Khủng Bố Cao Hiệu

Chương 144: Chương 144: Hàng loạt vấn đề




Dịch giả: Accel

Có lẽ ông bác da đen chỉ hảo tâm nhắc nhở, hoặc là có nguyên nhân gì khác, nhưng vô luận như thế, đám Doãn Khoáng đều khó có khả năng rời khỏi thành phố nhỏ bị cái bóng của Tử Thần bao phủ này. Không nói đến sau khi rời khỏi có thể thoát khỏi sự đuổi giết của Tử Thần hay không, rời đi rồi những nhân vật kia phải làm sao đây, chết một người trừ 10 điểm a. Đám Doãn Khoáng mất công tạo nên cục diện đoàn kết hiện giờ, sao có thể dễ dàng để nó trở nên lãng phí. Cho nên đối với lời đề nghị của ông bác da đen, tất cả mọi người đều là nghe tai trái ra tai phải. Sau đó là toàn tâm toàn ý làm nhiệm vụ của ngày thứ tư, tự cứu mình và cứu người.

Ngày hôm nay, Tử Thần đã thể hiện sự điên cuồng và mạnh mẽ của hắn một cách trọn vẹn, quả thực hắn có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào. Nhưng, tuy rằng hung hiểm, nhưng cuối cùng không ai tử vong. Ngoại trừ Lê Sương Mộc tự đoạn một cánh tay những người còn lại đều không có việc gì lớn.

Khi màn đêm buông xuống thành phố nhỏ, Doãn Khoáng tìm cớ ly khai đội ngũ, sau đó đi lòng vòng bốn phía quanh thị trấn nhỏ, cuối cùng cũng tìm được phố người Hoa. Hắn tìm một phòng trà đẹp và yên tĩnh ngồi xuống. Dù sao hắn cũng có đến 48h an toàn, trong thời gian này hoàn toàn không cần lo lắng bị Tử Thần thiết kế.

Quán trà này gọi là Quán Trà Lưu Long. Lần đầu tiên thấy cái tên lạ này, Doãn Khoáng liền ngây ngẩn cả người, thẳng đến khi tiểu nhị gọi hắn mới phục hồi tinh thần lại. Hắn liền hỏi vì sao lại đặt là Quán Trà Lưu Long. Tiểu nhị là người Trung Quốc, cũng là du học sinh, nhìn thấy người châu Á như Doãn Khoáng liền vui vẻ. Sau đó hắn liền giới thiệu ý nghĩa của tên quán trà cho Doãn Khoáng biết, ý nghĩa quan trọng nhất chính là “truyền nhân của rồng“. Về phần chữ “Lưu”, là người châu Á tha hương làm khách nơi dị quốc, uống một chén trà quê hương, nhớ về tổ quốc. Ý nghĩa thứ hai chính là chỗ đặc biệt của quán trà này, trà Long Tĩnh của Tô Hàng!

Sau khi nghe giải thích xong, Doãn Khoáng liền hỏi một vấn đề: “Có thể dùng nhân dân tệ thanh toán không?“.

“Anh nói đùa sao? Đến tận nhà mình rồi còn dùng mấy tờ giấy xanh đó làm gì nữa? Dùng tờ màu đỏ mới tốt“.

Doãn Khoáng cười cười tiến vào, gọi một bình trà, tìm một bàn yên tĩnh ngồi xuống.

Hiện tay trước mặt Doãn Khoáng là một tờ giấy A4, phía trên viết đầy những cái tên. Cao nhất bên trái là tên Doãn Khoáng, Lê Sương Mộc, sau đó từ trên xuống dưới là Đường Nhu Ngữ, Âu Dương Mộ, Bạch Lục, Tăng Phi, Ngụy Minh, Phan Long Đào, còn cả Tiền Thiến Thiến. Những cái tên được khoanh bằng mực đỏ, ý là đã qua 24h an toàn.

Bên trên tên của Lê Sương Mộc viết hai chữ “xe” và “độc”, ý là Tử Thần thiết kế hắn chỉ dùng độc và tai nạn xe! Độc, chính là nọc rắn, có quỷ mới biết nó từ đâu tới. Sau đó Tử Thần tựa hồ muốn cái chết của Lê Sương Mộc tới nhanh hơn, lại đưa tới một chiếc xe buýt mất khống chế! Nếu như không phải Doãn Khoáng phản ứng nhanh cứu lấy, Lê Sương Mộc có tránh được cũng không sống được bao lâu. Hoạt động kịch liệt sẽ khiến tốc độ độc phát tán trong cơ thể tăng cao, chỉ cần đến tim và đại não là hắn chết chắc. Tiếp theo, Lê Sương Mộc vì bảo vệ tính mạng mà tự chặt tay của mình. Sau đó Lê Sương Mộc lại cứu được Đường Nhu Ngữ suýt nữa bị tấm kính dày đè lên, Đường Nhu Ngữ cứu được Âu Dương Mộ sắp bị lưới sắt cắt, rồi Âu Dương Mộ lại cứu được Bạch Lục. Cứ như thế, hết một vòng chỉ còn lại Tiền Thiến Thiến, còn lại tất cả mọi người đã có được thời gian an toàn.

