Tiểu Phan Tử a. Nếu hắn không cảnh báo trước... Chúng ta có lẽ người đầy lỗ rồi“.

Những người khác nhìn về phía Phan Long Đào ánh mắt cũng thân thiện hơn nhiều. Phan Long Đào thì chỉ cười.

Nhưng mà vừa lúc đó, một cỗ xe đen kịt dừng lại ngay bên cạnh. Cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt của ông bác da đen hiện ra trước tầm mắt của mọi người.

Trên gương mặt đó, vẫn như trước mang theo một nét cười mơ hồ, làm cho người khác không đoán được cái gì. Mà theo sự xuất hiện của ông ta, bầu không khí quỷ dị cũng xuất hiện. Sau đó, ông ta hắn dùng âm thanh trầm thấp khàn khàn nói: “Những kẻ ngoại lai, ta có một đề nghị hay dành cho các ngươi“. Không đợi mọi người phản ứng, ông ta tiếp tục nói: “Mua vé tàu hỏa hoặc máy bay nhanh chóng rời khỏi thành phố này. Tất cả hành động của các ngươi, đã chọc giận Tử Thần. Phàm nhân, thì không cách nào thừa nhận lửa giận của Tử Thần đâu“.

“Nếu không... Chúng ta sẽ gặp lại đấy... Bây giờ ta phải làm việc rồi“. Nói xong, ông bác da đen cười cười, huýt sáo, nổ máy xe đi vào nhà xưởng, dần dần biến mất trong tầm mắt mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.