Việc liên lụy đến nhiều người vô tội là không thể tránh khỏi, mọi người cũng rất bất đắc dĩ, Tử Thần đã thật sự nổi điên!

Duy chỉ có Tiền Thiến Thiến làm cho Doãn Khoáng cực kỳ tò mò, cô gái luôn đi theo Lê Sương Mộc này, có thể nói là cảm giác tồn tại vô cùng thấp, cho đến bây giờ vẫn chưa từng bị Tử Thần thiết kế. Doãn Khoáng cũng không hy vọng điều đó xảy ra nhưng điều này thật sự không hợp lẽ thường. Cẩn thận suy nghĩ một chút, từ khi tiến vào thế giới Final Destination, cô gái này hình như là chưa từng gặp nguy hiểm. Là thiết kế của Tử Thần chưa xảy ra hay là Tử Thần căn bản không thiết kế cô?! Doãn Khoáng lập tức loại trừ khả năng thứ nhất, bây giờ đã là ngày thứ tư rồi, nếu như Tử Thần muốn thiết kế thì nó cũng nên xảy ra rồi chứ? Khả năng thứ hai lại càng vớ vẩn, cô chỉ là một cô gái yếu ớt nhát gan, ngoại trừ một kỹ năng đặc biệt là “Điềm Đạm Đáng Yêu” ra tựa hồ cũng không có biểu hiện xuất chúng nào. Cũng đều là “kẻ lừa gạt”, Tử Thần hoàn toàn không có lý do gì không thiết kế cô cả.

Nghĩ mãi mà không có lời giải, Doãn Khoáng chỉ có thể vẽ một dấu hỏi thật to bên trên tên của Tiền Thiến Thiến, lẩm bẩm nói: “Xem ra, cô bé này có điều gì còn che dấu đây... Chẳng lẽ ngoại trừ mê trai đẹp ra còn có gì đặc biệt?“.

Nghĩ tới đây, Doãn Khoáng đột nhiên mở thuộc tính của mình ra, ánh mắt đặt vào cột kỹ năng đặc biệt.

“Phù Hộ Thần Bí”, hắn thầm nghĩ: “Nếu như năng lực này của mình không bị hiệu trưởng cưỡng ép tước đoạt... có lẽ tình trạng của mình cũng không trở nên quá tệ. Kỹ năng đặc thù ngay cả hiệu trưởng cũng không thể giải thích, nhất định là vô cùng mạnh mẽ. Đáng tiếc, nó đã bị hiệu trưởng tước đoạt!“.

Sau đó, Doãn Khoáng vòng 9 cái tên trong đó có cả hắn: “...Nếu như tổ hợp trước mắt là, Lê Sương Mộc là vị trí toàn năng, mình đảm nhiệm phân tích suy luận và cận chiến, Bạch Lục và Ngụy Minh chính là tanker, Đường Nhu Ngữ cao thủ ám khí, Âu Dương Mộ đánh xa, Tăng Phi bắn tỉa, Tiền Thiến Thiến có cũng được mà không có cũng không sao, tổ hợp như vậy đã gần tiếp cận hoàn mỹ. Còn có một Phan Long Đào đang chờ khảo chứng. Nếu như có thể tiếp tục duy trì... có lẽ cũng đủ tư cách lăn lộn một phen! Cố gắng a...“.

Sau khi cảm khái một tiếng, Doãn Khoáng nhìn sang bên phải, đó là tên của các nhân vật trong phim. 8 nhân vật, sắp xếp theo trình tự tử vong trong nội dung cốt truyện. Cô gái thể dục dụng cụ và Isaac đã được gạch chéo bằng mực đỏ. Cô gái đeo kính, thủ trưởng hói đầu Dennis cùng với Peter cứu một giờ trước thì được khoanh lại. Về phần tên Peter điên vì tình thì trực tiếp bị Bullock mang đi. Đám Doãn Khoáng tiện tay cứu Bullock, dù sao người này cũng không đáng chết.

(ND: Peter muốn giết Molley để thay thế mình nhưng Bullock xuất hiện nên Peter giết Bullock luôn, sau đó hắn định giết Molley tiếp để diệt khẩu nhưng bị Sam giết trước. Túm lại là đáng lẽ Peter và thanh tra Bullock đã chết nhưng được đám Doãn Khoáng cứu)

Nam chính Sam cùng nữ chính Molley và anh chàng da đen Nathan, ba người này không thể nghi ngờ đã trở thành một phiền toái không lớn không nhỏ. Bởi vì sự xuất hiện của lớp 1204, tình tiết của bộ phim nhất định sẽ có sự thay đổi. Đám Doãn Khoáng không biết họ sẽ chết lúc nào, ở đâu, nên điều duy nhất có thể làm là luôn luôn đi theo. Cô gái đeo kính đã hết 24h an toàn lại phải đối mặt với thiết kế của Tử Thần. Mà vấn đề là Tử Thần có thiết kế theo trình tự như cũ nữa hay không? Nếu như vậy thì tốt, nếu không thì phải phân cho một hai người theo dõi cô ta, tùy thời ứng phó Tử Thần. Nói thật đây thật sự là một chuyện rất phiền toái.

“Tử Thần, còn cả hiệu trưởng nữa, các ngươi muốn chơi đùa chết chúng ta có phải không!“. Doãn Khoáng cười khổ, hắn lại viết xuống tờ giấy: “Tử Thần”, “hiệu trưởng”, “một muốn giết người một muốn cứu người“.

“Mình tại sao lại có cảm giác cả hai muốn phân cao thấp với nhau a? “Diêm Vương muốn ngươi canh ba chết, ai dám giữ ngươi đến canh năm”, mà hiệu trưởng lại trả lời là “Ta dám!”, giọng điệu này rõ ràng là giọng cãi nhau“. Hiệu trưởng thần bí rốt cuộc là có ý gì. Thế giới này có thật chỉ là thế giới mà hiệu trưởng chế tạo ra để phục vụ cho cuộc thi không?

Từng vòng tròn chỉ có hai chữ đợi giải.

Sau đó hắn lại viết xuống bốn chữ “ông bác da đen”, nối lại với “Tử Thần”, đánh một dấu hỏi chính giữa.

“Ông bác da đen này đến cùng là ai? Tử Thần... Sứ giả của Tử Thần... Địch nhân của Tử Thần... Hoặc là cái gì cũng không phải? Tất cả cũng chỉ có mấy loại khả năng này. Khả năng ông ta là Tử Thần vô cùng thấp, gần như có thể loại trừ. Sứ giả của Tử Thần? Nhưng ông ta lại trợ giúp những kẻ lừa gạt Tử Thần... Hơn nữa ông ta còn nói Tử Thần không thích bị lừa gạt. Nếu như ông ta lừa gạt Tử Thần thì Tử Thần đã sớm giết ông ta rồi. Như vậy, ông ta là địch nhân của Tử Thần? Nói đùa sao? Một phàm nhân, làm địch nhân của Tử Thần?“. Cười khổ một tiếng, Doãn Khoáng lại vòng quanh bốn chữ “ông bác da đen” thêm vài vòng.

Sau đó, hắn nhớ lại những câu mà ông ta đã từng nói.

Lần đầu gặp mặt, ông ta nói: “Các ngươi không nên tới nơi này, nhưng các ngươi vẫn xuất hiện. Các ngươi đã làm trái với quy tắc của Tử Thần, còn có...“. Còn có cái gì?

“Các ngươi lừa gạt, đã không chỉ là Tử Thần...“. Như vậy còn có ai nữa?

“Tất cả phải xem lựa chọn của các ngươi“. Lựa chọn? Lựa chọn cái gì?

Lần thứ hai gặp, là lúc ông ta xử lí thi thể Đường Triệu Thiên. Ông ta nói vài câu kỳ quái lại có thể làm cho Đường Triệu Thiên vốn tràn đầy oán khí nhắm mắt lại. Từ điểm này Doãn Khoáng cảm thấy, ông bác da đen tuyệt đối không phải người xấu. Một người có thể tôn trọng người chết, Doãn Khoáng không cho rằng ông ta có nhân phẩm kém.

Tiếp theo là buổi sáng hôm nay, ông ta lại cảnh báo, khuyên bọn họ rời khỏi thành phố này. Ông ta còn nói một câu: “Tất cả hành động của các ngươi, đã chọc giận Tử Thần“.

“Xem ra, việc cấp bách trước mắt là phải tìm được ông bác da đen kia!“. Doãn Khoáng nghĩ như vậy.

Đám Doãn Khoáng làm cái gì mà chọc giận Tử Thần? Lừa gạt Tử Thần, hay là cứu những người cần phải chết kia.

Doãn Khoáng lại nối “Tử Thần” và “hiệu trưởng” lại, lẩm bẩm nói: “Tuy rằng rất xa vời, nhưng sớm muộn có một ngày, ta sẽ hiểu rõ những vấn đề này. Hiệu trưởng, đại học, tồn tại vì cái gì, có mục đích gì không muốn người khác biết? Thông qua phương thức giáo dục như vậy sẽ bồi dưỡng ra được dạng tồn tại gì...“.

Doãn Khoáng quay đầu, thở dài nhìn cảnh tượng phồn hoa bên ngoài cửa sổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.